Trương Dương thuận theo hướng phát ra tiếng nói mà nhìn, liền thấy một người đang ngồi trên nóc nhà, người nọ đang phụ trách quan sát tình hình bên trên, bị người bên dưới gọi, giật mình tỉnh dậy, hắn cười nói: Anh Lượng, ở cái chỗ này, ngay cả một cái bóng cũng không thấy, em không phải đang ngủ gật, chỉ thất thần chút thôi.
Người được gọi là anh Lượng dùng sức hít mạnh một hơi, ném tóp thuốc xuống đất rồi giẫm lên, trong miệng lầm bầm chửi: Mày con mẹ nó chú ý một chút, đừng để người ta kề dao vào cổ rồi mới biết.
Nhị Hoành nói: Anh Lượng yên tâm, ai hiện ra em lập tức bắn bỏ hắn ngay!
Anh Lượng lắc đầu, xoay người đi vào bên trong, vừa được vài bước thì miệng mũi bị người ta bịt lấy, hắn còn chưa kịp phát ra tiếng hét thì Trương Dương đã vật hắn ngã xuống đất, kề thanh đao sáng loáng lên cổ hắn, hạ giọng hỏi: Người bị chúng mày nhốt ở đâu?
Anh Lượng run giọng nói: Bên trong... trong lò gạch...
Trương Dương đánh ngất hắn, sau đó sờ soạng trên người hắn, từ bên trong tìm được một thanh Đại Khảm Đao dài chừng nửa thước, Trương Dương thu lấy khảm đao, tiếp tục tiến về phía trước, tên tiểu tử đang đứng canh trên nóc nhà quay lưng về phía hắn, coi như thằng ôn này mạng lớn, nếu hắn nhìn thấy Trương Dương, phi đao của Trương đại quan nhân lúc này khẳng định dã xuyên thủng cổ họng hắn.
Khiến Trương Dương ngạc nhiên, bên trong nội viện không ngờ không có một bóng người, hắn trốn trong bóng tối, giỏng tai lắng nghe chung quanh, tất cả tin tức chung quanh đều bị hắn thu vào trong tai, hắn nghe thấy hai tiếng hô hấp rất nhỏ từ trong lò gạch ở phía trước, xác định chung quanh không còn ai khác, Trương Dương tiến vào trong lò gạch, theo tiếng hít thở cẩn thận đi tới, khi tiếng hít thở trở nên càng lúc càng rõ ràng, Trương Dương nhìn về phía trước, tuy rằng trong lò gạch rất tối, nhưng Trương Dương vẫn có thể thấy rõ cảnh vật trong đó, Cao Liêm Minh và một người khác đang bị trói quay lưng vào nhau, người đó Trương Dương kỳ thật không nhận ra, Trương Dương bật đèn pin lên, bất ngờ nhìn thấy ánh sáng, Cao Liêm Minh và người bên cạnh đều nhắm hai mắt lại.
Trương Dương bước nhanh tới trước mặt Cao Liêm Minh, kéo miếng vải bịt miệng hắn ra, Cao Liêm Minh mắt cũng đã thích ứng được một chút, căn cứ vào thân hình y đoán ra người phía trước chính là Trương Dương, hắn hoảng sợ nói: Trương Dương, đi mau, bọn chúng... bọn chúng buộc bom trên người chúng tôi!
Trương Dương rùng mình, cúi đầu nhìn xuống, thấy giữa hai người kẹp một quả bom, ngòi nổ thì quấn từng vòng quanh người họ, bộ phận đếm giờ thì buộc lên người nam tử kia, thời gian bắt đầu đếm ngược, chỉ còn lại có năm phút đồng hồ.
Trương Dương cả người đầy mồ hôi lạnh, Cao Liêm Minh nói: Đồng Tú Tú không có ở đây, bọn họ trói tôi và tên hỗn đản này cùng một chỗ, mục đích là để dụ anh tới, cho tất cả chúng ta nổ chết ở chỗ này.
Lúc này bỗng nhiên nghe thấy cửa lò gạch ầm vang một tiếng nổ ầm ầm, lại có người dùng gạch che miệng lò lại.
Trương Dương rút vải trong miệng nam tử kia ra, nam tử đó sau khi được tự do liền kêu thảm thiết: Phì Hỉ, mười tám đời tổ tông nhà mày. Thằng ôn này không ngờ là quản lí quan hệ xã hội của Lam Ma Phương - Niên Vân Phượng.
Trương Dương nhìn máy đếm giờ đang không ngừng nhảy số, lạnh lùng nói: Anh đừng vội mắng chửi người ta, trước tiên nghĩ cách cứu mạng mình đi đã.
Cao Liêm Minh nói: Anh đi mau đi, đừng để mọi người phải chết chung ở đây.
Trương Dương giận dữ hét với Niên Vân Phượng: Anh con mẹ nó biết gỡ bom không?
Niên Vân Phượng cười khổ nói: Tôi nếu biết gỡ bom thì sao lại bị khốn ở đây?
Trương Dương nhớ tới chuyên gia gỡ bom Ngũ Đắc Chí của Quốc An, nhưng khiến hắn bực bội là, di động của hắn trước khi đi đã cho Chu Sơn Hổ, để gã báo cảnh sát, hiện tại hắn không ngờ không thể liên hệ với Ngũ Đắc Chí.
Cao Liêm Minh, di động của anh đâu?
Cao Liêm Minh vẻ mặt đau khổ nói: Bị bọn chúng ném đi rồi!
Niên Vân Phượng nói: Tôi có, ở trong túi áo. Không ai cam tâm cứ như vậy mà chết, cho dù là một chút hy vọng cũng không từ bỏ.
Trương Dương tìm ra di động của Niên Vân Phượng, dựa theo trí nhớ bấm số điện thoại của Ngũ Đắc Chí, trí nhớ siêu cường vào lúc này đã có công dụng, Trương đại quan nhân đã nhìn là không quên, đối với sos điện thoại thì càng mẫn cảm hơn, lần đầu tiên đường dây bận, thời gian chỉ còn lại có ba phút.
Quần áo của Niên Vân Phượng và Cao Liêm Minh đều đã ướt đẫm mồ hôi, Cao Liêm Minh nói: Anh con mẹ nó không chạy đi à, muốn lập bẫy hại chúng, hiện tại lại tự chui vào.
Niên Vân Phượng im lặng không nói gì, hắn nói khẽ: Các anh tìm tôi làm gì?
Hoàng Quân, lúc trước Hoàng Quân chính là anh giới thiệu cho buôn lậu thuốc phiện.
Tôi chỉ giới thiệu hắn với người ta, tôi nào biết hắn sẽ đi buôn lậu thuốc phiện?
Cao Liêm Minh cười lạnh nói: Đừng ngụy biện, chết tới đít rồi còn ngụy biện làm cái gì?
Trương Dương đã thông điện thoại, đang miêu tả hình dạng cụ thể của bom cho Ngũ Đắc Chí.
Ngũ Đắc Chí vừa nghe vậy liền mỉm cười.
Trương Dương nói: Anh cười cái gì? Giờ là lúc nào rồi, mạng người quan trọng, chỉ còn lại hai phút thôi!
Hai phút à, vẫn kịp, đây là một loại bom hẹn giờ đơn giản nhất, anh cẩn thận di động máy hẹn giờ, có thể nhìn thấy mặt sau tổng cộng có ba dây dẫn, anh cắt chúng đi là xong.
Trương Dương nghe theo lời gã, cẩn thận di động thiết bị hẹn giờ, quả nhiên nhìn thấy mặt sau có ba dây dẫn màu đỏ vàng và xanh.
Ngũ Đắc Chí nói: Sau khi thấy rồi thì anh trước tiên cắt sợi đỏ, sau đó cắt sợi xanh, cuối cùng...
Xui xẻo là đúng vào lúc này thì di động của Niên Vân Phượng hết pin, Trương Dương trợn tròn mắt, sớm không hết pin, muộn không hết pin, lại hết vào đúng lúc này.
Thiết bị hẹn giờ chỉ còn một phút ba mươi giây, Trương Dương từ công cụ tùy thân rút ra một thanh mã tấu, trước tiên chặt đứt sợi đỏ, sau đó chặt đứt sợi xanh, nhìn thấy thiết bị hẹn giờ đã ngừng nhảy, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Cao Liêm Minh kinh hỉ nói: Ngừng, ngừng rồi, vậy còn sợi cuối cùng?
Trương Dương nói: Tôi không biết, gã chưa nói có cắt hay không.
Niên Vân Phượng nói: Ngừng rồi thì đừng cắt. Hắn sợ Trương Dương cắt đúng dây dẫn nổ.
Trương Dương nhìn nhìn Cao Liêm Minh, Cao Liêm Minh nói: Đừng cắt.
Trương Dương nói: Nhưng gã không nói là không cắt, hai anh căn bản không hiểu dỡ bom, nghe lời hai anh thì khẳng định là xong đời. Hắn đột nhiên cắt nốt sợi vàng.
Cao Liêm Minh và Niên Vân Phượng sợ đến nỗi đồng thanh kêu thảm thiết, nhưng bọn họ rất nhanh phát hiện bom không hề nổ, hai người kinh hỉ vạn phần, Trương Dương nhanh chóng cắt dây trói trên người họ, nói: Đi, lập tức rời khỏi nơi này.
Niên Vân Phượng nói: Cửa bị bịt rồi.
Trương Dương căn bản không để ý tới hắn, tiếp tục phóng về phía trước, Cao Liêm Minh theo sát phía sau hắn, Niên Vân Phượng không có lựa chọn, chỉ có thể đi theo bọn họ ra ngoài, bọn họ rất nhanh liền điểm cuối, phía trước chính là vách tường của lò gạch, không còn đường để đi, Niên Vân Phượng kêu khổ không ngừng: Tôi đã nói rồi mà!
Trương Dương bỗng nhiên xoay người, tóm lấy cổ hắn, hung hăng ấn người hắn lên vách tường, khảm đao dí vào ót hắn, giận dữ hét: Nói cho tôi biết, bọn họ là ai?
Niên Vân Phượng bị ấn cho không hít thở được, chỉ chỉ vào cổ họng ý bảo hắn không thể nói, Trương Dương lúc này mới thả hắn ra, Niên Vân Phượng ho khan vài tiếng rồi nói: Ông chủ là... Người Hongkong... Tôi chỉ biết hắn tên là Bang Tử!
Cao Liêm Minh vỗ vỗ vào vách tường của lò gạch: Không còn đường rồi, thật sự không còn đường rồi!
Trương Dương chỉ chỉ lên trên, nói: Bọn họ bịt được cửa nhưng không bịt được bên trên, chúng ta giờ đi lên.
Niên Vân Phượng ngẩng đầu nhìn, từ chỗ này lên tên trên ít nhất cũng hai mươi thước, hắn cũng không có bản lĩnh này, Trương Dương vươn tay ra chế trụ huyệt đạo của hắn, đây là vì lo lắng sau khi hắn đi rồi thì Niên Vân Phượng sẽ làm hại Cao Liêm Minh, lại đưa khảm đao cướp được từ tay bọn cướp cho Cao Liêm Minh. Sau đó nhảy lên cao, khinh công của Trương đại quan nhân sớm đã lô hỏa thuần thanh, có điều hắn vẫn nghĩ đến một thân khinh công kinh thế hãi tục này sẽ dọa người khác, cho nên mặt nạ đeo trên mặt vẫn không cởi xuống, hắn lên trên rồi ném đèn pin cho Cao Liêm Minh, chờ Cao Liêm Minh bật đèn pin chiếu lên trên thì Trương đại quan nhân đã bò tới phần chóp.
Cao Liêm Minh thè lưỡi, không biết thằng ôn này rốt cuộc là bò lên bằng cách nào.
Ngồi trên nóc của Lão Quân dao, Trương Dương thấy rõ phía xa có đèn cảnh sát đang tiến về phía này, xem ra cảnh sát hành động cũng không phải là kéo còi vang trời, có điều ánh đèn trong đêm tối cũng rất gây chú ý, đám côn đồ đó nhìn thấy đèn cảnh sát khẳng định sẽ chạy trốn.
Trương Dương dõi mắt nhìn, thấy một chiếc xe đang dọc theo đường nhỏ chạy theo hướng chính bắc, hắn mặc kệ không thèm cứu Cao Liêm Minh và Niên Vân Phượng, hô xuống dưới: Có người tới cứu các anh rồi, tôi đuổi theo đám người đó!
Trương Dương rời khỏi Lão Quân dao, liền nhìn thấy Chu Sơn Hổ lái xe jeep tới ngoài cửa, thằng ôn này sau khi báo cảnh sát, quả nhiên thiếu kiên nhẫn, lo lắng Trương Dương có gì sơ xuất cho một đường đuổi theo tới đây.
Trương Dương nhảy lên xe jeep, lớn tiếng nói: Đi theo hướng chính bắc!
Chu Sơn Hổ lái xe lao ra ngoài, bằng vào kỹ thuật điều khiển thượng hạng đi trên đường quốc lộ giữa núi.
Bầu trời đen kịt, một chiếc xe jeep đang ra sức đuổi theo chiếc xe phía trước, bởi vì là đường quốc lộ của nông thôn, đường bởi vì thiếu tu sửa mà gập ghềnh mấp mô, tính năng tốt của xe jeep đã chiếm hết ưu thế.
Phì Hỉ nhìn phía sau có xe jeepkhông ngừng tiếp cận, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, hắn vừa lau mồ hôi trên mặt vừa thúc giục: Nhanh lên, nhanh lên, mẹ nó, chúng sắp đuổi được chúng ta rồi.