Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Thế Luân cầm chén rượu lên, nói: Tuổi tác khác nhau thi góc độ thưởng thức khác nhau. Thứ đẹp tại cảm thụ trong mắt của mỗi người là khác nhau, tôi nhớ Lỗ Tấn tiên sinh từng nói một câu Hồng Lâu Mộng, chỉ là mệnh ý, chính là trong mắt độc giả có các loại: Kinh học gia nhìn thì thấy dịch, đạo học gia nhìn thì thấy dâm, tài tử thì thấy triền miên, nhà cách mạng thì thấy phải loại trừ, lưu ngôn gia thì thấy cung vi bí sự. Không thể không thừa nhận, tôi và người trẻ tuổi như các cậu đã sớm có khác biệt rồi.

Khưu Phượng Tiên nói: Tôi không dám nói tiếp nữa, đã thành đối tượng để các anh trêu chọc rồi.

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: Một người có thể mang tới cho người khác sự vui vẻ thì tự bản thân cũng sẽ thấy vui vẻ, chưa chắc không phải là một công đức, không còn sớm nữa rồi. Trong thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, mọi người đều nên về nghỉ ngơi rồi.

Mấy người cùng nhau rời đi, Tra Tấn Bắc và Khưu Phượng Tiên đợi cho xe của Tiết Thế Luân đi rồi mới lên ô tô của mình, sau khi ô tô khởi động, Khưu Phượng Tiên khẽ thở dài một tiếng: Tiết Thế Luân rất không đơn giản!

Tra Tấn Bắc nói: Anh ta khi còn trẻ tuổi đã là người đứng đầu trong Thái tử đảng của kinh thành, nếu không phải là vì trường hạo kiếp mười năm, con đường của anh ta vốn có thể đi rất thuận lợi, hiện tại nói không chừng đã tiến vào cục chính trị rồi.

Khưu Phượng Tiên nói: Hắn là bỏ chính trị theo kinh thương ư?

Tra Tấn Bắc gật đầu nói: Cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì tôi không biết, nhưng vào đầu những năm tám mươi anh ta đúng là bỏ chính trị theo kinh thương, vì chuyện này mà cơ hồ cha con tuyệt giao với Tiết lão, về sau nghe nói anh ta nhập quốc tịch Canada, trong thời gian vài năm ngắn ngủn đã lăn lộn một cách phong sinh thủy khởi ở thương giới, đời tôi bội phục rất ít người, anh ta được tính là một trong số đố.

Khưu Phượng Tiên nói: Thật sự không ngờ Trương Dương cũng chèo kéo quan hệ với hắn.

Tra Tấn Bắc nói: thằng nhóc đó không bao giờ yên phận, lần này không biết lại muốn tạo ra sóng gió gì đây.

Khưu Phượng Tiên tựa lưng vào ghế ngồi, có chút mệt mỏi thở hắt ra, nói khẽ: Tiểu tử của An gia lại tới kinh thành rồi, hắn lần này có thể là nhằm vào chúng ta mà đến, không biết chuyện hắn mua Thất Phúc châu bảo là thật hay giả.

Tra Tấn Bắc nghiến răng nghiến lợi nói: Thằng khốn nạn này, khoản nợ lần trước tôi còn chưa thèm tính toán với hắn, không ngờ hắn còn dám tới nữa.

Khưu Phượng Tiên nói: An Đức Uyên làm ầm ĩ lên ở Đài Loan, hắn ra sức ủng hộ Tống Vĩ Quốc, bôi nhọ cha tôi khắp nơi, tạo thành khốn nhiễu cực lớn cho việc tranh cử của cha tôi.

Tra Tấn Bắc nói: Một phần tử xã hội đen sao lại có năng lực lớn như vậy?

Tín nghĩa xã rất không đơn giản, chẳng những thành viên đông đảo, hơn nữa cơ sở kinh tế hùng hậu, hắn muốn dùng thủ đoạn bạo lực và mua chuộc để giúp Tống Vĩ Quốc tranh cử thành công, để đạt được mục đích khống chế thế lực địa phương, về sau còn có thể trở thành đại biểu dân ý, thậm chí trở thành quan viên.

Tra Tấn Bắc nói: Hắn muốn thành quan viên thì đúng là một truyện cười của chính trị Đài Loan.

Khưu Phượng Tiên nói: An Đạt Văn này là kỳ tài của thương giới, hiện tại Thế Kỉ An Thái ở trên tay hắn phát triển nhanh chóng, so với lúc An Chí Viễn còn sống thì thịnh vượng hơn nhiều, hắn đã đính hôn với Lương Bách Ny, con gái bảo bối của chủ tịch tập đoàn Đỉnh Thiên Lương Kì Hữu, đám hỏi lần này vô tình lại khiến thực lực của hắn tăng thêm một tầng.



Tra Tấn Bắc nói: Lương Kì Hữu sao lại coi trọng thằng ôn này như vậy? Quan hệ của hắn và cao tầng rất tốt. Nói tới đây y tạm dừng một chút, thật ra quan hệ tốt nhất trong cao tầng của Lương Kì Hữu chính là Tiết lão, thời kỳ đầu của cải cách mở cửa Lương Kì Hữu chính là một trong những thương nhân đầu tư vào nội địa sớm nhất, khi đó hắn và Tiết lão đã rất thân với nhau. Tiết Thế Luân trong khoảng thời gian ngắn có thể khai sáng ra cục diện hiện tại có liên quan tới sự giúp đỡ của Lương Kì Hữu, về sau Tiết Thế Luân và Lương Kì Hữu trở thành bằng hữu tốt, hôm nay Tra Tấn Bắc sở dĩ mời Tiết Thế Luân tới ăn cơm vốn là muốn nhờ Tiết Thế Luân nói tốt mấy câu ở trước mặt Lương Kì Hữu, tôi cũng không muốn đấu mãi với tên An Đạt Văn này, đáng tiếc sự xuất hiện của Trương Dương khiến y không cơ hội nói ra chuyện này.

Khưu Phượng Tiên nói: Lần trước hắn khiến giá cổ phiếu của Vương Triều Kim Cương chịu không ít ảnh hưởng, An Đức Uyên nhân cơ hội đó mua một bộ phận cổ phiếu, để tránh cho quá nhiều cổ phần rơi vào trong tay hắn, Khưu gia của chúng tôi đã triển khai một hồi chiến tranh thu mua với hắn, vì thế tổn thất rất lớn.

Tra Tấn Bắc nói: Hắn chỉ cố ý chế tạo khủng hoảng, nhân lúc giá thấp để thu mua.

Khưu Phượng Tiên nói: Cha con An gia làm ăn căn bản chính là không từ thủ đoạn.

Tra Tấn Bắc nói: Sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho hắn một bài học nhớ đời.

Sau khi Trương Dương rời khỏi Tiết gia, lái xe về ban trú kinh Bình Hải, hỏi qua Quách Thụy Dương mới biết Tống Hoài Minh vẫn chưa về, hắn tới phòng tìm Thường Hải Long.

Vừa vào cửa, Thường Hải Long đã cười cười ra đón: Nói cho anh một tin tức tốt, giáo thụ Trình đã đồng ý gặp mặt anh rồi.

Trương Dương ngạc nhiên nói: Gặp mặt ư? Không phải đã gặp rồi ư?

Thường Hải Long nói: Lần trước anh là dùng thân phận lái xe, lần này là thân phận bí thư huyện Tân Hải.

Trương Dương nói: Lắm chuyện, có cần phải phiền toái như vậy không? Không phải vẫn là tôi ư?

Thường Hải Long nói: Khác nhau chứ, vốn là khi tới nhắc tới chuyện này, giáo thụ Trình căn bản không gặp mặt anh, hiện tại tâm tình của ông ta rất tốt, chúng ta nên rèn sắt khi còn nóng, ngày mai phải đi luôn.

Trương Dương ngồi xuống sô pha: Đúng rồi, tôi ở Hương Sơn có một tòa nhà cần tu sửa, anh có thể hỗ trợ không?

Thường Hải Long nói: Không thành vấn đề.

Trương Dương nói: Tòa nhà này là Thiên Trì tiên sinh tặng cho tôi, phải bảo trì nguyên trạng, tu sửa cũng phải tìm nhân thủ đáng tin cậy, tốt nhất là anh tự mình giám sát.

Thường Hải Long nói: Anh cũng không phải không biết, tôi đang có không ít công trình, cứ như vậy đi, tôi phụ trách giúp anh đưa ra một phương án tu sửa, việc thi công cụ thể thì để đồng học ở kinh thành của tôi làm, hắn là bạn tốt của tôi, tuyệt đối tin tưởng được, anh nếu vẫn không tin thì tìm người tới mà giám sát, tôi thực sự là không lấy đâu ra thời gian được cả, đầu xuân công trình bận lắm.



Trương Dương nói: Thôi bỏ đi, chờ khi nào anh rảnh rồi tính, tôi không tin người khác. Dẫu sao trong Hương Sơn biệt viện cũng cất giấu quá nhiều bí mật, Trương đại quan nhân cũng không muốn để quá nhiều người ngoài biết.

Buổi sáng Ngày hôm sau, Trương Dương và Thường Hải Long cùng tới nhà của Trình Nhuận Sinh, Trình Nhuận Sinh vừa hay ở nhà một mình, nhìn thấy bọn họ tới, tươi cười nghênh đón, bởi vì do Trình Nhuận Sinh ngày hôm qua hỗ trợ bắt con cá trắm đen đó, Trình Nhuận Sinh đối với hắn vô cùng nhiệt tình: Tiểu Trương, mời ngồi!

Thường Hải Long, Bạch Vân Lang Nhân và Trương Dương ngồi xuống.

Trình Nhuận Sinh vội đi châm trà, ông ta nhìn nhìn ra cửa, có chút kinh ngạc hỏi: Hải Long, không phải là còn ai tới nữa chứ?

Thường Hải Long cười nói: Lão sư Trình, tôi phải nhận sai với ngài, ngày hôm qua tôi đã lừa ngài, thật ra tiểu Trương chính là bí thư huyện Tân Hải Trương Dương.

Trình Nhuận Sinh ngây ra một thoáng, sao đó bật cười, chỉ vào Thường Hải Long và Trương Dương nói: Hai thằng nhóc các cậu, lừa tôi đến khổ!

Thấy Trình Nhuận Sinh không tức giận, Trương Dương và Thường Hải Long đều yên lòng, xem ra chuyện mời Trình Nhuận Sinh hỗ trợ thiết kế xanh hoá chắc không có vấn đề gì lớn.

Trương Dương cười nói: Giáo thụ Trình, tôi thực sự không phải muốn lừa ngài, Hải Long nói ngài không muốn gặp tôi, cho nên chúng tôi mới nghĩ ra chủ ý này, ngài đại nhân đại lượng, trăm ngàn lần đừng chấp nhặt đám vãn bối chúng tôi.

Trình Nhuận Sinh nói: Anh đã nói những lời này thì cho dù là tôi muốn chấp nhặt cũng không được, anh đúng là kẻ dối trá.


Thường Hải Long nói: Lão sư Trình, ông đừng nhìn Trương Dương trông thì dối trá, nhưng người này tuyệt đối là cán bộ tốt của đảng ta đấy.


Trương Dương cười nói: Thôi, đừng nói văn vẻ vậy nữa.


Trình Nhuận Sinh nói: Có đúng hay không thi tôi không rõ, có điều ngoan thì ngoan thật, ngày hôm qua khi cần câu gẫy, ngay lập tức có phản ứng nhảy xuống sông, nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn không có phản ứng nhanh như anh ta, bình thường ở trước mặt lãnh đảo không phải là biểu diễu quen rồi chứ?


Trương Dương cười nói: Đúng vây, trước đây tôi theo bí thư Cố đi câu cá cũng từng có một lần kinh lịch như vậy, tôi cũng không chút do dự nhảy xuống, có điều con cá mà ông ấy câu được không lớn bằng con của ngài.


Trình Nhuận Sinh cười nói: Tôi đã nói anh có kinh nghiệm về phương diện này mà!


Trương Dương uống ngụm trà, quay lại chủ đề, mục đích hắn lần này tới đây là để mời Trình Nhuận Sinh thiết kế thành thị xanh hoá cho huyện Tân Hải. Thật ra trước đó Thường Hải Long đã nói qua chuyện này với Trình Nhuận Sinh rồi, lúc ấy đã bị Trình Nhuận Sinh cự tuyệt, hiện tại chẳng khác nào là nhắc lại chuyện xưa.


Trình Nhuận Sinh nói: Tiểu Trương à, thời gian chúng ta tiếp xúc tuy rằng không lâu, nhưng tôi cũng có thể nhìn ra cậu là người trẻ tuổi sảng khoái, một khi đã như vậy, tôi cũng không vòng vèo làm gì, gần mười lăm năm nay, tất cả thiết kế mà tôi nhận đều là cấp thành phố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK