Trương Dương nói: Vậy cậu nói cho tôi biết, làm thế nào để tra được tư liệu thông tin của bọn chúng?
Ngũ Đắc Chí đáp: Kho tư liệu nội bộ của cục quốc an rất hoàn thiện, có thể tra ra rất nhiều thông tin bí mật.
Trương Dương nói: Cậu nói xem, cậu có quen biết trong nội bộ quốc an không? Hắn không khỏi nghĩ ngay đến Đông Tú Tú, nhưng Trương đại quan nhân lại nghĩ lệch rồi, Ngũ Đắc Chí bất luận thế nào cũng sẽ không để liên lụy đến Đông Tú Tú.
Ngũ Đắc Chí đáp: Chúng ta giả thiết như này vậy, nếu như mục tiêu lần này của quốc an là Tra Tấn Bắc, vậy mục đích mà họ theo dõi cậu là vì họ nghi ngờ cậu có liên hệ gì đó với Tra Tấn Bắc, cho nên cậu phải giải thích rõ chuyện này, đồng thời phải làm cho họ tin rằng, cậu có thể giup đỡ được, và hãy lấy nó làm điều kiện trao đổi.
Trương Dương thấp giọng: Cậu đang khuyên tôi hợp tác cùng với cục quốc an sao?
Ngũ Đắc Chí đáp: Cậu cần tài chính, cũng cần cả thiết bị, mà hai phương diện này quốc an lại có thể cung cấp cho cậu, nếu họ đồng ý hợp tác, điều đó chứng minh mục tiêu của họ chính là Tra Tấn Bắc, mà đã là hợp tác đương nhiên phải đưa ra thành ý nhất định, tôi tin họ sẽ không tiếp tục theo dõi hành tung của cậu nữa.
Trương đại quan nhân ngẫm một hồi, hắn thực sự không muốn hợp tác gì với quốc an cả.
Ngũ Đắc Chí nói: Lợi dụng lẫn nhau, bọn họ lợi dụng cậu đồng thời cậu cũng lợi dụng bọn họ, theo tình hình trước mắt mà nói, cậu không còn sự lựa chọn nào tốt hơn.
Trương Dương đáp: Nếu như chúng ta đoán sai thì sao? Giả dụ mục tiêu lần này của Chương Bích Quân là tôi, nếu như cô ta thực không chút hứng thú với Tra Tấn Bắc thì sao?
Ngũ Đắc Chí nói: Vậy thì hãy khiến cho cô ta hứng thú, cậu muốn điều tra mục đích của cô ta trước hết phải chiếm được sự tín nhiệm của cô ta.
Trương Dương cuối cùng cũng quyến định tiếp nhận ý kiến của Ngũ Đắc Chí, hắn chủ động gọi điện cho Chương Bích Quân.
Chương Bích Quân dường như đã sẵn sàng cho cuộc điện thoại này của Trương Dương, nhỏ giọng nói: Một tiếng sau gặp, tôi đợi cậu ở sân thượng tòa nhà Hằng Mậu.
Trên tầng thượng tòa nhà 66 tầng gió thổi lồng lộng, tuyết đọng trên mái nhà còn chưa tan hết, khuôn mặt Trương Dương cứ thế chịu từng cơn gió ùa đến, nếu như không nhìn thấy mặt trời tỏa nắng ấm áp trên đầu thì hắn đã nghĩ là tuyết đang rơi.
Chương Bích Quân mặc bộ áo lông chồn màu trắng, đeo một chiếc kính râm đứng bên cạnh rào chắn trên sân thượng, cô đang ngắm nhìn cảnh sắc Đông Giang sau trận tuyết rơi. Cô vẫn là một người đúng hẹn, có ý thức thái độ cũng rất có thành ý.
Trương đại quan nhân chậm rãi đi tới chỗ Chương Bích Quân, nhẹ giọng nói: Cô không sợ lạnh sao? Cẩn thận kẻo cảm lạnh.
Chương Bích Quân không quay đầu lại, điền nhiên nói: Lúc tôi suy nghĩ thường thích đứng trên cao, cậu tin không? Trước khi tôi 30 tuổi đã từng mắc chứng sợ độ cao đó.
Trương Dương đáp: Chuyển từ sợ độ cao thành thích đứng trên sân thượng của cao ốc như vậy hẳn phải trải qua một quá trình tâm lý gian khổ lắm.
Chương Bích Quân cười nhạt: Con người ta sống đã là một việc rất gian khổ rồi, cái gọi là sợ hãi, chẳng quan chỉ là tự mình dọa mình thôi, khắc phục nỗi sợ hãi cũng phải dựa vào chính mình.
Trương Dương bước đến đứng bên cạnh Chương Bích Quân, có chút hứng thú mà nhìn Chương Bích Quân, Chương Bích Quân có một khí chất cao quý khác thường, khi còn trẻ hẳn là một người phụ nữ xuất chúng, Trương Dương nói: Nếu cô đã nghi ngờ tôi có liên hệ với Hình Triêu Huy, sao lại đến có một mình? Cô không sợ tôi sẽ làm gì bất lợi cho cô sao?
Chương Bích Quân đáp: Thời khắc vượt qua chứng sợ độ cao, tôi đã khắc phục được nỗi sợ hãi mọi thứ trên thế giới này, Trương Dương, tùy cậu tin hay không, tôi chưa bao giờ coi cậu là người xấu, tôi chỉ lo cậu bị người khác che mắt thôi.
Trương đại quan nhân cười ha ha: Trên thế giới này có rất nhiều việc khó mà phân biệt thật giả, cục trưởng Chương, tuy cô từng trải hơn tôi, nhưng cô có thể nhận biết được hết thật giả không?
Chương Bích Quân đáp: Tôi không quan tâm đến thật giả, tôi làm việc chỉ tuân theo một nguyên tắc... Cô dừng lại một chút rồi nhấn mạnh: Lợi ích quốc gia cao hơn hết thảy!
Trương Dương đáp: Việc nhỏ còn chưa giải quyết được sao làm được việc lớn, trình độ của tôi thấp kém, chỉ muốn sắp xếp bản thân cho thật tốt, sau đó mới nghĩ đến chuyện quốc gia đại sự.
Chương Bích Quân nói: Những lời này có giống với lời của một cán bộ nhà nước nên nói hay không? Giác ngộ của cậu là như vậy sao?
Giọng của Trương Dương pha chút chế giễu: khả năng giác ngộ của tôi như vậy đấy, nếu như giác ngộ cao, thì các vị đã không theo dõi tôi rồi.
Chương Bích Quân biết Trương Dương vẫn còn giận về việc họ cho người theo dõi hắn, cô nhẹ nhàng nói: Tôi đã cho ngừng việc theo dõi cậu rồi. Sau này cũng sẽ không ra lệnh hành động nhằm vào cậu nữa, cậu hài lòng rồi chứ?
Trương Dương đáp: Đó là các vị thức thời, còn tiếp tục vô duyên vô cớ theo dõi tôi hẳn còn nhiều kẻ gặp phải xui xẻo, tất nhiên người gặp xui không phải là tôi.
Chương Bích Quân nói tiếp: Tự tin một cách mù quáng gọi là tự đại, không nên tự coi mình tới mức vĩ đại, ai cũng có khuyết điểm cả, cậu cũng không ngoại lệ.
Trương Dương nói: vốn ra tôi và các vị nước sông không phạm nước giếng, tôi giữ lấy địa phận quan trường của mình, các vị làm đúng chức trách đặc vụ của mình, nhưng các vị lại nhàn rỗi đi trêu chọc tôi, tôi và Hình Triêu Huy sớm đã cắt đứt liên hệ, nếu các vị thực sự muốn khai thác gì từ tôi, tôi nghĩ các vị nhất định sẽ phải chịu thất vọng thôi.
Chương Bích Quân nói: Cậu hẹn gặp tôi là để nói Chuyện này sao?
Trương Dương đáp: Có việc này tôi cần hỏi cô.
Chương Bích Quân gật đầu.
Trương Dương nói: Các vị theo dõi tôi bao lâu rồi?
Chương Bích Quân nghĩ một lát rồi nói: Bắt đầu từ tối qua.
Vẻ mặt Trương đại quan nhân tỏ ra hoàn toàn không tin tưởng.
Chương Bích Quân nói tiếp: Cậu cảnh giác như vậy, người của chúng tôi còn chưa lắp đặt hoàn tất thiết bị giám sát đã bị cậu phát hiện ra, bây giờ ba người họ đều đang nằm trong bệnh viện, cậu ra tay hơi nặng rồi đó.
Trương Dương nhếch môi, cười đắc ý, lộ ra hàm răng trắng đều tắp, trong đầu nghĩ thầm: Tao còn chưa đánh cho ba thằng ấy nhừ tử là còn may chán. Trương Dương nói: Khi tôi gặp Tra Tấn Bắc, dường như các vị đã theo dõi tôi rồi.
Chương Bích Quân nói: Đó là vì đề phòng bất cứ lúc nào cậu quay trở về biệt thự, phải sử dụng cách biện pháp tất yếu.
Trương Dương nói tiếp: Cậu có nắm trong tay chút thông tin gì về Tra Tấn Bắc không?
Chương Bích Quân nhất thời trở nên cảnh giác, cô gỡ chiếc kính đen xuống, đôi mắt trong và sâu nhìn thẳng vào mắt Trương Dương, Trương Dương sẽ không vô cớ mà chuyển chủ đề nói chuyện sang Tra Tấn Bắc.
Trương Dương đáp: Cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi nói thực với cô, hôm nay tôi đến đay là muốn hợp tác với cô, tôi nghĩ cô sẽ có hứng với những thứ mà tôi có trong tay, nhưng tôi không thể cung cấp cho cô nhưng thông tin ấy một cách vô điều kiện được.
Chương Bích Quân nói: Tôi làm sao biết được tôi sẽ hứng thú với những thông tin của cậu đây?
Trương Dương nói: Liên quan đến Tra Tấn Bắc, ban đầu khi Hình Triêu Huy chưa gặp Chuyện đã ủy thác cho tôi đi điều tra người này, tôi nghĩ gã chắc đã sớm gây chú ý cho tổ chức quốc an các vị.
Ánh mắt Chương Bích Quân sáng lên, cô nhỏ giọng: Chúng tôi đã từng nghi ngờ Lưu Khánh Vinh, chủ tịch của Tra Tấn Bắc là gián điệp Đài Loan, cũng đã tiến hành điều tra về sự hợp tác giữa tập đoàn kim cương Đài Loan và Tinh Toản, tuy nhiên đến giờ cẫn chưa phát hiện ra chứng cớ.
Trương Dương nói: Chắc cô cũng biết về biến động trong tầng lớp lãnh đạo của Bình Hải gần đây phải không.
Chương Bích Quân gật đầu, dường như lời của Trương Dương khiến cho cô hứng thú.
Hai tay Trương Dương chống lên thanh rào chắn trên sân thượng, cả một vùng Đông Giang rộng lớn dường như đang ở dưới chân hắn, hắn nói: Có người đã báo lên kỷ ủy rằng tôi đã tặng cho bí thư Kiều một bức thư pháp, tôi nghi ngờ việc này do Diêm Quốc Đào tổng bí thư tỉnh làm nên tối qua đã theo dõi ông ta. Tuy nhiên điều mà tôi không nghĩ tới chính là, lại tình cờ gặp Tra Tấn Bắc.
Chương Bích Quân chăm chú lắng nghe.
Trương Dương kể lại toàn bộ cuộc gặp mặt và nội dung cuộc nói chuyện giữa hắn và Tra Tấn Bắc cho Chương Bích Quân, Chương Bích Quân càng nghe vẻ mặt càng chăm chú.
Trương Dương nói: Trước đây Tra Tấn Bắc chỉ là một thương nhân bình thường, sao hắn lại đến với vai trò như một thuyết khách, mục đích của hắn rõ ràng là giậu đổ bìm leo, hắn hi vọng có thể chọc thủng từ phía Diêm Quốc Đào, lợi dụng Diêm Quốc Đào nằm đánh một đòn hiểm vào Kiều Chấn Lương, làm cho Kiều Chấn Lương càng gặp thêm khó khăn họa vô đơn chí, người này rốt cuộc là có mục đích gì chứ?
Chương Bích Quân nhỏ giọng: Tối qua cậu gặp hắn cùng là vì chuyện này.
Trương Dương đáp: Khi tôi lái xe theo dõi đã bị hắn phát hiện.
Chương Bích Quân trầm tĩnh một lúc mới nói: Trương Dương, những việc mà cậu vừa nói thực ra không thuộc phạm vị quản chế của chúng tôi.
Trương Dương đáp: Nếu cô có hứng thú, chúng ta có thể hợp tác, nếu không cứ coi như tôi chưa hề nói gì, tạm biệt! Nói xong câu này hắn quay người bước đi.
Đứng lại! Chương Bích Quân lập tức ngăn hắn.
Trương Dương lúc này đã quay lưng đối người với Chương Bích Quân, khóe môi hắn chợt hiện vẻ cười đắc ý, hắn chầm rãi xoay người quay lại.
Chương Bích Quân nói: Trương Dương, tôi không giấu gì câu, kiến trúc sư cao cấp Lưu Khánh Vinh của tập đoàn Tinh Toản đã mất tích ba tháng nay.
Trương Dương đáp: Điều đó thì sao chứ?