Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhận được cú điện thoại này của Liễu Ngọc Oánh, Trương Dương không dám tiếp tục trì hoãn, sáng sớm hôm sau hắn liền rời khỏi Giang Thành tới Đông Giang, Hải Lan và Từ Nhã Bội hẹn cùng nhau về Hongkong, còn muốn ở lại Giang Thành thêm một ngày, có điều Trương Dương lần này về cũng không cô đơn, Tần Thanh đi nhờ xe hắn cùng về Đông Giang.

Vào lúc mười giờ sáng, lộ trình đã đi được một nửa, Tần Thanh sợiTrương Dương lái xe mệt, bảo hắn ở đằng trước dừng lại ở tranhnghỉ ngơi một chút, thuận tiện hai người đổi chỗ, lộ trình tiếp theo để cô ta lái.

Trạm nghỉ ngơi tên là Lương Sở, đặc sản ở đây chính là trứng vịt mặn, Tần Thanh đi dao một vòng trong siêu thị của trạm nghỉ ngơi, mua hai hộp trứng vịt mặn.

Vừa từ trong siêu tthij đi ra liền nhìn thấy một đám người vây ở phía trước, Trương Dương cũng ở trong đó, chính là nhân viên công tác của trạm nghỉ ngơi vừa mới nhận được thông tri, đoạn đường cao tốc Bình Xuyên tới Đông Giang xảy ra tai nạn lớn, hiện tại đang khẩn cấp cứu viện, đề nghị xe tới cửa ra cầu Mạnh Gia ở phía trước thì đi vòng qua đoạn đường Bình Xuyên rồi quay lại đường cao tốc.

Trương Dương cầm một bình nước khoáng vừa uống vừa nghe, Tần Thanh đi tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng huých vào tay hắn, nói: "Sao thế? Có phải là rất nghiêm trọng không?"

Trương Dương thở dài: "Xem ra hôm nay phải muộn một chút mới tới được Đông Giang rồi, đoạn đường Bình Xuyên xảy ra chuyện, mười hai chiếc xe tông nhau, tử thương rất thảm trọng."

"Bình Xuyên ư?" Tần Thanh nhíu mày, Bình Xuyên không phải là phạm vi quản lý của tỉnh Bình Hải, Bình Hải có một bộ phận đất đai nối liền với tỉnh Hoàn Đông, Bình Xuyên vừa hay là huyện hạt của tỉnh Hoàn Đông, sự cố giao thông trọng đại như vậy phát sinh ở bất kỳ đâu cũng đều sẽ dẫn tới sự chú ý của toàn tỉnh, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Tần Thanh chính là may quá, hiện tại Bình Hải quả thực không chịu nổi dày vò nữa rồi, trận phong ba chính trị của Nam Tích còn chưa hoàn toàn qua đi, thân là một phần tử của chính đàn Bình Hải, cô ta không hy vọng Bình Hải lại xảy ra bất kỳ chuyện không may nào.

Trương Dương thì nghĩ đến Liễu Ngọc Oánh, mình đã đáp ứng bà ta sẽ tới Đông Giang vào buổi sáng, đặc biệt dậy từ sớm để lên đường, nhưng dục tốc thì bất đạt, ai mà ngờ được trên đường cao tốc lại xảy ra chuyện, hiện tại chỉ có hai lựa chọn, một là đợi ở trạm nghỉ ngơi, đợi khi nào đoạn đường ở phía trước thông lại thì khi đó tiếp tục lên đường, còn có một lựa chọn khác chính là nghe theo kiến nghị đi vòng từ cửa ra cầu Mạnh Gia.

Trương Dương là một người thiếu nhẫn nại, cho nên hắn quyết định lựa chọn cái sau.

Đoạn đường này vẫn ở trong cảnh nội tỉnh Hoàn Đông, Hoàn Đông và Bình Hải tuy rằng nằm sát nhau, nhưng thực lực kinh tế của hai tỉnh lại có cách biệt một trời một vực, Bình Hải là tỉnh lớn kinh tế của Trung Quốc, thành thị vùng duyên hải rất nhiều, trong cải cách mở cửa phát triển rất nhanh, mà Hoàn Đông trước đây từng vùng giải phóng cũ của cách mạng, sông núi rất nhiều, tài nguyên du lịch phong phú, nhưng kinh tế lại tương đối lạc hậu, tổng giá trị sản xuất kinh tế vài năm gần đây thậm chí không bằng được một nửa Bình Hải, phải biết rằng diện tích tỉnh Hoàn Đông hơn Bình Hải 10%, dân cư so với Bình Hải lại ít hơn hơn tám trăm vạn.

Sau khi xuống cầu Mạnh Gia, lập tức lý giải sâu sắc về sự lạc hậu của Hoàn Đông, tuy rằng là đường tỉnh, nhưng lại rất ghồ ghề, giảm xóc của xe pick-up ở dạng mặt đường này đã phát huy tác dụng rất lớn. Nhưng ô tô cho dù là tốt hơn nữa, dưới tình hình giao thông như thế này cũng không thể nào lái nhanh được, bởi vì đường cao tốc xảy ra chuyện, đa số xe đều chọn con đường này để đi, lượng xe trên đường đột nhiên tăng mạnh, con đường vốn đã không rộng rãi áp lực đột nhiên lại bị gia tăng thêm mấy lần.

Xe pick-up đi đi dừng dừng, trong một tiếng đồng hồ chỉ đi được có ba mươi km, Trương Dương cảm thấy cần phải nói một tiếng với Liễu Ngọc Oánh, hắn gọi điện thoại cho Liễu Ngọc Oánh, nói cho bà biết rằng mình đang bị tắc đường, có thể là muộn một chút mới có thể tới Đông Giang được, Liễu Ngọc Oánh tuy rằng rất gấp, nhưng bà cũng biết bệnh tình của con trai không thể gấp trong nhất thời được, bà ta bảo Trương Dương cứ bình tĩnh, đừng có đi nhanh, tình huống trước mắt của thằng bé vẫn ổn định.

Khi đi tới thôn Dương Giác, phía trước lại xuất hiện tắc đường, tất cả lượng xe đều không đi được, từng chiếc cứ vậy bò trên đường.

Tần Thanh dứt khoát tắt máy, Trương Dương nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ trưa rồi, hắn mở cửa xe bước xuống, không lâu sau liền quay lại, nói với Tần Thanh: "Phiền rồi, phía trước tắc gần hai km, nói là có hai chiếc xe tải đâm nhau, một chiếc trong đó bị lật, cát vàng trên xe vãi đầy đất, không có hai tiếng thì không thể nào dọn dẹp được, sớm biết thế này thì chẳng thà đợi ở trạm nghỉ cho rồi."

Tần Thanh an ủi hắn: "Anh đừng có gấp, đã nói dục tốc thì bất đạt, xem ra hôm nay chúng ta thật sự ứng với cau này."

Trương Dương chỉ chỉ vào một quán cơm ở bên cạnh: "Đi thôi! chúng ta vào đó ăn cơm, dù sao xe trong nhất thời bán hội cũng không đi được đâu."

Tần Thanh gật đầu, xuống xe cùng Trương Dương vào quán cơm.

Khu vực này không có nhà nào khác, chỉ có một quán cơm này, trên biển viết quán cơm quê thôn Dương Giác, khi bọn họ đi vào sân mới biết bên trong đã chật cứng người, đành chịu thôi, nơi này căn bản không có lựa chọn nào khác, mắt thấy sắp tới trưa, các lái xe lại không thể đi được, chỉ có thể lựa chọn vào đây lấp cho no bụng.

Đối với chủ quán mà nói thì hôm nay có thể nói trời đổ tiền xuống, giá thức ăn so với bình thường không chỉ tăng lên gấp ba, có điều chẳng ai buồn tính toán với hắn, vật lấy hiếm làm quý, ai bảo ở đây chỉ có một quán cơm của hắn.

Trương Dương khó khăn lắm mới đợi được một chỗ trống, gọi một nồi canh gà, một đĩa thịt bò xào nấm, một đĩa thịt mặn kiểu quê, rượu thì hắn tự mình mang đến, nhưng vừa đặt rượu Mao Đài của mình lên bàn thì bà chủ quản bước tới, người ta cũng tính là nhiệt tình, mỉm cười nói: "Xinh lỗi đại ca, quán chúng tôi không cho phép uống rượu tự mang."

Trương đại quan nhân vừa nghe thấy vậy thật sự là vừa tức giận lại vừa buồn cười, cái nơi rách nát này mà con mẹ nó cũng không cho uống rượu tự mang ư? Có điều gặp phải tình huống ngày hôm nay, người ta bắt chẹt một chút cũng đúng, mắt Trương Dương quét lên tủ rượu, bên trong căn bản không có rượu nào uống được, hiện tại sản phẩm rượu trắng giả khá nhiều, Trương đại quan nhân tuy lợi hại, nhưng cũng không dám lấy thân thử độc, hắn nói khẽ: "Vậy cho hai chai bia, như vậy được chứ?"

Bà chủ tươi cười rạng rỡ nói: "Được, một chai mười đồng!"

Trương đại quan nhân thầm nói, lừa bố à, Tần Thanh cũng thấy tiểu điếm này thực sự là quá bắt chẹt người ta, rượu chỗ họ bán, giá bình thường không quá một đồng, bởi vì hôm nay tắc đường, mọi người đều vào ăn cơm, không ngờ lại tăng giá lên gấp mười.

Tần Thanh nói: "Đại tỷ, chị có phải là bán đắt quá không?"

Nụ cười của bà chủ quán vẫn không đổi, nhưng lời nói ra lại rất quá đáng: "Chê đắt thì hai người tới nhà khác mà ăn, tôi đâu có mời hai người vào, vị tiểu thư này, nhìn trông cũng xinh xắn mà sao ki bo thế?"

Tần Thanh lười chẳng buồn lí luận với bà ta, nói với Trương Dương: "Đi thôi, không ăn nữa, chúng ta vào trong xe ăn bánh mì."

Trương Dương cũng không muốn tức giận vì kẻ tiểu nhân, đứng dậy định đi.

Bà chủ quán nghe nói bọn họ muốn đi thì lập tức không vui: "Ê, muốn đi à? Gà đã giết cho hai người rồi, thức ăn cũng thái rồi, các người muốn đi thì tổn thất của tôi tính sao đây?"

Trương Dương vừa nghe đã biết là gặp phải mụ đanh đá rồi, hắn cố nén giận, nói: "Vị đại tỷ này, thức ăn tôi còn chưa gọi xong mà chị bảo là gà đã giết rồi, thế có phải là khoa trương quá không? Nói thật với các người, chúng tôi không có tiền, quán ăn của các người bán đắt quá, chúng tôi không chi nổi."

Tần Thanh cũng tức giận nói: "Trương Dương, đừng để ý đén họ, chúng ta đi!"



Bà chủ quan cản đường họ lại, chống nạnh hét: "Không có tiền, không có tiền thì đừng có vào đây, đồ mạt hạng!"

Tần Thanh đã bao giờ gặp phải loại người không nói lý như thế này đâu, nhất thời tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng: "Chị..."

Trương đại quan nhân cũng nổi giận rồi, hắn hét to: "Ông chủ đâu!"

Một đại hán to cao đen hôi bước tới, mắt trợn tròn như chuông đồng, nhìn cứ như chuẩn bị nuốt sống Trương Dương, tức giận nhìn hắn, nói: "Hét cái gì? Ai con mẹ nó bắt nạt vợ tao?"

Trương Dương giơ tay phải lên, tát cho gã một cái, đánh cho gã nổ đom đóm mắt, nện mông xuống đất: "Con mẹ mày, biết tao vì sao đánh mày không? Là vì mày không biết dạy vợ, tao không đành đàn bà, nhưng tao phải dạy mày, loại đàn bà tranh chua như vậy đừng có cho ra ngoài làm vướng mắt người ta."

Bà chủ thấy chồng bị đánh, giống như phát điên lao về phía Trương Dương, Trương Dương thật sự là không muốn ra tay với đàn bà, nhưng người ta xông lên thì không thể không né, đúng vào lúc này, bóng người bên cạnh nhoáng lên, chính là Tần Thanh lao tới, một cước đá cho mụ chanh chua đã ngã xuống đất, công lực hiện tại của Tần Thanh sớm đã hơn xưa, đối phó với loại đàn bà này căn bản không có vấn đề gì.

Với hàm dưỡng của Tần Thanh mà hôm nay cũng không khỏi có chút tức giận, huống chi là nhìn thấy mụ đàn bà đó muốn tấn công Trương Dương, có câu binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, nam đối nam, nữ đối nữ, cô ta đương nhiên là phải đứng ra vì nam nhân của mình.

Bên này vừa đánh nhau, lái xe ăn cơm ở trong quán đều kêu hay, kỳ thật mọi người đều giận mà không dám nói, thức ăn của quán quá đắt, tới đây ăn toàn là lái xe đường dài, mọi người kiếm tiền đều rất cực khổ, tới đây rồi lại bị chém, nhưng dẫu sao cũng là khách qua đường, thường thường không dám trêu vào người bản địa, nhìn thấy có người ra tay, lửa giận của ai nấy đều bùng lên, không biết là ai kêu một tiếng: "Đánh hay lắm, nơi này con mẹ nó chính là hắc điếm, mọi người cùng nhau động thủ, đập bỏ mẹ nó đi!" Câu này giống như châm thùng lửa, tất cả lái xe đều động viên, người thì lật bàn, người thì đập ghế, nhất thời trong quán lộn xộn.

Trương Dương và Tần Thanh cũng không ngờ bỗng nhiên lại biến thành một trận bạo động, hai người ra khỏi quán, không lâu sau liền thấy hai vợ chồng chủ quán mặt mũi bầm dập, tóc tai bù xù chạy ra, phía sau còn có mấy lái xe đang cầm ghế đuổi theo, ông chủ đó khi đi qua bên cạnh Trương Dương, hậm hực chỉ vào hắn: "Mày đợi đó..." Lúc nói câu này, phía sau lại bị người ta đập cho một gậy. Tần Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Đúng là tiểu nhân."

Trương Dương thì biết chuyện sẽ không kết thúc nhanh như vậy, loại phiền phức này hắn không muốn dính vào, dẫu sao thì hôm nay hắn cũng có việc bên người, nếu như không phải là bà chủ quán nhục mạ Tần Thanh, hắn cũng sẽ không đến nỗi không nhịn được mà ra tay.

Tắc đường vẫn chưa có dấu hiệu giảm bớt, nếu như đường có thể kịp thời thong xe thì cũng sẽ không phát sinh phiền phức tiếp theo. Không lâu sau, vợ chồng chủ quán quả nhiên dẫn tới không ít người, đến tám cái xe kéo, trên mỗi xe chở hơn mười thanh niên to khỏe, tính sơ sơ cũng phải hơn trăm người, nghe nói người ta tìm bang thủ tới, đám lái xe lập tức chạy tan tác.

Trương Dương vốn đứng ở bên đường ăn bánh mì, Tần Thanh nhìn thấy tình thế không ổn, kéo tay hắn, bảo hắn vào trong xe tránh, không phải là vì sợ mà là không muốn dính vào phiền phức này.

]Nhưng vợ chồng chủ quán bắt đầu đi tìm từng xe một, người mà bọn họ muốn tìm chính là Trương Dương và Tần Thanh, vừa rồi người đập quán tuy rằng rất nhiều, nhưng người khơi mào là Trương Dương, bọn họ cũng chỉ có thể nhớ được Trương Dương và Tần Thanh, thật ra Trương Dương và Tần Thanh ra tay rất có chừng mực, ngược lại cái đám lái xe đó lại xuống tay không nhẹ không nặng, có điều người ta đã nhận chuẩn bọn họ thì cũng đành chịu thôi.

Trương Dương từ cửa kính xe phía sau nhìn thấy bọn họ càng lúc càng gần, cười khổ nói: "Anh càng không muốn dính vào phiền phức thì phiền phức lại càng tìm tới anh."

Tần Thanh thở dài nói: "Không tránh được rồi."

Trương Dương nói: "Em cứ ở trong xe đi, anh đi ứng phó với họ."

Tần Thanh rất có lòng tin với võ công của Trương Dương, cũng từng nhiều lần chứng kiến cảnh hắn lấy nhiều địch ít, nhưng dù sao vẫn rất quan tâm, cô ta nói khẽ: "Nhất định phải cẩn thận đó, dọa cho họ chạy là được rồi, đừng có làm lớn chuyện."

Trương Dương gật đầu, mở cửa xe bước xuống, Tần Thanh gọi hắn một tiếng, lấy một cây gậy bóng chày ra đưa cho hắn, tuy rằng Trương Dương lợi hại, nhưng dẫu sao đối phương cũng nhiều người, có đồ trong tay cũng yên tâm hơn.

Trương Dương cười cười với Tần Thanh, tay cầm gậy bóng chày, chậm rãi đi tới.

Hai vợ chồng chủ quán nhìn thấy Trương Dương, chỉ vào hắn, lớn tiếng nói: "Chính là hắn!" Tiếng hét này khiến sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào Trương Dương.

Lập tức có hơn mười thanh niên to khỏe vung gậy sáp ong lao về phía Trương Dương. Đường ở hiện trường trên cơ bản đều bị xe vây kín, địa hình như vậy đối với Trương Dương càng có lợi, đảm bảo cả trăm người lao lên cũng không thể tạo thành thế hợp vây hắn, Trương Dương xông tới, đường hẹp thằng nào mạnh thằng đấy thắng, sự vũ dũng của Trương đại quan nhân trước giờ không ai địch nổi.

gậy sáp ong vù một tiếng bổ vào đầu Trương Dương, cổ tay Trương Dương vung lên, nắm lấy cái gậy đó, gậy bóng chày trong tay giơ lên, hỏi thăm thân thiết đầu của một người, một hán tử ngã xuống đất, hai người còn lại dũng cảm xông lên, gậy trong tay Trương Dương lại nhoáng lên một cái, đỡ lấy hai cây gậy sáp ong, chân tung lên, liên tục tung hai cước, đá bay đối phương ra sau.

Sau khi liên tục đánh ngã hai người, Trương Dương đột nhiên cảm thấy phía sau có tiếng gió rít, tốc độ của một gậy này rất nhanh, chỉ từ tiếng gió mà phán đoán, lực lượng và tốc của một gậy này đã vượt quá người bình thường mấy lần, người đánh lén hắn tuyệt đối là một cao thủ.

Trương Dương không cần nhìn, gậy trong tay bỗng nhiên xoay lại, đỡ một kích của đối phương đang đánh vào gáy mình, sau đó nhanh chóng quay người lại, khi ánh mắt của hắn gặp đối phương. Trong lòng hai người đều cả kinh, cơ hồ là đồng thời nói: "Thì ra là anh!" Trương Dương bất kể là như thế nào cũng không ngờ, người đánh lén hắn ở sau lưng lại là Chung Trường Thắng, Chung Trường Thắng từng là bảo tiêu bên cạnh Kiều lão, phụ trách bảo vệ sự an toàn của Kiều lão, bởi vì ở Đông Giang đánh lén Trương Dương, khiến cho Trương Dương bị thương, về sau lại cùng Bát Quái môn liên thủ công kích Trương Dương, bị trọng quyền của Trương Dương đánh cho hộc máu, Kiều lão sau khi biết chuyện này rất là tức giận, bắt thằng cháu nội Kiều Bằng Phi của mình tới Tây Tạng làm lính. Còn Chung Trường Thắng cũng bị ông ta đuổi đi.

Chung Trường Thắng sau khi rời khỏi Kiều lão, một mực lăn lộn không được đắc ý, quê của gã ở thôn Dương Giác huyện Bình Xuyên tỉnh Hoàn Đông, ông chủ quán vừa rồi bị Trương Dương đánh chính là em họ xa của gã, vừa rồi về thôn tìm trợ thủ. Chung Trường Thắng vừa hay về nhà đón năm mới chưa đi, cũng tới giúp đỡ, ai ngờ được vừa ra tay không ngờ lại gặp Trương Dương.

Chung Trường Thắng đối với Trương Dương kính sợ đến cực điểm, nếu biết là Trương Dương ở đây gây chuyện, cho gã một trăm lá gan gã cũng không dám tới.

Trương Dương nhận ra Chung Trường Thắng, không khỏi nhớ tới chuyện gã trước đây đánh lén mình, không ngờ thằng ôn này chết cũng không đổi tính, lần này vẫn đánh lén mình, hai hàng lông mày lập tức nhíu lại, hắn vừa trừng mắt, Chung Trường Thắng lập tức sợ đến nỗi ném gậy đi, vẻ mặt lúng túng, nói: "Trương... chủ nhiệm Trương, thì ra là anh!"

Trương Dương thấy người ta chủ động ném vũ khí, chứng tỏ trước khi Chung Trường Thắng đánh lén mình chắc là không nhận ra mình, hắn gật đầu nói: "Là tôi? Sao? Dẫn trợ thủ tới định tìm tôi báo thù à?"

Chung Trường Thắng vội vàng lắc đầu: "Ngài hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó, thực sự không có ý đó, tôi không biết là anh, thật sự không biết là anh." Từ ngữ khí khẩn trương của gã có thể nghe ra gã là thật sự sợ Trương Dương, Lúc nói chuyện, đám thanh niên thôn hắn đều hò hét lao về phía Trương Dương. Chung Trường Thắng lớn tiếng hô: "Dừng tay, tất cả đều dừng tay cho tôi, đây là bằng hữu của tôi, tất cả dừng tay lại."

Trương Dương thầm nghĩ, mình và hắn thành bạn từ lúc nào vậy? có điều Trương Dương cũng không muốn bởi vì chút chuyện nhỏ này mà động thủ, hắn chủ động bỏ gậy bóng chày xuống.

Uy tín của Chung Trường Thắng ở trong thôn vẫn rất cao, gã vừa mở miệng lập tức tất cả mọi người đều dừng tấn công. Vợ chồng chủ quán nghe nói Trương Dương là bạn của anh họ, hai người cũng biết rằng hôm nay ăn đòn vô ích rồi, thấy Chung Trường Thắng vẫy tay với gã, đành trơ mặt bước tới, Chung Trường Thắng đã biết rõ chuyện vừa xảy ra, nổi giận nói: "Bản thân mày học hành không ra gì, mở quán ăn thì thật thà mà làm ăn, vì sao lại bán với giá đắt như vậy. Muốn chém khách qua đường à? Cửa hàng của mày bị đập là tự mày chuốc lấy, mau xin lỗi chủ nhiệm Trương đi."



Hai vợ chồng chủ quán tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng bọn họ cực kỳ sợ người anh họ này, chỉ đành nén giận xin lỗi giải thích, đám tiểu tử trong thôn nhìn thấy Chung Trường Thắng và Trương Dương thì ra là bạn thân, chuyện này thật sự là nước lớn nhấn chìm miếu long vương, người nhà không nhận ra người nhà. Mọi người tự tản đi.

Trương Dương và Chung Trường Thắng trước đây mặc dù có một đoạn ân oán, nhưng chuyện đó đã giải quyết rồi, Trương Dương cũng không để bụng. Bản thân hắn cũng không phải là một người thù dài, lại thêm hôm nay biểu hiện của Chung Trường Thắng cũng không tồi, chủ động giải vây cho hắn, đối với hắn cũng tính là cung kính khách khí.

Chung Trường Thắng rất nhiệt tình mời Trương Dương vào trong nhà ngồi, Trương Dương nói: "Thôi, phải lên đường rồi, hôm nay đã chậm không ít thời gian rồi."

Chung Trường Thắng nhìn đội xe nối dài ở đằng trước, thở dài nói: "Không biết lúc nào đường mới có thể thông thoáng, tình hình đường xá của Hoàn Đông không thể nào bằng được Bình Hải."

Trương Dương cười nói: "Bất kỳ địa khu nào cũng đều phải có một quá trình phát triển, cơ sở kinh tế của Hoàn Đông yếu kém, cải cách mở cửa cũng cất bước chậm một chút, đi sau một chút cũng là rất bình thường. Có điều theo sự phát triển của thời đại, khoảng cách này dần dần sẽ được rút ngắn.

Chung Trường Thắng gật đầu, nói: "Kiều lão cũng nói như vậy." Nhắc tới Kiều lão, trên mặt Chung Trường Thắng lộ ra vài phần mất mát. Trước đây có thể đảm nhiệm nhân viên cảnh vệ bên cạnh Kiều lão là vinh quang của gã, về sau bởi vì chuyện của Trương Dương, gã bị Kiều lão đuổi đi. Chuyện này đối với Chung Trường Thắng là một đả kích rất lớn, gã ở bên cạnh Kiều lão hơn mười năm, đã coi bảo vệ Kiều lão là một sự nghiệp quan trọng nhất trong cuộc đời mình, bởi vì làm sai một chuyện mà nhân sinh của gã từ đó về sau phát sinh cải biến, đoạn thời gian này, bản thân Chung Trường Thắng cũng tự tiến hành kiểm điểm, lúc trước gã không nên bị Kiều Bằng Phi dụ hoặc.

Trương Dương nhận thấy được sự mất mát của Chung Trường Thắng, hắn nói khẽ: "Gần đây nhận chức vụ cao hơn ở đâu?"

Chung Trường Thắng cười khổ nói: "Nói gì tới nhận chức vụ cao hơn, tôi làm công ở một công ty bảo an của An dương. Có điều tình hình kinh tế nơi đó kém quá, thu nhập cũng rất bình thường.”

Trương Dương gật đầu, nói: "Có gì cần giúp thì cứ nói với tôi một tiếng."

Chung Trường Thắng chỉ coi đây là lời nói khách khí, cười bảo: "Cám ơn sự quan tâm của chủ nhiệm Trương. Những lời này tôi sẽ nhớ trong lòng."

Lúc này ô tô đã bắt đầu đi từ từ được rồi, xem ra tình huống đường xá đã giảm bớt, Tần Thanh nhấn còi xe, nhắc Trương Dương đã đến lúc phải đi rồi.

Trương Dương cáo từ Chung Trường Thắng: "Tôi phải đi rồi, có thời gian ảnh thì tới Nam Tích chơi nhé."

Chung Trường Thắng vẫy vẫy tay, hai người thông qua lần nói chuyện này. Khúc mắc trước đây đã biến mất vô ảnh vô tung, bọn họ đều là người háo võ, người luyện võ đối với cường giả rất dễ sản sinh ra lòng tôn kính.

Chung Trường Thắng tuy rằng từng đánh lén Trương Dương, có điều gã đã nhận được bài học, biểu hiện hôm nay cũng khiến ấn tướng của Trương Dương trước kia về gã đã thay đổi nhiều.

Sau khi Trương Dương lên xe, Tần Thanh nói: "Gặp người quen à?"

Trương Dương kể lại ân oán trước đây của mình và Chung Trường Thắng, Tần Thanh không khỏi cười nói: "Xem ra người tập võ các anh đúng là không đánh thì không quen nhau.

Trương Dương cười nói: "Em cũng là người tập võ, vừa rồi cú đá đó của em đẹp lắm, xem ra lực chân so với trước kia thì mạnh hơn nhiều rồi, anh có chút lo lắng..."

Tần Thanh nói: "Anh lo lắng cái gì?"

Trương Dương nói: "Lo khi hai ta làm chuyện đó, em kép gẫy lưng anh."

mặt Tần Thanh lập tức đỏ lên, vươn tay ra muốn đánh. Trương Dương cười nói: "Đừng động thủ. Đừng động thủ. Anh vẫn thích em động miệng hơn."

Tần Thanh lo bên ngoài có người nhìn thấy, hạ tay xuống, véo đùi Trương Dương một cái, lại nói khẽ: "Lại giở trò lưu manh hả?" Trong lòng thì mừng thầm không thôi không thôi, tình tự của Trương Dương cuối cùng cũng bắt đầu dần dần khôi phục.

Ô tô đi chưa được bao xa thì dừng lại. Khi dừng xe, nhìn thấy Chung Trường Thắng lái xe máy ba bánh đi tới. Trên thùng kéo của xe máy dặt tám con gà, hai cái đùi dê đã nướng, còn có tám hộp trứng vịt mặn, gã trực tiếp bỏ vào trong thùng kéo của xe pick-up của Trương Dương.

Trương Dương mở cửa xe muốn đi xuống, Chung Trường Thắng cười nói: "Không cần xuống đâu, tôi chỉ muốn mang chút đồ tặng anh thôi, những đồ này anh chia cho bí thư Kiều một nửa nhé." Trương Dương vốn muốn nói mấy câu khách khí, nhưng Chung Trường Thắng đã lái xe máy đi mất rồi.


Tần Thanh nhìn chỗ vật sống trong xe pick-up, không khỏi bật cười: "Thì ra anh lái xe pick-up là còn có chỗ tiện lợi này, bình thường nhận quà cũng tiện."


Trương Dương nói: "Xuống xe anh che vải lên cái đã, nếu không thì quá bắt mắt."


Còn đường thông hoàn toàn thì đã là ba giờ chiều, khi bọn họ tới Đông Giang thì đã là năm giờ rưỡi chiều, Trương Dương trước tiên đưa Tần Thanh đến Nam Quốc Sơn Trang của Đông Giang, Tần Thanh trước tiên ở lại đó nghỉ ngơi, Trương Dương thì lái xe pick-up tới bệnh viện nhân dân tỉnh. Nhưng gà dê trên xe cũng không thể nào để lại đây được. Hắn trước tiên gọi điện thoại cho Liễu Ngọc Oánh, vừa hay lái xe của Tống Hoài Minh cũng ở đây, hắn gọi lái xe, đưa xe pick-up cho gã, bảo gã chia đồ trong xe làm hai, một nửa tặng cho bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, một nửa thì tặng cho Tống Hoài Minh.


Con trai của Tống Hoài Minh và Liễu Ngọc Oánh hai ngày trước ở khoa nhi trị liệu bệnh vàng da, hiện tại đã về cạnh mẹ. Nhìn bộ dạng thì bệnh vàng da đã bớt đi được một chút, chỉ có điều vẫn còn sốt nhẹ.


Khi Trương Dương đi tới phòng bệnh, Liễu Ngọc Oánh đang con trai lặng lẽ gạt lệ, không người mẹ nào là muốn nhìn thấy con mình phải chịu khổ như vậy.


Tống Hoài Minh nhìn thấy Trương Dương tiến vào, hắn mỉm cười gọi: "Trương Dương tới rồi đấy à!"


Trương Dương: "Chúc chú Tống năm mới vui vẻ, dì Liễu năm mới hạnh phúc." Thằng ôn này ở trước mặt lãnh đạo và trưởng bối luôn rất lễ phép.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK