Trên mặt Hồng Chính Tể lộ ra nụ cười kỳ quái, hắn nhảy ra khỏi cabin.
Trương Dương trở lại vị trí ghế lái phụ rồi ngồi xuống. Kim Mẫn Nhi điều khiển trực thăng bay được một khoảng thì bay đẩu hạ thấp độ cao. Nơi cô ta bay tới là trung tâm nghiên cứu và phát triển Lam Tinh ở đảoTế Châu.
Sau khi Trực thăng đáp xuống sân bay, cô ta dẫn Trương Dương đi thang máy nhanh chóng tiến vào tầng ba dưới đất. Kim Thượng Nguyên lúc sinh tiền cực kỳ yêu thương cháu gái, rất nhiều bí mật cho dù là Kim Thừa Hoán cũng không biết.
Kim Mẫn Nhi mở cửa mật mã, bắt đầu từ cánh cửa này, chỉ có bác cả và cô ta có thể đi vào, sau khi khóa cửa lại, Kim Mẫn Nhi nói với Trương Dương: Bác cả sợ một ngày sẽ phát sinh chiến tranh, dưới đất công sự dưới đất này là dựa theo tiêu chuẩn an toàn nghiêm khắc nhất để xây dựng, chúng em gọi nó là chỗ tránh nạn cho ngày tận thế.
Đi qua cánh cửa thứ hai, tiến vào thang máy, bọn họ đã xuống xâu hơn ba mươi mét. Kim Mẫn Nhi nói: Nơi này chẳng những có thể chống đỡ không kích, tránh được cả địa chấn có tính hủy diệt và bom hạt nhân.
Sau khi tang máu tới nơi, Kim Mẫn Nhi nắm tay Trương Dương đi ra, Trương Dương nói: Cha em có biết chỗ này không?
Kim Mẫn Nhi lắc đầu nói: Không biết, bí mật của nơi này chỉ có em và bác biết. Nhớ tới người bác đã mất, mắt đẹp của cô ta không khỏi ươn ướt, chẳng lẽ bác trước khi chết đã đoán được, có một ngày mình sẽ đến đây tị nạn.
Sau khi đi xuống, lại qua ba cánh cửa mật mã, mới tiến vào được trung tâm của chỗ tránh nạn, nơi này dự trữ thực vật đủ để sử dụng hai mươi năm, còn có thiết bị lóc nước.
Đến đây coi như là đã thoát ly hiểm cảnh, Kim Mẫn Nhi chui vào trong lòng Trương Dương, ôn nhu nói: Em còn tưởng cả đời này không còn được gặp anh nữa.
Trương Dương cười nói: Sao thế được? Hắn hôn mái tóc mềm mại của Kim Mẫn Nhi.
Kim Mẫn Nhi nói: Từ nay về sau, trên đời này em chỉ có anh là người thân.
Trương đại quan nhân ôm mặt của cô ta, môi cuối cùng cũng chạm lên môi cô ta, Kim Mẫn Nhi nhắm mắt lại, đắm chìm trong tình yêu ấm áp mà Trương Dương mang tới. Thật lâu sau mới mở mắt ra, mặt đã biến thành màu đỏ kiều diễm: Em kiếm cái gì ăn, anh đi tắm đi đã.
Tuy rằng cả tòa kiến trúc được xây dựng dưới đất ba mươi thước, nhưng trang bị phương tiện sinh hoạt lại rất hoàn thiện, Trương đại quan nhân thoải mái tắm nướng ấm, thay quần áo, khi ra bên ngoài thì nhìn thấy Kim Mẫn Nhi đã chuẩn bị xong bữa ăn khuya.
thức ăn của họ đa số là đồ hộp, có đều cũng có rượu ngon.
Kim Mẫn Nhi tóc vẫn còn ướt, rõ ràng cô ta cũng vừa tắm xong, Trương đại quan nhân không khỏi cười nói: Em cũng nhanh nhỉ!
Kim Mẫn Nhi cười ngọt ngào, biết hắn là nói mình trong thời gian ngắn như vậy chẳng những đã tắm rửa xong mà con chuẩn bị xong bữa ăn khuya. Nói khẽ: Có phải chuẩn bị gì ăn, cái gì cũng có sẵn rồi, mở ra là xong mà.
Trương Dương cầm rượu vang rồi mở ra, rót đầy chén rượu trước mặt bọn họ, cầm chén rượu lên nói: Chúc mừng chúng ta đào thoát thuận lợi.
Kim Mẫn Nhi chạm cốc với hắn, nhấp ngụm rượu vang rồi nói: Sức khỏe của anh đã khôi phục chưa? Buổi tối Hôm trước thật sự là hù chết em, anh đang yên đang lành sao lại từ trên lầu rơi xuống được.
Trương Dương sợ cô ta lo lắng, không nói ra chuyện mình bị gieo tình cổ, nói khẽ: Đã ổn rồi, lúc ấy là vì anh luyện công tới ngã rẽ, cho nên trong khoảng thời gian ngắn mất năng lực hoạt động.
Anh làm sao mà trốn ra được?
Trương Dương kể lại chuyện mình giả chết để chạy trốn với Kim Mẫn Nhi, có điều không hề nhắc tới chuyện Kim Thừa Hoán sai người chôn sống mình,, Kim Thừa Hoán bất nhân, nhưng hắn dù sao cũng vẫn là cha của Kim Mẫn Nhi, Trương Dương không muốn chuyện này để lại ám ảnh trong lòng cô ta.
Nhớ tới cha, Kim Mẫn Nhi không khỏi buồn bã, cô ta nhẹ giọng thở dài: Em thật sự là không ngờ, cha lại sẽ làm ra chuyện như vậy.
Trương đại quan nhân chậm rãi hạ chén rượu xuống: Chuyện này không khó lý giải, sau khi trải qua chuyện phản loạn, hắn nóng lòng muốn ổn định tình thế trong nước, củng cố địa vị của mình trong giới Nam Triều Tiên, mà tổng thống Hồng hoàn toàn cũng cần điều này, cho nên hai người tìm được điểm vào để hợp tác, giữa bọn họ đại khái thiếu tin tưởng lẫn nhau, cho nên muốn cho nên muốn thông qua phương thức này thông gia này để củng cố quan hệ với nhau, cổ kim nội ngoại , thủ pháp chính trị không ngoài cách này.
Kim Mẫn Nhi vành mắt đỏ ửng lên nói: Em biết ông ta vì sao làm ra chuyện này, chỉ là em không ngờ ông ta đối với con gái ruột của mình cũng làm như vậy.
Trương đại quan nhân thở dài, người trên chính đàn, thứ quan trọng nhất đương nhiên chính là lợi ích chính trị, tình thân, tình bạn, tình yêu với những người bình thường thì là thứ quý giá nhất trên thế gia, nhưng ở trong lòng của bọn họ lại không là gì.
Kim Mẫn Nhi nhìn Trương Dương, nói khẽ: Trương Dương, anh cũng là người trong quan trường, nếu có một ngày anh có thể bởi vì lợi ích chính trị mà vứt bỏ em hay không.
Trương đại quan nhân lắc đầu: Không đâu, tuyệt đối sẽ không!
Tuy rằng quen Trương Dương lâu như vậy, nhưng Kim Mẫn Nhi mỗi khi nhìn thấy ánh mắt nóng rực của hắn, luôn cảm thấy ngượng ngùng, mặt trong nháy mắt lại đỏ ửng, cô ta cúi mắt, nói nhỏ như muỗi kêu: Từ hôm nay trở đi, trên đời này em sẽ chỉ có anh là người thân.
Trương Dương vươn tay ra ôm cô ta.
Ngón tay của Kim Mẫn Nhi và hắn đan vào nhau, nói: Trong lòng anh, vẫn coi em như là Xuân Tuyết Tình chứ?
Trương Dương lắc đầu nói: Em là Mẫn nhi, Mẫn nhi của anh!
Kim Mẫn Nhi nghe thấy câu này, cô ta dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Trương Dương, bên trong mắt đẹp nhu tình vạn chủng.
Trong hoàn cảnh phong bế như thế này, không có người ngoài quấy rầy, rất nam nữ rất dễ dàng sinh ra tinh lửa, huống chi bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, lại từng trải qua đau khổ, đối mặt với cả sống chế.
Trương đại quan nhân hoảng hốt, không chỉ là tình yêu thúc đẩy, thằng cha này còn có chút nghĩ tới là sợ, dù sao trong cơ thể bi người ta gieo tình cổ, dưới trạng thái này rất dễ dàng phát tác, thằng cha này nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: À... Em bảo bọn họ liệu có tìm tới nơi này không?
Kim Mẫn Nhi lắc đầu nói: Cho dù đánh sập cả tòa nhà thì bọn họ cũng sẽ không phát hiện bí mật dưới đất, bí mật của nơi này chỉ có bác và em biết.
Trương Dương nói: Vậy anh yên tâm rồi!
Không biết vì sao mà mặt Kim Mẫn Nhi càng đỏ hơn: Anh yên tâm cái gì?
Trương Dương nói: Yên tâm là không ai quấy rầy chúng ta! Hắn mở mắt ra, nắm lấy bàn tay mềm của Kim Mẫn Nhi, dùng sức kéo một cái, Kim Mẫn Nhi bị hắn kéo vào trong lòng. Trương đại quan nhân cảm thấy rõ ràng Kim Mẫn Nhi bởi vì hô hấp kịch liệt mà ngực phập phồng, hắn bảo Kim Mẫn Nhi ngồi lên đùi mình, tay thò vào ngực cô ta, cuối cùng cũng thành công tìm được ngực cô ta.
Kim Mẫn Nhi khẽ cắn môi, hô hấp trở nên dồn dập: Anh... Khi dễ em...
Trương đại quan nhân bế ngang cô ta lên, nói khẽ: Thật ra anh nhịn rất lâu rồi!