Trình Diễm Đông tổng cộng mang đến hai mươi người, hắn tự mình dẫn đội, tất cả mọi người thay y phục thường.
Hai mươi phút sau, một chiếc xe buýt đõ trước cửa cục công an, người lái xe là Chu Sơn Hổ, người ngồi ở ghế vụ là Huyện thái gia Trương đại quan nhân. Trương Dương ngoắc tay về phía cửa sổ: May lên đi, thời gian cấp bách lắm!
Trình Diễm Đông đầu óc ngu ngờ dẫn hai mươi cảnh sát mặc thường phục lên xe buýt, Trình Diễm Đông đi tới ngồi xuống phía sau Trương Dương: Bí thư Trương, việc...
Trương Dương nói: Tất cả mọi người tắt di động, tất cả thiết bị liên lạc tắt hết đi cho tôi! Tìm một cái túi đựng, đợi hành động xong sẽ trả cho mọi người.
Hai mươi cảnh sát đều nhìn Trình Diễm Đông, tuy rằng Trương Dương là bí thư huyện ủy, nhưng lãnh đạo trực tiếp của bọn họ là Trình Diễm Đông.
Trình Diễm Đông nói: Lời nói của Bí thư Trương đã nghe thấy chưa, tất cả tắt đi! Tất cả cảnh sát trên xe đều tắt di động, Trương Dương ném một cái túi ra tới, bỏ tất cả thiết bị liên lạc vào trong đó.
Trình Diễm Đông nói: Bí thư Trương, chúng ta đi đâu?
Trương đại quan nhân cười nói: Trừ ác dương thiện, đả kích thế lực hắc ác!
Trình Diễm Đông cười khổ nói: Bí thư Trương, ngài có thể để lộ chút tin tức không?
Trương Dương nói: Đến nơi các anh sẽ biết, tôi không bảo các anh hành động thì các anh không được hành động, tất cả đợi thông tri của chờ tôi.
Trình Diễm Đông nói: Thông tri thế nào?
Trương Dương lấy ra hai chiếc bộ đàm đưa cho Trình Diễm Đông một cái, mình thì giữ lại một cái. Hắc cười nói: Chuyện này hôm nay tôi không chắc, nếu tôi phán đoán sai lầm, xảy ra vấn đề thì tôi chịu trách nhiệm, các anh coi như không xuất hiện. Nếu tôi phán đoán chính xác thì chính là một kiện công lớn, tất cả công lao đều tính cho các anh, tôi tuyệt đối không tham công.
Tất cả cảnh sát đều bật cười, có người nói: Bí thư Trương, ngài nói như vậy thì chúng tôi mới biết thì ra là một chuyện tốt.
Trương Dương nói: Khẳng định là chuyện tốt!
Có người lớn gan nói: Chúng tôi còn tưởng rằng thay quần áo đi giúp bí thư Trương đánh nhau. Mọi người trong xe đều bật cười.
Trương Dương cũng cười: Đánh nhau ư? Đánh nhau thì tôi bảo các anh mang súng đi làm gì? Hơn nữa, tôi nếu đánh nhau cũng không cần các anh hỗ trợ!
Ai chẳng biết bí thư Trương của chúng ta là đánh khắp Bắc Hải không địch thù!
Trương Dương cười ha ha, nói với Trình Diễm Đông: Diễm Đông à, đám bộ hạ này dạy dỗ kém quá, không ngờ đều coi thường tôi như vậy, tôi có đánh khắp Bình Hải cũng không có vấn đề gì?
Mọi người lại bật cười.
Trình Diễm Đông nói: Bí thư Trương văn trị hay võ công đều là thiên hạ, phải là đánh khắp thiên hạ không địch thủ mới đúng.
Trương đại quan nhân ho khan một tiếng, mặt mày tươi cười nói: Diễm Đông, con người anh thiếu hàm xúc quá, ở trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy ngang nhiên vỗ mông ngựa tôi, khiêm tốn, nhất định phải khiêm tốn.
Người trong xe lại đồng thanh cười to.
Trương đại quan nhân mỉm cười nói: chúng tôi chỉ nói đùa thôi, thật ra, con người tôi rất không thích dùng vũ lực, tôi thích lấy đức thu phục người, nói sự thực, nói đạo lý mới là căn bản trong công tác của chúng ta, đương nhiên đối phó với một số thế lực hắc ác, đạo lý nói không thông thì chúng ta cũng chỉ có thể lựa chọn vũ lực để giải quyết, các đồng chí, tôi tin hôm nay sẽ là một ngày vô cùng huy hoàng. Trương đại quan nhân cũng không biết vì sao muốn dùng muốn dùng hai chữ huy hoàng này, tóm lại hắn cho rằng hôm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện, Trương đại quan nhân tuyệt đối không phải là hạng mãng phu, người thần bí gọi điện thoại cho hắn, nếu là một cái bẫy, bẳng vào bản sự của hắn, đối phương có nhiều người đến mấy cũng không làm gì được hắn. Trương Dương lúc ban đầu định cải trang tới tìm kiếm hư thật, nhưng về sau lại ngẫm lại, nếu xe thực sự ở trên thuyền, như vậy hắn cần một số bang thủ. Trương Dương bảo Trình Diễm Đông dẫn đám người này tới đây, dụng ý không phải để bọn họ ra tay mà là hỗ trợ áp trận.
Cách nói năng hài hước của Trương đại quan nhân khiến không khí bên trong xe rất vui vẻ tường hòa, thoạt nhìn đám cảnh sát này không giống như là đi làm nhiệm vụ, mà giống ra ngoài du lịch hơn.
Ô tô tới cảng mới, Trình Diễm Đông bắt đầu ý thức được chuyện này chỉ sợ không đơn giản như lời Trương Dương. Trương Dương thay một thân quần áo lao động, đi bao tay bảo hiểm lao động, trên đầu đội mũ bảo hộ, nhìn thoáng qua thì giống như là công nhân khuân vác ở bến tàu.
Chu Sơn Hổ đỗ xe ở bến tàu số bảy, Trương đại quan nhân xuống xe, Trình Diễm Đông bảo tất cả mọi người chờ trong ô tô, hắn đi theo Trương Dương xuống ô tô, nói khẽ: Bí thư Trương, ngài hôm nay lại định diễn vở kịch gì vậy?
Trương Dương nói: Xe của Kiều Mộng Viện bị người ta trộm!
Tôi biết!
Có người gọi điện thoại nói cho tôi biết chiếc xe đó hiện tại đang ở trên Hưng Long hiệu! Trương Dương chỉ chỉ vào chiến tàu hàng cách đó không xa.
Trình Diễm Đông ngẩng đầu nhìn: Bí thư Trương, không phải là tôi nói ngài đâu, nhưng chuyện này nghe sao mà mơ hồ thế? Ngài khẳng định lời nói của đối phương là thật ư? Vạn nhất hắn lập bẫy thì sao?
Trương Dương cười nói: Cho nên tôi mới gọi các anh tới.
Trình Diễm Đông nói: Chuyện này có thể giao cho tôi, tôi sẽ thông tri cho cảnh sát Bắc Cảng phối hợp điều tra!
Trương Dương nói: Người nọ nói, chỉ cần thông tri cho cảnh sát thì lập tức sẽ để lộ phong thanh, cho nên tôi mới bảo các anh mặt thường phục tới đây, tất cả thiết bị liên lạc cũng phải tắt.
Trình Diễm Đông nói: Cho dù thực sự tìm được chiếc xe đó, chúng ta cũng là phá án vượt địa bàn! Ở trước mặt đồng nghiệp cũng khó ăn khó nói.
Trương Dương trừng mắt lườm hắn một cái: Tôi không hny vọng để các anh đi tra, xảy ra chuyện thì tôi gánh, chỉ cầ tìm thấy chiếc xe đó, cách anh chỉ cần hành động, khống chế Hưng Long hiệu, tôi con mẹ nó không tin, vượt địa bàn thì sao chứ? Khi mất đồ sao không nói vượt địa bàn? Khi phá án thì lại nói vượt địa bàn, tôi nhổ vào, Diễm Đông, anh cứ đợi tín hiệu của tôi?
Trình Diễm Đông nói: Tín hiệu gì?
Trương Dương từ trong ngực lấy ra một khẩu súng báo hiệu: Tôi sẽ phóng ra đạn tín hiệu, các anh lập tức hành động.
Trình Diễm Đông bất lực đành gật đầu, chuyện đã tới nước này thì chỉ đành theo vị bí thư đại nhân này điên một lần thôi, từ súng báo hiệu mà hắn mang theo cho thấy, kế hoạch của người ta khá chu mật, Trình Diễm Đông nói: Tôi phái mấy người đi với ngài.
Trương Dương nói: Đừng làm tôi vướng tay vướng chân, tôi cũng không muốn phải bảo hộ thêm mấy người, hơn nữa người càng nhiều thì mục tiêu lại càng lớn, càng dễ bại lộ. Trương đại quan nhân nói xong đã nghênh ngang đi đến thuyền hàng Hưng Long hiệu.
Cách thời gian thuyề nhổ neo còn một tiếng, các thuyền viên đều đang tiến hành công tác kiểm kê hàng hóa cuối cùng.
Trương đại quan nhân thừa dịp người khác không chú ý, thuận tay cầm một cái thùng gỗ vuông vức lên, khiêng tới cầu thang thuyền.
Trình Diễm Đông từ xa nhìn thấy biểu hiện của Trương Dương, trong lòng thầm than, thằng cha này không đi làm đặc công thật sự là đáng tiếc.
Trương Dương khiêng thùng gỗ đi lên khoang thuyền, có người gọi: Làm gì thế? Tôi bảo anh làm gì thế hả?
Trương Dương nói: Ông chủ bảo tôi đưa tùng hàng tới container số 32.
Đối phương có chút kỳ quái nhìn Trương Dương: Cái gì vậy?
Tôi cũng không biết? Anh hỏi ttôi thì tôi biết hỏi ai?
Con mẹ nó khệnh nhỉ, anh là anh? Mới tới à?
Trương Dương ngẩng đầu, vẻ mặt khinh thường nhìn đối phương: Mới tới thì sao? Mau tránh ra, tôi con mẹ nó đang khiêng một thùng hàng đó.
Đối phương thật sự bị Trương Dương lừa, chỉ vào đuôi thuyền, nói: Ở bên kia!
Trương Dương khiêng thùng gỗ đi tới, container số 32 cũng không khó tìm, sau khi tìm được hắn sau khi tìm được thì bỏ thùng gỗ xuống, phát hiện phía sau có ba người đi tới, một người trong đó chính là tên vừa rồi chỉ đường cho hắn.
Người nọ chỉ vào Trương Dương: Anh là ai? Trong thung rốt cuộc có gì?
Trương Dương cười nói: Anh hỏi tôi à? Tôi cũng muốn hỏi anh đây? Trong thùng này rốt cuộc có gì? Hắn chỉ vào container số 32.
Đối phương hừ lạnh một tiếng: Bắt hắn lại, ném xuống thuyền!
Hai tên đồng bạn ứng tiếng, ba người từ ba hướng khác nhau lao về phía Trương Dương.
Trương đại quan nhân thở dài nói: Chúng ta có chuyện gì thì cũng từ từ mà nói, đừng có đừng động thủ!
Tên râu quai nói ở giữa cười gằn nói: Hiện tại biết sợ thì muộn rồi, mày có biết thuyền này của ai không?
Trương Dương nói: Thuyền của ai!
Viên lão...Tên râu quai nón nói được một nửa thì ngộ ra gì đó, hắn mắt trợn tròn tức giận: Con mẹ mày... Còn chưa nsoi xong thì chưởng ảnh ở trước mắt nhoáng lên một cái, ăn luôn một phát tát.
Trương đại quan nhân rất am hiểu tinh túy của bốn chữ công kỳ bất bị, đã bại lộ rồi thì ra tay nhất định không thể chần chờ, cái tát này là quà tặng kèm thôi, thứ lợi hại chân chính vẫn ở phía sau, hắn ra tay như điện, trong nháy mắt đã chế trụ tất cả huyệt đạo của ba người, ba người mềm nhũn ngã xuống, tên râu quai nón mặt sưng húp, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ và hoang mang, trong lòng không thể nào hiểu được, một cái tát đó làm sao mà đánh lên được mặt mình, thằng cha này ra tay cũng quá nhanh rồi.