Khi Loan Thắng Văn đi tới hiện trường thật là có chút dở khóc dở cười rồi, gã nói với mấy người công nhân: Các anh phát hiện ra vấn đề nên báo cáo với hệ thống điện lực thì hơn chứ, chúng tôi vốn chỉ là cục công an, không phải cục điện lực, chúng tôi không phụ trách quản lý chuyện của hệ thống điện lực. Lúc này một cô gái nói: Loan cục, xin hỏi cắt trộm dây điện có thuộc về hành vi phạm tội hay không? Loan Thắng Văn lặng đi một chút, xoay người lại nhìn, đã thấy một cô gái trẻ tuổi bước về phía gã, cô gái đó đi tới trước mặt gã, bên người còn đi theo mấy người phóng viên, quây lấy hiện trường bấm máy ảnh tách tách, cô gái trẻ tự giới thiệu: Loan cục, tôi là phóng viên của Đông Nam Nhật Báo, Vũ Ý, trộm điện và cắt trộm dây điện về một phương diện nào đó vốn là giống nhau, nếu làm với số lượng lớn đều là phạm pháp, chẳng lẽ những việc đó đều không thuộc về phạm vi các anh quản lý sao?
Loan Thắng Văn vô cùng thông minh, gã mỉm cười nói: Đồng chí phóng viên, tính chất sự việc cụ thể còn phải để chúng tôi điều tra cụ thể theo tình hình mới xác định được, chúng tôi không phụ trách quản lý sự việc của hệ thống điện lực, không phải có nghĩa là chúng tôi không thèm để ý đến những hành vi phạm pháp, nếu cần thiết, chúng tôi sẽ phối hợp với công tác của ngành điện lực để điều tra được rõ ràng.
Ai cũng không ngờ tới sao lại đột nhiên có nhiều phóng viên xông vào như vậy, hơn nữa không biết là ai làm lộ tin tức cho bên truyền thông, radio, đài truyền hình, tòa soạn báo, tạp chí, giới truyền thông có ảnh hưởng của Bình Hải gần như tất cả đều xuất hiện ở bên trong khách sạn Tuệ Nguyên .
Nếu như là lúc bình thường, khách sạn Tuệ Nguyên có thể phái bảo vệ tiến hành can thiệp, từ chối những cuộc phỏng vấn của phóng viên, nhưng sự tham gia của công an làm cho chuyện này phát triển theo chiều hướng mất khống chế.
Sắc mặt Lương Tư thay đổi, cô ấy có thể kết luận sau lưng chuyện này chính là một âm mưu, một âm mưu nhằm vào Tuệ Nguyên, việc hệ thống công an xông vào điều tra phòng là giả, họ cơ bản đến là để vì bảo vệ đám phóng viên kia.
Có người của cục công an ở đây, tất cả bảo vệ của khách sạn Tuệ Nguyên không dám manh động, nhân công của cục điện lực đến đây kiểm tra sửa chữa đường điện, đều thuộc về cục điện lực thành phố Đông Giang, là bọn họ đem sự việc trộm điện sửa điện đồng hồ của khách sạn Tuệ Nguyên nói ra ngoài, đối với Lương Tư mà nói, chuyện này không thể xảy ra, anh rể cô ấy, Lưu Hiểu Trung vốn là cục trưởng cục điện lực tỉnh, những năm gần đây, nơi cô ấy kinh doanh, bất luận là quán bar, câu lạc bộ đêm hay khách sạn, ở mặt dùng điện căn bản không tồn tại bất cứ vấn đề gì, ai dám điều tra cô ấy cơ chứ? Những người bạn thông qua cô ấy để giải quyết vấn đề điện cũng vô cùng nhiều, bây giờ mấy người bình thường của cục điện lực dám lật giở chuyện của cô ấy, những người này không muốn làm ăn nữa rồi sao?
Khang Thành chậm chạp mãi không tới, tất cả phóng viên đều chỉ hướng về phía Lương Tư, có người cầm microphone phỏng vấn Lương Tư: Lương tiểu thư, xin hỏi Tuệ Nguyên là từ lúc nào sửa điện đồng hồ?
Trước khi tình hình được làm cho rõ ràng, tôi không thể trả lời!
Có phóng viên hỏi: Lương tiểu thư, nguồn tài nguyên rất ít, gần đây cục điện lực tỉnh nghiêm đánh hành vi trộm điện trong phạm vi toàn tỉnh, tại sao Tuệ Nguyên phải gây ra chuyện này? Lương tiểu thư, theo chúng tôi biết cục trưởng cục điện lực tỉnh Lưu Hiểu Trung là anh rể của cô, xin hỏi trộm điện hành vi của Tuệ Nguyên, ông biết không? Lương Tư bị một loạt vấn đề hỏi dồn, làm cho cô ta không thở nổi, sắc mặt trở nên tái nhợt cô ta khoát tay nói: Các anh đừng hỏi tôi, tôi không biết gì cả, tôi không biết gì cả. . . Nói vậy, cô ấy liền khóc lên, đẩy phóng viên ra, xông ra ngoài khỏi vòng vây của phóng viên, tính cách Lương Tư đương nhiên không mềm yếu như vậy, cô ta khóc đi ra vào lúc này, quyết không phải bởi vì tình cảm của cô ta mất đi khống chế, mà là cô ấy phát hiện ra chỉ có dùng phương pháp này mới có thể giải vây, phụ nữ vốn là phái yếu trời sinh, dù là rơi lệ trước mặt mọi người cũng là điều đương nhiên.
Lương Tư đem cục diện rối rắm trước mắt ném cho Tông Văn Tuấn, cô ấy trốn về phòng tổng giám đốc, sai cho bảo vệ đứng canh ở cửa, điều làm cho Lương Tư phẫn nộ chính là Khang Thành, Khang Thành đã đến khách sạn Tuệ Nguyên từ lâu, gã nhất định thấy được tình hình rối ren bên ngoài, nhưng tên này cũng không ra mặt, bây giờ trốn ở phòng làm việc , đang đứng ở cửa sổ, vẻ mặt buồn bực nhìn sự việc bên ngoài.
Nghe được tiếng bước chân mất đi tiết tấu của Lương Tư , Khang Thành lúc này mới quay đầu, gã thấy được trên mặt Lương Tư sự nhục nhã và phẫn nộ, Lương Tư đã lau khô nước mắt, nhưng vành mắt vẫn có chút đỏ, cô ta nhìn Khang Thành, ngực phập phồng kịch liệt, Lương Tư từ trước đến giờ luôn tỉnh táo trấn định lúc này cũng trở nên kích động, làm cho cô ấy tức giận không chỉ có tất cả những việc xảy ra bên ngoài, còn có Khang Thành, mới vừa rồi cô ấy bị đám phóng viên bao vây, Khang Thành nhất định thấy rõ ràng, nhưng gã nhưng lại rụt cổ ở chỗ này không dám ra mặt, tên khốn này không dám đảm đương việc gì hết.
Lương Tư cố nén sự phẫn nộ: Anh thấy rồi đúng không?
Khang Thành gật đầu, gã thấp giọng nói: Xem ra chuyện này vốn là nhằm về phía cô!
Lương Tư nghe hắn nói như vậy, thiếu chút nữa tức nổ phổi, tức giận nói: Tổng giám đốc Khang, anh có ý gì? Khang Thành nói: Họ sao lại biết rõ nội tình như vậy, sự việc sửa đồng hồ điện sao họ biết? Lương Tư nói: Anh hỏi tôi, tôi còn muốn hỏi anh đây! Khang Thành đã nhận ra Lương Tư sự phẫn nộ của, hắn cười nói: Chị Lương, chị bớt giận, chị bình tĩnh lại nghĩ xem, chuyện này có thể không chỉ hướng về phía khách sạn Tuệ Nguyên chúng ta, họ là muốn mượn sự việc trộm điện để gây chuyện, công an, phóng viên đều là đến vì chuyện này, mục đích chính là tạo ảnh hưởng, nếu như chuyện này bị báo cáo ra ngoài, nhất định có người sẽ liên tưởng đến Lưu cục.
Lương Tư nói: Tổng giám đốc Khang, anh tưởng rằng họ gây ra chuyện này của mục đích chính là nhắm vào Lưu cục sao? Anh tưởng rằng danh dự của Tuệ Nguyên sẽ không chịu ảnh hưởng? Anh tưởng rằng mình có thể hoàn toàn rũ bỏ trách nhiệm? Lương Tư đã hiểu, Khang Thành thấy sự việc không ổn, đã suy nghĩ rũ bỏ trách nhiệm của mình, Lương Tư nói rõ ràng với hắn, tất cả mọi người đều làcon ve cùng xuyên ở một sợi dây, vào lúc này, anh muốn chạy trốn, không có cửa đâu.
Khang Thành nói: Chị Lương, chị hiểu lầm rồi, tôi là nói về sự việc, chị xem có nên bảo Lưu cục ra mặt áp chế chuyện này hay không?
Lương Tư cắn cắn miệng, Khang Thành này không biết là giả bộ hồ đồ hay thật hồ đồ, đã biết đối phương nhắm vào Lưu Hiểu Trung, lại vẫn đề nghị bảo Lưu Hiểu Trung ra mặt, vào lúc này, Lưu Hiểu Trung trốn cũng không kịp, lại làm sao có thể biểu hiện quan tâm đến chuyện này được? Lương Tư nói: Tổng giám đốc Khang, đối với ngành dịch vụ mà nói, danh dự là vô cùng quan trọng, tôi có thể không hề khoa trương mà nói rằng, danh dự thậm chí liền quan đến sự sinh tử tồn vong của Tuệ Nguyên, điều chúng ta phải làm bây giờ không phải tìm ra ai đang giở trò, mà là phải nhanh chóng nghĩ biện pháp áp chế chuyện này, xóa bỏ ảnh hưởng của nó.
Khang Thành nói: Tôi đang nghĩ biện pháp đây!
Lương Tư nói: Tổng giám đốc Khang, thật ra chỉ cần bộ trưởng Khổng đứng ra nói, làm bình ổn chuyện này sẽ trở nên rất đơn giản. Khang Thành nói: Tôi đã liên lạc với ông ấy rồi.
Lúc này Tông Văn Tuấn vẻ mặt mừng rỡ trở về báo cáo với họ, người của cục công an đã đi, các phóng viên cũng đi không ít, mấy người phóng viên còn lại đã được họ mời tới quán trà uống trà.
Khang Thành lại gọi điện thoại cho dượng trước mặt Lương Tư, chủ yếu là muốn Khổng Nguyên ra mặt tìm bộ tuyên truyền, để bảo cho đám tin tức truyền thông không nên nói bừa, trong điện thoại Khổng Nguyên lại mắng gã một trận.
Lương Tư nhìn thấy thái độ xử lý sự việc bây giờ của Khang Thành trở nên tích cực chủ động rồi, biết rằng lời nói mới rồi của mình đã có tác dụng, Khang Thành nhận thức được bây giờ quyết không phải là lúc rũ bỏ trách nhiệm, nếu như sự việc của Tuệ Nguyên xử lý không tốt, điều tổn hại là ích lợi chung của họ.
Khang Thành buông điện thoại, nói với Lương Tư: Vấn đề nên không lớn, về phía phóng viên, dượng tôi đã đồng ý giúp, có điều sự việc của hệ thống điện lực vẫn phải chị ra mặt.
Lương Tư gật đầu.
Khang Thành nói: Chị Lương, chị nói xem chuyện này rốt cuộc là ai làm?
Lương Tư không nói gì.
Khang Thành nói: Có phải hai cái tên khốn nạn Trương Dương và Kỳ Sơn đó không? Lương Tư nói: Bây giờ không có bất cứ chứng cớ gì cho thấy chính là bọn họ làm, có điều Trương Dương tuyên bố muốn cho Tuệ Nguyên ngừng kinh doanh, tôi thấy anh ta có lẽ là hiềm nghi lớn nhất.
Khang Thành nghiến răng nghiến lợi nói: Nếu như để tôi điều tra xảy ra chuyện là do hắn làm, tôi quyết không tha cho hắn. Lương Tư thầm nghĩ anh chỉ nói ba hoa bốc phét mà thôi, chuyện này tám chín phần mười chính là do Trương Dương làm, sau lưng anh có Khổng Nguyên, nhưng sau lưng Trương Dương còn mạnh hơn so với anh, Lương Tư thấy vậy rất rõ ràng, trong chuyện này thứ đem ra để so đấu chính là bối cảnh, gây chuyện đến cuối cùng, không biết chừng trở thành đấu tranh giữa Khổng Nguyên và Tống Hoài Minh. Những việc này không liên quan đến Lương Tư, điều làm cho cô ấy thực sự đau đầu chính là, theo như lời Khang Thành, Trương Dương lần này muốn nhắm vào anh rể của cô ấy Lưu Hiểu Trung, sự việc hôm nay chính là gây chuyện về vấn đề điện lực, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, nếu như có thể khống chế được tin tức truyền thông, cùng lắm thì cũng chỉ cần tìm người chịu tội, Lưu Hiểu Trung nhiều nhất cũng chỉ là chịu tổn thất danh dự, nhưng nếu như sự việc bị phóng đại một cách vô hạn, chỉ sợ sẽ phiền toái.
Lương Tư lòng đầy tâm sự rời khỏi phòng làm việc của Khang Thành, không đợi cô ấy trở lại phòng làm việc của chính mình, liền nhìn thấy Tông Văn Tuấn vội vàng chạy lại, gã phẫn nộ nói: Tổng giám đốc Lương, Trương Dương và Kỳ Sơn lại tới ăn cơm rồi.
Lương Tư nghe được tin này, đôi mi thanh tú ngay lập tức nhíu lên, hai người này thật đúng là huênh hoang, vào lúc này lại còn dám đường hoàng đến Tuệ Nguyên ăn cơm, rõ ràng là cố ý khiêu chiến tâm lý cực hạn của họ.
Tông Văn Tuấn tức giận nói: Thế này không phải ức hiếp người sao? Lương Tư nói: Họ ức hiếp anh như thế nào rồi?
Tông Văn Tuấn nói: Ai mà không nhận ra chứ? Ngày hôm qua đánh người, hôm nay lại vừa chuẩn bị dẫn một đám người lại đây gây phiền toái, tất cả đều là do họ làm! Lương Tư nói: Hôm nay họ đánh người rồi sao?
Tông Văn Tuấn lắc đầu.
Người ta đến ăn cơm, bỏ tiền ra, chúng ta phải chăm sóc cho tốt, nếu như phục vụ của chúng ta không thể làm cho khách hài lòng, thì họ có quyền trách cứ chúng ta.
Tông Văn Tuấn vẻ mặt đau khổ nói: Tổng giám đốc Lương, theo tôi thấy, họ không phải ăn cơm, họ rõ ràng là đến đây để gây chuyện.
Thế thì đã làm sao cơ chứ? Lương Tư nhìn thẳng vào Tông Văn Tuấn nói: Làm tốt bổn phận của chính anh đi, những chuyện khác anh không cần suy nghĩ nhiều.”