Phóng viên đó bị khí thế bức nhân của Trương đại quan nhân khiến cho không dám hỏi nữa, quả thực câu hỏi của hắn có chút bất thiện.
Trương Dương nói: Hôm nay ở trước mặt nhiều phóng viên truyền thông như vậy, tôi cần phải nói một việc, tôi tin truyền thông của chúng ta đều là truyền thông thiện lương, truyền thông công chính, đối với xã hội phải có lòng công đức, các anh đối với việc đưa tin phải tôn trọng sự thật, tôn trọng lương tâm, tôi muốn nói rõ với những người quan tâm tới chuyện hôm nay, thứ nhất, mộ ở trong núi đất được bảo vệ hoàn hảo, tuy rằng cửa vào mộ bị phá hoại một chút, nhưng không có ai tiền được vào trong cổ mộ, không tạo thành tổn thất quá lớn. Thứ hai hôm nay hôm nay không phát sinh bất kỳ sự kiện rối loạn nào cả, tôi thừa nhận, quả thực có người muốn nhân cơ hội tranh đoạt văn vật, nhưng chiến sĩ võ cảnh và công an của chúng tôi đã đến đúng lúc, ngăn chặn loại hành vi này. Thứ ba, hôm nay một ít dân chúng trong quá trình tranh chấp, không hề tạo thành bất kỳ thương vong về người nào cả, tôi hy vọng mọi người tôn trọng sự thật, đừng vì hấp dẫn sự chú ý của công chúng mà đưa tin bịa đặt, tạo thành dư luận không hay, cám ơn!
Lại có phóng viên hỏi: Bí thư Trương tôi tôi nghe nói khu bảo lưu thuế nhập khẩu đầu tiên của Bình Hải sẽ được đặt ở Tân Hải, chuyện này không biết có phải là thật không?
Trương Dương mỉm cười nói: Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa nhận được thông tri chính thức của cấp trên, chuyện mà anh vừa nói tôi cũng rất trông mong, tôi cũng hy vọng nó là sự thật, chỉ cần là chuyện có lợi cho Tân Hải, tôi đều hoan nghênh cả hai tay. Trước mắt chưa có thông tri chính thức, Trương Dương đương nhiên không thể thừa nhận chuyện này trước mặt công chúng.
Có phóng viên hỏi: Bí thư Trương, trận mưa to này là trận lớn nhất từ lúc Bắc Cảng được lập đến nay, xin hỏi tình huống của Tân Hải như thế nào? Có con số cụ thể về thương vong về người và tổn thất về tài sản không?
Trương Dương nói: Mưa tuy rằng rất to, nhưng đoàn đội lãnh đạo của Tân Hải chúng tôi đối diện với trận mưa này đã biểu hiện ra năng lực ứng đối trác tuyệt, cán bộ do huyện trưởng Hứa dẫn đầu ngay lập tức xâm nhập tuyến đầu chống lụt, chỉ huy trận chiến tranh đối kháng thiên tai này, trong trình độ lớn nhất tránh cho mưa to tạo thành tai nạn lớn hơn, cho tới bây giờ trong phạm vi Tân Hải chúng tôi không hề có bất kỳ tin tức về thương vong nào. Về phần tổn thất tài sản thì đang trong quá trình công tác thống kê, tôi tin tai hoạ lần này sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đối với tình thế kinh tế của Tân Hải.
Loại chuyện như ở núi đất phát hiện cổ mộ tại Bắc Cảng trước mắt không thể dẫn tới ảnh hưởng quá lớn, một hồi mưa to khiến tòa thành thị Bắc Cảng này hiện nguyên hình, úng ngập nghiêm trọng, nhiều chỗ nội thành bị ngập, cầu vượt ra vào nội thành ngập trong nước, suýt nữa thì xảy ra chuyện có người chết đuối.
Tất cả lãnh đạo thị lý đều ra tuyến đầu chỉ huy chống lũ, buổi trưa trời tạnh mưa, nhưng cho tới tận năm giờ chiều lãnh đạo thị ủy mới lục tục trở về, bí thư thị ủy Hạng Thành không thèm nghỉ ngơi mà gọi tất cả thường ủy vào phòng họp để họp. Các thường ủy từ sắc mặt âm trầm của Hạng Thành đều đoán được tâm tình của bí thư Hạng không tốt, mọi người sau khi ngồi xuống thì không ai chủ động lên tiếng.
Hạng Thành nói: Năm ngoái thị lý đặc biệt chi một khoản tiền, cải tạo hệ thống thoáng nước của thành chủ, trước khi chưa được chỉnh trị, Bắc Cảng chưa bao giờ gặp úng ngập như vậy sửa trị sau khi sửa trị ngược lại còn xấu hơn, tôi muốn hỏi, chỗ tiền này rốt cuộc là chi vào đâu? hả? Ai có thể nói với tôi nào? Hạng Thành tức giận đến nỗi gõ mạnh lên mặt bàn.
Phó bí thư Thị ủy Tưởng Hồng Cương mở miệng nói: Bí thư Hạng, chuyện này có rất nhiều nguyên nhân khách quan, năm ngoái thị lý tuy rằng chi tiền để tiến hành cải tạo hệ thống thoát nước, nhưng chỉ dùng cho khơi thông và bảo trì, trận mưa lần này xảy ra quá bất ngờ, trong thời gian không đến một ngày, lượng mưa đã đạt tới 100 mm, là lần đầu tiên trong lịch sử từ lúc Bắc cảng thành lập đến nay.
Bộ trưởng Tổ chức Mạnh Khải Trí cũng lên tiếng theo: Đúng vậy, bí thư Hạng, tôi chưa từng gặp mưa to như vậy, trời cứ như là trút hết nước xuống vậy, Bắc Cảng chúng ta ở ven biển, hệ thống thoát nước so với các thành thị khác không được tiên tiến cho lắm, chính là vì lượng mưa trong khoảng thời gian ngắn quá lớn, hệ thống thoát nước của chúng ta không kịp đổ toàn bộ nước mưa ra biển, mới tạo thành trận úng ngập này.
Hạng Thành nói: Mỗi một đồng chí chúng ta đều phải sống trong yên ổn nhưng nghĩ đến ngày gian nguy, phòng ngừa chu đáo, đối diện với trận mưa to bất ngờ này, chẳng những bại lộ chỗ thiếu hụt của hệ thống thoát nước Bắc Cảng, cũng phản ánh đội ngũ cán bộ của chúng ta thiếu chuẩn bị, thiếu thủ đoạn ứng đối đối với kiểu thiên tai đột ngột này, cho nên mới tạo thành sự hỗn loạn của thành thị. Tôi hy vọng sau khi chuyện này qua đi, mọi người đều phải tiến hành kiểm điểm sâu sắc.
Tưởng Hồng Cương thấy có chút kỳ quái, chuyện hôm nay tuy rằng tạo thành hỗn loạn cho nội thành Bắc Cảng, nhưng không hề tạo thành thương vong về người, tổng thể mà nói, tổn thất của thành thị không tính là quá lớn, hơn nữa sau khi tình hình tai nạn phát sinh, tất cả cán bộ đều xông lên tuyến đầu đúng lúc, trong mắt hắn, biện pháp ứng đối của mọi người không có chỗ nào đáng chỉ trích, rất nhiều người cũng đều bận từ tận tối hôm qua tới giờ, cũng chưa được ngủ ngon, Hạng Thành không những không đề xuất biểu dương, ngược lại phê bình tất cả mọi người một trận, như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt tới sĩ khí của đội ngũ cán bộ, Tưởng Hồng Cương nói: Bí thư Hạng, căn cứ vào dự báo của đài khí tượng, tối nay có thể còn có mưa to.
Hạng Thành nói: Vậy thì càng phải tập trung tinh thần, tôi mặc kệ các anh áp dụng biện pháp gì, tôi mặc kệ mọi người phải bỏ bao nhiêu cố gắng, nhưng nhất định phải bảo đảm an toàn cho sinh mạng và tài sản của người dân. Nói tới đây y cảm thấy có chút không thoải mái, bụng đâu, sắc mặt có chút vàng ọt.
Tất cả thường ủy đều nhìn ra có chút không đúng, có người đứng dậy vội vàng đi gọi bác sĩ cho Hạng Thành.
Hạng Thành xua tay nói: Không cần, bệnh cũ thôi, loét dạ dày, tôi buổi trưa vẫn chưa ăn cơm. Một câu này đã thể hiện ra sự cao thượng trong phẩm cách của vị bí thư thị ủy này. Hạng Thành là đang nói với mọi người, vì trận mưa bất ngờ này, y đã dốc hết tâm huyết đến mất ăn mất ngủ.
Hội nghị tiến hành đến đây thì cũng là lúc nên kết thúc.
Tưởng Hồng Cương không đi ngay lập tức, hắn nhìn Hạng Thành đang uống thuốc đau dạ dày, sau đó nói: Bí thư Hạng, cảm thấy khá hơn chưa?
Hạng Thành gật đầu nói: Thoải mái hơn rồi, cái dạ dày này của tôi cũng là vì uống rượu đến uống ra bệnh.
Tưởng Hồng Cương tràn đầy đồng cảm nói: Sức khỏe quan trọng nhất, bí thư Hạng không thể cả ngày bận bịu công tác được, cũng phải chú ý rèn luyện sức khỏe! Trong lòng hắn thì không nghĩ như vậy, Hạng Thành này rất coi trọng dưỡng sinh, khi uống rượu khống chế rất tốt, cái đó có liên quan tới vị trí của y, thân là người đứng đầu Bắc Cảng, ít nhất ở một mẫu ba phân đất Bắc Cảng này không ai dám ép y uống rượu.
Hạng Thành uống một ngụm trà nóng, cảm thấy dạ dày đã bớt đau, y lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán.
Tưởng Hồng Cương từ trong động tác của Hạng Thành phán đoán được, tình huống sức khỏe của Hạng Thành quả thực có chút vấn đề. Nghe nói trạng thái sức khỏe của người ta một khi không tốt, sẽ ảnh hưởng đến tình tự, tâm tình của Hạng Thành rõ ràng không tốt, Tưởng Hồng Cương bỗng nhiên nhớ tới thị trưởng Cung Hoàn Sơn tới Đông Giang đến giờ vẫn chưa về, cũng từ đó mà nhớ tới một đại sự sắp phát sinh ở Bắc Cảng, quốc vụ viện đã phê chuẩn thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Tân Hải, chẳng lẽ điều thật sự khiến Hạng Thành cảm thấy khó chịu là chuyện này ư? Tưởng Hồng Cương lặng lẽ suy đoán.
Hạng Thành cũng có chút cảm kích đối với sự quan tâm của Tưởng Hồng Cương, Tưởng Hồng Cương không một mực nịnh hót mình như những người khác, trong các thường ủy Bắc Cảng, Tưởng Hồng Cương có thể coi là một người đặc biệt, hắn cũng không chống đối với Hạng Thành, cũng không đi lại quá thân cận quá với Hạng Thành, nói cách khác, Hạng Thành không hiểu về hắn lắm, y biết Tưởng Hồng Cương cũng có chút bối cảnh, ví dụ như chủ nhiệm ban trú kinh tỉnh Quách Thụy Dương có quan hệ bạn học với hắn, lại như bố vợ hắn từng là cựu bộ trưởng tuyên truyền tỉnh Vân An, Hạng Thành cho rằng Tưởng Hồng Cương ẩn giấu rất sâu, loại người như hắn rất khó mở nội tâm với người khác, so với Tưởng Hồng Cương, y thích Cung Hoàn Sơn hơn, nguyện ý để Cung Hoàn Sơn trở thành người nối nghiệp của mình hơn, chuyện này từ lâu đã không còn là bí mật.
Chính vì nguyên nhân này, Hạng Thành càng thêm cảnh giác đối với Tưởng Hồng Cương, y đương nhiên hiểu rõ Tưởng Hồng Cương cũng là một nhân tuyển thích hợp tuyển, mỗi người trong quan trường đều có dã tâm, mình nghiêng về Cung Hoàn Sơn, Tưởng Hồng Cương tất nhiên sẽ bởi vậy mà oán giận mình, thậm chí sẽ thù hận mình, tuy rằng hắn ngoài mặt biểu hiện rất khá. Cho dù Hạng Thành rõ ràng nghiêng về Cung Hoàn Sơn, cho dù tất cả mọi người xem trọng Cung Hoàn Sơn, ngay cả bản thân Cung Hoàn Sơn cũng tự cho rằng mình là người người nối nghiệp Hạng Thành, nhưng tâm tính của Tưởng Hồng Cương vẫn bảo trì rất tốt, trước đây thế nào thì hiện tại vẫn thế, hắn không thay đổi phương pháp xử thế làm người của mình, đối đãi với Hạng Thành vẫn là không kiêu ngạo không siểm nịnh.