Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Triển và Josephine sóng vai đứng trên gác chuông của nhà thờ lớn St. Paul. Vương Triển nghe tiếng nói trong điện thoại, mỉm cười lắc đầu.

Josephine nói nhỏ: "Hắn vẫn chưa đi à?"

Vương Triển gật đầu, nói: "Rất ngu ngốc, phải không nào?"

Josephine nói: "Em ngược lại cho rằng hắn là một nam nhân rất can đảm!"

Vương Triển cười ha ha, nói: "Dạng người như vậy rất được lòng nữ nhân, chẳng trách Trần Mỹ Lâm lại vứt bỏ ý định giết chết hắn." Hắn ném di động vào trong thùng rác, nói với Josephine: "Thông báo cho phía Anh quốc, trong khoang tàu số 7 có hai người mang bệnh độc BFII!" Gã dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Không, chắc là ba rồi!"

Josephine có chút kỳ quái nhìn Vương Triển: "Anh không muốn chuyện này thành to ra à?"

Vương Triển nói: "Ở cùng với anh lâu như vậy, chẳng lẽ em vẫn chưa phát hiện anh trước giờ là một người rất có lòng thương người à?" Gã gãi gãi cằm Josephine, hôn khẽ lên môi cô ta một cái: "Anh không thích giết người!"

...

Sau khi hành khách ra khỏi tàu điện ngầm, cả bến tàu biến thành trống không, Trương Dương ý thức được có chút không đúng, hắn lại một lần nữa ấn số điện thoại của Muỗi, Muỗi lúc này cũng đứng ở bên ngoài bến tàu điện ngầm, nhìn từng chiếc xe quân đội lái vào trong bến, đi tới toàn bộ là quân nhân Anh quốc mặc đồ phòng hộ, đeo mặt nạ phòng độc, Muỗi cầm điện thoại lên, đi tới một góc vắng người, nói: "Hình như có chút không đúng, phía Anh có thể đã biết chuyện bệnh độc rồi, phía trước bến tàu điện ngầm toàn bộ đều là quân nhân!"

Trương Dương nhíu mày, hắn bắt đầu cảm thấy chuyện này càng lúc càng bất diệu.

Muỗi nói: "Tôi thông tri cho họ là có bom, nhưng chuyện này không đúng. Người của bọn họ tới không phải là bộ đội gỡ bom, nhất định không phải!" Gã dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nếu như bọn họ biết bên trong tàu điện ngầm có người bị nhiễm bệnh độc BFII, e rằng sẽ phiền to đấy, bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào tiêu diệt bệnh độc ở trong bến tàu đâu, các người gặp nguy hiểm rồi!"

Trương Dương nói nhỏ: "Có phương pháp trị liệu bệnh độc BFII không?"

Muỗi nói: "Không có, tôi đang thử tìm tư liệu về phương diện này, Trương Dương! Tôi thấy bọn họ còn mau theo máy phun lửa, trời à! Bọn họ muốn hủy diệt cả tàu điện ngầm, anh mau rời khỏi đó đi! Đừng bận tâm đến bọn Dạ Oanh nữa!"

Di động của Trương Dương sắp hết pin rồi: "Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, tôi phải cứu họ!"

"Rời khỏi đó rồi hẵng nói, Dạ Oanh biết làm thế nào để tìm tôi..." Muỗi còn chưa nói xong thì điện thoại của Trương Dương đã hết pin.

Muỗi nhìn thấy có quân nhân nhìn về phía mình, vội vàng cúi đầu bước về phía xa.

Trương Dương ném di động đi, lúc này nhìn thấy có hai mươi binh sĩ nước Anh mặc áo phòng hộ màu trắng đi lên sân ga, bọn họ đề phòng tương đối nghiêm mật, mỗi người đều mang mặt nạ phòng độc, Muỗi nói không sai, người Anh chắc đã biết trong tàu điện ngầm có người bị cảm nhiễm bệnh độc BFII, bọn họ muốn áp dụng thủ đoạn cực đoan.

Trương Dương nắm quần áo của mình giơ lên, lính bắn tỉa đã nghiêm trận chờ đợi ngay lập tức bắt được biến hòa này, đạn bắn vỡ kính tàu điện ngầm, bắn lên cái áo, Trương Dương may mắn co tay lại đúng lúc, nếu không khẳng định sẽ bị đạn bắn trúng. Hắn nhỏ giọng chửi: "Bọn Anh chó chết!"

Lúc này quân nhân Anh quốc lâm thời giơ năm cái đèn pha lên, ánh sáng mạnh tập trung lên tàu điện ngầm.

Trương Dương biết rằng mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để chạy trốn, hắn đỡ Lệ Phù và Lý Huệ Tử đặt lên sàn, hắn kéo hai người đã ở vào trạng thái quy thức chạy về phía đuôi tàu điện ngầm.

Binh sĩ đặc chủng Anh quốc toàn thân võ trang bắt đầu chậm rãi tiếp cận tàu điện ngầm.

Trương Dương giật chốt một trái lưu đạn, ném ra sau khoang xe.

Vụ nổ đã hấp dẫn sự chú ý của các binh sĩ đặc chủng, Trương Dương nhân thời cơ hiếm có này kéo Lệ Phù và Lý Huệ tử tiếp tục chạy ra phần đuôi của tàu, hắn một cước đá mở cửa phần đuôi, dùng áo ngoài cố định chắc Lý Huệ Tử lên lưng mình, sau đó ôm Lệ Phù, nhảy xuống tàu, men theo đường hầm tối om chạy lên trên, chạy được khoảng hai mươi mét thì lại lấy một trái lựu đạn ném về phía tàu điện ngầm.

Vụ nổ khiến cả mặt đất chấn động khe khẽ, Trương Dương vừa chạy vừa chú ý tới động tĩnh ở xung quanh, không lâu sau, lại có mấy bóng người từ phía trước bọc đánh về phía này, thấy bóng người của Trương Dương, đối phương căn bản không thèm hỏi thân phận, lập tức nổ súng xạ kích, Trương Dương giật lùi ra sau rồi né sang một bên, đạn liên tiếp không ngừng bắn lên tường ở xung quanh, tóe ra vô số đốm lửa đẹp mắt.

Trương Dương đặt Lệ Phù xuống, lại tháo Lý Huệ Tử ra, đặt họ ở cạnh hắn, hắn giỏng tai lắng nghe, từ tiếng bước chân có thể nghe ra, có bốn người đang bọc đánh về phía hắn.

Trương Dương lấy ra trái lưu đạn cuối cùng rồi ném đi, nhân sự yểm hộ của vụ nổ, hắn từ chỗ nấp lao ra, dùng tốc độ bất khả tư nghị xông tới trước mặt bốn binh sĩ đặc chủng, tay đấm chân đá, trong nháy mắt đã đánh ngã bốn người, cơi áo phòng hộ trên người đối phương xuống, tháo mặt nạ phòng độc của họ ra, chỗ tốt lớn nhất của chiếc mặt nạ này là có thiết bị cung cấp dưỡng khí độc lập, đồng thời cung cấp ô xi cho người sử dụng và cũng có thể giúp người sử dụng có thể cách ly với bên ngoài.

Trương Dương đeo mặt nạ lên cho Lệ Phù, rồi mới giải thoát cho cô ta khỏi cảnh giới quy tức, Lệ Phù mở mặt ra thì phát hiện mình vẫn chưa chết, nhìn đặc chủng binh của Anh nằm ngổn ngang cách đó không xa mới hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Trương Dương nói: "Mặc áo phòng hộ vào, chúng ta trước tiên chạy đã rồi hẵng nói!"

Lệ Phù gật đầu, cô ta nhận lấy áo phòng hộ trong tay Trương Dương rồi mặc lên, cúi đầu ho khan một tiếng, có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình đã bắt đầu tăng cao, so với Trương Dương, cô ta biết rõ BFII đáng sợ như thế nào, cô ta không muốn mình trở thành người gieo rắc bệnh độc.

Trương Dương cũng mặc áo phòng hộ lên, nói với Lệ Phù: "Yên tâm, vừa rồi em và Lý Huệ Tử đều tiến vào trạng thái quy tức, nếu như bệnh độc BFII đều thông lây lan qua đường hô hấp, vậy thì trạng thái quy tức có thể tạm thời cắt đứt đường lây lan của nó. Mặt nạ phòng độc có thể cách ly bọn em với ngoại giới, Vương Triển đã mật báo cho chính phủ Anh quốc, người Anh muốn tiêu diệt chúng ta ở trong tàu điện ngầm, chúng ta phải lập tức đi ngay!"

Trương Dương sau khi mang mặt nạ lên, liền cõng Lý Huệ Tử, Lệ Phù nhặt một khẩu súng tự động lên, lúc này lại có mấy binh sĩ đặc chủng nước Anh xuyên qua tường lửa do vụ nổ ở tàu điện ngầm gây ra, tiếp tục đuổi về phía này, Lệ Phù hạ thủ không chút lưu tình, nhấn có súng, dứt khoát nhanh gọn bắn chết hai binh sĩ quân Anh.

Hai người chạy về phía bến Charing, bởi vì bị cảm nhiễm bệnh độc BFF, thể lực của Lệ Phù rõ ràng bị ảnh hưởng cực lớn, trên đường không thể không nhiều lần dừng lại nghỉ ngơi.

Phía trước cuối cùng cũng tới cửa ra khẩn cấp, cửa sắt đóng rất chặt, Trương Dương lấy ra kẹo cao su thuốc nổ, dính lên trên cánh cửa, hắn và Lệ Phù tránh sang một bên, theo một tiếng nổ trầm muộn, cửa bị nổ ra, rầm một tiếng rơi xuống đất, Lệ Phù dẫn đầu lao vào cửa khẩn cấp.

Trương Dương chạy theo sau.

Lúc đang men theo cầu thang đi lên. Lệ Phù đột nhiên dừng bước, nói nhỏ: "Trương Dương, em không thể để bệnh độc lây lan ra được, nếu như hết dưỡng khí, anh phải giết em!"

Ánh mắt của Trương Dương vô cùng kiên định: "Tin anh đi, tất cả đều sẽ tốt thôi!"

...

Văn Quốc Quyền nắm chặt tay vợ, hai người bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều nhìn ra sự lo lắng và quan tâm ở trong mắt đối phương, La Tuệ Ninh cười nói: "Yên tâm đi, em không sao cả, lần này may mà có Trương Dương!"

Văn Quốc Quyền gật đầu.

Lúc này Lý Vĩ đi tới cạnh ông ta, nói nhỏ: "Phó thủ tướng Văn, tướng quân Wilson của nước Anh tới cầu kiến!"

Văn Quốc Quyền đứng dậy, nói: "Mời họ tới phòng khách đợi tôi!"

Mục đích đến đây tìm Văn Quốc Quyền của Wilson chính là để thông báo chuyện ở bến tàu điện ngầm Charing, sau mấy câu khách sáo, y chuyển đề tài sang chuyện này: "Thủ tướng các hạ, chúng tôi nhận được tình báo đáng tin cậy, có ba người Trung Quốc ở bên trong tàu điện ngầm ở bến Charing, bọn họ đều bị nhiễm bệnh độc BFII, để phòng ngừa bệnh tộc khoách tán, chúng tôi phải áp dụng biện pháp khẩn cấp, hi vọng quý quốc có thể hiểu cho!"

Văn Quốc Quyền ngây ra, ông ta nói khẽ: "Bệnh độc BFII?"

Wilson nói: "Thủ tướng các hạ, căn cứ vào tin tức hiện tại mà chúng tôi nắm được, trong đó có hai người có thể là nhân viên tình báo của quý quốc!"

Văn Quốc Quyền ngắt lời lắc đầu, nói: "Tương quân Wilson, tôi nghĩ là ngài lầm rồi, chính phủ Trung Quốc chúng tôi trước giờ phản đối bất kỳ hành động gián điệp làm hại tới sự an toàn của quốc gia khác, và can thiệp vào chủ quyền của quốc gia khác, hi vọng ngôn luận của ngài chỉ có thể đại biểu cho chính ngài, nếu không tôi sẽ đề xuất kháng nghị với chính phủ quý quốc!"

Wilson không ngờ phản ứng của Văn Quốc Quyền lại kiên quyết như vậy, y tuy nắm được một số tình huống, nhưng quả thực là không có chứng cứ chứng minh rằng người bị nhiễm bệnh độc BFII là đặc công Trung Quốc. Y chỉ là một quân nhân, trên vấn đề xử lý quan hệ quốc tế còn xa mới bằng được Văn Quốc Quyền. Wilson có chút xấu hổ, nói: "Xin lỗi, tôi chỉ đại biểu quan điểm cá nhân."

Văn Quốc Quyền hờ hững nói: "Tôi biết Anh quốc cũng giống như Trung Quốc chúng tôi, đều là quốc gia cho phép tự do ngôn luận, nhưng có một số lời không thể tùy tiện nói bừa, đặc biệt là chuyện liên quan quan hệ giữa hai nước, nhanh mồm nhanh miệng và ăn nói linh tinh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, không khéo sẽ làm thương hại tới quan hệ quốc tế." Nói tới đây ông ta lại chuyển đề tài: "Tôi còn cho rằng lần này tướng quân Wilson đến đây là để giải thích về chuyện ở bệnh viện St. John, thì ra không phải là vậy!" Lời nói của ông ta trong mềm có cứng, ý đang uy hiếp Wilson, tôi còn chưa tìm chính phủ Anh quốc các ông gây phiền phức, các ông không ngờ lại tự tìm đến cửa.

Wilson mặt đỏ bừng, biết rằng tiếp tục nói nữa rõ ràng là không sáng suốt, y đứng dậy cáo từ.

Sau khi Wilson đi, Văn Quốc Quyền nói với Lý Vĩ: "Lập tức liên hệ với cục Quốc An, làm rõ chuyện ở bên tàu Charing!"



La Tuệ Ninh từ bên trong bước ra, mặt đầy vẻ lo lắng nói: "Quốc Quyền, chuyện này liệu có liên quan tới Trương Dương không?"

Văn Quốc Quyền nói nhỏ: "Bất kể là chuyện này có liên quan tới ai, thì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân người đó thôi. Chính phủ không tiện ra mặt!"

Lý Vĩ rất nhanh liền quay lại, gã bẩm báo với Văn Quốc Quyền: "Trước khi bến tàu điện ngầm Charing bị phong tỏa, Trương Dương đã tiến vào tàu điện ngầm, cục mười của Quốc An biết chuyện này, bọn họ vừa liên hệ với một tình báo viên tên là Lưu Khải, chứng thực bên trong tàu điện ngầm còn có một tình báo viên của cục mười có bí danh là Dạ Oanh, cô ta bị tiêm bệnh độc BFII, mục đích mà Trương Dương tới bến tàu điện ngầm chính là để cứu cô ta!"

Văn Quốc Quyền nhíu mày, nói nhỏ: "Trương Dương cũng là nhân viên của Quốc An ư?"

Lý Vĩ lắc đầu, nói: "Phía Quốc An không đưa ra câu trả lời chính xác!"

"Phía Quốc An định làm gì?"

Lý Vĩ nhìn La Tuệ Ninh, giọng nói trầm thấp, bảo: "Thí tốt!"

Ánh mắt của Văn Quốc Quyền rõ ràng là hơi rúng động, thí tốt giữ soái, bất kể là đặc công Quốc An vì cái gì thì dưới tình huống hiện tại cũng chỉ có thể hi sinh nhân viên, giữ gìn lợi ích quốc gia, lựa chọn của phía cục Quốc An không nghi ngờ gì nữa là vô cùng chính xác.

Nhưng La Tuệ Ninh không nghĩ vậy, bà ta giận dữ nói: "Không được, Trương Dương còn ở bên trong, chúng ta phải cứu nó!"

Văn Quốc Quyền thở dài: "Hiện tại bộ đội đặc chủng của Anh quốc đã bao vây bến tàu điện ngầm trùng trùng rồi, bọn họ làm vậy là để đề phòng bệnh độc BFII khoách tán!"

La Tuệ Ninh lớn tiếng nói: "Chẳng lẽ những gì mà chúng ta có thể làm chỉ là cầu khẩn thôi ư?"

Văn Quốc Quyền không nói gì, ánh mắt của ông ta nhìn về bên ngoài cửa sổ bị sương mù bao phủ.

La Tuệ Ninh lắc đầu, quay người bước vào trong phòng.

Văn Quốc Quyền đánh mắt ra hiệu cho Lý Vĩ, ám chỉ gã phải bảo hộ phu nhân một bước cũng không rời.

La Tuệ Ninh ngồi trên sa lông, nhìn Lý Vị ở ngay bên cạnh, có chút đau khổ cắn môi, nói: "Trương Dương bất chấp nguy hiểm tới tính mạng để cứu thôi thoát khỏi hiểm cảnh, mà tôi chỉ biết trơ mắt nhìn nó rơi vào khốn cảnh, tôi là mẹ nuôi của nó! Nếu như nó thật sự xảy ra chuyện, tôi cả đời này không thể nào sống yên!"

Lý Vĩ nói: "Trương Dương không phải là người bình thường, tôi tin anh ấy có năng lực đào sinh!"

La Tuệ Ninh nói: "Thật sự có thể thoát được ư? Binh sĩ của đặc chủng Anh quốc đã bao vây cả bến tàu điện ngầm rồi, nó cho dù có bản sự hơn nữa thì một mình làm sao có thể chạy thoát khỏi đó?" Bà ta ngẩng đầu lên: "Lý Vĩ, Trương Dương không những là ân nhân cứu mạng của tôi, nó cũng đã cứu cậu, tôi biết lợi ích quốc gia cao hơn tất cả, nhưng trong lòng chúng ta còn có tình thân và tình bạn, chưa tới thời khắc cuối cùng, chúng ta không thể vứt bỏ hi vọng!"

Lý Vĩ gật đầu, nói: "Phu nhân, tôi hiểu rồi!"

...

Lợi dụng mẩu kẹo cao su có thuốc nổ cuối cùng để mở một cánh cửa sắt, Trương Dương và Lệ Phù đi tới cửa ra ngập trong khói bụi, một cỗ gió lạnh ùa vào mặt, bên ngoài không có tung tích của binh sĩ đặc chủng, ánh mắt của Trương Dương nhìn xuống dưới, bên dưới con đập là nước sông đang chảy xiết, hắn vươn tay ra dắt Lệ Phù, dụng lực lắc mạnh một cái, sau đó nói nhỏ: "Nhảy!"

Hai người đồng thời nhảy xuống mặt nước ở bên dưới.

Khi binh sĩ đặc chủng nước Anh đuổi theo họ tới đây thì họ đã thuận theo dòng nước bơi xuống hạ du.

Bóng đêm đã phủ xuống, để phòng ngừa bệnh độc BFII khoách tán, bộ đội đặc chủng Anh quốc tiến vào trạng thái giới bị cấp một, tám chiếc trực thăng vây quay dòng sông triển khai tìm kiếm.

Trương Dương và Lệ Phù lúc này đã ôm lấy nhau dựa vào bên dưới sông Andorra, ngồi bên trên trụ cầu cao cao, nghe tiếng còi hơi của ca nô, nhìn trực thẳng thỉnh thoảng lại lướt qua trên trời, trên mặt hai người đều lộ ra nụ cười ảm đạm.

Tinh thần của Lệ Phù biến thành càng lúc càng kém, cô ta dựa đầu vào vai Trương Dương, cả trọng lượng của cơ thể đều đè lên người hắn, Trương Dương ôm lấy Lý Huệ Tử, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô bé, nói nhỏ: "Còn một tiếng nữa thì phải giải trừ trạng thái quy tức cho nó rồi!"

Lệ Phù nói nho: "Nếu như em có thể sống tiếp, em sẽ dụng cả quảng đời còn lại để yêu anh..." Khi nói ra câu này, trong con mắt màu lam của Lệ Phù đã lấp lánh ánh lệ.

Trương Dương nhìn con mắt đẹp ở phía sau mặt nạ của cô ta, vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên đỉnh đầu cô ta một cái: "Nơi này rất an toàn! Bọn họ trong khoảng thời gian ngắn không phát hiện được đâu."

Lệ Phù nói: "Anh muốn đi à?"

Trương Dương gật đầu: "Anh phải đi tìm Muỗi, anh phải đi tìm giải dược của BFII, anh muốn giúp em được khỏe mạnh mà sống tiếp!"

Lệ Phù nuốt lệ gật đầu.

Trương Dương tháo mặt nạ phòng độc và thiết bị cung cấp dưỡng khí ra, lại đặt súng tự động ở bên cạnh Lệ Phù, nói: "Trong hai tiếng nữa anh nhất định sẽ về!"

Lệ Phù thâm tình nói: "Em đợi anh!"

...

Muỗi đợi chờ trong bất an, phía cục mười đã liên lạc với gã, bảo gã đợi ở bãi xe phế thải, công tác chủ yếu của gã ở London chính là phụ trách thu thập tình báo, tư liệu và cung cấp trang bị, vũ khí, thượng ti của gã là Dạ Oanh, từ sau khi tới châu Âu, thượng tầng của cục mười lần đầu tiên chủ động liên lạc với gã.

Lúc bóng đêm phủ xuống, Muỗi nhìn thấy ở đằng xa có đèn sáng lên. Một chiếc xe Jaguar màu đen lái về phía hắn, Muỗi đưa tay lên che mắt, dùng cách này để giảm bớt sự kích tích của đèn xe đối với mắt.

Gã nhìn thấy hai bóng người cao to xuống xe, bước về phía gã, một người trong đó lớn tiếng nói: "Lão đệ, mấy giờ rồi?"

Muỗi nhìn đồng hồ: "Mươi hai giờ mười một phút!" Hắn là trả lời giờ Bắc Kinh, đây là ám hiệu. Hắn tươi cười bước về phía họ: "Các anh sao giờ mới tới!" Sắc mặt của Muỗi đột nhiên biến đổi, gã nhìn thấy một người trong đó giơ súng lên, Muỗi ngây ra đó: "Các anh muốn giết tôi?"

"Xin lỗi!"

Đúng vào sát na người đó đang định nhấn cò súng thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng ở phía sau vang lên: "Bỏ vũ khí xuống!"

Lý Vĩ vào thời khắc quan kiện xuất hiện ở phía sau họ, hai nam tử bất lực giơ tay lên, Lý Vĩ lao lên trước, liên tục đánh ngã họ.

Muỗi trong khoảng thời gian ngắn trải qua quá trình từ chết tới sống, cả người đứng ngây đơ ra đó.

Lý Vĩ nói: "Lên xe!"

Muỗi theo Lý Vĩ lên xe, lúc này mới thở hắt ra như vừa tỉnh mộng: "Anh là ai? Anh vì sao muốn cứu tôi?"

Lý Vĩ nói nhỏ: "Ở cục mười của các anh có bạn của thôi, tôi biết có người muốn che giấu sai lầm của mình, cho nên quyết định trừ khử anh, anh đừng có hỏi tôi là ai, chỉ cần giúp tôi tìm Trương Dương thôi!"

Muỗi nói: "Anh ta tới bến tàu điện ngầm, tôi không biết liên hệ với anh ta như thế nào!" Di động của gã đột nhiên đổ chuông, là Trương Dương gọi tới, Muỗi nhìn Lý Vĩ ở bên cạnh, gã không thể xác định người ở trước mặt liệu có gây bất lợi cho Trương Dương hay không. Lý Vĩ giật lấy điện thoại: "Trương Dương à!"

Trương Dương đứng trong bốt điện thoại công công hơi ngây người, hắn rất nhanh liền nghe ra là giọng của Lý Vĩ, liền nói khẽ: "Là tôi, anh sao lại đi cùng với Muỗi thế?"

Lý Vĩ nói: "Tình cảnh của anh hiện tại rất nguy hiểm, có người mật báo cho chính phủ Anh quốc, nói rằng mấy người các anh bị nhiễm bệnh động BFII! Anh ở đâu? Tôi tới giúp anh?"

Trương Dương chán nản nói: "Anh có thể cung cấp giải dược của bệnh động BFII không? Giúp tôi ư? Giúp thế nào đây?" Qua bốt điện thoại công cộng hắn không ngừng quan sát tình huống ở xung quanh, bên ngoài đã đổ mưa nhỏ, người đi đường mở ô vội vàng đi qua đường.

Lý Vĩ nói: "Trương Dương, phu nhân rất lo cho anh, chuyện này dừng ở đây thôi, anh không thể nào thay đổi được đâu!"

Trương Dương nói khẽ: "Thay tôi hỏi thăm bà ấy, tôi là người cố chấp!" Nói xong hắn gác điện thoại.



Lý Vĩ có chút buồn bã nhìn chiếc điện thoại ở trong tay, Muỗi thở dài, nói: "Anh thật sưự muốn giúp anh ấy thì giúp tìm giải dược của bệnh độc BFII đi!"

Lý Vĩ nói: "Phối phương của loại bệnh độc đó thuộc cơ mật cao độ, phía tôi không nắm giữ được!"

...

Trương Dương vừa định đi ra khỏi bốt điện thoại thì lại nhớ tới một chuyện, vội vàng gọi điện thoại cho Lý Long, đã đến lúc nói cho Lý Long biết nơi hạ lạc của Lý Huệ Tử, con trai hắn rồi.

Giọng nói của Lý Long vô cùng hư nhược, hắn nói đứt quãng: "Trương Dương... anh đang ở đâu?"

Trương Dương nói: "Tôi tìm thấy con gái của anh rồi?"

"Thật ư?" Lý Long tràn ngập kinh hỉ hỏi lại.

Trương Dương ừ một tiếng, hắn do dự một chút rồi quyết định không nói hiện trạng của Lý Huệ Tử cho Lý Long.

Lý Long nói: "Nói với tôi nó đang ở đâu đi, tôi muốn gặp nó! Tôi sẽ đến gặp anh đây!" Giọng nói của hắn bởi vì kích động mà có chút run rẩy.

Trương Dương nói: "Anh yên tâm đi, nó đang ở một nơi rất an toàn, tôi rất nhanh sẽ dẫn nó về bên cạnh anh."

Lý Long nói: "Tôi có một tin tức tốt muốn nói cho anh, Josephine. Nữ nhân của Vương Triển, tôi bắt được ả rồi!"

Trương Dương cơ hồ là không thể tin được vào tai mình, Lý Long không ngờ lại bắt được Josephine! Nhân sinh quả nhiên tràn đầy các loại gặp gỡ và trùng hợp, đúng vào lúc Trương Dương đang hết đường xoay sở thì hắn lại cảm thấy được hi vọng nơi cuối chân trời.

"Ả ở đâu?"

"Bị tôi nhốt ở trong nhà máy sửa chữa ống nước Soho, thủ hạ của tôi đang canh chừng ả. Trương Dương, mau, mau dẫn con gái tôi về gặp tôi!"

Trương Dương cố gắng áp chế sự kích động ở trong lòng, Josephine không nghi ngờ gì nữa chính là mấu chốt để có được giải dược, chỉ có ả mới có thể liên lạc được với Vương Triển, hắn kể lại tình huống của Lý Huệ Tử lại cho Lý Long, sau đó cùng Lý Long hẹn địa điểm, bảo Lý Long dẫn Josephine tới chỗ mình.

Nửa tiếng sau, Lý Long dẫn con gái lái một chiếc xe thương vụ cũ nát tới nơi mà Trương Dương đã ước định, Lý Long nằm ở cáng trong xe, chuyện đầu tiên sau khi hắn tỉnh dậy chính là dẫn thủ hạ đi khắp nơi tìm tung tích của con gái, không ngờ chưa tìm thấy Lý Huệ Tử thì lạng quạng thế nào tóm được Josephine, Lý Long biết rằng sự mất tích của con gái có liên quan mật thiết tới Vương Triển, cho nên hắn bảo thụ hạ bắt Josephine lại.

Trương Dương lên xe thương vụ, đóng cửa lại, Lý Long vội vàng hỏi: "Con gái tôi đâu?"

Trương Dương không nói gì, tự tay cởi khăn che mắt của Josephine, sau đó lấy rẻ bịt miệng ra cho ả, lạnh lùng hỏi: "Josephine, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Josephine phẫn nộ trừng mắt lườm Trương Dương.

Trương Dương nói với Lý Long: "Hỏi ả Vương Triển đang ở đâu, bảo ả liên lạc với Vương Triển!"

Lý Long phiên dịch lại.

Josephine cười lạnh, nói: "Đừng có nằm mơ! Con gái mày và Dạ Oanh đều bị trúng bệnh độc BFII, bọn chúng chỉ có một con đường chết thôi!"

Lý Long vung tay tát cho Josephine một cái, làm động tới vết thương ở đù, đau đến nỗi sút nữa thì hôn mê.

Trương Dương nói: "Josephine, tôi có rất nhiều loại phương pháp để giày vò cô đó!" Hắn vươn tay ra điểm huyệt Josephine, hành động thắng hùng biện, Josephine lập tức được nếm mùi cả người như có trăm vạn con kiến dang cắn nuốt, ả ta lăn lộn trên sàn xe, Trương Dương lạnh lùng nói: "Tôi không có thời gian, cũng không có tính kiên nhẫn đâu, bây giờ gọi ngay cho Vương Triển, lấy giải dược của bệnh động BFII cho tôi, tôi sẽ thả cô đi."

Vương Triển nhận được điện thoại của Trương Dương, có chút kinh ngạc, hắn đã thật sự thể hội được sự lợi hại của thằng ôn này, dưới dạng tình huống này, Trương Dương không ngờ còn có thể mang theo hai người bị nhiễm bệnh độc BFII ung dung rời đi.

Điều thật sự khiến Vương Triển cảm thán là chuyện của Josephine, nếu như nói chuyện của Trương Dương thì còn có thể dùng năng lực của hắn để giải thích, vậy thì chuyện Josephine bị bắt căn bản chính là vận khí cho phép, thành phố London lớn như vậy, Josephine sao lại xui xẻo đến thế, không ngờ lại lọt vào trong tay của Trương Dương. Vương Triển phát hiện Trương Dương không những hữu dũng hữu mưu, hơn nữa vận khí còn rất tốt.

"Đưa giải dược của BFII cho tao, tao sẽ thả Josephine!" Ngữ khí của Trương Dương không có gì phải nghi ngờ.

Vương Triển cười ha ha: "Thằng nhóc, tao thật sự là bội phục đầu óc của mày đó, mày cho rằng trên thế giới này tất cả đều quan tâm tới tính mạng của nữ nhân giống như mày ư? Mày có thể dùng một nữ nhân để ép tao ư? Nằm mơ!"

Trương Dương nói: "Mày có thể không bận tâm tới tính mạng của ả, nhưng đừng quên, tao đã có thể thông qua ả để liên hệ với mày, vậy thì có thể từ trong miệng ả hỏi ra rất nhiều chuyện liên quan tới mày, liên quan tới tổ chức của mày, Vương Triển, mày làm gì thì tao không có hứng thú muốn biết, nhưng tao không thể tha thứ cho người khác thương hại người ở bên cạnh tao, nếu như Dạ Oanh xảy ra chuyện, tao sẽ khiến mày phải trả một cái giá rất lớn. Tao sẽ lợi dụng tất cả thủ đoạn để tìm tất cả những người, những việc liên quan tới mày, chỉ cần tao còn một hơi thở, tao sẽ khiến cho mày vĩnh viễn không được yên thân!"

Vương Thông trầm mặc, có một câu Trương Dương không hề khoa trương, hắn đã có thể bức Josephine liên hệ với mình, chắc rằng hắn cũng có biện pháp khiến Josephine khai ra rất nhiều chuyện liên quan tới tổ chức, nhận thức về Trương Dương càng sâu, Vương Triển càng lúc càng cảm thấy dây vào một đối thủ như thế này là một chuyện không hề sáng suốt. Gã nói: "Muộn rồi, cho dù tao cho mày huyết thanh thì mày cũng không cứu được họ đâu!"

"Đó là chuyện của tao!"

"Có lẽ mày cũng bị lây nhiễm rồi!"

Trương Dương cười lạnh, nói: "Mày đánh giá cao bản thân và cũng đánh giá cao năng lượng của bệnh độc BFII quá rồi đó!" Trương đại quan nhân rất có lòng tin đối với thuật quy tức của mình, hắn không phải là hạng máu nóng xộc lên đầu rồi bất chấp tất cả, chỉ cần cắt được con đường truyền nhiễm qua đường hô hấp, mình chắc sẽ không bị cảm nhiễm loại bệnh độc này.

Vương Triển nói: "Được, giao Josephine lại cho tao, tao sẽ cho mày huyết thanh kháng bệnh độc!"

Trương Dương nói: "Một lời đã định!"

Vương Triển nói: "Sau mười lăm phút nữa, mày đưa Josephine tới quảng trường Andes, tao tự nhiên sẽ sai người đưa giải dược tới tay mày!"

...

Trương Dương đưa Josephine tới địa điểm đã chỉ định, Vương Triển cũng sai người giao huyết thanh kháng bệnh độc cho Trương Dương, trong chyện này gã không giở thủ đoạn gì cả, Vương Triển đứng ở trên mái nhà ở đằng xa, lợi dụng kính viễn vọng quan sát tình cảnh giao dịch, gã tỉ mỉ quan sát Trương Dương, tựa hồ như muốn nhớ kỹ mỗi một đường nét ở trên mặt Trương Dương, mục đích lợi dụng phản quân của Ái Nhĩ Lan chế tạo mẫu thuận khẩn trương giữa Trung - Anh đã không đạt được, âm mưu mà Vương Triển trù hoạch từ lâu đã hoàn toàn thất bại, người mà gã hận nhất chính là Trương Dương, nhưng biểu hiện của Trương Dương lại khiến gã vô cùng bất an, Trương Dương không phải là mục tiêu của gã, gã chỉ vô ý dây dưa với thằng ôn khó chơi này mà thôi, người mà một quả bom mạnh nổ không chết, trên người thằng ôn này có quá nhiều điều thần bí.

Trương Dương nhận được huyết thanh kháng bệnh độc, nhanh chóng nhảy lên xe thương vụ. Lý Long một mực đều đang khổ sở chống đỡ, nếu như không phải là quan tâm tới an nguy của con gái, hắn căn bản không thể nào kiên trì được tới hiện tại, giọng nói của Lý Long rất hư nhược: "Bọn chúng liệu có lừa chúng ta không?"

Trương Dương nói: "Thời gian không còn nhiều nữa rồi, tôi chỉ có thể lựa chọn tin hắn thôi!"

"Nếu như hắn lừa anh..." Lý Long cơ hồ là không dám nghĩ.

Trương Dương nói: "Mục tiêu của Vương Triển không phải là tôi, cũng không phải là con gái anh và Dạ Oanh, gã biết cân nhắc lợi hại!"


"Con gái tôi đang ở đâu?"


"Cầu Andorra!"


Lệ Phù nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Lý Huệ Tự, mưa đêm lạnh lẽo không ngừng phất lên người, lên mặt họ, trong bầu trời đêm, dưới mặt sông trực thăng và tàu tuần tra của quân phương Anh quốc vẫn không ngừng tìm kiếm, vị trí của bọn họ là điểm mù, trực thăng bay qua đầu rất nhiều lần những vẫn không phát hiện được tung tích của họ.


Lệ Phù nhìn thời gian, cách thời gian giải trừ trạng thái quy tức cho Lý Huệ Tử chỉ còn không tới năm phút nữa, dưỡng khí của cô ta cũng còn lại không nhiều, nếu như Trương Dương không thể tìm thấy huyết thanh, vậy thì bọn họ đừng mơ được nhìn thấy ánh dương của ngày mai.


Trong tay Lệ Phù nắm chặt một quả lựu đạn, cô ta lặng lẽ tính toán thời gian, tùy thời chuẩn bị kéo chốt lực đạn. Vào thời khắc cuối cùng, trước mắt hiện lên khuôn mặt tươi cười của Trương Dương, Lệ Phù trước giờ luôn kiên cường mà sống mũi vẫn không khỏi cay xè, hai hàng nước mắt trong suốt thuận theo gò má chảy xuống, cô ta dùng mu bàn tay lau nước mắt, khẽ nói: "Vĩnh biệt anh, Trương Dương ..."


Một bàn tay to lớn từ sau người cô ta thò ra, cướp lấy trái lựu đạn, Trương Dương vào thời khắc cuối cùng đã quay về bên cạnh cô ta. Lệ Phù không nén nổi tình cảm trong lòng, lao vào lòng Trương Dương. Do quá dùng sức khiến cho Trương đại quan nhân suýt nữa thì ngã xuống mặt nước. Hắn vỗ bờ vai thơm của Lệ Phù, ôn nhu nói: "Ngoan, anh không thể lấy oán trả ơn được mà!"


Miệng hắn thì nói nghe rất dễ dàng, nhưng trong lòng thì lại không dám chậm trễ chút nào, lấy huyết thanh vừa có được ra, trước sau tiêm vào cho Lý Huệ Tử và Lệ Phù, Trương Dương không thể xác định huyết thanh lấy được từ chỗ Vương Triển có hữu hiệu hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK