Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương đại quan lúc này cũng mới nhận ra, cô gái bị cướp này là Cảnh Minh Minh của ban chiêu đãi huyện ủy. Trương Dương nói: “Cảnh Minh Minh?”

Cảnh Minh Minh gật gật đầu, rồi nói: “Cảm ơn bí thư Trương.”

Trương Dương thấy cô vẫn chưa đứng được dậy, liền khom lưng, hỏi thân thiết: “Cô có bị thương không?”

Cảnh Minh Minh hơi chau mày: “Có lẽ là lúc tôi ngã đã bị trẹo chân!”

Trương Dương ngồi xổm xuống, kiểm tra mắt cá chân cô ấy, thấy mắt cá chân phải của cô ấy đã sưng lên rồi, may mà không bị gãy xương, Trương Dương nói: “Chỉ là bị trẹo chân thôi, không cần phải lo.”

Trong lòng Cảnh Minh Minh, Trương Dương là một vị lãnh đạo lớn, là người lãnh đạo số một ở Tân Hải, bình thường khi cô ấy đến chỗ phòng làm việc của Trương Dương để dọn dẹp, rất ít khi nói chuyện với hắn, không phải là vì cô không muốn, mà là vì cô không dám, giờ đây Trương Dương không những đã cứu cô, mà còn gần gũi với cô như vậy, sự xúc động của Cảnh Minh Minh thật sự rất khó nói.

Trương Dương gọi điện cho cảnh sát trước, rồi gọi điện cho Trình Diệm Đông, báo rằng ở gần ban chiêu đãi đã xảy ra vụ cướp, điều này là một thử thách với hệ thống công an Tân Hải, nhưng khi Trình Diệm Đông đến, họ vẫn chưa đến được nơi.

Trương Dương nhìn thời gian rồi nói: “Diệm Đông, từ ban chiêu đãi đến đây anh đã đi mất mười phút. Trước khi gọi điện cho anh, tôi đã gọi điện cho cảnh sát, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng họ đâu.”

Trình Diệm Đông gật đầu, gã đến nhìn hai tên côn đồ đã mất đi khả năng phản kháng, mặc dù hai tên đó bị thương rất nặng, nhưng vẫn còn sống, Trình Diệm Đông đến được mười phút, cảnh sát mới đến.

Trình Diệm Đông hỏi Trương Dương: “Vừa nãy khi anh báo cảnh sát có nói rõ thân phận của mình không?”

“Có cần thiết phải vậy không?”

Trương đại quan hỏi lại, chẳng lẽ tốc độ xuất binh của cảnh sát lại có liên quan đến người báo cảnh sát sao?



Buổi tối hôm đó sau khi cảnh sát khu vực đến, mới biết rằng tình hình rất nghiêm trọng, sau đó họ nhận ra người báo cảnh sát là bí thư huyện ủy Trương Dương, tiếp sau đó lại nhận ra cục trưởng công an mới đến là Trình Diệm Đông, hai viên cảnh sát sợ đến độ run rẩy chân tay. Họ không phải không hiểu rằng, hiệu suất làm việc của họ là một vấn đề.

Trương Dương không nói rằng hắn là bí thư huyện ủy, chẳng cần phải chấp nhặt với hai viên cánh sát này làm gì, càng huống hồ giờ đây Trình Diệm Đông đã đến rồi, hắn không cần phải hỏi đến những việc này nữa.

Sắc mặt Trình Diệm Đông nghiêm khắc nhìn hai viên cảnh sát: “Làm việc rất đúng giờ rất kịp thời mà! Từ lúc báo cảnh sát đến giờ mới được mấy chục phút mà, rất tốt!”

Hai viên cảnh sát đương nhiên nghe ra Trình Diệm Đông đang nói ngược, có lẽ là bị dọa đến độ ngớ ra, viên cảnh sát thấp lắp bắp: “Trình cục, trên đường bị tắc xe…”

Sau khi nói xong, gã biết ngay là mình đã nói bừa, sao mình lại nói ra cái lý do khốn nạn vậy chứ? Đồng nghiệp của gã chỉ muốn dùng băng keo dán ngay miệng gã lại mà thôi! Mẹ kiếp, tắc đường cái khỉ gì! Giữa đêm giữa hôm, trên đường còn chẳng có mấy chiếc xe, anh thật là biết tìm lý do đấy!

Trương Dương không chịu nổi liền cười một tiếng, xe cứu thương cũng đến rồi, hai tên côn đồ bị thương khong nhẹ, cần phải đưa vào bệnh viện để tiến hành một số xử lý cần thiết. Cảnh Minh Minh không có vấn đề gì quá lớn, cô đứng dậy đỡ lấy chiếc xe đạp, Trương Dương nói với Trình Diệm Đông: “Anh sắp xếp người đưa Cảnh Minh Minh về nhà đi.”

Trình Diệm Đông gật đầu, gã chỉ vào đèn hai bên đường rồi nói: “Bí thư Trương, buổi tối đèn đường đều không cần bật sao? Đây là đường chính kia mà!”

Gã nói như vậy không phải là thoái thác trách nhiệm, điều này thật sự là một vấn đề. Con đường họ đang đứng đây là đường chính trong Tân Hải, tối nay chẳng hề có đèn đường, đường tối om, về một mặt nào đó, thế này có nghĩa là đang tạo điều kiện cho bọn phạm tội, việc này cần phải thay đổi ngay.

Lần này Trương đại quan quyết định khiêm nhường, hắn dặn dò Trình Diệm Đông, không được tiết lộ hành động hiệp nghĩa của hắn lần này ra, nếu không thì lại dẫn đến một loạt phiền phức, giờ đây Trương Dương cứ nghĩ đến tin tức thời sự là lại đau đầu, dù là ai cũng vậy, cứ bị phóng viên ngắm vào là mất đi tự do, hơn nữa, việc này nếu như đồn ra ngoài, lãnh đạo thành phố lại cho rằng hắn cố tình gầy dựng hình tượng, những việc thế này không thể làm đi làm lại được.

Bí thư thị ủy Hạng Thành trước đó còn có chút không ưng Trương Dương, nhưng khi y biết rằng Trương Dương đã qua mặt mình, trực tiếp đệ đơn lên quốc vụ viện, yêu cầu vấn đề nâng cấp thành thành phố của Tân Hải, giờ đây y chỉ cảm thấy phản cảm với Trương Dương. Trước khi Trương Dương đến Bắc Cảng, Hạng Thành đã có chút chuẩn bị tâm lý, biết rằng tiểu tử này là một sự phiền toái, Hạng Thành không muốn đưa hắn về đây một chút nào, nhưng Hạng Thành lại không thể nào ngăn chuyện này xảy ra, có thể nói rằng, từ khi Trương Dương đặt chân lên Bắc Cảng, Hạng Thành đã bắt đầu lưu ý đến nhất cử nhất động của hắn.

Trương Dương đến Bắc Cảng đã được hơn mười ngày, thời gian này, ngoài việc mèo mù vớ cá rán là cứu người, thẳng thể thấy một điểm sáng nào khác trên người hắn, Hạng Thành thậm chí còn cho rằng Trương Dương có khiếm khuyết rất lớn về trình độ chính trị, dù sao thì hắn vẫn còn trẻ, một người thanh niên mới hai mươi bảy tuổi làm sao có kinh nghiệm quản lý cho được? Hắn có thể làm được đến chức cao thế này, nguyên nhân cơ bản nằm ở bối cảnh đằng sau hắn, nếu như hắn không có người cha nuôi là phó thủ tướng, nếu như hắn không có nhạc phụ là bí thư tỉnh ủy, thì tiểu tử này còn chẳng biết đang ở xó xỉnh nào.

Sau khi Trương Dương cứu người, Hạng Thành lại có thêm một ý kiến về hắn, đó chính là thích thể hiện bản thân, trẻ tuổi bộp chộp, thiếu kinh nghiệm quản lý mà lại cứ thích thể hiện mình. Những nhân tố này gộp lại đã trở thành ấn tượng ban đầu của Hạng Thành với hắn, việc bảo Trương Dương đi báo cáo ở trường Đảng là do Hạng Thành cố ý, mục đích của y là để cho Trương Dương hiểu được một điều, rất nhiều lúc thích thể hiện quá cũng không phải là chuyện tốt. Từ trước đến nay, rất nhiều người đã báo cáo ngầm với Hạng Thành tất cả những hành động của Trương Dương kể từ khi đến Tân Hải, trong mắt Hạng Thành, tiểu tử này chỉ biết làm vớ làm vẩn, đến nhiều ngày như vậy rồi mà chẳng làm được việc gì tử tế ra hồn.

Nhưng hôm nay, Trương Dương đã tuyên bố trong cuộc họp thường vụ lần đầu tiên do hắn triệu tập, hắn phải nâng cấp Tân Hải thành thành phố, hơn nữa, hắn đã đệ đơn thẳng đến quốc vụ viện, điều làm cho Hạng Thành cảm thấy tức giận là, trước đó, tiểu tử này không hề để lộ ra một chút tin tức nào, lại còn dám qua mặt của bí thư thị ủy là y nữa. Y không thể nào không suy tính đến điểm này, rõ ràng đây là một sự cố ý.



Hạng Thành sau khi biết được tin này, sắc mặt của y ngay lập tức trở nên khó coi, sau khi ăn xong cơm tối, một mình y về trong thư phòng, y có quyền uy tuyệt đối trong gia đình này, khi y tức giận, cả nhà đều không dám làm phiền y.

Hạng Thành mở tiếng ti vi rất lớn trong thư phòng, nhưng mắt của y không hề nhìn vào màn hình, không hề nhìn dù chỉ một phút, trong đầu y đang nghĩ đến việc xin phép nâng cấp lên thành phố của Tân Hải, việc này bí thư huyện ủy Tân Hải hai năm trước là Cữu Thế Kiệt đã đề xuất rồi, lúc đó, Hạng Thành mang việc này đi thảo luận ở cuộc họp thường ủy, giành được đại đa số thường ủy bỏ phiếu tán thành, cuối cùng được thông qua, Hạng Thành cũng bỏ phiếu tán thành, quan hệ giữa y và Cữu Thế Kiệt rất tốt, Cữu Thế Kiệt vì chuyện này đã nhờ vả y không tí, nếu như Hạng Thành không gật đầu, thì Cữu Thế Kiệt đâu dám đề ra việc này.

Mặc dù Hạng Thành đã gật đầu, nhưng y cũng biết rằng việc này rất khó thông qua, mặc dù điều kiện mọi mặt của Tân Hải đã hoàn toàn đáp ứng được, nhưng mỗi năm có nhiều khu vực đề xuất đến vậy, GOP của Tân Hải thuộc vào hạng lạc hậu trong số đó, Cữu Thế Kiệt lại không có quan hệ gì ở thượng tầng, muốn làm được chuyện này là điều rất khó.

Nếu như Hạng Thành ra tay, thì việc chuyển lên thành phố của Tân Hải đã xong lâu rồi, chỉ cần y đồng ý mở miệng tìm Tiết Lão giúp đỡ, thì Tiết Lão nhất định sẽ giúp y, với việc của y, Tiết Lão đều giúp rất nhiệt tình, trong mười năm loạn lạc, nếu như không phải là y đã ôm lấy Tiết Lão, thì Tiết Lão có lẽ chẳng đợi được đến ngày này, Tiết Lão, và cả Tiết gia đều coi y như một ân nhân, y đã cứu Tiết Lão, đồng nghĩa với việc, cứu cả sinh mệnh chính trị của Tiết Lão, cũng có nghĩa là đã cứu cả Tiết gia.

Những người hiểu về Hạng Thành đều biết rằng, y không bao giờ nói với người ngoài về chuyện này, y cũng chưa từng nhờ vả Tiết Lão làm điều gì, chính vì vậy, Tiết Lão mới thật sự quý y, cho rằng Hạng Thành là một nhân sĩ trọng nghĩa, vô cùng chân thành với Tiết gia.


Mặc dù Hạng Thành chưa từng mở miệng nhờ Tiết Lão làm gì, nhưng y cũng biết rằng, mình có địa vị chính trị ngày hôm nay, có quan hệ lớn với việc ngầm giúp đỡ của Tiết Lão, Tiết Lão là một người có ân tất báo, càng là một người Hạng Thành tôn trọng nhất cuộc đời này.


Tiết Lão cũng hiểu rằng năng lực chính trị của Hạng Thành có hạn, biết rằng Hạng Thành nhiều nhất cũng chỉ đi được đến đây, thậm chí có người cho rằng năng lực của Hạng Thành không đủ đáp ứng vị trí hiện tại, nhưng Tiết Lão lại cho rằng Hạng Thành làm rất tốt, đây cũng là lý do Hạng Thành có thể tại nhiệm đến hay kì.


Thời đại đang thay đổi, Hạng Thành hiểu rằng mình không thể nào cứ ở Bắc Cảng mãi được, nhất định có một ngày, y phải đối măt với việc nghỉ hưu, y cũng không nghĩ đến việc sẽ tiến thêm bước nữa, y chỉ muốn trước khi mình nghỉ hưu, ổn định ở vị trí bí thư thị ủy Bắc Cảng.


Kinh tế của Bắc Cảng mặc dù nằm ở khúc cuối của Bình Hải, nhưng quan trường ở Bắc Cảng lại luôn rất ổn định, trước khi cảng Phú Long xảy ra hỏa hoạn, môi trường chính trị của Bắc Cảng rất ổn định, Hạng Thành có quyền uy tuyệt đối trên mặt đất này.


Nhưng từ khi tổ chức quyết định để Trương Dương đến đảm nhiệm vị trí bí thư huyện ủy, nội tâm Hạng Thành đã trở nên bất an, mặc dù y luôn phủ nhận sự bất an này là do Trương Dương mang đến, thậm chí y còn nói với chính bản thân rằng, Trương Dương chỉ là một thằng oắt con mặt búng ra sữa mà thôi, nhưng sau hơn mười ngày từ khi Trương Dương đến với Bắc Cảng, cuối cùng đã chứng minh rằng sự bất an của y là có nguyên nhân, gã đã có một dự cảm không lành với tất cả những gì đang xảy ra ngày hôm nay.


Quan mới lên bao giờ cũng phải kèm theo sự thay đổi, chẳng có một quan chức nào thầm lặng không lên tiếng từ đầu đến cuối, Hạng Thành vốn tưởng rằng việc Trương Dương anh hùng cứu người đã là sự thay đổi đầu tiên của hắn với nơi đây, giờ đây y đột nhiên hiểu rằng, hóa ra y đã nghĩ nhầm, việc nâng cấp lên thành phố mới là mục đích của Trương Dương, đây mới là nơi hắn muốn nhóm ngọn đuốc đầu tiên của mình. Tân Hải vẫn thuộc về Bắc Cảng, nhưng có một vấn đề mang tính chất cơ bản, đó là tầng lớp thứ bậc đã thay đổi, nếu như huyện Tân Hải trở thành thành phố Tân Hải, thì sẽ không trực thuộc quyền quản lý của thành phố Bắc Cảng nữa, và sẽ thuộc vào quyền quản lý trực tiếp của chính phủ tỉnh, thành phố Bắc Cảng chỉ quản lý thay mà thôi. Điều này quyết định phạm vi quyền hạn của Tân Hải cũng thay đổi, kẻ giảm người tăng, điều này có nghĩa là, sự khống chế của Hạng Thành với Tân Hải sẽ giảm bớt không ít, mà điều này là điều Hạng Thành không hề muốn!


Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, từ tiếng chuông cửa, Hạng Thành có thể nhận ra đó là vợ y, Mã Minh Lệ, khi tâm trạng y không tốt, con cái không dám đến làm phiền, Mã Minh Lệ đẩy cửa phòng bước vào nói: “Tiểu Cung đến rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK