Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của Lưu Chiêu khi một lần nữa dừng ở trên mặt Trương Dương thì đã trở nên khá nghiêm khắc: Thân là bí thư thị ủy Tân Hải, rời khỏi cương vị công tác một tuần trời, mà trong khoảng thời gian này không để lại phương thức liên hệ. Không mở thiết bị liên lạc, anh đã đi đâu?Vì việc công hay là việc tư? Nếu thật sự có nguyên nhân thì vì sao không làm thủ tục tương quan.

Trương đại quan nhân bị Lưu Chiêu hỏi như bão tố cũng vẫn không hề biểu lộ ra vẻ quẫn bách, vẫn bình tĩnh tự nhiên, Trương Dương nói: Thứ nhất tôi không phải tự ý rời bỏ cương vị công tác. tôi là tới kinh thành làm việc, số di động của tôi rất nhiều người biết. Nếu Tân Hải xảy ra chuyện trọng yếu thì chỉ cần bọn họ muốn liên lạc thì nhất định có thể liên lạc được với tôi, tôi lần này tới kinh thành là vì việc công và cả việc tư, bởi vì đi quá vội nên không kịp làm thủ tục, tôi thừa nhận mình có sơ xót.

Cung Kì Vĩ nói: Đồng chí Trương Dương. Anh không thể lấy lý do như vậy để cho qua kỷ luật của tổ chức, anh ít nhất cũng phải nói một tiếng với tôi chứ. Cung Kì Vĩ vào thời khắc mấu chốt bổ ra một đao, sự không hòa hợp giữa hắn và Trương Dương đã sớm được công khai hóa, trong mắt người khác thì hắn lựa chọn vào lúc này bổ ra một đao cũng là rất bình thường.

Trương Dương nói: Các anh không tin lời nói của tôi thì có thể đi hỏi Kiều lão! Về phần tôi ở kinh thành làm thì trước mắt không thể nói vơi chư vị được.Câu này khiến cho cả Lưu Chiêu và Cung Kì Vĩ nghẹn luôn, lý do mà thằng ôn này tìm thực sự rất đầy đủ, cho dù hắn dối thì cũng không ai có thể đi tìm Kiều lão mà nghiệm chứng.

Hạng Thành lúc này ho khan một tiếng: Tôi nghĩ chuyện này có thể là hiểu lầm. Tiểu Trương trước khi rời đi đã báo với tôi rồi, lúc ấy tôi cũng không chú ý lắm, cho nên không hỏi hắn đi đâu. Vả lại, trong chuyện này tôi cũng có trách nhiệm.

Đa số nhân viên Tham dự hội nghị đều cảm thấy kinh ngạc. Hạng Thành vào lúc này vào lúc này đứng ra đỡ cho Trương Dương, đây chẳng khác nào là khai chống lại Lưu Chiêu, có điều đối với Trương Dương mà nói thì thì có nghĩa là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ai nói Trương Dương không xin phép, ngay cả Hạng Thành cũng biết mà.

Lưu Chiêu cực kỳ bất mãn nhìn Hạng Thành một cái, có những lời này của , hắn cũng mất đi ý nghĩa lấy chuyện này ra xử lý Trương Dương. Lưu Chiêu nói: Tôi không phải muốn nhằm vào ai cả, tôi cũng không phải là vô duyên vô cớ hỏi tới chuyện này, căn cứ vào tin tức mà phía Nam Triều Tiên truyền đến thì nói chúng ta có một vị cán bộ tới Hán Thành dày vò một vòng, lôi con gái của tư lệnh bảo an Nam Triều Tiên, Kim Thừa Hoán tướng quân đi.

Lưu Chiêu nói xong thì nhìn thẳng vào Trương Dương, chẳng những là hắn, tất cả mọi người đều nhìn Trương Dương, thằng cha này làm ra loại chuyện này thì tuyệt đối không bất ngờ, hắn bất kỳ làm gì cũng khiến người ta ngạc nhiên.

Trương Dương bật cười ha ha, cười một hồi lâu mới dừng lại: Các anh đều nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ mọi người đều cho rằng chuyện này là tôi làm ư? Một tuần, tôi từ Bắc Cảng chạy đến Hán Thành, sau đó thần không biết quỷ không hay trở về? Có thể ư? Tôi ra ngoài thế nào? Bên Xuất nhập cảnh không thể không ghi lại?

Lưu Chiêu nói: Có một số việc một khi gây ra ảnh hưởng quốc tế thì chỉ sợ cũng không dễ dàng giải quyết đâu. Hắn thở dài nói: Tôi hy vọng mọi người về sau có thể giữ kiêm kỷ luật, làm gương tốt cho nhân dân. Nói xong câu đó thì hắn liền đứng dậy, điều này có nghĩa là muốn tan họp.

Lưu Chiêu tới đột nhiên, đi cũng đột nhiên, khiến cho đám cán bộ Bắc Cảng hơi có chút không kịp thích ứng. Có điều hắn trước khi đi thì nói với Trương Dương: Trương Dương, anh theo tôi ra ngoài một chuyến.

Trương đại quan nhân đi trong sự chú ý của mọi người, đi theo Lưu Chiêu ra ngoài, hắn cười nói: Bí thư Lưu, ngài tìm tôi còn có việc gì?

Lưu Chiêu nói: Anh có biết Kim Mẫn Nhi đang ở đâu hay không?



Trương Dương nhíu mày: Bí thư Lưu, thế này là sao? Ngài thực sự tin tôi trong mấy ngày vừa rồi đã tới Hán Thành à?

Lưu Chiêu nói: Trương Dương, tôi không có thành kiến gì với anh cả, cho dù chuyện bên phía Hán Thành thực sự là anh làm thì cũng không tới lượt tôi quản, nhưng tôi phải nhắc nhở anh, phía Nam Triều Tiên đã đề xuất đàm phán với bộ ngoại giao của nước ta rồi, anh tốt nhất hãy chuẩn bị tâm lý.

Trương Dương nói: Tôi vẫn nói câu đó, xuất nhập cảnh không có ghi chép về tôi, tôi làm sao mà tới Nam Triều Tiên được? Chắp cánh bay qua à? Hay là tôi bơi qua biển tới đó?

Lưu Chiêu nhìn thấy thằng cha này có chết cũng không chịu nhận thì từ trong ví lấy ra một bức ảnh đưa cho hắn: Đây là ảnh của phía bộ ngoại giao đưa tới, ảnh là chụp khi anh đang ở Hán Thành, anh xem kỹ đi, người trên ảnh có phải là anh hay không?

Trương đại quan nhân cầm ảnh lên nhìn nhìn, trên ảnh là Kim Mẫn Nhi đang khoác tay hắn đi trên phố ở Hán Thành, nguyên tắc của thằng cha này là chỉ cần không bị bắt quả tang thì tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Lắc đầu nói: Ồ, cũng giống tôi thật! Nhưng trên đời này người giống người thì nhiều lắm, tấm ảnh này cũng không chứng minh được gì.

Lưu Chiêu nói: Kim Mẫn Nhi lúc trước đại biểu Lam Tinh khảo sát ở khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, bởi vì trong nước có việc, cô ta đột nhiên trở về. Cô ta có máy bay riêng, nếu mang theo một người thì rất dễ dàng!

Trương Dương nói: Bí thư Lưu, nói một ngàn nói một vạn thì ngài vẫn là đang hoài nghi tôi, tôi cũng thấy bực lắm, Bình Hải có chuyện không tốt gì thì các anh lập tức nghĩ tới tôi, nhưng hiện tại Hán Thành xảy ra chuyện, các anh cũng liên hệ tới trên người tôi, tôi có năng lực lớn như vậy à?Ngày khác các vị đại nhân các vị đại nhân có định đổ cả lên đầu tôi chuyện chiến tranh vùng vịnh, Liên Xô tan rã luôn không? Tôi cũng muốn lắm, nhưng tôi bận không tới được!

Lưu Chiêu nhìn thằng ôn này, vẻ mặt lộ ra vẻ nửa tin nửa ngờ, nếu không phải nhận được bức ảnh này, hắn cũng sẽ không tin Trương Dương chạy tới Hán Thành, lừa khuê nữ của tư lệnh bảo an Nam Triều Tiên đi, chuyện này rất không hợp lý, dù sao một cán bộ xuất ngoại, phía xuất nhập cảnh cũng sẽ ghi lại, nhưng thằng ôn Trương Dương này trước giờ đều là hạng người dối trá, người trên ảnh rõ ràng là hắn, Lưu Chiêu nói: Phía Nam Triều Tiên sẽ không bỏ qua đâu, bọn họ sẽ thông qua con đường ngoại giao để truy cứu chuyện này. Anh tốt nhất hãy chuẩn bị tâm lý đi, phía bộ ngoại giao có thể sẽ phái người tới tiến hành điều tra anh đó.

Trương Dương cười nói: Bộ Công an tới tôi còn không sợ, tôi thân chính không sợ bóng tà, không làm chính là không làm, tư lệnh bảo an Nam Triều Tiên thì sao? Ghê lắm à, Tới Trung Quốc chúng ta thì cùng lắm cũng chỉ là một tư lệnh viên quân phân khu tỉnh.

Sao lại nói vậy? Trương Dương, anh gần đây còn ít chuyện lắm à? Chú ý bản thân một chút!

Trương Dương nói: Tôi hiểu rồi, bí thư Lưu, ảnh này tôi giữ nhé.

Lưu Chiêu bất lực lắc đầu, hắn lên ô tô.

Trương Dương cầm ảnh nhìn trái nhìn phải, tấm ảnh này tuy rằng là chụp xa, có điều vô cùng rõ, phàm là người sáng mặt, liếc một cái là có thể nhìn ra là hắn. Xem ra Kim Thừa Hoán sẽ không chịu để yên, đã vội vàng chụp cái mũ lừa Kim Mẫn Nhi đi lên đầu hắn. Trương đại quan nhân cười thầm trong lòng, lão tử chẳng những lừa con gái ông đi, còn làm cả chuyện đấy rồi nữa cơ, chúng tôi là lưỡng tình tương duyệt, nước chảy thành sông, nước sữa hòa nhau, củi khô lửa bốc rồi. Con rùa già ông có hận tôi đến mấy thì cũng cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm thôi.

Bí thư Thị ủy Bắc Cảng Hạng Thành đi ra thì nhìn thấy Lưu Chiêu đã lên xe rời đi, y vốn là muốn tiễn Lưu Chiêu, nhưng cân nhắc tới Lưu Chiêu và Trương Dương chắc có chuyện muốn nói riêng, cho nên cố ý đi chậm, thành ra lại thành chậm mất không kịp tiễn lãnh đạo lên xe.



Hạng Thành vừa rồi trên hội nghị đã giải vây giúp Trương Dương, vẫn giành được không ít thiện cảm của Trương Dương, Trương Dương nói: Bí thư Hạng, cám ơn!

Hạng Thành nói: Không có gì mà phải cám ơn cả, nhưng về sau ra ngoài làm gì cũng báo trước một tiếng nhé, tránh cho cấp trên tra xuống thì phiền toái lắm đó.

Trương Dương cười cười, Hạng Thành gần đây rất thích bán nhân tình cho người ta. Trương Dương nói: Biết rồi, về sau tôi sẽ không để bí thư Hạng phải khó xử nữa.

Hạng Thành nói: Anh tới kinh thành gặp Kiều lão à?

Trương Dương cố ý nhìn nhìn chung quanh, Hạng Thành hiểu rằng hắn sợ người khác nghe thấy, mỉm cười nói: Tới văn phòng tôi nói chuyện.

Trương đại quan nhân vui vẻ nhận lời.


Tới văn phòng của Hạng Thành, Hạng Thành bảo thư ký pha một bình Bích Loa Xuân, cười nói với Trương Dương: Đồng chí Kì Vĩ tặng cho tôi, cùng nhau thưởng thức nhé.


Trương đại quan nhân một lời hai nghĩa, nói: Trà của Phó bí thư Cung thì tôi không dám uống dâu.


Hạng Thành cười nói: Đúng là không thể hiểu nổi các anh, chuyện trong công tác đừng có để làm ảnh hưởng tới tình bạn của nhau, tôi vẫn luôn cường điệu với mọi người, công là công, tư là tư, phải cố mà tách ra.


Trương Dương nói: Tôi có thể vĩnh viễn không đạt tới được cảnh giới này, tình huống vừa rồi ngài cũng nhìn thấy rồi đó, thủ pháp bổ đao của phó bí thư Cung thực sự là rất cao minh.


Hạng Thành nói: Nhắc tới chuyện này thì là anh không đúng trước, cho dù anh rời khỏi Bắc Cảng thì cũng có thể mở thiết bị liên lạc, nếu thực sự có chuyện quan trọng gì thì tôi cũng tiện thông tri cho anh!


Trương Dương nói: Lần này đi vội qua, quên không mang di động theo.


Hạng Thành đương nhiên không tin cái lý do này của hắn, có điều y vẫn không có ý truy cứu trách nhiệm của Trương Dương, thở dài nói: Gần đây có thể nói thời buổi rối loạn, chuyện không thuận tâm lũ lượt kéo tới, tiểu Trương à, vẫn nên nhún mình một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK