Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương có chút hứng thú nói: Kết quả khảo sát thế nào? Có ý đồ sơ bộ gì chưa?

Tát Lạp nói: Đông Giang biểu hiện hợp tác tương đối tích cực, bất quá tôi khảo sát qua hoàn cảnh của khu khai phá bọn họ, so với Nam Tích cũng không có nhiều ưu thế. Nói đến đây cô ta cười cười: “Ngày mai còn muốn đi đến khu khai phá Lam Sơn khảo sát, chờ tôi tổng hợp lại điều kiện của ba bên sẽ làm ra quyết định.” Thật ra ngay từ đầu người ta căn bản là không có lo lắng đến khu khai phá của Nam Tích, chính là Trương đại quan nhân dốc hết sức thúc bên Mỹ đi khảo sát khu khai phá của Nam Tích.

Chuyện cụ thể Trương Dương không hiểu nhiều, cũng may bên cạnh của hắn còn có Thường Lăng Phong, Thường Lăng Phong đối với mấy thứ này có nhận thức rất sâu, hắn dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện với Tát Lạp. Tát Lạp ngạc nhiên vì tri thức chuyên nghiệp phong phú của Thường Lăng Phong, nói chuyện với hắn rất ăn ý.

Thời gian ăn của những người khác nước Mỹ cũng không lâu, đại đa số người cùng nhau đi du lãm cảnh đêm Cẩm Loan. Tát Đức Môn Thác cũng là một trong số đó, từ khi Lương Hiểu Âu xuất hiện, lực chú ý của thằng nhãi này hoàn toàn chăm chú vào trên người Lương Hiểu Âu, ngay cả thời gian nói chuyện với Trương Dương cũng không có.

Phó thị trưởng Đông Giang Tùy Quốc Minh đối với tiến triển hiện nay đã biểu thị thoả mãn.

Tát Đức Môn Thác và Lương Hiểu Âu cùng nhau rời đi thư viện Phụ Minh, Trương Dương theo đứng dậy, Tùy Quốc Minh đúng lúc tiến lên ngăn cản hắn, ông cho rằng Trương Dương muốn đuổi theo Tát Đức Môn Thác, cười tủm tỉm nói: Chủ nhiệm Trương, chúng ta uống một ly nha!

Trương Dương cười nói: Tôi lúc đầu muốn đi toilet, được! Tùy thị trưởng, chúng ta uống một ly rồi tôi đi!,Vì vậy lại ngồi xuống cùng Tùy Quốc Minh uống vài ly, Tùy Quốc Minh nghe được Thường Lăng Phong ở đàng kia dùng tiếng Anh giao lưu với Tát Lạp không hề bị cản trở, không khỏi nhìn Thường Lăng Phong, ông không biết gì về Thường Lăng Phong, vốn tưởng rằng là phiên dịch của Trương Dương, nhìn khí chất của Thường Lăng Phong hẳn không phải một phiên dịch đơn giản như vậy. Tùy Quốc Minh thấp giọng nói với Trương Dương: Hắn là phiên dịch của cậu à?

Trương Dương cười nói: Hắn là phó chủ nhiệm ban tổ chức kinh mậu mùa thu của Nam Tích, Thường Lăng Phong. Tùy Quốc Minh vừa nghe trong lòng không khỏi khẩn trương lên. Thường Lăng Phong và Tát Lạp nói chuyện vui vẻ như thế, không phải chuẩn bị hất chén cơm của Đông Giang chứ?

Trương Dương nói: Tùy thị trưởng, ngài từ từ uống đi, tôi đi phóng nước!, Tùy Quốc Minh cười cười, gật đầu.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .

Trương Dương nhân cơ hội rời khỏi thư viện Phụ Minh. ngẫm lại chuyện này không khỏi có chút buồn cười, lúc đầu sự tình rất đơn giản, bởi vì quan hệ của lợi ích chính trị và lợi ích kinh tế, khiến cho Nam Tích và Đông Giang hai bên lục đục với nhau đề phòng lẫn nhau, thật ra Đông Giang và Nam Tích không phải đều là một phần của Bình Hải sao, vô luận ai được hợp tác, cuối cùng được lợi cũng là Bình Hải. Những người lãnh đạo này cả ngày nói cái gì mà cái nhìn đại cục, nhưng không có mấy người có thể làm được.



Trương Dương vừa ra cửa, Lý Trường Vũ lại gọi điện thoại tới, hỏi tình huống của đoàn đại biểu. Trương Dương đem tình trạng cho tới bây giờ nói đơn giản một lần.

Lý Trường Vũ nghe nói bên Đông Giang phái Lương Hiểu Âu qua, đủ thấy bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính coi trọng đối với lần phỏng vấn này, ông cười nói: Trương Dương, nếu người ta khẩn trương như thế, cậu cũng không nên đi lại qua gần với Tát Đức Môn Thác, chúng ta không cần phải làm cho người ta nói xấu.

Trương Dương nở nụ cười: Lý bí thư, ông có phải là nghe được cái gì không?

Lý Trường Vũ nói: Thật ra không nghe nói cái gì. Trương Dương đối với Lý Trường Vũ rất lý giải, khẳng định là bên Đông Giang cho ông ta áp lực, Nam Tích và Đông Giang là thành phố không cùng cấp bậc, người ta trên nửa đoạn mà, Lý Trường Vũ khẳng định thừa nhận áp lực của bên Đông Giang, Trương Dương nói: Cá nhân tôi không có gì, tôi và Tát Đức Môn Thác cũng chỉ là quan hệ riêng tư, người ta từ nước Mỹ xa xôitới, tôi không thể không gặp, cái này cũng không phải là đạo đãi khách của người Trung Quốc chúng ta.

Lý Trường Vũ nói: Cậu hẳn là làm thế nào.

Trương Dương nói: Tôi không biết, là ông kêu tôi từ Tĩnh Hải chạy tới tiếp đón bọn hắn, nhưng hiện tại lại kêu tôi giữ cự ly với bọn họ, tôi nói Lý bí thư này, ông một hồi kêu tôi đi đông, một hồi lại kêu tôi đi tây, tôi bị ông làm hồ đồ rồi đấy.

Lý Trường Vũ không khỏi cười nói: Cậu đừng có nói lung tung, tôi chưa kêu cậu làm cái gì.

Trương Dương nói:, Lý bí thư, mọi việc ông đều chỉ nói nửa câu, rốt cuộc có ý tứ ông tốt nhất nói rõ ràng, có phải là bên Đông Giang sợ chúng ta đoạt thành phố hữu hảo của bọn họ, cho đã coi chúng ta là kẻ địch lớn, vô cùng đề phòng?

Lý Trường Vũ nói: Tôi đã sớm nói rồi, cậu cái gì cũng đều rõ ràng, nếu cậu đã rõ ràng, còn hỏi tôi làm gì?

Trương Dương nói: Lý bí thư, ông rốt cuộc có ý gì? Ông chuẩn bị hi sinh lợi ích của Nam Tích thành toàn cho Đông Giang sao, hay là kêu tôi nên làm cái gì thì cứ làm?

Lý Trường Vũ nói: Đoàn đại biểu nước Mỹ là do bên Đông Giang mời tới, rất nhiều chuyện dù sao chúng ta cũng phải cố kỵ.



Trương Dương nói: Tôi không sợ tiết lộ cho ngài một tin tức, công ty English Bender ông hẳn là biết, công ty máy tính nổi danh thế giới, hiện tại người ta muốn đem nơi sản xuất đặt tại Trung Quốc, hiện nay đang khảo sát, quyết định sơ bộ chọn một trong hai nơi ở Đông Giang và Lam Sơn để xây nhà máy, ngày hôm nay tôi đem bọn họ cho tới khu khai phá Nam Tích nhìn một chút, bọn họ cũng biểu thị hứng thú đối với khu khai phá chúng ta, từ đầu là hai chọn một, hiện tại đã quyết định ba chọn một, ông nếu như muốn từ bỏ, tôi kêu bọn họ khỏi suy nghĩ.

Lý Trường Vũ vừa nghe nhất thời khẩn trương, công ty English Bender rất nổi tiếng trên thế giới, cơ hội như vậy chỉ có thể vô tình gặp chứ không thể cầu, ông lập tức nói: Không vội!, Trương Dương thở dài nói: Tôi nói Lý bí thư này, tâm tình hiện tại của ông tôi rất rõ ràng, vừa muốn nắm lấy cơ hội trước mắt, lại sợ bị người khác nói ông không trượng nghĩa. Hắn chỉ thiếu chút nói Lý Trường Vũ là vừa muốn làm kỹ nữ lại muốn lập bài thờ.

Lý Trường Vũ xấu hổ ho khan một tiếng nói: Đều là người một tỉnh, nếu như thật muốn làm to chuyện, sau này gặp mặt cũng xấu hổ.

Trương Dương nói: Là tình cảm cá nhân quan trọng hay là tập thể lợi ích của thành phố quan trọng?


Một câu nói làm Lý Trường Vũ á khẩu.


Trương Dương nói: Dù sao người ta đã khảo sát qua, nếu như bọn họ thật sự nhìn trúng Nam Tích. ngài có phải là chuẩn bị từ chối?


Lý Trường Vũ nói: Vì sao tôi phải từ chối?, ông cũng bị Trương Dương làm cho nóng nảy, lớn tiếng nói: Muốn làm thì làm, đã làm thì không chần chờ, lo lắng nhiều như vậy làm gì?


Trương Dương nói: Ông lại mâu thuẫn trước sau rồi.


Lý Trường Vũ nói: Trương Dương, ý của tôi là cậu không nên quá chủ động, nếu người ta thật sự coi trọng Nam Tích chúng ta, tôi cũng không lý do đem sinh ý ở cửa đẩy đi chổ khác, cậu nói đúng không?


Trương Dương nói: Tôi cũng có ý này.


Lý Trường Vũ nói: Chiêu đãi người ta cho tốt đi, mặc kệ người ta nghĩ như thế nào, chúng ta làm tốt nhiệm vụ của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK