Tra Vi buổi chiều còn có tiết nên đi trước, trước khi đi còn hẹn Trương Dương cùng tới con phố nhỏ ở phía sau ban trú kinh Bình Hải ăn dạ dày của Lưu Lão Đức, Trương Dương bảo cô ta hẹn Cố Dưỡng Dưỡng và Giang Quang Á cùng tới, đã tới rồi thì dứt khoát chào hỏi tất cả luôn.
Lúc Trương Dương và Tra Vi đứng nói chuyện ở ngoài cửa, Vương Học Hải cầm một chén rượu tới, nhân viên phục vụ ở phía sau còn bưng một bình Mao dài ba mươi năm, Tra Vi thấy có người tới liền vẫy tay với Trương Dương, nói: "Tôi học xong sẽ gọi điện thoại cho anh, anh uống ít thôi, buổi tối tôi gọi thêm mấy nữ sinh xinh đẹp tới uống cùng anh!"
Trương đại quan nhân cười nói: "Miễn đi, lại chơi cái chiêu xa luân chiến thì tôi không tới đâu!"
Vương Học Hải đi tới cạnh Trương Dương, cười bổi nói: "Thị trưởng Trương, tôi tới kính rượu anh!"
Trương Dương gật đầu, không ai đánh kẻ tươi cười, Văn Hạo Nam thành tâm thành ý tới như vậy, mình cũng không thể quá tuyệt tình, hắn chỉ vào bên trong Phỉ Thúy các, nói: "Chính chủ đều ở bên trong, vào rồi hẵng nói!"
Tra Tấn Bắc và Vương Học Hải rất thân nhau, có điều giao tình vĩnh viễn không thể nào bằng y và Văn Hạo Nam được. Tra Tấn Bắc bảo nhân viên phục vụ lấy thêm bát đũa, an bài cho Vương Học Hải ngồi cạnh mình, mỉm cười nói: "Học Hải huynh, tôi còn chưa kịp tới kính rượu anh, không ngờ anh đã tới trước rồi."
Vương Học Hải cười nói: "Tra tổng đừng khách khí, chúng ta đều là bạn bè, cũng là ít gặp sư trưởng Văn và thị trưởng Trương cho nên tôi phải tới kính rượu, hi vọng không làm phiền tửu hứng của các anh."
Văn Hạo Nam tuy trong lòng không thích Vương Học Hải, nhưng vẫn phải nể mặt, cùng Vương Học Hải uống hai chén.
Tới lượt Trương Dương, Trương Dương uống xong hai chén, nói: "Sức khỏe của Vương tổng gần đây thế nào rồi?"
Vương Học Hải ngây ra, lập tức hiểu Trương Dương đang nhắc tới chuyện Tiệt Dương chưởng, gã đắn đo một lát rồi nói: "Chỉ là tim hơi đau, nhưng tới bệnh viện kiểm tra mấy lần cũng không tra ra được căn nguyên!"
Trương Dương mừng thầm trong lòng, vốn là chẳng có bệnh gì cả, hắn đâu có biết dùng Tiệt Dương chưởng gì, chỉ chẳng qua là dọa Vương Học Hải mà thôi, thằng cha này tính tình đa nghi nên vẫn tin vào Tiệt Dương chưởng mà Trương Dương nói.
Tra Tấn Bắc không hiểu giữa hai người xảy ra chuyện gì, y quan tâm nói: "Học Hải huynh phải chú ý tới sức khỏe hơn, những thương nhân như chúng ta uống rượu xã giao nhiều, nếu như không chú ý rèn luyện, rất nhiều bệnh sẽ bất tri bất giác tìm tới. Cảm thấy thân thể không tốt thì nên cho mình nghỉ ngơi!"
Vương Học Hải nói: "Cám ơn đã quan tâm!" Rồi lập tức thở dài, nói: "Gần đây mỏ vàng của tôi ở tây nam vừa khởi động, công việc thực sự là quá nhiều, muốn nghỉ cũng khó!"
Tra Tấn Bắc bừng chén rượu lên, ánh mắt của y và Khưu Phượng Tiên tiếp xúc nhau. Hai người đều hiểu ý, Vương Học Hải tới đây quả nhiên không phải chỉ đơn thuần là kính rượu Văn Hạo Nam và Trương Dương.
Khưu Phượng Tiên nói: "Nghe nói phẩm chất của mỏ vàng của Vương tiên sinh không tồi!"
Vương Học Hải nói: "Độ tinh chất của vàng sản xuất ra đều là nhất lưu, đáng tiếc tôi chỉ là tay ngang trong nghề này, thiếu quan hệ trên phương diện này, cho tôi một tòa núi vàng, tôi cũng không phát huy ra được giá trị thực của nó." Trong ngôn ngữ đã lộ ra ý nguyện muốn hợp tác với Tra Tấn Bắc.
Tra Tấn Bắc chỉ cười chứ không nói gì.
Khưu Phượng Tiên nói: "Vương tiên sinh có rảnh thì cung cấp một ít hàng mẫu cho chúng tôi xem thử!"
Vương Học Hải chính là đang đợi câu nói này, gã sau khi kính rượu Tra Tấn Bắc và Khưu Phượng Tiên liền rời đi.
Đợi sau khi Vương Học Hải đi rồi, Tra Tấn Bắc nói: "Vấn khí của gã không tồi, loạng quạng thế nào lại tìm thấy một cái chậu đẻ tiền!"
Trương Dương nói: "Làm ăn chỉ có thể dựa một nửa vào vận khí tôi, đầu óc mới là nhân tố có tác dụng quyết định."
Tra Tấn Bắc cười ha ha, y chạm cốc với Trương Dương nói: "Làm ăn quan trọng nhất là chữ tín, người không có chữ này, cho dù là đắc ý nhất thời thì cũng không thể đắc ý cả đời."
...
Lúc Trương Dương và Văn Hạo Nam rời đi, phát hiện Vương Học Hải đang ở bãi đỗ xe đợi mình, Trương Dương bước tới, mỉm cười nói: "Học Hải huynh đợi tôi à?" Hắn có chút biết rồi còn cố hỏi.
Vương Học Hải gật đầu, nói khẽ: "Tôi mang tới ít đồ cho thị trưởng Trương!" Hắn đưa một cái túi cho Trương Dương, Trương Dương cầm vào tay thì thấy nằng nặng, tuy không mở ra nhưng có thể đoán được bên trong tám chín phần mười là vàng. Trương Dương đương nhiên không khách khí với Vương Học Hải, sau khi nhận lấy liền nói: "Chuyện bảo anh điều tra tới đâu rồi?"
Vương Học Hải cười khổ, nói: "Không có tin tức gì cả, tôi đã tận lực đi điều tra rồi!"
Trương Dương nói: "Cố Minh Kiện sắp ra tù rồi đấy, anh chắc tự hiểu mình nên làm thế nào chứ?"
Vương Học Hải nói: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tránh xa hắn, cho dù là đối diện nhau cũng giả vờ như không nhận ra hắn!"
Trương Dương cười lạnh một tiếng.
Vương Học Hải nói: "Tôi thấy sự là không lập bẫy hại hắn!"
Trương Dương lười chẳng muốn nghe gã giải thích, vỗ lên đầu vai gã một cái, Vương Học Hải chỉ cảm thấy nửa người tê rần, sau đó một cỗ hàn khí băng lãnh từ trên đầu vai gã ùa vào bên trong cơ thể, gã không nhịn được liền run bắn lên, sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, cho rằng Trương Dương lại đụng tay đụng chân lên người mình, run giọng nói: "Anh..."
Trương Dương cười nói: "Đảm bảo anh trong vòng một năm không có chuyện gì!" Nói xong hắn xoay người bước về phía xe của Văn Hạo Nam.
Vương Học Hải đứng ngây ngốc ra đó một hồi lâu mới hồi thần lại, trong lòng không biết là nên vui hay nên buồn, ngây ngốc lên xe, hữu khí vô lực nói: "Đi thôi..."
Tra Tấn Bắc và Khưu Phượng Tiên đứng ở trước cửa sổ văn phòng, vừa hay nhìn rõ cảnh vừa rồi, Khưu Phượng Tiên nói khẽ: "Vương Học Hải này hình như rất sợ Trương Dương!"
Tra Tấn Bắc mỉm cười: "Chuyện của người khác không liên quan gì tới chúng ta!"
Khưu Phượng Tiên nói: "Anh thấy sao về mỏ vàng của Vương Học Hải?" Cô ta đưa một khối vàng nhỏ cho Tra Tấn Bắc, Tra Tấn Bắc nhận lấy khối vàng, nâng nâng trong tay: "Không có ai sợ tiền cắn tay cả, tôi nghe nói Hà Trường An muốn nuốt gọn mỏ vàng của Vương Học Hải, đây mới là nguyên nhân chân chính mà Vương Học Hải chủ động tìm tôi hợp tác."
Khưu Phượng Tiên nói: "Tay của Hà Trường An vươn quá dài, sao đột nhiên lại cảm thấy hứng thú đối với vàng bạc châu báu như vậy?"
Tra Tấn Bắc nói: "Tốc độ phát triển của thời đại quá kinh người, thị trường vàng trong nước mỗi năm đều phát triển mấy lần, mấy chục lần, theo tiền của người dân ở trong tay càng lúc càng nhiều, nhu cầu đối với vàng bạc châu báu cũng càng lúc càng lớn, Hà Trường An khẳng định đã ý thức được điểm này, cho nên y mới muốn chia một chén canh."
Khưu Phượng Tiên gật đầu, nói: "Gần đây Hà Trường An lần lượt ra tay chiếm mấy mỏ vàng, nghe nói còn giành được quyền khai phá một mỏ kim cương ở châu Phi, lai giả bất thiện mà!"
Tra Tấn Bắc nói: "Người này quả thật là có thực lực, nhưng y muốn giẫm chân vào địa bàn của tôi là y không đúng. Bất kể là ai, tôi cũng sẽ khiến hắn chạy từ đâu đến thì phải quay trở lại đó!"
...
Trương Dương và Văn Hạo Nam cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện riêng, Văn Hạo Nam nói khẽ: "Cô ta vẫn ổn chứ?" Câu này của gã tất nhiên là chỉ Tần Manh Manh.
Trương Dương trả lời rất dứt khoát: "Vẫn ổn, nói là ở Mỹ quốc sống vui vẻ, định cùng con trai nhập cư luôn ở đó,Yên Nhiên đang giúp họ!"
Văn Hạo Nam cười cười: "Cố ý đả kích tôi, khiến tôi nản lòng đúng không?"
Trương Dương không chút che giấu gật đầu, nói: "Em thật sự là không hiểu, anh đường đường là nam nhi cao bảy thước, sao lại nghĩ không thông như vậy?"
Văn Hạo Nam nói: "Sớm biết cậu là thuyết khách mà!" Gã dừng xe ở ven đường, lấy một hộp thuốc ra, rút một điếu hút rồi nói khẽ: "Tôi thì cũng nghĩ không thông, tôi có thể không bận tâm tới quá khứ của cô ấy, nhưng cô ấy vì sao lại không thể tiếp nhận tôi."
Trương Dương nói: "Muốn nghe em nói một những lời thật lòng không?"
Văn Hạo Nam gật đầu.
Trương Dương nói: "Anh đừng tức giận đấy!"
Văn Hạo Nam cười nói: "Tôi tức giận thì có thể đanh cậu chắc? Tôi là anh cậu cơ mà, nói đi!"
Câu này của Văn Hạo Nam khiến trong lòng Trương Dương ấm lên, hắn hắng giọng rồi nói: "Điều kiện của anh quá yêu việt, anh lớn vậy rồi nhưng chắc chưa từng gặp phải sự thất bại quá lớn nào, cho nên Tần Manh Manh cự tuyệt anh mới khiến anh cảm thấy chán nản chưa từng có, nói trắng ra thì là anh ưa thể diện, cũng có lẽ là tình yêu của anh đối với Tần Manh Manh chưa sâu đậm tới mức đó, nhưng người ta càng không để ý tới anh thì anh càng cảm thấy phải đòi lại mặt mũi. Anh thủy chung không bỏ được sĩ diện xuống chứ không phải chỉ là vì tình cảm!"
Trong lòng Văn Hạo Nam đau nhói như bị kim châm, gã cắn chặt môi, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Trương Dương nói: "Hai chúng ta tuy là anh em, nhưng em lại không hiểu nhiều về anh, chỉ bằng vào một chút hiểu biết hạn hẹp của em đối với anh, em trước giờ luôn cho rằng anh là một người có lý trí, đại khái là bất kỳ ai cũng sẽ có lúc đi vào chỗ bế tắc, nghĩ không thong, và tình cảm của anh đối với Tần Manh Manh đang đi vào ngõ cụt!"
Văn Hạo Nam phả ra một làn khói: "Cậu rất hiểu tôi ư?"
Trương Dương nói: "Không hiểu, nhưng từ trên người của cha mẹ nuôi có thể nhìn ra một số chuyện, sự lãnh tĩnh và trí tuệ của họ ít nhiềucũng phải di truyền sang anh!"
Văn Hạo Nam nói khẽ: "Tôi thừa nhận, sau khi Tần Manh Manh cự tuyệt tôi, tình cảm của tôi đối với cô ấy càng không thể nào dứt ra được!"
Trương Dương nói: "Anh quá kiêu ngạo, càng là thứ mà anh không có được thì anh lại càng muốn có! Chính bởi vì sự kiêu ngạo của anh đã khiến anh vứt bỏ lý trí và bình tĩnh!" Hắn chỉ vào kính chiếu hậu, nói: "Anh soi gương đi, anh hiện tại có gì khác với quá khứ?"
Văn Hạo Nam nói: "Trương Dương, cậu có cái nhìn thế nào vì chuyện giữa tôi và Tần Manh Manh?"
Trương Dương nói: "Anh là anh nuôi của em, Tầm Manh Manh là em gái nuôi của em, với cá nhân em mà nói, hai người nếu như đi lại với nhau, chưa chắc không phải là một chuyện tốt, nhưng theo em thấy, anh trong chuyện tình cảm không được thành thục, mà Tầm Manh Manh đối với tình cảm lại khá là lý trí, trong lòng cô ta, trên thế giới này không có bất kỳ ai có thể vượt qua được vị trí của Tần Hoan, điều này đã quyết định, cô ta không thể nào tập trung vào chuyện tình cảm trai gái. Cô ta có thể vứt bỏ anh! Nhưng không bỏ được thân tình của cô ta, anh cảm thấy mình lại không bỏ được cô ta, kỳ thực là không vứt bỏ được sự kiêu ngạo của mình!"
Văn Hạo Nam trầm mặc một hồi lâu, một lúc sau mới nói: "Có một số chuyện trong lòng tôi hiểu rất rõ, nhưng làm thì lại rất khó!"
Trương Dương nói: "Ai cũng nói nhân sinh là bình đẳng,nhưng em không cho rằng như vậy, từ lúc người ta sinh ra đã được đóng dấu xã hội và thời đại rồi, xuất thân gia đình, thiên phú như thế nào điều in sâu vào huyết mạch của anh, cái này chính là huyết thống mà người ta thường nói, em nghe người ta nói Trung Quốc không có quý tộc, nhưng Trung Quốc có một tộc quần đặc biệt!"
Văn Hạo Nam bật cười, gã biết Trương Dương là muốn nói gì, liền bảo: "Chẳng trách cha mẹ tôi đều thích cậu, nhận thức của cậu về nhiều chuyện còn sâu sắc hơn tôi nhiều."
Trương đại quan nhân thầm nghĩ, nói thừa, tôi hai lần làm người, so với anh khẳng định là mạnh hơn nhiều rồi.
Văn Hạo Nam nói: "Cho tôi một kiến nghị đi, nếu cậu là tôi, cậu sẽ làm gì?"
Trương Dương nói: "Nếu em là anh, em sẽ chuyển về nhà, chị Linh giờ đã thế rồi, anh hiện tại còn như vậy, khẳng định là tạo thành đả kích rất lớn đối với cha mẹ, bọn họ không phải là người dễ dàng biểu lộ tình cảm, có tâm sự gì cũng không nói ra, nhưng thế không có nghĩa là họ không buồn, cha nuôi phải xử lý quốc gia đại sư, nhật lý vạn cơ, còn phải phiền lòng vì chuyện của anh, nói một cách to lớn một chút thì anh không phải là Đảng viên hợp cách, một quân nhân quốc gia không hợp cách như anh, cứ tạo thêm tâm sự cho phó thủ tướng Văn, còn nói một cách nhỏ bé hơn thì anh thân là con trai, để cho cha mẹ phiền lòng cũng không ra gì cả."
Văn Hạo Nam dập thuốc.
Trương Dương tiếp tục nói: "Anh không thể cứ day dứt mãi trong tình cảm được, Tần Manh Manh có Tần Hoan, có cuộc sống của bản thân cô ta, người ta khó khăn lắm mới được yên bình, anh thôi thì để cho cô ta được thanh tĩnh đi, anh nghĩ xem, phiền phức lần trước của cô ta có phải là do anh mang tới không? Nếu hai người đi lại với nhau, không biết sẽ có bao nhiêu người lấy chuyện này ra để gièm pha, anh nếu thật sự muốn tốt cho cô ấy thì thả người ta đi đi."
Văn Hạo Nam nói: "Những lời nói của cậu rất có đạo lý, nhưng lại có một điểm không đúng."
"Điểm nào?"
"Cậu nói tôi quá kiêu ngạo, không vứt bỏ được sự sĩ diện của mình, nhưng tôi thề, tôi đối với Tần Manh Manh thật sự là chân tình!"
Trương Dương nói: "Trên thế giới này không có chuyện một bên tình nguyện, Tần Manh Manh không những muốn bảo hộ Tần Hoan, mà cũng muốn giữ bí mật của mình, cho dù cô ta tiếp nhận tình cảm của anh, anh có thể đảm bảo cả đời này không hỏi cha của Tần Hoan là ai không?" Câu này hỏi đúng vào chỗ mấu chốt.
Văn Hạo Nam cắn môi, không ngờ lại không biết trả lời như thế nào, hắn không thể đảm bảo, mỗi lần nhớ tới chuyện này, trong lòng hắn lại đau đớn như bị độc xà cắn xé.
Trương Dương nói: "Buông Tần Manh Manh chính là buông chính bản thân anh, anh Hạo Nam, anh nghe em khuyên một câu, bất kể là bởi vì sĩ diện cũng được, vì tình cảm cũng được, nhưng chuyện này nên buông đi!"
Trương Dương lái xe về chỗ ở của Thiên Trì tiên sinh. Tòa trạch viện này giờ đã thuộc về hắn, Trần Tuyết hai hôm nay đều ở đây kiểm kê chỉnh lý cổ tịch mà tiên sinh lưu lại, cô ta tỏ ý không tiếp nhận sự trao tặng của tiên sinh, sau khi chưng cầu sự đồng ý của La Tuệ Ninh, những chỗ sách này sau khi cô ta chỉnh lý xong sẽ quyên cho thư viện quốc gia.
Trương Dương ngồi xuống dưới cây nho ở trong vườn, nằm trên cái ghế dựa mà Thiên Trì tiên sinh thường ngày hay nằm, cảm giác như tiên sinh vẫn ở bên cạnh mình chứ chưa hề ra đi.
Trần Tuyết pha một ấm trà mang ra, đặt trên cái bàn đá ở bên cạnh Trương Dương, Trương Dương mở mắt, nhìn khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân của Trần Tuyết, đột nhiên bật cười.
Trần Tuyết thấy hắn cười thì không hiểu gì, hỏi khẽ: "Anh cười gì vậy?"
Trương Dương chỉ vào mặt, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Trần Tuyết có một vết bẩn.
Trương Dương lau đi, nhưng không lau được hết, Trương Dương vươn ngón tay ra xoa nhẹ lên mặt cô ta, tim Trần Tuyết run lên, song vẻ mặt của cô ta vẫn không hề có chút biến hóa nào, hai mắt vẫn phẳng lặng như giếng nước, chỉ công phu trấn định này tôi, ở trong những thiếu nữ cùng tuổi đã rất hiếm thấy rồi.
Trương Dương biết tâm thái không lay động trước sóng gió của Trần Tuyết có liên quan tới nội công mà cô ta tu luyện. Lau xong vết bẩn trên mặt cô ta, kịp thời thu tay lại, nói: "Chỗ sách đó chỉnh lý đến đâu rồi?"
Trần Tuyết nói khẽ: "Chắc hai ngày nữa là hoàn tất kiểm kê!"
Trương Dương nói: "Phòng ở đây nhiều, cô ở lại đây đi, dọn dẹp cũng tiện hơn."
Trần Tuyết nói: "Anh lúc nào định về Giang Thành!"
"Ngày kia!"
Trần Tuyết gật đầu: "Nếu anh không ngại thì cho tôi đi nhờ về nhé!"
Trương Dương lúc này mới nhớ ra là Trần Tuyết cũng đang nghỉ học, Trương Dương cười nói: "Không thành vấn đề!"
Trần Tuyết tính tình lạnh lùng, bình thường rất ít nói, nguyện ý nói với Trương Dương nhiều như vậy đã là hiếm có lắm rồi.
Trương Dương đi vào trong thư phòng của Thiên Trì tiên sinh, Trần Tuyết giành thời gian để quét dọn sạch sẽ nơi này, thư án cũng sạch đến mức có thể soi gương, Trương Dương vươn tay sờ thư án rồi ngồi xuống trước thư án, bất giác nhớ tới tình cảnh ngày trước cùng tiên sinh bàn luận viển vông, hắn nói khẽ: "Tiên sinh, học sinh có một số lời còn chưa kịp nói với người..." Thiên Trì tiên sinh là xuất thế chi nhân, mà Trương Dương thì lại sống hai đời, hắn có phần cô độc một mực chôn sâu trong lòng. Sự ra đi của Thiên Trì tiên sinh khiến Trương Dương cảm thấy vô cùng xúc cảm, đó là bởi vì rất nhiều kiến giải của Thiên Trì tiên sinh khiến Trương Dương cảm thấy sáng tỏ thông suốt, giữa hai người có một loại cảm giác cao sơn lưu thủy gặp tri âm.
Kéo cái túi mà Vương Học Hải đưa cho hắn, bên trong quả nhiên đặt năm thỏi vàng sáng rực, Trương Dương không khỏi bật cười, vàng tuy quý giá nhưng so với sinh mạng thì không đáng để nhắc tới, thế lực như Vương Học Hải cũng minh bạch đạo lý này, Trương Dương đặt năm thỏi vàng lên thư án, càng nhìn cảng cảm thấy khối vàng này tục khí phi thường, hắn bỏ khối vàng vào trong túi, nói khẽ: "Tiên sinh, tôi không nên để tục vật làm ô uế nơi thanh nhã này!"
Trương Dương ở trong thư phòng cả một buổi chiều, cho tới khi Tra Vi gọi điện thoại tới, Tra Vi đã hẹn Giang Quang Á, cô ta không tìm thấy Cố Dưỡng Dưỡng, nói là Cố Dưỡng Dưỡng hôm qua đã khởi hành tới Bá Thượng vẽ thực vật rồi.
Trương Dương biết Cố Giai Đồng cùng cha tới Bá Thượng du lịch cho khuây khỏa, nhưng không biết Cố Dưỡng Dưỡng cũng đi theo. Trương Dương mời Trần Tuyết cùng đi ăn cơm, Trần Tuyết lại không thích loại trường hợp này, tỏ ý muốn tiếp tục ở đây tiếp tục chỉnh lý những cổ tịch mà tiên sinh để lại. Trương Dương vốn không mang nhiều hi vọng, tính cách của Trần Tuyết là như vậy, cô ta không thích những trường hợp công chúng có nhiều người.
...
Lần này Tra Vi không mời nhiều bạn học tới, chỉ có cô ta và Giang Quang Á, Trương Dương có chút bất ngờ, nói: "Sao? Hôm nay không định xa luân chiến à?"
Tra Vi cười nói: "Đối phó với loại người như anh mà phải dùng xa luân chiến à?"
Trương Dương nói: "Tôi là loại người nào?"
Tra Vi nghĩ một chút rồi nói: "Không nói rõ được, nói chung không phải là người tốt!"
Giang Quang Á ở bên cạnh chỉ cười, ấn tượng của Trương Dương đối với Giang Quang Á không tồi, thằng ôn này tuy xuất thanh danh môn, nhưng trên người lại không có khí hoàn khố, Trương Dương chìa tay ra bắt tay Giang Quang Á.
Tra Vi không nhịn được liền đổ dầu vào lửa: "Cứ gặp người ta là bắt tay chính là tật xấu của người trong quan trường các anh, quan của anh tuy không lớn, nhưng những tật xấu này thì lại học rất nhanh."
Trương Dương nói: "Bình thường thôi mà, hai nam đồng chí gặp mặt không bắt tay thì chẳng lẽ ôm nhau à?"
Giang Quang Á cười nói: "Ai là đồng chí với anh, giới tính của tôi bình thường mà!"
Trương Dương bật cười, Giang Quang Á khó lắm mới hỏm hỉnh một lần, ba người họ tới Lưu Lão Đức ăn dạ dày nổ, chọn một cái bàn nhỏ rồi ngồi xuống, Trương Dương vốn muốn uống bia, nhưng Tra Vi lắc đầu, kiên trì đòi uống rượu trắng.
Trương Dương nghĩ cái là hiểu, bia lợi tiểu, Tra Vi là sợ phải chạy tới nhà xí, hắn cười nói: "Vậy cô uống rượu trắng, tôi uống bia, trời nóng thế này mà uống rượu trắng thì nóng người lắm!"
Lúc Trương Dương gọi thức ăn, Tra Vi tới quần thị nướng Tân Cương ở đối diện mua một xâu thịt nướng, Giang Quang Á không quên nhắc nhở: "Cẩn thận ví tiền!"
Tra Vi cười khúc khích, lần trước Giang Quang Á chính là bị mất ví ở đây, rõ ràng là trong lòng vẫn còn sợ, Tra Vi thì có tính tình trời không sợ đất không sợ, cười nói: "Cậu ngồi đi, nếu họ dám trộm ví tiền của tôi thì hai người giúp tôi đánh nhau!"
Trương Dương thở dài, nói: "Hồng nhan họa thủy, nữ nhân toàn bộ đều là yêu tinh gây họa!"
Giang Quang Á cười nói: "Tính của chị Vi giống như con trai mà!"
Trương Dương có chút kỳ quái, nói: "Tôi bảo này Quang Á, hai người là thanh mai trúc mã, trông cũng là trai tài gái sắc, sao lại thiếu sĩ diện như vậy?"
Giang Quang Á nói: "Không biết, có lẽ bởi vì quá thân nhau, chị Vi không thích người như tôi, mà coi tôi như em trai. Tôi cũng coi chị ấy như chị, tôi không lừa anh, kỳ thật người lớn của hai nhà trước đây cũng có ý này!"
Trương Dương cười ha ha, nói: "Môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, hay là cậu dứt khoát nghe theo đi, nhìn kỹ thì tướng mạo của Tra Vi cũng khá đấy chứ!"
Vừa hay Tra Vi lúc này cũng quay lại, thấy hai người thì thầm, từ vẻ mặt của họ biết rằng không phải là đang nói những lời hay ý đẹp gì, mày dựng mắt trợn nói: "Hai người đang nói xấu gì tôi đó?"
Trương đại quan nhân than: "Cậu thấy người ta thông minh chưa kìa, không ngờ lại đoán đúng là chúng ta đang nói xấu!"
Tra Vi trợn mắt lườm Giang Quang Á, nói: "Quang Á, hắn vừa nói gì đó?"
Giang Quang Á cười nói: "Anh ấy tác hợp cho hai chúng ta, còn nói là tướng mạo chị trông cũng tạm..." Nói tới đây gã cũng không nhịn được mà bật cười.
Tra Vi gườm gườm nhìn Trương Dương, nói: "Tướng mạo của tôi trông cũng tạm à? Anh có mắt mà không nhận ra kim tướng ngọc, bản tiểu thư nhìn thế nào cũng là một đại mỹ nữ, thật sự là phải nghi ngờ thẩm mỹ của anh đó!"
Trương Dương giơ cốc bia lên, nói: "Nào, chúng ta cùng nhau kính tuyệt thế đại mỹ nữ Tra Vi đại tiểu thư!" Giọng nói của hắn rất lớn, khiến cho mọi người ở xung quanh đều nhìn về phía này.
Tra Vi tuy tính tình cởi mở, nhưng lúc này cũng không khỏi có chút xấu hổ, gắt: "Im đi!"
Trương Dương mấy ngày hôm nay lần đầu tiên tâm tình cảm thấy nhẹ nhõm như vậy, Thiên Trì tiên sinh tuy đi rồi, nhưng cuộc sống của họ vẫn phải tiếp tục.
Mấy chén rượu vào bụng, Tra Vi nhắc tới chuyện bán đấu giá từ thiện của Thiên Trì tiên sinh ngày mai.
Trương Dương nói: "Chuyện này là Văn phu nhân lo liệu, tình huống cụ thể thì tôi không hỏi, có điều ngày mai chỉ bán đấu giá một bộ phận tác phẩm của Thiên Trì tiên sinh, tổng cộng là hai mươi bức!"
Tra Vi nói: "Hội bán đấu giá từ thiện ngày mai, chú tôi cũng nhận được thiếp mời, tôi cũng muốn tới xem náo nhiệt!"
Trương Dương cười nói: "Tôi vừa hay thiếu một bạn gái, cô đi cùng tôi là được!"
Tra Vi nói: "Anh mời hay nhỉ? Tôi định đi cùng Quang Á rồi."
Giang Quang Á lắc đầu: "Ngày mai thì tôi không đi được, dượng tôi tới kinh thành, ngày mai cả nhà tôi phải tới Tử Kim Các ăn cơm!"
Tra Vi nói: "Thức ăn ở Tử Kim các không ngon đâu, cậu sao không tới Kim Vương phủ?" Dẫu sao cũng là quán do chú cô ta mở, lúc nào cũng không quên tuyên truyền cho người nhà mình.
Giang Quang Á cười nói: "Cha mẹ tôi đặt chỗ rồi, tôi không làm chủ được!"
Tra Vi nhìn Trương Dương một cái, nói: "Tiện nghi cho anh rồi nhé, một đại mỹ nữ như tôi ngày mai sẽ cùng anh tham gia hội bán đấu giá từ thiện!"
Trương Dương nói: "Nghe nói loại trường hợp này rất chính thức, cô có phải là cũng nên mặc trang trọng chút không, đừng có mặc quần áo đồng phục của nhân viên quán chú cô đấy!"
Tra Vi cầm cái tăm sắt trên bàn lên: "Có tin tôi đâm xuyên lưỡi anh mang nướng ăn không!"
Trương đại quan nhân cợt nhả nói: "Kỳ thực cái lưỡi của tôi ăn tươi thì là ngon nhất, nướng rồi thì ăn không ngon đâu!" Câu này của hắn mang theo thành phần trêu ghẹo rõ ràng. Tra Vi mặt đỏ bừng lên, miệng thì vẫn không chịu nhận thua: "Anh cắn xuống cho tôi đi!"
"Không cắn được, hay cô tự cắn đi!"
Giang Quang Á bộ dạng như không liên quan, uống một ngụm bia lạnh, nói: "Chà! Bia này vị đạo không tồi!"
...
Màn chòng ghẹo của Trương Dương đối với Tra Vi bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt, hắn nhấc máy lên, trong điện thoại truyền tới giọng nói khẩn trương của Trần Tuyết: "Trương Dương, anh mau về đi, tôi... phát hiện ra một chuyện..."
Trương Dương trong lòng ngây ra, từ trong giọng nói của Trần Tuyết nghe ra là cô ta có chút hoảng loạn, Trương Dương nói: "Tôi lập tức về đây!" Hắn gác điện thoại xong liền cáo từ hai người.
Tra Vi nói: "Còn định rủ anh cùng đi hát nữa!"
Trương Dương nói: "Để ngày mai đi, sau khi hội bán đấu giá kết thúc tôi sẽ mời khách!"
Trương Dương chẳng buồn giải thích với họ, lái xe về phía biệt viện Hương Sơn.
Buổi tối tuy giao thông thông thuận, nhưng từ chỗ hắn ăn cớm lái tới trạch tử của Thiên Trì tiên sinh cũng tốn mất bốn mươi phút.
Trương Dương lao vào trong viện lạc, nhìn thấy ánh đền trong phòng chứa sách thì mới thấy an tâm.
Trần Tuyết thấy Trương Dương vè, vẻ mặt rõ ràng là thả lỏng hơn nhiều, cô ta đẫn Trương Dương đi vào giá sách ở bên trong, cô ta là lúc đang chỉnh lý giá sách phát hiện trên tầng hai của giá sách sát thường có một cái hộp gỗ nhỏ dài, trên hộp có tranh ghép, hộp gỗ được giấu sau cổ tịch, nếu không lấy những cuốn sách này ra thì không nhìn thấy được.
Trương Dương đọc không hiểu văn tự ở bên trên, tất nhiên không biết Trần Tuyết vì sao lại khẩn trương như vậy, hắn nhíu mày, nói: "Chỉ là một bức tranh ghép thôi, có gì không đúng đâu?"
Trần Tuyết nói: "Bên trên toàn là giáp cốt văn, những thứ này xếp lại có thể tổ thành một câu "thiên thượng hàng đại nhiệm vu tư nhân dã"! Tôi hoài nghi là một cơ quan, cho nên không dám động vào!"
Trương Dương gật đầu, án chiếu theo tuần tự mà Trần Tuyết chỉ dẫn, xếp lại những chữ đó, sau khi xếp xong, chỉ nghe thấy cách một tiếng, rõ ràng là tiếng cơ quan mở, Trương Dương cẩn thận mở hộp gỗ ra, bên trong là một bản vẽ, giơ ra dưới ánh đèn để đọc, bản vễ đó không ngờ là bản đồ kết cấu của phòng chứa sách, bên trong đánh dấu đậm chỗ nào đó, Trương Dương án chiếu theo bản đồ tìm được chỗ được đánh giấu, nhẹ nhàng gõ vào nền nhà, bởi vì bên dưới nền nhà đều lót long cốt, cho nên gõ cũng không thấy có gì dị thường Trương Dương tìm công cụ nạy nền nhà lên, bên dưới lộ ra đất xi măng, lại gõ gõ, có thể nghe thấy tiếng vọng.
Trần Tuyết và Trương Dương nhìn nhau, hai người đều hiểu bên dưới trống rỗng, chẳng lẽ là Thiên Trì tiên sinh ở bên dưới còn giấu huyền cơ.
Trương Dương vugn quyền muốn đập tiếp, nhưng lại bị Trần Tuyết bắt lấy tay, Trần Tuyết không nói gì, đôi mắt đẹp nhìn Trương Dương, chậm rãi lắc đầu.
Trương Dương hiểu ý của cô ta, Trần Tuyết không muốn hắn tiếp tục tra xét nữa, hắn nói khẽ: "Tôi rất hiếu kỳ!"
Trần Tuyết nói khẽ: "Cho dù là bí mật, thì bí mật đó cũng thuộc về Thiên Trì tiên sinh, chúng ta hay là tôn trọng lão nhân gia, để bí mật này vĩnh viễn được bảo trì đi."
Trương Dương nghĩ một chút, Trần Tuyết nói cũng không phải là không có đạo lý. Thiên Trì tiên sinh tuy tặng tòa trạch viện này cho mình, nhưng mình không có quyền vén bí mật này lên, có điều ông ta tặng phòng chứa sách cho Trần Tuyết, có phải là tính chuẩn Trần Tuyết đọc hiểu giáp cốt văn, có thể mở được cơ quan tranh ghép trên hộp gỗ, phát hiện bản đồ ở bên trong, tìm thấy bí mất được giấu dưới đất hay không.
Trương Dương tuy hiếu kỳ, nhưng vẫn nghe theo ý kiến của Trần Tuyết.
Sau khi đắp lại nền nhà, đã là giữa đêm rồi, lúc Trương Dương làm việc, Trần Tuyết đi chuẩn bị hai bát mì làm thức ăn đêm cho họ.
Trương Dương ngồi trên nền nhà vừa lát lại xong, trong lòng vẫn nghĩ tới bí mật ở bên dưới, vừa ăn mì thơm phức vừa nói với Trần Tuyết: "Chẳng lẽ cô không thấy hiếu kỳ chút nào à?"
Trần Tuyết lắc đầu, cười nhạt, nói: "Thứ không thuộc về tôi, tôi không có hứng thú muốn biết!"
Trương Dương nói: "Những cổ tịch này thuộc về cô, phòng này thuộc về tôi, kỳ thức chúng ta có thể tra xét tiếp mà!"
Trần Tuyết nói: "Một người sau khi chết đi, thứ được mai táng không phải là bản thân người mà còn có tất cả bí mất liên quan tới người lúc sinh tiền, nếu như có một ngày anh rời khỏi thế giới này, anh có hi vọng người khác khai quần phần mộ của anh, điều tra bí mật của anh hay không? cho dù là người đó có lý do chính đáng, vị dụ như khảo cổ hoặc là dò tìm bí mật?"
Trương Dương nói: "Ai con mẹ nó dám, tôi hóa thành lệ quỷ cũng không tha cho hắn!"
Trần Tuyết nói khẽ: "Tôn trọng bí mật của người khác chính là tôn trọng chính bản thân chúng ta!"