Thạch Trọng Hằng nói: "Cậu ấy chuẩn bị sau khi mổ tại bệnh viện Nhân Dân của tỉnh sẽ trở lại Nam Tích để trị liệu hậu phẫu, chỉ cần được chuyên gia cho trị bệnh bằng phương án hóa trị, tiến hành trị liệu hậu kỳ như thế nào cũng đều là như nhau."
Trương Dương gật đầu: "Tỉnh biết chuyện này chứ?"
Thạch Trọng Hằng nói: "Đã nói qua. " ***
Bên trong phòng họp của Thành Ủy Nam Tích, các Thường Ủy đang họp, bầu không khí hôm nay có vẻ có chút áp lực, tâm trạng của bí thư Thành Ủy Từ Quang Nhiên cực kỳ không tốt, đầu tiên là chuyện em trai Từ Quang Lợi của y bởi vì đút lót Huệ Kính Dân bị Viện Kiểm Sát mời qua, sau đó lại biết Phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo bị ung thư, vừa rồi lại nhận được tin tức Phó thủ tướng Văn Quốc Quyền tại phát biểu tại khu khai phá Lam Sơn nói chuyện một lần, đề nghị các thành phố nên đánh vỡ quan niệm khu vực, tăng cường hợp tác kinh tế qua lại, bù đắp lẫn nhau, cùng chung tay khai phá, dùng nguyên tắc phát triển cộng đồng làm tốt công tốt, tiến thêm một bước tăng thêm cải cách, trong đó trọng điểm đưa ra chuyện Thâm Thủy Cảng Nam Tích, nói cái gì là Thâm Thủy Cảng không phải chỉ là chuyện của mình Nam Tích, công trình trọng đại như vậy hẳn là tập trung tất cả ưu thế của các khu xung quanh, bài trừ quan niệm khu vực, như vậy mới có thể thuận lợi hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ xây dựng.
Từ Quang Nhiên biết Văn Quốc Quyền sẽ không vô duyên vô cớ cường điệu chuyện này, hơn nữa nếu chuyện này được hắn nói ra, lại không thể coi như là chưa từng phát sinh chuyện gì được, toàn bộ Bình Hải đều đang quan tâm nhất cử nhất động của Văn Quốc Quyền, lời nói này của Văn Quốc Quyền không chỉ có là nói với Lam Sơn, mà cũng là nói với Nam Tích, nói với toàn bộ tỉnh Bình Hải.
Hội nghị bắt đầu từ bệnh tình của Phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo, thị trưởng Hạ Bá Đạt nói: "Sáng ngày hôm nay, đồng chí Phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo đã nhờ người nhà trình đơn xin từ chức, bởi vì nguyên nhân thân thể, ông ấy đã không cách nào tiếp tục đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường vụ, đây là đơn xin từ chức của ông ấy." Y vung lên tờ đơn trong tay, sau đó chậm rãi đặt ở trên mặt bàn.
Ánh mắt của các Thường Ủy khác đều nhìn Từ Quang Nhiên, tất cả mọi người hiểu rõ trong lòng của Từ Quang Nhiên không vui, cho tới nay Trần Hạo cùng Thường Lăng Không đều là trợ thủ đắc lực của y, Thường Lăng Không trước đó đã đi tới Lam Sơn đảm nhiệm chức thị trưởng, bây giờ Trần Hạo lại bị bệnh, phụ tá đắc lực của Từ Quang Nhiên tại trong khoảng thời gian ngắn trước sau rời đi, đối với y cũng không phải cái chuyện tốt gì. Huống chi em trai Từ Quang Lợi của y bởi vì đút lót mà bị bắt, cho dù Từ Quang Nhiên là bí thư Thành Ủy thành phố Nam Tích, y cũng là hết đường xoay xở với chuyện này, bởi vì chủ chính chuyện này chính là Tống Hoài Minh, Từ Quang Nhiên không dám động chân động tay bất luận cái gì, trong khoảng thời gian này Từ Quang Nhiên cũng không sống dễ chịu.
Từ Quang Nhiên bây giờ mới sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là họa vô đơn chí, chuyện không may thì một chuyện nối tiếp một chuyện, y thấp giọng nói: "Chuyện của đồng chí Trần Hạo thực sự là làm cho chúng ta cảm thán, cho nên tôi bình thường vẫn nhấn mạnh mọi người không nên chỉ lo công tác, cũng phải chịu khó bảo trọng thân thể, phải biết rằng thân thể là tiền vốn lớn nhất, không có một thân thể vượt qua thử thách thì còn tiến hành công tác như thế nào được? Còn nói chuyện gì tới phục vụ người dân?" Nói đến đây y bỗng nhiên cảm thấy một loại phiền muộn không nói nên lời, làm trong lại tiếng nói, nói tiếp: "Tuy rằng đồng chí Trần Hạo ngã bệnh, nhưng là công việc của chúng ta vẫn là phải tiếp tục đi, mọi người thảo luận một chút, hiện nay để ai tới thay thế công tác của ông ấy thì thích hợp."
Những lời này của Từ Quang Nhiên có ý nghĩa muốn tại trong đông đảo các Phó thị trưởng tuyển ra một vị Phó thị trưởng thường vụ, hơn nữa vị Phó thị trưởng thường vụ này sẽ trở thành Thường Ủy của thành phố Nam Tích trong thời gian tới.Từ Quang Nhiên nói xong, ngay sau đó liền đề nghị: "Trước tiên tôi xin đưa ra một người được đề cử, tôi cảm thấy đồng chí Vương Hải Ba không tồi, mọi người thấy thế nào?"
Tất cả Thường Ủy đều vẫn duy trì trầm mặc, Vương Hải Ba cùng Trần Hạo đều như nhau, đều là người của Từ Quang Nhiên, kỳ thực đa số mọi người trong Thường Ủy có thói quen trầm mặc, tại Nam Tích mà chống đối với Từ Quang Nhiên chính là không sáng suốt.
Thị trưởng Hạ Bá Đạt nói : "Tôi cảm thấy đồng chí Cung Kỳ Vĩ thích hợp hơn một chút, quá khứ ông ấy đã được phân công quản lý công tác thể dục, tương đối quen thuộc đối với lĩnh vực này." Hạ Bá Đạt đã cảm giác được mùi vị gió thổi mưa giông trước cơn bão, Từ Quang Nhiên đang đứng ở trên cơn sóng gợn của chính trị, nếu như y lại không biết nắm chặt cơ hội hiếm có này, như vậy y cũng thể lăn lộn nhiều năm tại trong thể chế như thế, Hạ Bá Đạt cũng không nói đề nghị Cung Kỳ Vĩ làm Phó thị trưởng thường vụ, mà là cố ý làm lẫn lộn khái niệm, đề nghị phân công công tác thể dục cho Cung Kỳ Vĩ.
Từ Quang Nhiên đương nhiên biết mục đích của Hạ Bá Đạt, y thản nhiên nói: "Trọng trách trên vai đồng chí Kỳ Vĩ đã đủ nặng rồi, công trình Thâm Thủy Cảng nặng nề như vậy, tôi không muốn ông ấy phân tâm." Những lời này bằng là công nhiên phủ quyết đề nghị của Hạ Bá Đạt.
Từ Quang Nhiên tiếp tục nói: "Mọi người giơ tay biểu quyết đi, tôi đề nghị đồng chí Vương Hải Ba tạm thời tiếp nhận công tác của đồng chí Trần Hạo, đồng ý xin mời giơ tay." Từ Quang Nhiên rõ ràng ý thức được bây giờ sóng ngầm của chính đàn Nam Tích đã bắt đầu khởi động, y phải áp dụng biện pháp quyết đoán, ổn định địa vị chính trị của mình tại Nam Tích, nếu không thì quyền lên tiếng tuyệt đối của y nhiều năm tại Nam Tích sẽ phải đối mặt với một lần khiêu chiến chưa từng có.
Từ Quang Nhiên là người thứ nhất giơ lên cánh tay của mình, ngay khi y chuẩn bị đem quyết định của mình áp đặt cho tất cả Thường Ủy khác thì thư ký của y vội vã đi đến, ghé vào bên tai y thấp giọng nói: "Có điện thoại, điện thoại của chủ tịch tỉnh Tống. "
Sắc mặt của Từ Quang Nhiên thay đổi, không nghĩ tới Tống Hoài Minh lại gọi điệ thoại cho y ở cái thời khắc mấu chốt này, y phải dừng lại hội nghị, cấp tốc đi tới sát vách của gian phòng, tiếp nhận điện thoại từ trong tay thư ký, dùng khẩu khí cung kính nói: "Chủ tịch tỉnh Tống, chào ngài, tôi là Từ Quang Nhiên. "
Tống Hoài Minh nói: "Đồng chí Quang Nhiên, Phó thủ tướng Văn rất quan tâm chuyện Thâm Thủy Cảng các anh, đã tiến hành đi sâu tìm hiểu các khó khăn các anh phải đối mặt, lần này tới Lam Sơn, ông ấy đã đặc biệt cùng với cán bộ lãnh đạo Lam Sơn tiến hành bàn bạc một lần nhằm vào chuyện Thâm Thủy Cảng, sau khi mọi người thảo luận cho rằng, có lẽ nên cho Lam Sơn gia nhập vào trong việc xây dựng Thâm Thủy Cảng, đây cũng là ý của bí thư Kiều."
Trong đầu Từ Quang Nhiên vang lên một tiếng "ông ông", y cảm thấy đầu mình sẽ mau nổ tung, hồi đó khi Cung Kỳ Vĩ đưa ra chuyện này, y vất vả lắm mới dẹp đi được, cũng nghĩ chuyện này đã thành quá khứ rồi, làm sao bây giờ lại nhắc lại chuyện cũ, tuy rằng Văn Quốc Quyền là Phó thủ tướng Quốc Vụ Viên, nhưng hắn hẳn là sẽ không can thiệp vào nội chính của địa phương, lời nói này của Tống Hoài Minh đến tột cùng là có bao nhiêu có thể tin? Có điều là bất luận có phải do Văn Quốc Quyền đề xướng hay không, nếu đã do chủ tịch tỉnh Tống Hoài Minh nói ra, liền chứng minh chuyện này đã trở thành kết cục đã định. Cổ họng Từ Quang Nhiên phát ra thanh âm khô khốc: "Chủ tịch tỉnh Tống, công trình Thâm Thủy Cảng đã khởi động toàn diện, tất cả đều đang tiến hành theo trình tự, tôi cảm thấy giữa đường phát sinh thay đổi cũng không tốt."
Tống Hoài Minh nói: "Đồng chí Quang Nhiên, là một vị lão đảng viên, một cán bộ kỳ cựu, ánh mắt của anh không thể thủy chung hạn chế trong đất Nam Tích, công trình Thâm Thủy Cảng sẽ mang tới cho các thành thị chung quanh một cái cơ hội phát triển nhảy vọt, để cho Lam Sơn gia nhập vào xây dựng Thâm Thủy Cảng, cũng là vì chia sẻ áp lực các anh phải chịu đựng, có một số việc tất cả mọi người đều rất rõ ràng, vài ngày trước đó Thâm Thủy Cảng đã từng đối mặt với đình công, tuy rằng bây giờ tình hình đã có giảm bớt, nhưng mà nếu như không giải quyết từ trên vấn đề căn bản, qua thời gian không được bao lâu, loại chuyện này sẽ còn phát sinh."
Từ Quang Nhiên tháo kính ra lau mồ hôi trán.
Tống Hoài Minh nói: "Kỳ thực tại trước khi Phó thủ tướng Văn tới Nam Tích, tôi đã cùng bí thư Kiều nói qua về chuyện của Thâm Thủy Cảng, Phó thủ tướng Văn nhắc tới vấn đề này, tôi đặc biệt cùng bí thư Kiều trao đổi một chút ý kiến về chuyện này, cũng đạt được cái nhìn nhất trí, để cho công trình Thâm Thủy Cảng có thể xây dựng thuận lợi trọn vẹn, phải tăng mạnh hợp tác khu vực, kỳ thực đồng chí Thường Lăng Không, thị trưởng thành phố Lam Sơn trong quá khứ chính là người phụ trách hạng mục Thâm Thủy Cảng, thêm vào giúp đỡ hẳn là không tồn tại cái vấn đề gì không thích hợp chứ?"
Trong lòng của Từ Quang Nhiên liên tục trầm xuống, y hiểu rõ ràng, chuyện này đã trở thành sự thực, các lãnh đạo đã quyết định, căn bản không phải y có thể thay đổi, đối mặt với kết quả này, y chỉ có thể chấp nhận, bất luận là có tình nguyện hay không, y thấp giọng nói: "Chủ tịch tỉnh Tống, tôi tôn trọng quyết định của lãnh đạo." Những lời này tràn ngập một chút bất đắc dĩ, y không chấp nhận thì có biện pháp nào?
Tống Hoài Minh nói: "Tôi nghe nói đồng chí Phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo của các anh bị ung thư gan?"
Từ Quang Nhiên nói: "Vâng, ông ấy đã đưa ra đơn xin từ chức, chúng tôi đang mở cuộc họp Thường Ủy để thảo luận."
Tống Hoài Minh nói: "Giúp tôi an ủi đồng chí Trần Hạo một chút, về việc an bài công tác của ông ấy, phía tỉnh sẽ đưa ra điều chỉnh sau."
Từ Quang Nhiên sửng sốt, y không rõ đến tột cùng là làm sao, vì sao lãnh đạo tỉnh lại đột nhiên nhìn thẳng vào Nam Tích, cả đám đều giơ tay tới Nam Tích, bí thư Thành Ủy y tựa hồ trở nên có thể có như không, toàn thân Từ Quang Nhiên đều đổ mồ hôi, y
Y cũng ý thức được chuyện trở nên càng ngày càng không đúng, lãnh đạo trong tỉnh khẳng định sinh ra bất mãn đối với y, nếu không sẽ không làm ra quyết định điều chỉnh như vậy, vị trí Phó thị trưởng thường vụ, y không cách nào làm ra quyết định, trong tỉnh muốn xác định chuyện này. Từ Quang Nhiên cảm thấy một loại khuất nhục không nói nên lời, đây là lãnh đạo không tín nhiệm đối với năng lực của hắn. Từ Quang Nhiên còn muốn nói cái gì đó, mà trong lúc nhất thời lại không biết là nói lên từ đâu.
Tống Hoài Minh ở bên kia đã dập điện thoại.
Từ Quang Nhiên không nhớ rõ mình đi trở về phòng họp như thế nào nữa, tất cả Thường Ủy đều nhìn ra sắc mặt của y cực kỳ xấu, Từ Quang Nhiên yên lặng ngồi xuống trên vị trí của mình, châm lên một điếu thuốc lá, yên lặng hút lên, qua một hồi lâu,bí thư kỷ ủy Lý Bồi Nguyên rốt cục không nhịn được nhắc nhở y nói: "Bí thư Từ, chúng ta tiếp tục biểu quyết chứ?"
Từ Quang Nhiên lắc đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ mờ mịt nói: "Chuyện này để sau nói tiếp. "
Tất cả Thường Ủy đều cảm thấy kỳ quái, làm sao Từ Quang Nhiên lại đột nhiên biến thành cái dạng này? Sau này nói tiếp? Vấn đề Phó thị trưởng Thường vụ có thể để sau nói tiếp, nhưng mà công tác được phân công của hắn phải có người tiếp nhận, lẽ nào chuyện này lại gác lại không rõ ràng như thế?
Trong phòng làm việc của bí thư Tỉnh Ủy Kiều Chấn Lương có thêm hai người, một vị là bí thư kỷ ủy Tằng Lai Châu, một vị là thư ký trưởng Tỉnh ủy Diêm Quốc Đào, Tằng Lai Châu là đặc biệt tới để hướng Kiều Chấn Lương báo cáo về tiến triển mới nhất trong vụ án Huệ Kính Dân.
Kiều Chấn Lương nghe xong gật đầu: "Đồng chí Lai Châu, lần này làm rất khá, đối với phần tử như Huệ Kính Dân này phải làm cương quyết đả kích, tuyệt không nương tay."
Tằng Lai Châu nói: "Huệ Kính Dân thực sự ghê tởm, con hắn là Huệ Cường cũng không phải cái thứ tốt gì, biết chủ tịch tỉnh Tống chủ chính vụ án này, y lại có thể tìm người trả thù chủ tịch tỉnh Tống, làm hại hiệu trưởng Liễu thiếu chút nữa sinh non."
Kiều Chấn Lương cũng là lần đầu nghe nói tới chuyện này, hai mắt trợn tròn, không thể kìm được giận nói: "Chuyện này là thật?"
Tằng Lai Châu nói: "Thật, chủ tịch tỉnh Tống sợ chuyện này tạo thành tâm trạng khủng hoảng trong bộ máy, cho nên vẫn đè xuống."
Kiều Chấn Lương cả giận nói: "Lá gan không nhỏ, người như thế nhất định phải phạt nặng, phải cho hắn trả giá đắt đối với hành vi của mình."
Tằng Lai Châu còn nói thêm hai câu rồi đứng dậy rời đi.
Diêm Quốc Đào vừa mới từ Lam Sơn trở về, trong khi Tống Hoài Minh cùng đi Văn Quốc Quyền đi Giang Thành tiến hành khảo sát một ngày, Diêm Quốc Đào lần này tới là đặc biệt nhằm vào chuyện đã xảy ra ở Nam Tích cùng Lam Sơn, hướng Kiều Chấn Lương báo cáo.
Kiều Chấn Lương nói: "Đề nghị này của thủ tướng Văn rất tốt, trong quá khứ tôi không nói là bởi vì gắn liền với thời cơ chưa tới, hơn nữa không muốn tạo thành một loại ấn tượng trước mặt người khác là chính sách của chúng ta thiên về Lam Sơn, nếu Phó thủ tướng Văn đưa ra, chính là thích hợp nhất. Đồng chí Hoài Minh đã cùng tôi trao đổi quan điểm, tôi bảo ông ấy gọi một cú điện thoại cho Từ Quang Nhiên."
Nhắc tới Từ Quang Nhiên, Diêm Quốc Đào nhớ tới một việc, y thấp giọng nói: "Bí thư Kiều, tôi nghe nói em trai Từ Quang Lợi của Từ Quang Nhiên cũng có liên quan tới vụ án của Huệ Kính Dân."
Kiều Chấn Lương nhíu nhíu chân mày nói: "Vương tử phạm pháp cũng đồng tội như dân thường, mặc kệ hắn là ai, chỉ cần làm trái với pháp luật, sẽ truy cứu trách nhiệm của hắn, Từ Quang Lợi này đã làm cái gì?"
Diêm Quốc Đào nói: "Từ Quang Lợi là Tổng giám đốc của công ty xây dựng Thế Kỷ Mới Nam Tích, hạng mục Trung Tâm Thể Dục Mới của Nam Tích khi đó chính là hắn xây dựng, sau lại bởi vì tiến độ xây dựng có vấn đề, công trình xây dựng xảy ra thay đổi, hắn chỉ phụ trách xây dựng sân thể dục chính Nam Tích."
"Anh trai làm bí thư, em trai thì xây dựng, thật đúng là phối hợp ăn ý, về phương diện này đến tột cùng có vấn đề hay không?" Kiều Chấn Lương tức giận nói.
Diêm Quốc Đào biết Kiều Chấn Lương cực kỳ khó chịu đối với Từ Quang Nhiên, y nhẹ giọng nói: "Nam Tích vài năm gần đây có không ít vấn đề, tôi thấy hẳn là có chút quan hệ với tầng lãnh đạo, Từ Quang Nhiên độc tài nắm quyền to trong Đảng tại Nam Tích, Hạ Bá Đạt kia lại vô cùng khéo đưa đẩy, thiếu khuyết chủ kiến."
Kiều Chấn Lương nói: "Cuối cùng vẫn là do xuất thân thư ký, quen phục tùng mệnh lệnh của chỉ huy? "
Diêm Quốc Đào nghe thế, mặt không khỏi nóng lên, tuy rằng Kiều Chấn Lương không có ý nói hắn. Nhưng Diêm Quốc Đào hiển nhiên cũng thuộc về trong cái trong phạm vi này.
Kiều Chấn Lương thấy vẻ mặt xấu hổ của Diêm Quốc Đào, không khỏi cười nói: "Anh đừng suy nghĩ nhiều, tôi không nói anh, chẳng qua anh cũng có một phần chủ kiến."
Diêm Quốc Đào cười nói: "Chức trách hiện tại của tôi chính là phục tùng mệnh lệnh của chỉ huy, có chủ kiến hơn thì sẽ không nghe lời liễu, sẽ làm lãnh đạo không vui."
Kiều Chấn Lương cười ha ha: "Quốc Đào, anh có không ít kinh nghiệm tương đồng với Hạ Bá Đạt,anh giúp tôi phân tích hắn xem."
Diêm Quốc Đào nói: "Nếu bí thư Kiều bảo tôi nói, tôi xin lớn mật nói hai câu, Hạ Bá Đạt này quá khứ vẫn là thư ký của bí thư Cố, chính theo như lời ngài nói, làm thư ký thời gian dài quá, dễ khiếm khuyết chủ kiến, hơn nữa Hạ Bá Đạt mới đảm nhiệm thị trưởng thành phố Nam Tích một vài ngày, bí thư Cố liền lui xuống, hắn tự nhiên là mất đi người tâm phúc, trên chính trị đang bị vây trong thời kỳ do dự, cho nên hắn vẫn cẩn thật, chặt chẽ trong công tác tại Nam Tích, có lẽ là hắn là đang chờ đợi cơ hội."
Kiều Chấn Lương nói: "Nói thật đi, tôi ở trong quan trường nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy thị trưởng nào uất ức hơn so với hắn."
Diêm Quốc Đào nở nụ cười.
Kiều Chấn Lương nói: "Tham ô là phạm tội, thế nhưng ngồi trên vị trí quan trong mà quốc gia cho hắn lại lừa dối qua ngày, không hề làm gì cũng là một loại phạm tội."
Diêm Quốc Đào nói: "Phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích Trần Hạo bị bệnh, nghe nói bị mắc ung thư gan, hiện nay đang nằm viện tại bênh viện Nhân Dân Tỉnh, chuẩn bị giải phẫu, ông ấy đã đưa ra đơn xin từ chức."
Kiều Chấn Lương nói: "Vừa tôi đã gọi điện thoại cùng chủ tịch tỉnh Tống nói qua chuyện này, ông ấy hướng tôi đề cử Phó thị trưởng thành phố Bắc Cảng Tào Hướng Đông."
Diêm Quốc Đào nói: "Bí thư Kiều cho rằng nên thế nào?" Diêm Quốc Đào tương đối hiểu Kiều Chấn Lương, tuy rằng biểu hiện ra là Kiều Chấn Lương đã cùng Tống Hoài Minh hội ý qua, gần đây hợp tác coi như là ăn ý, bất quá Tống Hoài Minh tại trên chuện trọng đại tại Bình Hải cũng không có nhiều quyền lên tiếng lắm. Kiều Chấn Lương từ lúc bắt đầu đem Trương Dương sắp đặt tại Nam Tích cũng đã làm tốt chuẩn bị tẩy rửa chính đàn Nam Tích, hắn khẳng định sẽ dựa theo ý của mình đi ván cờ này.
Kiều Chấn Lương nói: "Nam Tích thiếu một người thị trưởng có chủ kiến!"
Diêm Quốc Đào ngẩn ra, hắn tin chắc mình nghe được rõ ràng, nếu Diêm Quốc Đào nghe không nhầm thì lời bí thư Kiều nói chính là thị trưởng, mà không phải Phó thị trưởng, lẽ nào Kiều Chấn Lương muốn động tới Hạ Bá Đạt? Hắn nhớ tới Cung Kỳ Vĩ, lẽ nào bí thư Kiều thực sự có ý muốn bồi dưỡng Cung Kỳ Vĩ?
Kiều Chấn Lương nói: "Tiêu chuẩn khảo nghiệm một người cán bộ có xứng đáng chức vụ hay không, đầu tiên phải suy nghĩ đến hắn rốt cục là có lợi gì tại trong quá trình phát triển mở mang thành phố, chỉ cần là làm cản trở thành phố phát triển, hoặc là làm ảnh hưởng tới đại kế phát triển, tất đều phải bị loại bỏ." Lời nói của hắn chắc như đinh đóng cột, không có chừa đường sống nào.
Diêm Quốc Đào cẩn thận hỏi: "Bí thư Kiều, có phải trong lòng của ngài đã chọn được người thích hợp hay không?"
Kiều Chấn Lương nói: "Trong khoảng thời gian này, tôi đã khảo sát không ít người, cũng trưng cầu ý kiến của một số đồng chí, Phó thị trưởng thường vụ Giang Thành Lý Trường Vũ hẳn là một nhân tuyển thích hợp."
Diêm Quốc Đào mở to hai mắt ra nhìn, hắn làm sao cũng không nghĩ đến Kiều Chấn Lương lại đưa ra cái lựa chọn này, hắn nhắc nhở Kiều Chấn Lương nói: "Bí thư Kiều, Lý Trường Vũ tại Giang Thành chính là Phó thị trưởng thường vụ rồi, điều ông ây đi tới Nam Tích cũng không thể thăng chức!"
Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Kiêm nhiệm Phó bí thư Thành Ủy thành phố Nam Tích, Thường Ủy thành phố Nam Tích, ba khối chiêu bài này có đủ dùng hay không?"
Diêm Quốc Đào hiện tại đã hoàn toàn hiểu rõ. Sự bất lực của Hạ Bá Đạt đã làm cho Kiều Chấn Lương hoàn toàn mất đi lòng tin, năng lực của Cung Kỳ Vĩ vẫn đang cần thời gian để chứng thực, còn Lý Trường Vũ tại trên chức vụ Phó thị trưởng thường vụ Giang Thành vẫn làm rất cẩn trọng, từ việc du lịch ở Thanh Đài Sơn đến thi công ba con đường vòng bao quanh thành phố, đến giáo dục, thậm chí gần đây là xây dựng sân bay mới ở Giang Thành cũng đều biểu hiện rất xứng đáng chức vụ, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn nữa là, Lý Trường Vũ có quan hệ tốt với Trương Dương, hắn là người dẫn đường Trương Dương tiến vào quan trường, hắn đi Nam Tích, Trương Dương khẳng định sẽ cố hết sức lực của mình hỗ trợ hắn, cục diện phát triển tự nhiên sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, chiêu thức này của bí thư Kiều không thể nói là không cao minh.
Diêm Quốc Đào rõ ràng một điểm, Lý Trường Vũ đi Nam Tích cũng không phải chạy tới chức vụ Phó thị trưởng Thường Vụ, Kiều Chấn Lương là muốn cải tổ lại ban lãnh đạo của thành phố Nam Tích, Lý Trường Vũ đi tới Nam Tích, thế tất sẽ hình thành cục diện thế ba chân vạc, lấy biểu hiện yếu thế trước sau như một của Hạ Bá Đạt trong quá khứ, hắn vô cùng có khả năng trở thành một người bị loại đầu tiên, mà tình cảnh của Từ Quang Nhiên hình như cũng không phải lạc quan như vậy, em trai Từ Quang Lợi của y đã bị Viện Kiểm Sát lập án điều tra, có câu là rút ra cây cải mang ra cả bùn, người sáng suốt vừa nhìn liền biết Từ Quang Nhiên khẳng định không phải trong sạch, nếu như thực sự từ trên người Từ Quang Lợi tra ra được y, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Diêm Quốc Đào hiểu rõ, lần này bí thư Kiều đã đi ra thật sự, mọi người đều biết, quan điểm của Kiều lão cùng Văn Quốc Quyền bất đồng, mà lần này Văn Quốc Quyền tới Bình Hải khảo sát, đưa ra một chút ý kiến, Kiều Chấn Lương lại biểu hiện ra cực kỳ hợp tác, dành cho sự ủng hộ mạnh mẽ, trong đó có nguyên nhân rất lớn chính là Kiều Chấn Lương rất bất mãn đối với hiện trạng của công trình Thâm Thủy Cảng, Văn Quốc Quyền vừa vặn cho hắn một cơ hội thuận dòng nước đẩy thuyền.
***
Tại trên việc Lý Trường Vũ được phân công, Tống Hoài Minh cũng không có nhiều ý kiến lắm, y đã thâm nhập tìm hiểu đối với lãnh đạo cấp thành phố của Bình Hải, bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau, Tống Hoài Minh cùng Lý Trường Vũ tiếp xúc tương đối nhiều, y cũng cho rằng Lý Trường Vũ có năng lực, thế nhưng Kiều Chấn Lương đem Lý Trường Vũ điều đến Nam Tích đích xác là phá vỡ quy định thông thường, Tống Hoài Minh liếc mắt liền nhìn ra mục đích chân chính của Kiều Chấn Lương khi phân công Lý Trường Vũ, hắn cũng không phải muốn cho Lý Trường Vũ làm Phó thị trưởng Thường Vụ, Lý Trường Vũ đi tới là sẽ trở thành thị trưởng thành phố Nam Tích, thậm chí là bí thư Thành Ủy của thành phố Nam Tích, Kiều Chấn Lương cho Lý Trường Vũ ba đạo kim bài, Phó thị trưởng Thường Vụ, Phó bí thư Thành Ủy, Thường Ủy thành phố Nam Tích, nói cách khác, Lý Trường Vũ tại phương diện Đảng chính là có quyền lên tiếng trước, Từ Quang Nhiên cùng Hạ Bá Đạt nếu có ai không may, người đó sẽ phải đối mặt với nguy cơ rớt đài.
Đỗ Thiên Dã cực kỳ không rõ đối với quyết định này của tỉnh, Lý Trường Vũ là đồng bọn chính trị mật thiết nhất của hắn tại Giang Thành, hiện tại đang gánh vác rất nhiều công tác trọng điểm tại Giang Thành, đem Lý Trường Vũ điều đi, trách nhiệm dồn lên vai hắn nhất thời trầm trọng lên, Phó thị trưởng thành phố Bắc Cảng Tào Hướng Đông tới tiếp nhận vị trí của Lý Trường Vũ, Đỗ Thiên Dã cùng Tào Hướng Đông không quen biết, giữa hai bên đây đó khẳng định sẽ tồn tại giai đoạn tiếp xúc tìm hiểu, Đỗ Thiên Dã không tránh được muốn đi gặp Tống Hoài Minh than trách, nhưng hắn cũng không thể kiên quyết phản đối. Dù sao Lý Trường Vũ đi tới Nam Tích đối với bản thân Lý Trường Vũ mà nói là một chuyện tốt, tại Giang Thành thì Lý Trường Vũ trong thời gian ngắn không có khả năng vượt qua tòa núi lớn Tả Viên Triệu kia, chỉ có đi ra ngoài thì y mới có thể mở ra một khoảng trời mới trên chính trị.
Khi Đỗ Thiên Dã nhận được thông báo liền đặc biệt đi tới bên trong phòng làm việc của Lý Trường Vũ, lãnh đạo cấp trên đích thân đi xuống phòng làm việc của thuộc hạ có hai loại tình huống, một là đi hỏi tội, một là có việc gấp thật sự.
Lý Trường Vũ đã nhận được điện thoại của Ban Tổ Chức Cán Bộ Tỉnh, lúc này hắn đang yên lặng tiêu hóa ý tứ bổ nhiệm của lãnh đạo lần này, bất quá hắn có thể kết luận một điểm, lần này đi tới Nam Tích tuy rằng không có bất luận cái biến hóa gì trên mặt cấp bậc, nhưng đối với hắn mà nói là chuyện tốt, sẽ là một lần bay vọt lên trên chính trị. Lý Trường Vũ cũng không ngờ Đỗ Thiên Dã nhanh như vậy đã đi tới trong phòng làm việc của mình, cuống quít đứng dậy nghênh tiếp nói: "Bí thư Đỗ, làm sao ngài tới đây?"
Đỗ Thiên Dã thở dài nói: "Tôi là đặc biệt qua chúc mừng anh!" Nếu nói là chúc mừng thì vì sao lại thở dài, đủ thấy trong lòng Đỗ Thiên Dã không muốn đối với việc Lý Trường Vũ rời đi.
Lý Trường Vũ kéo Đỗ Thiên Dã xuống vị trí hắn vừa ngồi, mình lại cầm lấy cái ghế khác, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Thiên Dã, mỉm cười nói: "Bí thư Đỗ, tôi cũng vậy, vừa nhận được điện thoại của Ban Tổ Chức, cũng cảm thấy rất đột ngột."
Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi biết hẳn là nên cho anh đi, thế nhưng từ đáy lòng lại luyến tiếc anh đi!"
Lý Trường Vũ tin tưởng những lời này của Đỗ Thiên Dã phát ra từ thật lòng, hắn đứng dậy cầm chén trà đưa cho Đỗ Thiên Dã nói: "Bí thư Đỗ, tôi không nghĩ tới phải đi, cả một điểm dấu hiệu báo trước cũng không có."
Đỗ Thiên Dã nói: "Có phải có liên quan tới tiểu tử Trương Dương kia hay không, nếu như là hắn, tôi sẽ mắng cho hắn té tát một lần."
Lý Trường Vũ nói: "Hẳn là không quan hệ với hắn. Trương Dương còn chưa tới mức có thể ảnh hưởng tới quyết định của lãnh đạo tỉnh."
Đỗ Thiên Dã cũng biết chuyện này sẽ không thể là do Trương Dương, hắn nhận lấy chén trà từ trong tay Lý Trường Vũ, uống trà, nói: "Trường Vũ à! Anh vừa đi, lòng tôi sẽ trống không vắng vẻ, thật không biết ai có năng lực tiếp nhận công tác của anh."
Lý Trường Vũ mỉm cười nói: "Không phải có câu nói: rời khỏi địa cầu ai cũng đều như nhau sao, kỳ thực tôi cũng không quan trọng đối với Giang Thành như vậy,ngài mới là xương sống của Giang Thành."
Đỗ Thiên Dã nở nụ cười: "Rất ít khi nghe được anh nịnh tôi đó!"
Lý Trường Vũ nói: "Thay đổi Giang Thành không phải chỉ dựa vào một người, mà là kết quả nỗ lực của cả tập thể, hiện tại tất cả đều đã lên quỹ đạo, mấy công trình lớn đều đang vững bước xây dựng, tôi cũng có thể yên tâm mà rời đi."
Đỗ Thiên Dã gật đầu, hắn thấp giọng nói: "Tóm lại tôi cảm thấy biến động của Ban Tổ Chức lần này có liên quan tới vêệc Phó thủ tướng Văn đi thị sát."
Lý Trường Vũ nói: "Cụ thể về chuyện này thì tôi cũng không rõ ràng lắm, có lẽ là chỉ có chờ tôi tới Nam Tích rồi mới có thể biết rõ ràng việc này."
Đỗ Thiên Dã cười nói: "Chung quy là anh có duyên với Trương Dương, chuyển một vòng, các cậu lại ở cùng một chỗ."
Lý Trường Vũ nói: "Thật đúng là thế!" Hắn cũng không kìm được nở nụ cười.
. . .
Trương Dương chính từ trong miệng Kiều Bằng Cử biết được tin Lý Trường Vũ sẽ tới Nam Tích đảm nhiệm chức Phó thị trưởng Thường Vụ, lúc vừa nghe được hắn có chút không tin nổi, dù sao việc này quá là đột ngột, dựa theo tư duy bình thường Trương Dương suy nghĩ, Nam Tích có nhiều Phó thị trưởng như vậy, cho dù là Trần Hạo bị bệnh, cũng tùy tiện sẽ có người lên thay, căn bản không nghĩ tới trên tỉnh lại điều người từ Giang Thành qua, Lý Trường Vũ vốn đã là Phó thị trưởng Thường Vụ rồi, lại qua đảm nhiệm Phó thị trưởng Thường Vụ, trên cấp bậc cũng không có bất luận cái đề thăng gì, bất quá tỉnh bổ nhiệm ông ta làm Phó thị trưởng Thường Vụ song song, lại còn cho ông ta đảm nhiệm Phó bí thư Thành Ủy thành phố Nam Tích, cái này có chút ý sâu xa.
Kiều Bằng Cử nói: "Trương Dương, không phải là Lý Trường Vũ mà anh hướng lão gia tử chúng tôi giới thiệu chứ?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi thật sự không biết, nếu như anh không nói với tôi, tôi đến bây giờ cũng không biết."
Kiều Bằng Cử nói: "Đừng giả bộ nữa, chuyện lớn như vậy mà anh lại không biết sao?"
Trương Dương nói: "Gần đây tôi bận bịu dọn nhà, còn có cuộc kiểm tra lớn về an toàn chất lượng của Trung Tâm Thể Dục Mới, chỉ cần là mớ chuyện này đã làm tôi bận đến chóng mặt, sao còn sức nghĩ tới việc điều động cán bộ của tỉnh chứ, hơn nữa, cho dù là tôi muốn để ý, cũng không đến lượt tôi quản phải chứ?"
Kiều Bằng Cử nghe hắn nói như vậy không khỏi nở nụ cười, chính xác, Trương Dương chỉ là một người cán bộ cấp huyện, biến động của cán bộ lãnh đạo cấp thành phố không tới phiên hắn quan tâm, nếu như Trương Dương không hướng lão gia tử của y ra sức giới thiệu Lý Trường Vũ, như vậy chuyện này có lẽ là ý tứ của lão gia tử của mình, buôn bán trong nước phải liên tục quan tâm tới chính trị, nhất là với thanh niên có chí bừng bừng muốn thành nhà tư bản như Kiều Bằng Cử này mà nói, bất luận cái tin gió thổi cỏ lay gì cũng đều sẽ khiến y chú ý.
Kiều Bằng Cử nói: "Tôi nghe nói Lý Trường Vũ là cha nuôi của anh, chuyện này rút cục có thật hay không?"
Trương đại quan nhân cười khổ nói: "Giả, ông ấy là cha nuôi của em gái tôi, không phải cha nuôi của tôi! Bất quá, tôi tiến vào quan trường là do ông ấy dẫn đường, nói ra thì đúng là lão sư của tôi."
Kiều Bằng Cử nói: "Cùng cha nuôi cũng không khác nhau lắm."
Trương Dương nói: "Tính chất khác nhau, tính chất khác nhau, anh trăm nghìn lần đừng kéo quan hệ lung tung cho tôi."
Kiều Bằng Cử cười nói: "Ông ấy tới Nam Tích khẳng định là có lợi rất lớn đối với anh!"
Trương Dương nói: "Tôi từ lúc bắt đầu đến bây giờ rất ít dựa vào người khác chiếu cố, tôi là dựa vào nỗ lực của chính mình từng bước một đi tới vị trí ngày hôm nay." Thằng nhãi này nói phét cũng không đỏ mặt, nếu như không phải bí thư Tỉnh ủy Kiều Chấn Lương lên tiếng tại thời khắc mấu chốt, lúc này hắn không chừng đang ở đâu rồi.
Kiều Bằng Cử nói: "Chính đàn Nam Tích biến động, xem ra chuyện khối đất sân thể dục còn phải kéo dài một đoạn thời gian nữa."
Trương Dương nói: "Lần này người đến đây đấu thầu không ít, chúng ta đã xác định được tiền đặt cọc bán đấu giá."
"Bao nhiêu?"
"Một trăm vạn đồng!"
Kiều Bằng Cử nói: "Giá quy định là bao nhiêu?"
Trương Dương nói: "Chuyện này tôi cũng chưa tính, nếu như tôi làm chủ, tôi khẳng định là đấu thầu từ hai trăm triệu ( tương đương 600 tỷ VND )."
Kiều Bằng Cử cười nói: "Nếu như hai trăm triệu, tôi không cần suy nghĩ sẽ quên luôn, giá trị khối đất đó không được nhiều tiền như vậy đâu."
"Vậy thì chưa chắc, hiện tại đã có rất nhiều người tỏ ra cực kỳ hứng thú đối với khối đất này đó, không bài trừ khả năng đánh ra giá trên trời."
Kiều Bằng Cử nói: "Nghe anh nói như thế, lòng tin của tôi đã bắt đầu dao động rồi đó."
Trương Dương nói: "Có câu nói như thế nào nhỉ? Có lòng tin chưa chắc sẽ thắng, còn không có lòng tin thì nhất định thất bại, thêm chút lòng tin đi, rất nhanh là có thể thấy được kết quả cuối cùng.