Trong lòng Trương Dương thầm nghĩ, những việc trên đời này thật là trùng hợp, tôi đang định tìm cô, thì cô đã tìm đến tôi trước rồi.
Đầu tiên, Lưu Diễm Hồng hỏi tình hình gần đây của Trương Dương, sau đó nói với Trương Dương rằng, cuối tuần này cô ta sẽ đến Giang Thành để làm việc, nếu như Trương Dương có thời gian rảnh, hi vọng rằng hắn có thể bỏ chút thời gian để đến Giang Thành một chuyến, cô ta có một vài chuyện muốn nói trực tiếp với Trương Dương.
Trương Dương đã đồng ý ngay, thời gian gần đây dù sao hắn cũng không định làm việc gì lớn lao, Tân Hải cách Giang Thành cũng chỉ mất ba tiếng đồng hồ lái xe, Lưu Diễm Hồng tìm hắn nhất định có việc quan trọng, nếu không thì cô ta đã nói ngay trong điện thoại với hắn rồi
Trương đại quan ngầm tìm hiểu: “Chị Lưu, gần đây tôi có nghe thấy một việc rất hoang đường, không biết có nên hỏi chị hay không.”
Lưu Diễm Hồng nói: “Tiểu tử nhà cậu đừng có lòng vòng nữa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra.”
Trương Dương nói: “Tôi nghe nói gần đây có người kiện bí thư Tần và Thường Hải Tâm?”
Lưu Diễm Hồng nói: “Trương Dương ơi là Trương Dương, thông tin của cậu nhanh thật đấy, cách Đông Giang xa như vậy, mà việc của Đông Giang cậu vẫn biết rõ ràng, là Tần Thanh nói với cậu hay là Thường Hải Tâm nói với cậu vậy?”
Lưu Diễm Hồng là nhân vật gì cơ chứ, nhất định đã đoán ra chuyện gì trong đó.
Trương Dương nói: “Chẳng ai nói với tôi cả, là tôi nghe người khác nói.”
Lưu Diễm Hồng nói: “Cậu đã nói là hoang đường rồi, thì đừng hỏi tôi nữa, trong quan trường, loại người nào mà chẳng có chứ? Trước đó chẳng phải có người nói rằng giữa cậu và Tần Thanh có vấn đề sao?”
Trương đại quan ho khan một tiếng rồi nói: “Cái đó….Sao đột nhiên chị lại nói sang chuyện của tôi rồi?”
Lưu Diễm Hòng nói: “Không bị người khác ghen ghét mới là lạ đó, Tần Thanh trẻ tuổi như vậy mà đã gánh vác trọng trách lớn thế, có người ghen ghét cũng là điều đương nhiên thôi, trong quan trường ấy à, những việc thị phi không ngớt là chuyện bình thường, muốn đi tiếp trên con đường này, không có chút sức chịu đựng là không được đâu.”
Lưu Diễm Hồng nói ra những lời này không phải là không có nguyên do của nó, lúc đầu một thời gian vì những tin đồn không hay giữa cô ta và Tống Hoài Minh, suýt nữa đã mất đi vị trí trên quan trường, may mà giờ đã lấy lại được.
Trương Dương nói: “Con người thật là hiểm độc!”
Lưu Diễm Hồng nói: “Cậu đừng có cảm thán nữa. Cậu cứ lo cho tốt những việc của mình đi, có người đứng đằng sau chống lưng cho cậu là được rồi, gần đây nghe thấy không ít những tin tức tốt về cậu, được lắm, cậu đã trở thành nhân vật anh hùng rồi.”
Trương Dương cười hà hà một tiếng.
Câu chuyện của Lưu Diễm Hồng lại quay về khởi điểm: “Tần Thanh đã rất thành thạo trong việc xử lý những việc này rồi, với cô ấy, ảnh hưởng của việc này không hề lớn, cô ấy rất thanh liêm, thượng cấp cũng tỏ rõ thái độ vô cùng tin tưởng cô ấy, có điều bên Hải Tâm thì lại khá buồn. Thư ký Thường cũng rất tức giận, chắc chắn rằng không muốn để Hải Tâm tiếp tục làm việc ở Đông Giang nữa rồi.”
Trương Dương nghe nói đến chuyện này, trong lòng cảm thấy hơi nặng nề, hắn nói thêm vài câu với Lưu Diễm Hồng rồi cụp điện thoại, hắn đã nghĩ đến việc gọi điện cho Thường Hải Tâm để an ủi mấy câu, nhưng Thường Hải Tâm lại tắt máy điện thoại.
Không liên lạc được với Thường Hải Tâm, Trương Dương cũng không muốn gọi điện thoại đến số nhà riêng của cô ấy, chỉ đành dùng biện pháp đi đường vòng, gọi điện cho Thường Hải Long.
Thường Hải Long nhận được điện thoại của Trương Dương, nghe hắn nói đến chuyện của Tần Thanh và Thường Hải Tâm, cũng thở dài rồi nói: “Nếu như tôi bắt được tên đã làm xấu danh tiếng của Hải Tâm, tôi nhất định phải đập vỡ răng hắn ra mới được!”
Trương Dương cười nói: “Những việc đuổi hình bắt bóng đó thì đừng để ý.”
Thường Hải Long nói: “Đương nhiên là tôi không tin, nhưng lần này cha tôi rất giận, mấy ngày nay ông ấy cấm túc luôn Hải Tâm rồi, điện thoại cũng bị ông thu hồi mất.”
Trương Dương đã biết nguyên nhân tại sao hắn không thể nào gọi điện cho Thường Hải Tâm được, hắn cười nói: “Bí thư Thường tính vốn là như vậy mà.”
Thường Hải Long nói: “Bề ngoài Hải Tâm yếu đuối, nhưng thật ra lại là người mạnh mẽ nhất trong ba anh em chúng tôi, giờ nó đang chiến tranh lạnh với cha kìa.”
Trương Dương nói: “Mấy ngày trước khi đến chỗ tôi vẫn còn tốt mà, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện đen đủi này chứ.”
Thường Hải Long nói: “Trương Dương, nếu như cậu có thời gian rảnh, thì hãy gọi điện cho cha tôi nhé, từ trước đến giờ ông đều rất tin tưởng cậu, cậu nói chuyện ông cũng chịu nghe.”
Trương đại quan ngầm cảm thấy toát mồ hôi, nếu như Thường Tụng biết rằng mình đã làm với con gái y từ lâu rồi, với tính khí của y, có thể bỏ qua cho hắn mới là lạ.
Thường Hải Long nói: “Thôi không nói chuyện nữa, tôi còn chút việc.”
Thật ra, Thường Hải Long chẳng có việc gì cả, mà là gã đã nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên ngoài.
Người cãi nhau là hai cha con Thường Tụng và Thường Hải Tâm, lần này Thường Tụng làm rất kiên quyết, không những đã lấy mất điện thoại của Thường Hải Tâm, mà còn lấy luôn cả chứng minh thư, hộ chiếu của cô ấy nữa. Thường Hải Tâm đương nhiên rất ấm ức, cho rằng cha không hề tin tưởng mình, cô ấm ức khóc nói: “Cha, con đã là người lớn rồi, cha không thể đối xử với con thế được, con có quyền tự do của riêng con!”
Thường Tụng tức giận nói: “Cha là cha của con, trong cái nhà này cha là người quyết định, cha đã từng nói, không cho phép con đến làm việc ở Đông Giang nữa, thủ tục bên đó cha sẽ phụ trách.”
“Sao cha lại làm thế được? Rõ ràng là cha không hề tin tưởng con!”
Thường Tụng nói: “Con chưa kết hôn, con thậm chí còn chưa yêu ai, mà người khác đã nói con như vậy, con không để ý sao?”
Thường Hải Tâm nói: “Con cây ngay không sợ chết đứng!” Giữa cô và Tần Thanh đương nhiên không có chuyện đó, đương nhiên không sợ người khác nói.
Thường Tụng nói: “Con không sợ, thì cha sợ, đứa con gái của cha dựa vào đâu mà bị người ta chỉ trỏ nói ra nói vào chứ? Tóm lại một câu thôi, từ giờ trở đi, con phải ở lại Lam Sơn cho tử tế, không được đi đâu nữa!”
“Cha, cha quá bá đạo, cha quá ích kỉ!”
Viên Chi Thanh đứng một bên khuyên bảo: “Lão Thường, ông đừng giận, ông nói tử tế cho Hải Tâm nó nghe.”
Thường Hải Tâm nói: “Dựa vào đâu chứ? Cha dựa vào đâu mà nhốt con như một tội phạm thế này? Con đâu còn là trẻ con nữa, làm việc gì con cũng đều có quyền của mình chứ.”
Thường Tụng nói: “Trong mắt cha, cả đời này con mãi chỉ là một đứa trẻ!”
Thường Hải Tâm tức giận đứng dậy, vành mắt cô đỏ hoe chạy vào trong phòng của mình, suýt nữa thì đâm sầm vào Thường Hải Long.
Thường Hải Long gọi cô lại một tiếng, Thường Hải Tâm không để ý đến gã, một lúc sau, đã nghe thấy tiếng đóng cửa rầm.
Thường Tụng tức giận nói: “Định làm phản đấy à!”
Viên Chi Thanh thở dài: “Lão Thường à, không phải là tôi nói ông, dù là dạy dỗ con gái cũng phải nói cho cẩn thận, ông xem tính cách của ông kìa, bao nhiêu năm nay rồi mà vẫn không thay đổi được.”
Thường Hải Long ngồi xuống bên cạnh, Thường Tụng trừng mắt với gã: “Muộn thế này rồi, con không đi ngủ còn ở đây làm gì? Muốn làm loạn thêm à!”
Thường Hải Long nói: “Cha, cha tin chuyện của Hải Tâm sao?”
Thường Tụng trừng mắt nói: “Vớ vẩn, cha làm sao tin được những chuyện vớ vẩn đấy? Đương nhiên là cha tin con gái của mình.”
“Nếu cha đã không tin, thì sao cha phải tức giận lôi đình như thế này chứ? Sao cha phải thu hồi tất cả giấy tờ và điện thoại của Hải Tâm?”
Thường Tụng nói rất đường hoàng: “Cha làm như vậy là đẻ bảo vệ nó, con không biết mấy lời đồn bên ngoài nghe bực mình thế nào đâu!”
Viên Chi Thanh nói: “Đã là chuyện không thực tế, thì hà tất gì ông phải coi là thật chứ, tôi thật sự không hiểu, con gái đã chịu ấm ức ở bên ngoài, mà ông đã không thông cảm cho nó, lại còn rắc muối lên vết thương của nó nữa, ông dùng cách này để kìm hãm nó trong nhà, nó không ấm ức mới là lạ đó.”
Thường Tụng nói: “Mấy người có ý gì chứ? Hợp lại để chống đối lại tôi à, giờ đây bảo vệ Hải Tâm cũng là lỗi của tôi sao? Tôi không để nó làm việc ở Đông Giagn nữa, là để tránh những phiền phức thế này, các người thử nghĩ mà xem, giờ đây nó quay về làm việc, người khác đứng đằng sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, nói ra nói vào, một đứa con gái như nó chịu làm sao được? Với một đứa con gái, thì danh tiếng là rất quan trọng.”
Thường Hải Long nói: “Nhưng cha cũng không thể nào nhốt nó ở nhà được chứ?”
Thường Tụng nói: “Cha bảo rằng nhốt nó trong nhà sao? Chỉ cần nó đồng ý là nó có thể đi làm bất cứ lúc nào, về Lam Sơn, để cha sắp xếp cho nó là được.” Nói xong y thở dài một hơi.
Thường Hải Long đứng dậy nói: “Để con đi khuyên nó mấy câu.”
Thường Hải Long đến trước cửa phòng ngủ của Thường Hải Tâm, gõ cửa một lúc lâu, mới thấy Thường Hải Tâm ra mở cửa, mắt cô khóc thành đỏ hoe.
Thường Hải Long cười nói: “Sao thế? Em thật sự tức cha rồi à?”
Thường Hải Tâm nức nở: “Cha thật là quá bá đạo….”
Thường Hải Long nói: “Vừa rồi Trương Dương đã gọi điện đến hỏi tình hình của em đấy.”
Thường Hải Tâm vừa nghe, mặt đã hơi nóng, cô nói nhỏ: “Ngay cả anh ấy cũng biết chuyện này rồi?”
Thường Hải Long gật đầu nói: “Mọi người đều rất quan tâm đến em, Hải Tâm, anh cảm thấy cha làm như vậy cũng chỉ là vì nghĩ cho em mà thôi, em đừng cãi lại cha nữa, nếu cha đã muốn em quay về, thì em nghe ông một lần này đi, ở Đông Giang và ở Lam Sơn có gì khác nhau cơ chứ?”
Thường Hải Tâm nói: “Thái độ của cha anh cũng thấy rồi đấy, nếu như em làm việc ở bên cạnh ông, thì sẽ bị ông để mắt suốt ngày mất, ngay cả quyền tự do tối thiểu nhất em cũng không còn nữa.”
Thường Hải Long đột nhiên bật cười, rồi gã nói: “Vậy thì em đến làm ở chỗ Trương Dương đi cho xong, cậu ta đang chiêu binh mãi mã, em đến đó để giúp đỡ, hơn nữa ở đó lại cách xa cha, cha cũng chẳng quản nổi em.”
Thường Hải Tâm tim đập thình thịch, những lời của anh hai đã nói trúng vào tâm lý của cô ấy, nếu như thật sự có thể làm việc ở Tân Hải, thì đó đương nhiên là điều quá tốt, nhưng ngoài mặt Thường Hải Tâm không thể nào biểu lộ ra như vậy, mà cô lại tỏ ra tức giận: “Dựa vào đâu cơ chứ? Em có làm sai điều gì đâu, tại sao em phải thay đổi cương vị công tác hiện nay của mình?”
Thường Hải Long nói: “Em suy nghĩ cho kỹ, rồi nghỉ sớm đi!”
Thường Hải Long rời khỏi phòng ngủ của cô xuống dưới lầu, thấy cha mẹ vẫn ngồi ở đó, Thường Tụng thấy con trai đi ra, liền vẫy vẫy tay với gã.
Thường Hải Long đến bên cạnh cha.
Thường Tụng hỏi đầy quan tâm: “Em con không sao chứ?”
Thường Hải Long cười nói: “Nó nói cha bá đạo quá!”
Thường Tụng nói: “Cha đang quan tâm đến nó đấy!”
Thường Hải Long nói: “Cha, Hải Tâm đâu còn nhỏ nữa, cha quan tâm nó cũng đâu được đối xử với nó như trẻ con vậy.”
Viên Chi Thanh gật đầu theo: “Đúng, Lão Thường, ông nên đổi cái tính này của ông rồi.”
Thường Tụng nói: “Tóm lại không được để nó về Đông Giang nữa.”
Thường Hải Long nói: “Con có một ý này, lần này con và Hải Tâm đi Tân Hải, hiện tại Trương Dương đang thiếu trợ thủ tin tưởng ở bên đó, không bằng để Hải Tâm đến đó làm, dù sao thì sớm muộn gì cũng phải trải qua việc rèn luyện ở dưới hạ tầng, giờ để nó qua đó, có Trương Dương ở bên cạnh, nhất định không thể nào chịu thiệt được, hơn nữa, gần đây trọng tâm công việc của con ở Giang Thành, cách con cũng gần.”