Hứa Gia Dũng nói : "Trương Dương, tao thề, một ngày nào đó tao sẽ cho mày trả giá thật nhiều đối với chuyện mày đã làm."
Trương Dương nói : "Cháu ngoan, ai, ta chờ cháu!" Nói xong hắn liền cúp điện thoại.
Hứa Gia Dũng hung hăng đem điện thoại ném ở trên bàn làm việc, lúc này thư ký ở ngoài cửa thông báo nói : "Hứa quản lí, có Heather phu nhân muốn gặp ngài!"
Hứa Gia Dũng nói : "Mời bà ấy vào đi!"
Vương Quân Dao chậm rãi đi vào bên trong phòng làm việc của Hứa Gia Dũng, văn phòng rất lớn. Hứa Gia Dũng ngồi ở sau một cái bàn ông chủ. Trên bàn bày một con hùng ưng vỗ cánh muốn bay, Hứa Gia Dũng đứng dậy mỉm cười đón tiếp: "Heather, dì đến Nam Tích khi nào thế?"
Vương Quân Dao đi tới, ngẩng đầu nhìn Hứa Gia Dũng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ từ ái. Bà ta nhẹ giọng nói: "Ta đã về nước một đoạn thời gian ngắn, luôn muốn tới thăm cháu một chút, vài ngày trước nghe nói cháu đi Singapore, sau đó ta lại bận công việc, vừa vặn lần này tới Nam Tích làm việc, cho nên thuận tiện qua thăm cháu!"
Hứa Gia Dũng mời Vương Quân Dao ngồi xuống ở trên ghế sa ***, lúc hắn đang du học ở Mĩ Quốc, Vương Quân Dao từng rất chiếu cố hắn, cho nên Hứa Gia Dũng luôn luôn thật sự tôn kính với bà.
"Dì uống cà phê hay trà?" Hứa Gia Dũng hỏi.
Vương Quân Dao nói : "Cà phê đi!"
Hứa Gia Dũng trở lại trước bàn gọi cho thư ký đem cà phê lại đây.
Vương Quân Dao nhìn hoàn cảnh làm việc bên trong phòng làm việc, nhận cà phê từ trong tay thư ký của Hứa Gia Dũng, nhấp một ngụm cà phê nói : "Hoàn cảnh làm việc không tồi.Tập đoàn Tinh Nguyệt thực là mạnh tay!"
Hứa Gia Dũng nói : "Lần này Tinh Nguyệt chúng cháu có số đầu tư rất lớn ở Thâm Thủy Cảng Nam Tích.Tổng tài rất coi trọng hạng mục này, để cho cháu tới đây giám sát toàn bộ quá trình đầu tư."
Vương Quân Dao nói : "Phạm Tư Kỳ rất có bản lĩnh!"
Hứa Gia Dũng gật gật đầu.
Vương Quân Dao đem chén cà phê đặt ở trên bàn trà, nhẹ giọng nói: "Cửa hàng bánh ngọt Kim Toa mới mở tại Giang Thành có chút quan hệ với cháu phải không? "
Hứa Gia Dũng lặng đi một chút, chợt cười nói: "Tin tức của dì Heather thật linh thông." .
Vương Quân Dao nói : "Gia Dũng, cháu làm như vậy không phải là bởi vì Trương Dương đó chứ?"
Hứa Gia Dũng nói : "Thật xin lỗi, chuyện này đã quấy nhiễu dì, có phải hắn đi tìm làm phiền dì hay không ?"
Vương Quân Dao lắc đầu nói: "Gia Dũng, ta và cha cháu là bạn tốt, trong mắt ta coi cháu như là con cháu của mình, làm sao lại trách cháu chứ, chỉ là ta có mấy lời không biết có nên nói hay không thôi?"
Hứa Gia Dũng cười nói: "Di nói đi, cháu biết dì là muốn tốt cho cháu!" .
Vương Quân Dao nói : "Trương Dương này thật sự không đơn giản, cháu không cần phải tiếp tục xung đột với hắn nữa. Cháu muốn mở cửa hàng bánh ngọt Kim Toa, mục đích là để cho hắn khó chịu, chuyện này sẽ không thể dấu mãi được, nếu là hắn tra ra được là cháu làm, nhất định sẽ tìm cháu làm phiền."
Hứa Gia Dũng nói : "Cháu chính là muốn hắn khó chịu, tra được là cháu làm thì như thế nào chứ? Cháu chỉ cần có một hơi thở, cũng quyết không để cho hắn được như ý!"
Vương Quân Dao thở dài một hơi nói: "Gia Dũng, cháu còn trẻ, cháu còn có một con đường rất dài phải đi. Ta không muốn cháu bị thù hận che đậy hai mắt. Thù hận sẽ phá huỷ cuộc sống của cháu, ta nghĩ cha cháu dưới suối vàng có biết cũng không muốn thấy cháu sống trong thù hận." .
Hứa Gia Dũng hét lớn: "Đúng, hắn đã hủy diệt cuộc sống của cháu. Là hắn bức tử cha cháu. Hắn chia rẽ cảm tình giữa cháu và Mộng Ngu, tất cả mọi thứ của cháu đều hủy tại trong tay hắn, cháu sẽ không nuốt xuống cơn giận này. Cháu muốn để cho hắn sống không bằng chết!"
Tròng lòng Vương Quân Dao khẽ động, bà ta nhẹ giọng nói: "Gia Dũng, là bạn của cha cháu, là trưởng bối của cháu, ta phải khuyên cháu một câu. Trên đời này có báo ứng, có một số việc cũng không cần cháu đi làm, luôn có người sẽ vì cháu mà xử lý hắn."
Hứa Gia Dũng lắc đầu nói: "Không, cháu không cần mượn tay người khác, cháu muốn nhìn thấy hắn quỳ rạp xuống dưới chân cháu, cháu muốn tự tay đả bại hắn, làm hắn sụp đổ!"
Vương Quân Dao ảm đạm nói : "Gia Dũng. Chẳng lẽ cháu không hiểu thù hận là độc dược đáng sợ. Đầu độc người khác đồng thời cũng tự thương tổn tới mình, đến lúc cháu thực sự biết được điểm này, chỉ sợ đã quá muộn."
Hứa Gia Dũng nói : "Cháu không cần!"
Sau khi Trương Dương làm rõ ràng kẻ sau lưng khởi xướng chuyện này là Hứa Gia Dũng, một ngụm ác khí của hắn tất cả đều ném tới trên người Tùy Quốc Lương, hắn xông lên phòng của Tùy Quốc Lương ở tầng năm, một cước đã đá văng cửa phòng, xông vào đánh cho Tùy Quốc Lương đau đớn một hồi, thẳng đến khi Tùy Quốc Lương chính mồm thừa nhận nhận mười vạn đồng của người khác để cho gã đi tới hiện trường hôn lễ làm loạn, đảo loạn hôn lễ này, làm cho Tần gia khó chịu nổi sự thật.
Tùy Quốc Lương chỉ là một tiểu nhân bị người lợi dụng, sau đó Trương đại quan nhân động chút tay chân trên người gã, ngươi không phải nhận mười vạn đồng của người ta sao? Lão tử thực hiện tiểu kế, cho tất cả mười vạn đồng của ngươi đều mua thuốc uống.
Tần Thanh vì chuyện của em trai nên sáng sớm hôm sau đã đặc biệt hẹn gặp Trầm Vi. Ở sâu trong nội tâm cua nàng đối với Trầm Vi chính là bất mãn, chuyện này nhất định phải đối mặt, giữa Tần Bạch cùng Trầm Vi cần một cái kết quả.
Mắt Trầm Vi có chút sưng đỏ, Tùy Quốc Lương chẳng những làm cho Tần gia không chịu nổi, cũng hủy diệt cuộc sống của cô ta. Trầm Vi cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Chị Thanh . . ." .
Tần Thanh lạnh nhạt nói: "Cô hãy gọi họ tên của tôi đi, tôi không có cái phúc đó!"
Mắt Trầm Vi đỏ lên, gật đầu nói: "Thị trưởng Tần. Thật xin lỗi, em xin lỗi Tần Bạch, xin lỗi mọi người Tần gia."
Tần Thanh nói : "Trên đời không có bán thuốc hối hận, chuyện mình làm nhất định phải do chính mình gánh vác." .
Trầm Vi nói : "Em biết, em. . . em cũng không muốn lừa gạt Tiểu Bạch, em thích anh ấy, chỉ là Tùy Quốc Lương chung sống nhiều năm cùng em, em luôn luôn muốn đoạn tuyệt với hắn, chính là hắn thủy chung quấn quít lấy em. . . Em đã hoàn toàn chặt đứt với hắn hơn một tháng, nhưng gần đây em mới phát hiện mình mang thai. Em. . . Em sợ hãi, em đã nghĩ lén bỏ đứa bé này, nhưng ngày kết hôn đã định, em. . ."
Tần Thanh nói : "Cô là một nữ nhân ích kỷ. Cô có nghĩ tới hay không, cô làm như vậy là công bằng đối với Tần Bạch sao? Một cuộc hôn nhân bắt đầu bằng sự lừa gạt có thể hạnh phúc sao?"
Trầm Vi rút khăn tay ra lau nước mắt trên khóe mắt.
Tần Thanh nói : "Quá khứ của cô như thế nào cũng được, chỉ là nếu cô muốn cùng Tiểu Bạch ở chung, nên thu lòng lại, làm sao lại có thể bên này cùng Tiểu Bạch nói chuyện hôn nhân, mà ở sau lưng hắn lại chưa cắt đứt cùng người khác chứ?" .
Trầm Vi rưng rưng nói : "Em sai, em. . . Em thật sự sai lầm rồi. . ." .
Tần Thanh nói : "Cô không cần nói xin lỗi tôi, thậm chí không cần hướng Tiểu Bạch giải thích, tôi hẹn cô ra gặp chủ yếu là muốn thay Tiểu Bạch nói cho cô biết. Nó muốn ly hôn." Trầm Vi che mặt, lau nước mắt tí tách mới chảy xuống, cô ta một bên gật đầu một bên nói :"Em sẽ kí tên, em không còn mặt mũi đối mặt với anh ấy, ác nghiệt do chính mình gieo xuống, em phải . . trả giá vì sai lầm này. ."
Tần Thanh thở dài nói: "Cô cũng là người bị hại, thật sự phải trả giá vì cái sai lầm này cũng không phải là cô. . ."
Sau khi Tần Thanh chia tay với Trầm Vi, rời khỏi quán trà các nàng hẹn gặp mặt, Trương Dương ngồi ở bên trong xe chờ nàng, nhìn thấy Tần Thanh lại đây liền cuống quít đẩy cửa xe ra. Sau khi Tần Thanh lên xe, nàng ngồi xuống có chút mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Trương Dương thân thiết nói : "Vấn đề đã được giải quyết rồi?", Tần Thanh gật đầu nói: "Cô ta đáp ứng cùng Tiểu Bạch ly hôn."
Trương Dương nói : "Vậy cũng tốt, chỉ cần ly hôn, chuyện cô ta phóng đãng không còn liên quan với Tần Bạch nữa."
Tần Thanh vẫn lo lắng nói: "Tôi nhìn ra được, tình cảm trong lòng Tiểu Bạch đối với cô ta vẫn rất sâu nặng."
Trương Dương nói : "Đã bị người ta tính toán thành bộ dạng như vậy còn sâu nặng? Cái nón xanh kia không thể đội được, tiểu tử ngốc Tần Bạch phải sớm ném củ khoai lang phỏng tay đó đi. "
Tần Thanh nói : "Dù sao ở chung lâu như vậy, một ngày vợ chồng ân nghĩa trăm ngày, tôi thấy Tiểu Bạch cần một đoạn thời gian rất dài mới có thể thoát ra được khỏi chuyện này."
Trương Dương nói : " Tần Bạch sẽ chóng vượt qua thôi."
Tần Thanh nói : "Cũng may ít nhất ở mặt ngoài nó rất bình tĩnh, ở nhà bồi tiếp cha đó."
Trương Dương thương tiếc cầm lấy bàn tay mềm mại của Tần Thanh: "Chị gầy quá, qua có một ngày mà tiền tuỵ đi rất nhiều . . ."
Tần Thanh nói : "Chung quy tôi cảm thấy chuyện như vậy không nên rơi xuống ở trên đầu của Tiểu Bạch. Lòng dạ nó tốt như vậy, trọng tình cảm như vậy, không nên rơi vào kết cục như thế. . ."
Trương đại quan nhân rốt cục không nhịn được nói: "Chị Thanh, có chuyện tôi. . . Tôi phải nói cho chị. . ."
Tần Thanh nhẹ giọng nói: "Trở về rồi hãy nói đi, tôi mệt rồi!" Trương Dương nói : "Nếu không thì đi tới Tử Lâm Kim Quận nghỉ ngơi một chút đi, tôi mới vừa thuê một phòng nhỏ ở đó. "
Tần Thanh gật gật đầu. Trương Dương lái xe hướng Tử Lâm Kim Quận chạy tới. Hắn vốn định đem chuyện Hứa Gia Dũng nói cho Tần Thanh, lại không thể nghĩ được Tần Thanh đã tựa vào ghế ngủ mất.Từ sau khi chuyện của Tần Bạch xảy ra, Tần Thanh đã hao tổn rất nhiều tâm lực vì chuyện này, lúc này rốt cục không chịu được đã thiếp đi.
Khi tỉnh dậy nàng phát hiện mình nằm ở trên giường, cũng là do Trương Dương bế nàng từ trong xe ra. Tần Thanh vươn hai tay ra một chút, nhìn lại thời gian, đã là hơn mười một giờ trưa. Bên ngoài truyền đến mùi hương thơm ngon của đồ ăn. Chính là Trương Dương đã tự mình xuống bếp chuẩn bị cơm trưa cho nàng.
Tần Thanh nở nụ cười dịu dàng, nàng đi tới trước bàn trang điểm sửa sang lại đầu tóc một chút, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ. Nghe thấy Trương Dương đang nói chuyện điện thoại ở trong phòng bếp: "Yên Nhiên, anh phải ngày mai mới có thể qua đó được, bên này gặp phải chút chuyện bận! Thực sự là rất nhiều việc! Em đừng giận!" Tần Thanh liền cắn cắn môi anh đào.
Trương Dương cúp điện thoại, xoay người, hướng Tần Thanh cười cười.
Tần Thanh chậm rãi đi tới, ôm lấy thân thể Trương Dương từ phía sau, dán khuôn mặt tại trên phía sau lưng của hắn, yên lặng lắng nghe tiếng tim hắn đập, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Yên Nhiên đã trở lại rồi sao?"
Trương Dương gật gật đầu: "Vốn là tôi đã nói tới sân bay đón cô ấy nhưng chuyện của Tần Bạch chưa được giải quyết, tôi hiện tại không thể đi. . ."
Tần Thanh ôn nhu nói: "Đi đi. Cô ấy đi lâu như vậy, trở lại quốc nội mà không nhìn thấy anh nhất định sẽ rất thất vọng ."
Trương Dương cười nói: "Không nghiêm trọng như vậy đâu, sớm một ngày hay chậm một ngày cũng không sao cả, hơn nữa tôi hiện tại đi cũng lo lắng. "
Tần Thanh nói : "Tôi thật sự không có chuyện gì, Tiểu Bạch đã quyết định ly hôn, sau khi nó xử lý xong chuyện này tôi sẽ điều nó đến Lam Sơn, đem cả cha tôi cùng đi, rời xa chỗ thị phi này, làm cho bọn họ thay đổi lại hoàn cảnh. Tin tưởng không lâu sau bọn họ sẽ dần quên đi."
Trương Dương nói : "Tôi đã nấu cho chị bát mì, ăn trước rồi nói sau!" Hai người tới nhà ăn ngồi xuống. Tần Thanh một bên vừa ăn mì mà Trương Dương nấu cho nàng, một bên nói : "Ngôi nhà này rất tốt, chừng nào thì anh dọn tới? Còn căn phòng kia thì sao?" Trương Dương nói : "Ở đối diện Ủy Ban Nhân dân thành phố rất gây chú ý. Ở bên này hẻo lánh, xa một chút nhưng tiểu khu này là ký túc xá của hệ thống điện lực, chủ nhân đã xuất ngoại, phỏng chừng vài năm tới cũng sẽ không trở về, tôi thích sự thanh tịnh của nơi này, lại không ai biết tôi, mẹ nó chứ cái gì cũng rất tiện."
Tần Thanh ý vị thâm trường nhìn hắn một cái nói: "Có phải vì tiện làm chuyện xấu phải không?"
Trương Dương cười nói: "Chị khoan hãy nói, tôi thật sự là có tính toán này." Tần Thanh cười cười, trên mặt thoáng hiện ra một tia xấu hổ, nàng nói sang chuyện khác : "Đúng rồi, vừa rồi anh muốn nói với tôi cái gì thế?" Trương Dương nói : "Là như thế này. . ." Hắn đem chuyện của Hứa Gia Dũng nói từ đầu chí cuối cho Tần Thanh biết.
Vẻ mặt Tần Thanh ngưng trọng lên, sau khi nghe xong cũng không nhịn cả giận nói: "Tên Hứa Gia Dũng này thực sự quá phận, Tiểu Bạch đắc tội gì với hắn? Vì sao phải hại Tiểu Bạch như vậy?"Kỳ thật nàng cũng hiểu được Hứa Gia Dũng là nhằm vào Tần gia, hắn chính là muốn cho Tần gia không ngẩng đầu lên được trước mặt người khác, xét đến cùng là bởi vì quan hệ kia của mình cùng Trương Dương.
Trương Dương nói : "Tôi cảm thấy cần phải xin lỗi Tần Bạch, nếu không phải là vì tôi thì cậu ấy cũng sẽ không bị liên luỵ." Tần Thanh cầm tay hắn nói : " Anh không cần tự trách. Kỳ thật chúng ta bình tĩnh mà xem xét một chút, tuy rằng Hứa Gia Dũng có tâm tư hại Tiểu Bạch nhưng trên thực tế cũng giúp Tiểu Bạch, nếu không phải hắn chọc thủng bí mật của Trầm Vi thì chẳng phải Tiểu Bạch luôn luôn bị giấu diếm sao?"
Trương Dương nói : "Đúng, tái ông mất ngựa, nào biết họa phúc. Bằng vào điều kiện của Tần Bạch sau này nhất định có thể tìm được người tốt hơn."
Tần Thanh nhỏ giọng nói: "Chuyện này không cần cho người khác biết, sau này tôi sẽ bảo Tiểu Bạch cẩn thận nhiều hơn."
Trương Dương nói : "Hứa Gia Dũng là một con chó điên, hắn muốn hạ thủ đối với người ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không cho hắn cơ hội!" Tần Thanh nhận thấy được từ trong đôi mắt của Trương Dương toát ra sát khí lạnh thấu xương, không khỏi lạnh run đánh rùng mình một cái, kinh hãi nói : "Anh ngàn vạn lần không được làm chuyện điên rồ! Hắn điên rồi, anh không thể cùng hắn điên."
Trương Dương khinh thường nói : "Giết chết hắn cùng bóp chết một con kiến cũng không có gì khác nhau, hắn là muốn cho tôi muốn sống cũng không được sao? Tôi trước hết để cho hắn nếm thử đó là cái mùi vị gì! "
Tần Thanh nói: "Vẻ mặt của anh vừa rồi thật dọa người!" .
Trương đại quan nhân cười nói: "Lòng trả thù của tôi cũng rất nặng, cho nên chị tốt nhất đừng đắc tội với tôi, bằng không tôi sẽ làm cho chị muốn sống cũng không được."
"Tôi mà sợ anh hay sao.".
Trương Dương giả ra bộ dạng hung thần ác sát nói: "Thật sự không sợ?" .
Tần Thanh gật đầu.
Trương đại quan nhân bỗng nhiên giơ tay một cái đem cả người nàng chặn ngang ôm lên, Tần Thanh hô to một tiếng yêu kiều, mắng nói: "Làm gì? Tôi vừa mới ăn no!" Hai tay lại gắt gao ôm chặt lấy cái cổ của hắn.
Trương đại quan nhân nói: "Ăn no sẽ sinh ra ý nghĩ dâm dục, tôi phiền muộn đã lâu, cần phát tiết, cần hung hăng phát tiết một chút. . ." .
Trương Dương cũng không nói sai một câu nào, người đang phiền muộn cần phải đi qua một loại phương pháp thích hợp để giảm sức ép, có người thích vận động, có người thích rượu chè, ăn uống quá độ, mà Trương Dương lại chọn phương pháp dịu dàng nhất trực tiếp nhất, Tần Thanh từ e thẹn ngại ngùng lúc đầu dần dần trở nên sôi nổi mà chủ động, bọn họ đi qua thân thể của mình để an ủi tâm hồn của đối phương.
Thị trưởng Tần rốt cục rõ ràng muốn sống cũng không được theo như lời Trương Dương là có ý tứ gì, có điều là nàng cảm giác dùng một từ hình dung càng thỏa đáng hơn một chút -- thiên đường.
Triền miên qua đi, Trương Dương nằm ở trên giường, Tần Thanh nghiêng người dán tại bên thân hắn, một đôi thon dài đùi đẹp dây thường xuân quấn tại trên người hắn, dịu dàng nói: "Anh thật sự muốn đem tôi làm chết mới cam tâm sao. . ." .
Trương Dương cười cười, nghiêng mặt qua khẽ hôn lên đôi môi anh đào của Tần Thanh một cái, thấp giọng nói: "Gần đây một loạt chuyện liên tiếp xảy đến, phía sau mỗi chuyện đều cất giấu một chút âm mưu, chị cũng phải cẩn thận một chút. . ." Cuộc điện thoại của Hứa Gia Dũng làm cho hắn tăng thêm cảnh giác.
Tần Thanh ôn nhu nói: "Yên tâm đi, tôi có võ công phòng thân anh dạy cho tôi, người thường không đánh lại tôi đâu.".
Trương Dương không nhịn được nở nụ cười, hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng: "Có phải Bí thư Thành ủy Lam Sơn Chu Vũ Dương sẽ thăng nhiệm phó chủ tịch tỉnh hay không?"
Tần Thanh nói: "Bộ Tổ chức còn chưa có văn kiện chính thức, có điều là tin tức đã truyền ra tới, theo tôi được biết, chuyện này đã trở thành kết cục đã định."
Trương Dương nói: "Lãnh đạo các ban bộ thành phố Lam Sơn khẳng định sẽ phát sinh biến động ."
Tần Thanh gật đầu, gối lên Trương Dương cường tráng hữu lực cánh tay trên, một đôi đôi mắt sáng toát ra rõ ràng lãnh tĩnh quang mang: "Như vô ý lời nói với người xa lạ thường thị trưởng sẽ tiếp nhận chức vụ thị ủy thư ác nhớ, thị trưởng chức đại khái do Ngô Minh kiêm nhiệm. . ." Lam Sơn tổ chức trên chuyện này hầu như đã trở thành kết cục đã định.
Trương Dương nói: "Hai ngày trước tôi tới Giang Thành thì thấy Ngô Minh."
Vẻ mặt Tần Thanh cũng không có phát sinh biến hóa quá lớn, nhẹ giọng nói: "Hắn đi tỉnh thành cũng là chuyện rất bình thường ."
Trương Dương nói: "Bí thư kỷ ủy mở tiệc trong nhà, mời đến là chủ tịch tỉnh Tống, biểu hiện ra là tiệc trong nhà nhưng thực tế là vì giật dây bắc cầu cho Ngô Minh cùng chủ tịch tỉnh Tống."
Tần Thanh mỉm cười.
Trương Dương lại nói: "Ngô Minh làm nhiều chuyện tại tỉnh thành như vậy, xem ra đã sản sinh lòng mơ tưởng đối với vị trí bí thư Thành ủy, nếu như thị trưởng Thường chậm đối phó, sẽ có nguy hiểm lật thuyền trong mương ."
Tần Thanh nói: "Thị trưởng Thường đối nhân xử thế cùng làm việc rất ngay thẳng chính thống, ông ấy coi thường những thủ đoạn này, nếu không ông ta cũng sẽ không đảm đương vị trí thị trưởng được lâu như vậy."
Trương Dương nói: "Kỳ thực Thường Tụng làm bí thư Thành ủy, chị làm thị trưởng, có thể xem là một cái ựa chọn hay nhất."
Tần Thanh cười nói: "Anh đó, tôi không có dã tâm như vậy, kinh nghiệm và lý lịch của tôi còn thấp, phó thị trưởng xếp phía trước tôi có rất nhiều, mà làm thị trưởng có cái gì tốt? Vị trí càng cao, càng bị người khác chu ý, mình sống hoàn toàn là vì công chúng, mà tôi và anh cùng một chỗ lại phải càng cẩn thận, tôi cũng không hy vọng như vậy. . ."
Trương Dương cảm thấy đùi đẹp của Tần Thanh càng quấn chặt lấy mình, hắn ôm lấy eo nhỏ của Tần Thanh, nhẹ nhàng vê nặn tại trên bộ ngực phong mãn của nàng: "Nhưng cuối cùng chị sẽ thăng chức."
Tần Thanh nói: "Tôi làm phó thị trưởng còn chưa được bao lâu, tại trên vị trí này căn bản không làm ra nhiều thành tích lắm ." Theo như lời Tần Thanh nói kỳ thực chỉ là một nguyên nhân trong đó, theo thời gian nàng ở tại trong quan trường càng lâu, từ chỗ sâu dưới đáy lòng của nàng đã sinh ra một loại cảm giác sợ hãi đối với hoàn cảnh sâu không thể lường được chỗ này, càng đi lên cao, sẽ càng sinh một loại cảm giác lạnh giá không chịu nổi trên cao.
Trương Dương nói: "Ngô Minh là một kẻ tiểu nhân, nếu như để cho loại tiểu nhân này đắc chí, đối với Lam Sơn mà nói cũng không phải cái chuyện gì tốt."
Tần Thanh nói: "Công bằng mà nói, hắn cũng là có chút năng lực, lần này trong tỉnh cũng đem hắn làm một trong các đối tượng quan sát cho vị trí bí thư Thành ủy . ."
Trương Dương cười nhạt một tiếng: "Chỉ bằng hắn!" Trương Dương cũng không đem chuyện Ngô Minh yêu đương vụng trộm cùng Trương Lập Lan nói cho Tần Thanh biết, chuyện này tuyệt đối sẽ sinh ra hiệu quả bùng nổ tại trong thể chế, Ngô Minh mày không phải muốn làm bí thư Thành ủy sao? Tao liền nhìn xem mày làm thế nào, lão tử đơn giản sẽ không đẩy mày bây giờ nhưng sẽ đẩy tại thời điểm mấu chốt nhất, tao muốn cho mày mất hết mặt mũi, tâm cơ uổng phí. Ác cảm của Trương Dương đối với Ngô Minh tồn tại đã lâu, từ khi Ngô Minh cho trưởng ban tòa soạn báo Lam Sơn Lưu Văn Quân theo dõi chụp lén, Trương Dương liền nhớ kỹ mối thù này, không phải là không báo, mà chưa tới lúc thôi, Trương đại quan nhân toàn tâm muốn cho Ngô Minh ngã một cái thật đau.
Tần Thanh kề sát Trương Dương nói: "Anh đó, càng ngày càng giống một kẻ âm mưu."
Trương Dương than thở: "Người trong giang hồ thân không do mình! Quan trường là chỗ đáng sợ nhất hiểm ác nhất trên đời này, ngươi không hại người, người khác lại muốn hại ngươi, mọi người đã quen giẫm vai người khác để tiến lên, đây là quy tắc của trò chơi. . ." .
Tần Thanh nói: "Kiên định làm việc của mình không phải tốt hơn sao? Vì sao phải phí tinh lực tại trên đấu tranh chính trị."
Trương Dương nói: "Quan viên trong nước luôn mồm nên vì nhân dân phục vụ, nhưng trong đầu đa số những người đó nghĩ đều là làm sao hợp tác kinh doanh tốt hơn, làm sao mau chóng thăng chức, nếu như chỉ là một số ít người thì còn tốt, bây giờ đại đa số mọi người đều tồn tại suy nghĩ như vậy, thường thường một vị trí sẽ có mười mấy, hay cả trăm, thậm chí ngàn vạn người mong mỏi, cạnh tranh làm sao có thể không kịch liệt chứ?"
Tần Thanh nói: "Đấu tới đấu lui có gì thú vị sao."
Trương Dương đại quan nhân nói: "Cùng người đấu vô cùng vui."
Tần Thanh mân mê môi anh đào nói: "Nếu có một ngày, lợi ích chính trị của anh cùng tôi phát sinh xung đột, anh cũng sẽ đấu với tôi sao."
Trương đại quan nhân suy nghĩ một chút nói: "Gì chứ, không đấu, đối với chị vĩnh viễn là chỉ có vú mềm mại, sung sướng thoải mái. . ." .
Tần Thanh không nhịn được nở nụ cười, cảm giác ngực mình rơi vào trong đôi bàn tay to của thằng nhãi này. Trương Dương xoay người đem phó thị trưởng Tần đặt ở trên giường, nhìn đôi mắt đẹp như nước của Tần Thanh, thấp giọng nói: "Tôi và chị đấu tranh chỉ hạn chế tại trên giường."
Con ngươi Tần Thanh khép hờ, trong e thẹn lộ ra quyến rũ vô hạn, chỉ cảm thấy phần nóng rực kia của Trương Dương từng chút xâm nhập vào thân thể mềm mại của nàng, theo động tác của Trương đại quan nhân, mười ngón tay búp xuân của Tần Thanh cắm thật sâu vào trên da thịt của Trương Dương.
Dưới sự khuyên bảo của Tần Thanh, Trương Dương cùng ngày vẫn là đi tới kinh thành, Tần Thanh không muốn Trương Dương bởi vì chuyện nhà của mình thay đổi kế hoạch, lại càng không muốn tình cảm giữa Trương Dương cùng Sở Yên Nhiên vì mình mà sinh ra vết rách.
Lúc Trương Dương lái ô-tô đi tới kinh thành đã là mười giờ tối, không khéo trời lại nổi lên cơn mưa, mưa rất lớn.Trương Dương phải buông chậm tốc độ xe lại, hắn gọi điện thoại cho Sở Yên Nhiên: "Yên Nhiên, tôi đến kinh thành rồi."
Sở Yên Nhiên lúc này đang ở chỗ trọ của Tần Manh Manh, Trương Dương gọi điện tựa hồ cũng không mang đến cho nàng kinh hỉ gì lớn. Nàng nhẹ giọng nói: "Trời mưa rất lớn, anh lái xe cẩn thận, quá muộn rồi, nh không nên tới, Tiểu Manh ngủ rồi, anh đừng tới đánh thức cô ấy."
Trương đại quan nhân từ Giang Thành rất xa chạy đến nơi đây, nguyên là trông cậy cho Sở Yên Nhiên một cái kinh hỉ, nhưng lúc này có cảm giác khuôn mặt nóng dán tại trên cái mông lạnh, hắn ngượng ngùng nói: "Tôi còn chưa ăn cơm." Sở Yên Nhiên nói: "Vậy tìm một khách sạn, ăn cơm xongthì nghỉ lại, ngày mai tôi cùng Manh Manh tới tìm anh."
Trương Dương còn muốn nói cái gì đó thì Sở Yên Nhiên ở đầu dây bên kia nói: "Tôi mệt rồi, ngày hôm nay phải điều chỉnh lại giờ, ngủ trước."
Trương đại quan nhân nghe tiếng gác máy, bất giác ngẩn ra.
Sở Yên Nhiên dập điện thoại xong, trên mặt ẩn chứa một tầng u oán nhàn nhạt.
Tần Manh Manh đi tới đưa cho nàng một ly sữa chua, nhẹ giọng nói: "Trước khi ngủ uống một lu sữa chua có thể làm đẹp da."
Sở Yên Nhiên cười cười nhàn nhạt, có thể nhìn ra được nàng cười rất miễn cưỡng.
Tần Manh Manh nói: "Sao vậy? Tức giận với anh tôi hả?"
Sở Yên Nhiên nói: "Không tức giận, chỉ là có chút thất vọng."
Tần Manh Manh nói: "Anh ta chính là cái dạng này, nhiệt tình cả ngày bận việc vì người khác, liều lĩnh, không chú ý chi tiết. . ."
Sở Yên Nhiên nhẹ giọng nói: "Trong quá khứ nếu như tôi có việc, chung quy hắn sẽ xuất hiện ở trước mặt tôi trước tiên. . ." .
Tần Manh Manh không nói gì, nàng hiểu tình cảm của Sở Yên Nhiên đối với Trương Dương, hai người lâu như vậy không gặp, Sở Yên Nhiên trở về nước, đương nhiên cái đầu tiên muốn nhìn thấy tại sân bay là hình dáng của Trương Dương, nhưng Trương Dương lại làm cho nàng thất vọng rồi, biểu hiện xem ra chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng chỗ quan trọng nhất của tình cảm lại chính là ở chỗ rất nhỏ đó.
Sở Yên Nhiên nói: "Tôi biết hắn bận việc vì hôn lễ của Tần Bạch, có lẽ là bằng hữu quan trọng hơn so với tôi nhiều lắm. . ." Nói những lời này, trong đầu nàng hiện ra thân ảnh của Tần Thanh, Sở Yên Nhiên bỗng nhiên cảm thấy nổi lên một trận ủy khuất, nàng không cách nào hình dung được loại cảm giác này, đứng lên, đẩy cửa ra, ở bên ngoài mưa thu đang ngày càng mau.
Tần Manh Manh nói: "Yên Nhiên, tôi về về trước cô, tôi đã nói qua cùng Trương Dương, trong lòng anh ấy thủy chung nghĩ đến cô."
Sở Yên Nhiên nhẹ giọng nói: "Thời gian sẽ thay đổi tất cả, quá khứ tôi tin, nhưng bây giờ. . ."
Tần Manh Manh cười nói: "Bây giờ vẫn là như thế, tin tôi đi, tôi nhìn ra được."
Sở Yên Nhiên nói: "Lúc ở nước Mỹ, tôi luôn nghĩ đến hắn, mấy ngày nay tôi đều chờ mong một màn đi xuống máy bay cùng hắn gặp lại, khi tôi biết hắn không cách nào tới, vốn tưởng rằng mình sẽ rất khó trải qua, nhưng không ngờ lại bình tĩnh đến kỳ diệu, chỉ là có chút thất vọng, cũng không cảm thấy khổ sở. Ngay cả chính tôi cũng không thể tin tưởng mình sẽ bình tĩnh như thế, hay là không chỉ có hắn thay đổi?"
Tấu Manh Manh nói: "Có lẽ hai người đã lâu không gặp, cho nên sản sinh ra một chút cảm xa lạ, tình cảm là cần gắn bó, nếu như không giữ gìn cũng trở nên xa lạ, có lẽ là lúc hai người gặp mặt lúc sẽ tốt hơn, tất cả hiểu lầm không còn tồn tại nữa."
Trong đôi mắt đẹp của Sở Yên Nhiên toát ra sự ưu thương nhàn nhạt: "Chỉ hy vọng như thế. . ." .
Lúc Trương đại quan nhân đi tới khu trọ của Tần Manh Manh đã là mười một giờ đêm, hắn dựa theo địa chỉ Tần Manh Manh cho hắn chạy đến dưới lầu, thấy trong phòng Tần Manh Manh đã tắt đèn, mưa lúc này rơi xuống càng lớn, Trương Dương cầm lấy điện thoại, suy nghĩ một hồi, rốt cục vẫn là bỏ đi ý niệm gọi điện thoại cho Sở Yên Nhiên trong đầu, hắn đi ô-tô tới bên ngoài, vất vả lắm mới tìm được một cái khách sạn, liền gọi món ăn, mở bình rượu, tại dưới màn mưa đêm này tự rót tự uống. Trương Dương có thể thông cảm với cảm xúc trong lòng của Sở Yên Nhiên, mình đã đồng ý với nàng đi tới sân bay đón, nhưng bởi vì chuyện của Tần Bạch mà ngừng lại, làm cho hắn thất hứa, đối với Sở Yên Nhiên mà nói, tất nhiên là cực kỳ thất vọng.
Ở dưới cơn mưa đêm, tại dưới ngọn đèn mờ nhạt, Trương Dương một mình uống rượu, tình cảnh như vậy làm cho hắn nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, tất cả các loại chuyện cũ đuổi theo Sở Yên Nhiên tại Hắc SƠn Tử đều hiện lên trong lòng, bỗng nhiên Trương Dương ý thức được, tình cảm giữa mình cùng Sở Yên Nhiên có thể đối mặt với một hồi nguy cơ, từ trong tối chụp ảnh hắn đến ngoài sáng đả kích hắn, có người đã ra sức chế tạo mâu thuẫn tỏng đó, nhìn trước mắt, người này vô cùng có khả năng chính là Hứa Gia Dũng, Trương Dương thầm hạ quyết tâm, lúc trở về từ kinh thành chuyện hắn muốn làm nhất chính là tìm được Hứa Gia Dũng, làm cho gã biết thế nào là mùi vị thống khổị, tên tiểu nhân này ra sức ẩn ở góc mà ánh mặt trời không chiếu tới được sai người ngáng chân hắn, Trương Dương cũng không sợ, nhưng mà hắn lo lắng Hứa Gia Dũng đem ma trảo hướng tới người thân của hắn.
Ông chủ khách sạn là một vị lão đầu tóc bạc trắng, ông ta cười nói: "Chàng trai trẻ, đã trễ thế này làm sao còn uống rượu một mình giải sầu vậy?"
Trương Dương cười nói: "Mới từ bên ngoài tới, chưa ăn cơm ạ. "
"Uống rượu mà không ăn gì cũng không tốt, trước tiên ăn một chút gì đó lót dạ đi."
Trương Dương thân mật cười cười.
Lão đầu lại hỏi: "Cậu ở kinh thành không có bạn sao?"
"Rất nhiều, nhưng mà quá muộn rồi, không đành lòng quấy rối bọn họ. . ."
Đêm đã khuya, nhưng Sở Yên Nhiên vẫn chưa đi vào giấc ngủ, nàng lẳng lặng đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn ngọn đèn đường mờ nhạt ở ngoài cửa sổ, nàng biết Trương Dương đã ở kinh thành, nhất định cách nàng không xa, nhưng mà trong lòng nàng tràn ngập mâu thuẫn cùng thống khổ, lúc về nước nàng nghe nói nhiều chuyện về Trương Dương, việc này đều làm cho tâm tình vốn đã phiền muộn của nàng càng thêm sương giá, nàng biết sở dĩ Trương Dương không đi sân bay tiếp nàng là bởi vì hôn lễ Tần Bạch xuất hiện biến cố, nhưng xét đến cùng, cũng bởi vì Tần Bạch là em trai Tần Thanh, Sở Yên Nhiên lắng nghe tiếng mưa thu rơi tí tách, trong lòng yên lặng tự hỏi: "Có phải ở trong lòng hắn Tần Thanh còn quan trọng hơn mình nhiều lắm phải không?"