Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương đi tới chỗ lò vi sóng ở bên ngoài quay đồ ăn cho Kiều Mộng Viện, tiểu hộ sĩ trực nhật tay đang nâng cằm, ngồi ở trạm hộ sĩ nhìn hắn, ngày tháng bị cách ly giống như một ngày dài bằng một năm, bất kể là nhân viên y tế hay là người bệnh bị cách ly đều cảm thấy bị dày vò.

Trương Dương nói: Tiểu Lưu, ăn cơm chưa?

Tiểu hộ sĩ lắc đầu nói: Không có lòng dạ nào mà ăn cả, vừa rồi chúng tôi lại có một hộ sĩ bị bệnh.

Trương Dương nói: Không mang thuốc đông y của tôi cho mọi người uống à?

Tiểu hộ sĩ nói: Mọi người đều uống rồi, có điều xem ra dược vật của anh chỉ có thể mang tới tác dụng ổn định đối với bệnh nhân, không có hiệu quả dự phòng.

Trương Dương nói: Đừng lo lắng, rồi sẽ tìm được biện pháp mà.

Khi Hai người đang nói chuyện thì Trương Thu Linh từ trên lầu đi xuống, cô ta là tổ trưởng của tiểu tổ chữa bệnh khu cách ly, từ sau khi tiểu tổ chữa bệnh được thành lập, Trương Thu Linh một khắc cũng không nghỉ ngơi, trong ánh mắt của cô ta tràn ngập vẻ mệt mỏi, thái độ của cô ta hiện tại đối với Trương Dương rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, bởi vì cô ta đã ý thức được, vị chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao trẻ tuổi trước mắt, thật sự có chút tài năng trên phương diện trung y. Kiều Mộng Viện không tiếp nhận sự trị liệu của bọn họ, nhưng dưới sự trị liệu của Trương Dương, bệnh tình vẫn rất ổn định, so với những người bị lây nhiễm khác thì tình trạng sức khỏe của Kiều Mộng Viện tốt hơn nhiều, kỳ thật Trương Dương cũng chia xẻ phương thuốc với bọn họ, nhưng khác nhau là ở chỗ, hắn dùng nội lực giúp Kiều Mộng Viện hạ nhiệt độ, đối với những người khác thì lại không làm như vậy.

Trương Thu Linh chủ động đi tới bên cạnh Trương Dương: Chủ nhiệm Trương, tình hình của Kiều tiểu thư sao rồi?

Trương Dương nói: Vừa rồi bệnh tình tái phát, nhiệt độ cơ thể lên rất cao, hiện tại đã khôi phục bình thường rồi.

Trương Thu Linh nói: Mấy bệnh nhân trên lầu cũng đều xuất hiện hiện tượng sốt cao trở lại, khó khăn lắm mới hạ được nhiệt độ cơ thể, nhưng không bao lâu sau lại lên cao.

Trương Dương nói: Tỉnh lý không phải cử mấy chuyên gia tới sao? Bọn họ có biện pháp chưa?

Trương Thu Linh nói: Đến bây giờ vẫn không tra ra mầm bệnh, vẫn chưa nghĩ ra được phương pháp trị liệu hữu hiệu, tình hình bệnh dịch phía kinh thành vẫn đang mở rộng,các nơi trên toàn quốc cũng đã phát hiện các ca bệnh khác, có điều tỉnh Bình Hải của chúng ta trước mắt chỉ có Nam Tích phát hiện trường hợp lây nhiễm, bởi vì phát hiện đúng lúc, khống chế tốt nên không không có dấu hiệu khuếch tán thêm.

Trương Dương nói: Phải quan sát toàn trình, một khắc cũng không được lơ là?

Trương Thu Linh nói: Anh một mình chiếu cố được chứ?

Trương Dương nói: Không sao, tôi đến bây giờ vẫn ổn, chứng minh tôi có sức miễn dịch đối với loại bệnh này.

Trương Thu Linh nói: Có lẽ vậy!



Từ Quang Thắng cũng từ trong phòng mình đi ra hành lang, y đến bây giờ vẫn không có việc gì, trên cơ bản đã kết luận y không hề bị lây bệnh, nhưng vì phòng xa cho nên vẫn chưa giải trừ cách ly đối với y, Từ Quang Thắng nói: Chủ nhiệm Trương, thời gian cách ly rốt cuộc đã được định ra chưa?

Trương Thu Linh lắc đầu nói: Vẫn chưa!

Thời gian Cách ly chưa được định ra, có nghĩa là đám người Từ Quang Thắng với tiếp tục ở đây, y cười khổ nói: Đúng là giống như ngồi tù, chủ nhiệm Trương, lát nữa tìm cho tôi mấy quyển sách tới đây, tôi đọc giết thời gian.

Trương Dương nhìn thấy Từ Quang Thắng tất cả vẫn bình thường, chắc y cũng không bị lây bệnh, liền cười cười với Từ Quang Thắng: Chủ nhiệm Từ, lần này ngại quá, làm liên lụy tới ông.

Từ Quang Thắng cũng cười: Cùng bị cách ly một chỗ cũng là duyên phận, tôi hiện tại tất cả vẫn bình thường, chắc không bị lây bệnh.

Trương Dương nói: Chờ thời gian cách ly cụ thể được định ra rồi, ông có thể ra ngoài.

Từ Quang Thắng nói: Còn không biết bị nhốt bao lâu nữa. Y nói với Trương Thu Linh: Chủ nhiệm Trương, tôi đã xin bệnh viện rồi, yêu cầu được tham gia vào tiểu tổ khám bệnh của các cô. Y cười nói: So với bị nhốt ở trong phòng không có việc gì làm, chẳng ta cố gắng phát huy chút tác dụng.

Trương Dương cười cười, tiểu hộ sĩ đó đi đo nhiệt độ, phát hiện nhiệt độ cơ thể của nhân viên phục vụ trong khách sạn cũng lên cao, Trương Thu Linh chẳng buồn ai cơm, lại chạy đi kiểm tra.

Trương Dương thầm thở dài, những nhân viên y tế này cũng chẳng sướng gì, người dân bình thường đều cảm thấy làm bác sĩ thì rất oai, nhưng lại không nhìn thấy sự hi sinh ở phía sau cái oai của họ, thường nói, chỉ nhìn thấy trộm ăn thịt chứ không nhìn thấy trộm ăn đòn, nói thì tuy hơi khó nghe nhưng đại ý thì không sai.

Kiều Mộng Viện tuy rằng bị bệnh, nhưng trạng thái tinh thần vẫn rất tốt, cái này cũng nhờ có Trương Dương chiếu cố bên cạnh, thông qua chuyện này, Kiều Mộng Viện cũng phát hiện ra trên người Trương Dương không ngờ còn có một mặt tinh tế như vậy.

Ăn cơm tối xong, Trương Dương lại dạy cho Kiều Mộng Viện công phu nhập môn của minh hằng du già thuật, trong khoảng thời gian này Trương Dương thủy chung đều đang nghiên cứu bộ võ cổ Ấn Độ này, phát hiện minh hằng du già thuật có thể tăng cường sức đề kháng của cơ thể người. Giống một loại tu hành có tính cơ sở hơn là võ học.

Kiều Mộng Viện rất thông minh, chỉ nghe một chút là hiểu, không lâu sau cũng đã nằm được phương pháp hít thở của minh hằng du già thuật. Lần này nhiệt độ cơ thể của cô ta đã khống chế được rất tốt, mãi cho tới lúc chín giờ tối, nhiệt độ cơ thể thủy chung vẫn ổn định. Kiều Mộng Viện nói: Anh đi nghỉ đi!

Trương Dương cười nói: Không sao, tôi ngủ ở cạnh giường cô cũng được.

Kiều Mộng Viện mặt đỏ bừng, cắn cắn môi nói: Người ta sẽ nói cho đấy!

Trương Dương nói: Sợ cái gì? Hai ta không làm việc gì mờ ám!



Kiều Mộng Viện có chút thẹn thùng nói: Anh không sợ nhưng tôi sợ!

Trương Dương bật cười, hắn gật đầu nói: Được, vậy đáp ứng tôi, buổi tối đừng đóng cửa, tôi tùy thời sẽ tới đây xem cô!

Kiều Mộng Viện nói: Được rồi có việc có việc tôi tên là sẽ gọi anh, dù sao anh cũng ở ngay cạnh phòng tôi mà.

Trương Dương nói: Tôi lấy nước cho cô rửa chân nhé, rồi châm cho cô mấy châm, đảm bảo cô ngủ sẽ rất ngon.

Kiều Mộng Viện mỉm cười gật đầu.

Trương Dương mang nước ấm tới, Kiều Mộng Viện đứng dậy đi ngâm chân, đôi chân ngọc hiện ra trước mặt Trương đại quan nhân, Trương Dương lập tức bị hấp dẫn, da thịt của Kiều Mộng Viện nhẵn nhụi trắng nõn giống như mỡ dê, chân thon gầy, năm ngón chân cong cong, hình thành một đường cong mỹ lệ, lòng bàn chân hơi hồng hồng cũng cong lại, da thịt nhẵn nụi trên mu bàn chân để lộ ra những đường máu như ẩn như hiện; gót chân nhu nhuận dị thương. Kiều Mộng Viện thấy hắn nhìn chằm chằm vào hai chân của mình, mặt đỏ tía tai, nói khẽ: Anh còn chưa đi à? Giọng nói rất yếu đuối vô lực.

Trương Dương không ngờ lại xuống, lớn mật tóm lấy chân Kiều Mộng Viện, thân thể mềm mại của Kiều Mộng Viện run lên, đang muốn mắng hắn vô lễ, nhưng lập tức lại cảm thấy hai luồng khí nóng từ huyệt Dũng Tuyền rót vào trong kinh mạch của cô ta, cô ta lúc này mới hiểu rằng Trương Dươnglà đang chữa thương cho mình.

Trương đại quan nhân chữa thương là thật, lấy việc công làm việc tư cũng thật, đôi chân ngọc này của Kiều Mộng Viện thật sự quá mức mê người, thằng ôn này có chút không kiềm chế được, cũng đã dự đoán được trước được việc này, cho dù chiếm cũng phải tìm một lý do đường hoàng.

Chữa thương! Ha ha, làm bác sĩ thật đúng là tiện.


Trương đại quan nhân y thuật tuy rằng cao minh, nhưng y đức thì lại chẳng ra làm sao, Kiều Mộng Viện trước mắt là bệnh nhân hắn, bất kể quan hệ của hai người thế nào, chiếm tiện nghi của nữ bệnh nhân luôn luôn không đúng. Trương đại quan nhân khi vuốt ve chân ngọc của Kiều Mộng Viện, trong lòng sảng khoái vô cùng, nhưng vẫn phải cố nặn ra vẻ mặt nghiêm trang, hắn giải thích: Phần chân là trái tim thứ hai của cơ thể người, có thể phản ứng chuẩn xác tình huống sức khỏe của thân thể cô.


Những điều này Kiều Mộng Viện cũng biết, tuy rằng cô ta cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng không thể phủ nhận thủ pháp mát xa của Trương Dương rất cao minh, mát xa chân cho cô ta, khiến cô ta cảm thấy vô cùng thoải mái, Kiều Mộng Viện nói: Cái này có liên quan tới bệnh của tôi ư?


Trương Dương nói: Túc liệu cũng là một loại trung y, phần chân của cơ thể người giống như là vi súc thể của bản thân vậy. Hắn nói xong liền hơi dùng sức ấn một cái. Kiều Mộng Viện cảm thấy bên hông đau nháu, Trương Dương cười nói: Đây là khu thận. Sau đó ngón tay của hắn ấn lệch một cái, Kiều Mộng Viện cảm thấy hai tay tê đi.


Trương Dương lại nói: Đây là chi trên! Ngón tay hắn dịch xuống, khỏe miệng lộ ra một nụ cười không có hảo ý, nhẹ nhàng ấn một cái.


Kiều Mộng Viện đột nhiên sinh ra một loại cảm giác khó có thể hiểu nổi, cô ta theo bản năng muốn kẹp chặt hai chân lại, nhưng lý trí của cô ta lại nói cho cô ta biết Trương Dương đang ở trước mắt, một loại cảm giác khó có thể hình dung được lan khắp hạ thân của cô ta, Kiều Mộng Viện cố gắng khống chế loại cảm giác kỳ quái này, hai chân của cô ta trở nên cứng ngắc, thân thể mềm mại không tự chủ được run run. Cô ta xấu hổ đến nỗi mặt đỏ tai hồng, gắt: Buông ra, anh buông ra!


Trương đại quan nhân lúc này mới buông cô ta ra, liền thấy Kiều Mộng Viện hai má đỏ hây hây, xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu nhìn hắn, đôi lông mi đen dài rủ xuống, một lúc sau mới nói: Anh đúng là tên xấu xa, mau đi nghỉ đi, nếu không tôi sẽ tức giận đó.


Trương Dương mỉm cười gật đầu, cầm bồn nước rửa chân đó lên, có thể giúp người mà mình thích đổ nước rửa chân cũng là một việc đáng vui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK