Chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore Phạm Tư Kỳ năm nay hai mươi tám tuổi, thân hình thon dài, có lẽ là bởi vì trường kỳ hứng nắng Đông Nam Á cho nên da thịt ngăm đen, có một hàng lông mày đậm rất ít thấy ở nữ giới, mắt rất to, mũi cao, môi dày, đường viền khuôn mặt lộ ra vẻ kiên ngạch, cả người rất săn chắc, anh khí bức người, tuy cô ta cũng để tóc dài, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác với Kiều Mộng Viện cắt tóc ngắn, Kiều Mộng Viện thì ôn nhu và nhàn tĩnh, còn Phạm Tư Kỳ thì lại lộ ra một loại dã tính và quả cảm.
Trương Dương lần đầu tiên nhìn thấy Phạm Tư Kỳ liền cảm thấy vị chủ tịch này giống như là một người giả đàn ông, nữ nhân cũng không ra nữ nhân, trước đây Trương Dương luôn bình luận về Thời Duy như vậy, nhưng Thời Duy nếu đứng cạnh Phạm Tư Kỳ, vị đạo nữ giới của Thời Duy sẽ lộ ra hết, đây chính là so sánh.
Thực sự khiến Trương Dương cảm thấy hứng thú là Hứa Gia Dũng, hắn không ngờ Hứa Gia Dũng còn dám đặt chân tới mảnh đất Giang Thành này.
Hứa Gia Dũng lạnh lùng nhìn Trương Dương, gã rất nhanh liền phát hiện ra một chuyện, Trương Dương và Kiều Mộng Viện không ngờ lại đi giày thể thao cùng kiểu, một loại ghen ghét đố kỵ không thể miêu tả được dâng lên trong lòng hắn.
Kiều Mộng Viện và Phạm Tư Kỳ bắt tay nhau, mỉm cười nói: "Phạm tiểu thư chỉ nói phái trợ lý tới ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, không ngờ lại tự mình tới đây!"
Phạm Tư Kỳ nói: "Vốn là muốn để Gia Dũng tới một mình, nhưng tôi lại không yên tâm để anh ta đi một mình."Cô ta chìa tay về phía Hứa Gia Dũng, Hứa Gia Dũng mỉm cười nắm lấy tay Phạm Tư Kỳ, Trương Dương lúc này mới lưu ý thấy trên cổ tay hai người đeo nhẫn cùng kiểu, lần này thì đến lượt Trương đại quan nhân cảm thấy kinh ngạc, thằng ôn Hứa Gia Dũng này có bản sự gì vậy? Sao chỉ nháy mắt đã có thể cưa được chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt? Con mẹ nó, theo lý là không thể nào, thằng ôn này hiện tại chính là một thái giám sống mà!
Hứa Gia Dũng mỉm cười nhìn Kiều Mộng Viện, nói: "Mộng Viện, quên nói với em, anh và Tư Ký đã đăng ký kết hôn rồi!"
Kiều Mộng Viện thoáng cảm thấy chua xót, lời nói của Hứa Gia Dũng rõ ràng đã đả kích cô ta, tuy không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, nhưng dẫu sao cũng là một loại đả kích.
Trương Dương kịp thời kéo tay Kiều Mộng Viện, quan tâm nói: "Mông Ngu, chân cô còn chưa khỏi hẳn, ngồi xuống rồi nói!"
Kiều Mộng Viện cảm kích nhìn Trương Dương một cái, Trương Dương liền đỡ cô ta ngồi xuống. Trong thời gian ngắn ngủi, Kiều Mộng Viện đã điều chỉnh tình tự của mình rất tốt, cô ta lịch sự cười nói: "Mời Phạm tiểu thư mời, mời Hứa tiên sinh ngồi!" Nhìn Hứa Gia Dũng và Phạm Tư Kỳ nắm chặt tay nhau, Kiều Mộng Viện đột nhiên minh bạch, Hứa Gia Dũng lần này là lai giả bất thiện, gã không những muốn lấy lại Hối Thông, mà còn muốn lợi dụng hôn nhân của gã và Phạm Tư Kỳ để đả kích mình.
Trương Dương ở sâu trong lòng thầm phỉ nhổ Hứa Gia Dũng, lòng báo thù của thằng ôn này quá nặng, cho dù gã và Kiều Mộng Viện chia tay thì cũng không phải là do Kiều Mộng Viện tạo thành, gã không ngờ lại lợi dụng loại thủ đoạn ti bỉ này để đả kích Kiều Mộng Viện, lòng dạ của loại người này quá nhỏ nhen, chẳng trách gã lại thù hận mình như vậy.
Phạm Tư Kỳ nói: "Kiều tiểu thư đã xem qua hợp đồng chuyển nhượng cổ phần chưa?"
Kiều Mộng Viện gật đầu, nói: "Xem qua rồi, điều kiện được đề ra rất công bằng!"
Phạm Tư Kỳ mỉm cười, nói: "Nếu Kiều tiểu thư không có dị nghị gì, tôi muốn nhanh chóng ký kết hợp đồng chuyển nhượng cổ phận, tôi và Gia Dũng còn phải đi Châu Âu hưởng tuần trăng mật, không muốn ở lại Giang Thành quá lâu." Những lời này lại có chút khoe khoang rồi.
Kiều Mộng Viện rất có phong độ, nói: "Quên mất chưa chúc mừng hai vị!"
Phạm Tư Kỳ mỉm cười, nói: "Cám ơn, tôi biết giữa cô và Gia Dũng từng có một đoạn tình cảm, tôi hi vọng chuyện này sẽ không làm ảnh hưởng tới sự hợp tác của chúng ta, cũng sẽ không ảnh hưởng chúng ta trở thành bạn bè."
Trương Dương đã không nghe nổi nữa rồi, Phạm Tư Kỳ và Hứa Gia Dũng căn bản là đang dùng tư thái của kẻ chiến thắng để diễu võ dương oai, hai vợ chồng này thì tính là gì chứ? Thông đồng thì thông đồng đi, đừng có lấy ra khoe khoang, như vậy rất là làm chướng mắt Trương Dương. Trương Dương nói: "Phạm tiểu thư, con người ta không thế nào khoe khoang như vậy đâu, thứ ngàn vàng khó kiếm ở trong mắt cô nhưng ở trong mắt người khác có khi lại không đáng tiền, tôi không biết tính tình của người Singapore, có điều người Singapore đa số đều là con cháu của người Trung Quốc mà, người Trung Quốc chúng tôi rất chú trọng hàm súc và khiêm hư, cho dù là thật sự tìm được báu vật cũng không mang ra khoe đâu, vạn nhất thứ nhặt được là một cục cứt, há chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ ư?"
Phạm Tư Kỳ nhíu mày, chỉ cảm thấy con người của Trương Dương rất mất phong độ.
Kiều Mộng Viện trong lòng thì ấm áp, Trương Dương sở dĩ nói vậy cũng là vì bất bình thay cho mình.
Hứa Gia Dũng lạnh lùng nói: "Phó thị trưởng Trương trở thành trợ lý của Kiều tiểu thư từ lúc nào vậy? Thời gian tôi rời khỏi Hối Thông không lâu, không ngờ lại phát sinh nhiều biến hóa như vậy."
Trương Dương cười nói: "Buồn cho anh cũng là học ở nước Mỹ về, trợ lý có rất nhiều loại, có trợ lý công tác, có trợ lý cuộc sống, có trợ lý tình cảm, tôi là trợ lý tình cảm của Mộng Viện!"
Kiều Mộng Viện mặt nóng lên, nhưng không lên tiếng phản bác.
Hứa Gia Dũng nói: "Trợ lý tình cảm, đúng là mới mẻ, đáng tiếc chủ đề mà chúng tôi hôm nay bàn luận là cổ phần của Hối Thông, cái này hình như không có bất kỳ quan hệ nào với Trương tiên sinh cả."
Trương Dương nói: "Có quan hệ hay không thì anh không nói được!"
Phạm Tư Kỳ nói: "Kiều tiểu thư, đây chính là đạo đãi khách của các người ư?"
Kiều Mộng Viện nói: "Anh ấy hình như nói không sai mà!"
Phạm Tư Kỳ ngây ra.
Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Chủ tịch của Hối Thông trước mắt vẫn là tôi, chuyện của Hối Thông..."Cô ta lạnh lùng nhìn Hứa Gia Dũng: "Anh không nói được!"
Phạm Tư Kỳ nói: "Chuyện chuyển nhượng cổ phần..."
Kiều Mộng Viện lạnh lùng nói: "Tôi hiện tại không muốn nói tới chuyện này nữa!"
Phạm Tư Kỳ đứng bật dậy, nói: "Không muốn bàn thì chúng tôi tới đây làm cái gì? Lúc trước cô nói là sẽ ký mà!"
Kiều Mộng Viện nói: "Một ngày chưa ký thì tờ hợp đồng chuyển nhượng chỉ tính là một tờ giấy lộn!"
Phạm Tư Kỳ ngay cả hứng thú ăn cơm cũng không nói nữa, quay người bừng bừng tức giận quả đi, Hứa Gia Dũng mặt cũng tái xanh đi theo, Trương đại quan nhân ở phía sau âm dương quái khí, nói: "Chúc hai vị sớm sinh quý tử nhé!"
...
Hai người lên chiếc xe Lincoln ở cửa bỏ đi, Hứa Gia Dũng đóng cửa xe lại, đột nhiên giơ tay lên tát cho Phạm Tư Kỳ một cái, đánh cho Phạm Tư Kỳ ngã ngửa ra sau, không đợi Phạm Tư Kỳ bò dậy, Hứa Gia Dũng đã bóp cổ cô ta, ánh mắt lộ hung quang, nói: "Tiện nhân! Cô là cố tình, cô cố ý chọc giận Kiều Mộng Viện, cô muốn phá hỏng kế hoạch của tôi!"
Phạm Tư Kỳ bị gã bóp cho nghẹ thở, liều mạng tóm lấy tay Hứa Gia Dũng, Hứa Gia Dũng thấy cô ta đã bắt đầu trợn mắt lên mới thả tay ra, Phạm Tư Kỳ ôm cổ ho kịch liệt.
Hứa Gia Dũng nắm lấy tóc cô ta, ghé vào tai cô ta, hạ giọng nói: "Tiện nhân! Có tin tôi nói hết chuyện xấu của cô ra không, tới lúc đó cô và cái gia tộc đáng chết của cô toàn bộ đều thành trò cười của thiên hạ!"
Phạm Tư Kỳ tức giận nhìn Hứa Gia Dũng, trong mắt cô ta lại đầy vẻ sợ hãi, Hứa Gia Dũng dùng sức kéo tóc cô ta, nói: "Cô tốt nhất hãy ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, tôi làm sao mà đóng vai chồng tốt của cô được?"
...
Kiều Mộng Viện cầm chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, uống xong chén này lại rót đầy chén khác, khi chuẩn bị uống tiếp thì lại bị Trương Dương nắm lấy cổ tay, Kiều Mộng Viện tức giận lườm Trương Dương: "bỏ tôi ra!"
Trương Dương nói: "Vì một tên tiểu nhân như vậy mà thương tâm, có đáng không?"
Kiều Mộng Viện nói: "Tôi không phải là thương tâm, tôi là đang phẫn nộ!"
Trương Dương cười nói: "Cô phải chăng là có cảm giác bị người ta vứt bỏ?"
Kiều Mộng Viện nói: "Gã có tư cách đó ư?"
Trương Dương nói: "Gã căn bản là không xứng với cô, gã mang nữ nhân tới trước mặt cô diễu võ dương oai, kỳ thực là bởi vì gã tự ti, gã muốn chọc tức cô, cô nếu tức giận thì là trúng kế của gã rồi."
Kiều Mộng Viện không nói gì, Trương Dương phân tích không sai.
Trương Dương nói: "Cho nên cô đừng cảm thấy tức giận, ngược lại, cô nên cảm thấy may mắn, cô nên cảm tạ gã đã buông bỏ cô!" Trương Dương ngoài miệng thì khai thông cho Kiều Mộng Viện, nhưng trong lòng thì lại hiểu rằng, Kiều Mộng Viện và Hứa Gia Dũng có tình cảm nhiều năm như vậy rồi, không phải nói vứt bỏ là vứt bỏ, Hứa Gia Dũng lợi dụng phương pháp này để chọc tức Kiều Mộng Viện khó tránh khỏi quá ti bỉ rồi.
Kiều Mộng Viện thở dài: "Gã muốn làm thế nào thì làm, đợi khi tôi ký xong bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đó rồi, sau này sẽ phân rõ giới hạn với Hối Thông."
Trương Dương nói: "Vì sao? Hối Thông không phải là của một mình gã, từ khi thành lập tới nay, những gì cô bỏ ra vì Hối Thông nhiều hơn gã nhiều, cô vừa xuất lực lại vừa xuất tiền, không có lý do gì lại đi tiện nghi cho gã!"
Kiều Mộng Viện nói: "Tôi thật sự mệt rồi, tôi không muốn có bất kỳ dây dưa nào với người này nữa!"
Trương Dương nói: "Hứa Gia Dũng muốn làm gì, cô nên biết rõ, cô nhượng lại Hối Thông cho gã, gã sẽ thay đổi triệt để mà kinh doanh thật tốt ư?" Trương Dương lắc đầu, nói: "Không đâu, trong lòng gã chỉ có cừu hận, chuyện mà gã muốn làm nhất là báo thù, báo thù tất cả những người mà gã cho rằng đã có lỗi với gã!"
Kiều Mộng Viện buồn bã nói: "Trong lòng tôi rất loạn, tôi thật sự không biết nên làm thế nào!"
Trương Dương thì biết mình lên làm thế nào, Hứa Gia Dũng muốn mượn vào Tinh Nguyệt để lấy lại Hối Thông, cho dù là gã đạt được mục đích thì hành động phục thù của gã vẫn sẽ không đến đây là dừng lại, sau khi chuyện của Tần Bạch phát sinh, Trương Dương đã hiểu được sự điên cuồng của Hứa Gia Dũng, hắn nhận thức được rằng tuyệt đối không thể để mặc cho hành động báo thù điên cuồng của tiếp tục xảy ra, nếu không thì sẽ có người ở bên cạnh hắn bị thương hại.
....
Công ty vận tải Xương Cát của Viên Lập Ba gần đây sinh ý không tồi. Từ sau khi trải qua chuyện lần trước bị Trương Dương vu hãm trộm xe, Viên Lập Ba thật thà hơn nhiều, gã ngộ được một đạo lý. Trên thế giới này là dựa vào thực lực để nói chuyện, rõ ràng chuyện trộm xe không liên quan gì tới mình, nhưng Trương Dương lại cứ vậy nhận định là gã làm, cục tức này gã chỉ có thể nuốt xuống.
Trước đây Viên Lập Ba một mực cho rằng mình có thể hoành hành ở Giang Thành, ông già là phó hị trưởng chủ quản nông nghiệp, lại là thường ủy thị ủy, mình lại là đệ tử của Lương Bách Xuyên, chủ tịch hiệp hội Hình Ý quyền. Nhưng hiện tại xem ra nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tòa núi dựa của Trương Dương người ta lớn hơn gã, nắm đấm cũng cứng hơn gã. Cho nên gã chỉ có nước chịu thiệt, cho dù là vụ trộm xe bị oan uổng, Viên Lập Ba lại không cảm thấy quá ủy khuất, thực lực không bằng người ta, tự nhiên là phải thua.
Viên Lập Ba sau khi thông qua chuyện này đã quyết định, đối với loại sát tinh như Trương Dương, đã không đấu được thì còn trốn làm gì? Mình cứ thực thà làm sinh ý vận tải của mình, sau này không phát sinh xung đột với hắn nữa, thậm chí không gặp mặt hắn nữa, vậy thì hắn làm sao mà khi phụ mình được? Cho nên Viên Lập Ba gần đây thu liễm hơn nhiều.
Khi Trương Dương xuất hiện ở công ty vận tải Xương Cát, Viên Lập Ba đang phát lương cho công nhân, nghe nói là Trương Dương tìm gã, sợ đến nỗi đánh rơi cả tiền trong tay, khi Viên Lập Ba đang cúi xuống nhặt tiền thì Trương Dương đi tới, cười ha ha nói: "Giám đốc Viên ở đây à?"
Viên Lập Ba thấy người ta đã tìm đến cửa, tránh cũng không tránh được nữa rồi, chỉ có thể giơ mặt ra mà đỡ, giao chuyện phát lương cho quản lý kho để hàng Tống Nhật Tông, nhìn Trương Dương, cảnh giác nói: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"
Trương đại quan nhân cố nặn ra một nụ cười thân thiện: "Giám đốc Viên à, tôi lần này đặc biệt là tới để xin lỗi anh!"
Viên Lập Ba nghe thấy hắn nói vậy, có chút được yêu quá mà sợ, lần trước ở giữa bàn dân thiên hạ bị hắn đập cho một trận, còn vu hãm mình trộm xe, hiện tại thái độ của Trương Dương đột nhiên lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, Viên Lập Ba có chút không tiếp nhận được, hắn kinh ngạc nhìn Trương Dương.
Trương Dương vẫn tươi cười, nỏi: "Giám đốc Viên à, tôi mời anh đi ăn cơm!"
Viên Lập Ba nói: "Tôi còn có việc."
Trương Dương đã ôm lấy vai gã bước ra ngoài cửa: "Có bận hơn nữa thì cũng phải ăn cơm, chuyện lần trước trong lòng tôi thực sự là thấy áy náy lắm, bữa cơm này anh nói sao cũng phải ăn."
Viên Lập Ba không phải là sợ ăn cơm, gã là không thể hiểu được Trương Dương đang giở trò gì, chỉ sợ Trương Dương lại kéo gã ra ngoài rồi đánh một trận.
Câu tiếp theo của Trương Dương đã xóa sạch mọi nghi ngờ của gã, Trương Dương nói: "Tôi còn mời cả anh trai của anh nữa, không xa đâu, ở ngày quán gà trống Cổ Thành ở ven tường cổ thôi."
Viên Lập Ba lúc này mới hơi tin Trương Dương là muốn mời mình, có điều nào có nhiều chuyện tốt như bánh đột nhiên từ trên trời rơi xuống như vậy, Viên Lập Ba tuy không được tính là tinh minh, nhưng dẫu sao cũng lăn lộn trên xã hội nhiều năm, chuyện gì cũng đều gặp rồi, vả lại Trương Dương là ai chứ, gã sớm đã lãnh giáo nhiều lần, bình thường đều là người khác mời Trương Dương đi ăn, làm gì có chuyện thằng ôn này mời người khác đi ăn cơm? Vả lại, Trương Dương đánh người có bao giờ cố kỵ đâu, hắn nếu thật sự muốn đánh mình một trận, căn bản không cần phải phiền phức như vậy, mà chắc là đã ra tay từ lâu rồi.
Trương Dương và Viên Lập Ba tới quán gà trống Cổ Thành, Viên Lập Ba vừa xuống xe đã thấy chiếc xe cảnh sát mà bình thường Viên Lập Cương, anh trai mình hay lái, xem ra anh trai đã đến từ trước rồi.
Trương Dương mỉm cười vỗ vai Viên Lập Ba, nói: "Sao? Tôi không lừa anh đúng không!"
Viên Lập Ba xấu hổ cười cười, nhưng trong lòng thì vẫn thấy hồ đồ, thằng ôn này vì sao lại mời mình ăn cơm? Hắn muốn xin lỗi mình ư? Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây ra à? Viên Lập Ba vô thức nhìn lời trời một cái, hôm nay thời tiết âm u, căn bản là không nhìn thấy mặt trời.
Khương Lượng và Viên Lập Cương đã tới trước, hiện giờ Khương Lượng là thượng cấp của Viên Lập Cương, lai là hồng nhân trong mắt Vinh Bằng Phi, gã gọi Viên Lập Cương tới, Viên Lập Cương đương nhiên là phải nể mặt. Viên Lập Cương kỳ thực cũng hồ đồ giống như em mình, Trương Dương mời khách ư? Mình không nghe lầm chứ?"
Trương Dương và Viên Lập Ba cùng nhau đi vào, thằng ôn này hôm nay mặt mày tươi cười, sau khi bước vào, chủ động chào hỏi Viên Lập Cương: "Đại đội Viênn, tới rồi à!"
Viên Lập Cương cố nặn ra một nụ cười, gã không nói gì, bởi vì thật sự là không biết nên nói gì.
Khương Lượng nói: "Còn có kiểu mời khách như của cậu à, nói là mười một giờ năm mươi, giờ đã là hơn mười hai giờ rồi, để khách phải đợi!"
Trương Dương cười nói: "Tôi còn phải đi mời Lập Ba mà!"
Viên Lập Ba trong lòng thắc mắc không thôi, tôi từ lúc nào biến thành thân thiết với anh như vậy, ngay cả Lập Ba cũng gọi ra được.
Trương Dương bao Viên Lập Ba ngồi xuống, hắn đã bảo ông chủ cửa hàng hầm sẵn gà từ trước, Khương Lượng gọi bốn món ăn. Trương Dương nói: "Bốn món sao đủ, thêm hai món nữa đi!"
Viên Lập Cương nói: "Không cần phải long trọng vậy đâu, chúng ta có bốn người ăn thôi mà!"
Trương Dương nói: "Tôi khó lắm mới mời được hai anh ăn một bữa, cũng không thể đơn giản được!" hắn lại gọi thêm hai món nữa, rồi mở rượu Mao Đài mang theo ra.
Hai anh em Viên Lập Cương và Viên Lập Ba nhìn nhau một cái, hai bên đều nhìn ra vẻ mê hoặc trong mắt đối phương, Trương Dương rốt cuộc là giở trò gì, cơm mà hắn mời không phải dễ ăn.
Rót rượu xong, Trương Dương nâng chén lên: "Nói ra cũng xấu hổ, tôi quen hai anh lâu vậy rồi, nhưng vẫn chưa từng ngồi ăn cơm cùng nhau lần nào."
Viên Lập Ba trong lòng thầm nghĩ, thời gian quen nhau không ngắn, nhưng lúc trước chúng ta là kẻ thù, tôi ngồi ăn với anh chẳng phải là tìm ngược à? Nhưng những lời này không thể nói ra được.
Viên Lập Cương cười nói: "Giờ chẳng phải là cùng ngồi ăn rồi ư?"
Trương Dương nói: "Chúng ta trước tiên cạn chén này!" Dưới lời hô hào của hắn, bốn người cũng nhau uống cạn chén rượu đầu.
Trương Dương tự mình rót rượu cho hai anh em Viên Lập Cương, điều này khiến họ có chút đứng ngồi không yên. Trương Dương nói: "Tôi biết các anh khẳng định là rất thắc mắc, đang yên đang lành sao tôi lại mời các anh uống rượu làm gì?"
Viên Lập Cương cười: "Đúng là có chút kỳ quái!"
Trương Dương cười nói: "Tôi vừa nói với Lập Ba rồi, lần trước chuyện tôi mất xe quả thật là tôi đã đổ oan cho anh ấy, giờ tôi xin được chính thức nói lời xin lỗi, tôi sợ là Lập Ba không chịu tiếp nhận, cho nên mới bảo Khương Lượng mời người làm anh là anh tới."
Viên Lập Cương cười nói: "Chuyện này đã qua rồi, đã là hiểu làm thì chúng ta đừng nhắc lại nữa, Lập Ba cũng không đề ở trong lòng đâu.
Viên Lập Ba trong lòng kỳ thực rất uất ức, lần trước bị người ta đổ oan cho là trộm xe, còn bị Trương Dương ở giữa nơi đông người đánh cho một trận, nói không ghi hận thì là không thể, nhưng hôm nay Trương Dương đã nói tới nước này, gã cũng phải biểu lộ, Viên Lập Ba nói: "Thị trưởng Trường đừng khách khí như vậy, kỳ thực trước đây tôi cũng có nhiều chỗ không đúng."
Trương Dương cầm chén rượu lên, nói: "Đừng nói vậy, là tôi không đúng, hôm nay tôi trước tiên là xin lỗi anh, anh nếu chịu tha thứ cho tôi thì hai chúng ta uống cán chén rượu này, nếu như trong lòng anh vẫn còn cảm thấy uất ức thì tôi giơ mông ra cho anh đá vài cái, đợi anh hết tức rồi chúng ta lại uống."
Viên Lập Ba cũng rất muốn đá hắn mấy cú, nhớ tới trước kia bị hắn khi phụ đến thảm, thực sự là hận tới ngứa răng, nhưng Trương Dương đã có tư thái như vậy mà lại nói ra những lời này, chính là tính chuẩn Viên Lập Ba sẽ không thể quá đáng, kỳ thực Trương Dương cũng nghĩ rằng cho gã mượn thêm một lá gan gã cũng không dám.
Viên Lập Cương thì nhìn Trương Dương với con măt khác, Trương Dương đúng là một nhân vật, người ta đây mới gọi là có thể cúi mình, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Viên Lập Ba bưng chén rượu lên, nói: "thị trưởng Trương, Viên Lập Ba tôi cũng không phải là người hẹp hòi, lúc trước đã là hiểu lầm, tôi cũng không ghi nhớ trong lòng làm gì, chén rượu này tôi uống rồi, chuyện trước đây chúng ta một bút xóa sạch." Gã chạm cốc với Trương Dương rồi ngửng đầu lên uống cạn rượu. Viên Lập Cương trong lòng than thầm, biểu hiện của em mình cũng rất có phong độ, không hề rơi vào thế hạ phong.
Trương Dương uống chén rượu đó, vội vàng rót tiếp cho Viên Lập Ba, Viên Lập Ba thò tay ra cướp lấy bình rượu: "thị trưởng Trương, anh đừng khách khí như vậy!"
Trương Dương kiên trì rót đầy chén cho gã, nói: "Rõ ràng là anh khách khí mà, tuổi anh lớn hơn tôi, vậy mà cứ luôn miệng gọi thị trưởng Trương, rõ ràng là không coi tôi là bạn, anh gọi tôi một tiếng Trương Dương, hoặc là gọi anh em thì tốt hơn."
Viên Lập Ba nghe thấy hắn nói thân thiết như vậy, trong lòng biết quan hệ giữa họ vẫn chưa tới mức như vậy, tiếng anh em này nói sao cũng không gọi ra miệng được.
Khương Lượng nhìn tình cảnh ở trước mặt, trong lòng không nhịn được muốn bật cười, tên Trương Dương này đúng là không phải hạng tốt lành gì, hôm nay hắn gọi mình đi phối hợp diễn kịch, lừa cho hai anh em Viên Lập Ba một vố.
Rượu quả thật là đồ tốt, theo mấy chén xuống bụng, bầu không khí trên bàn rượu rõ ràng biến thành càng lúc càng hài hòa, tửu lượng của hai anh em Viên Lập Cương không tồi, nhưng bọn họ không thể nào so bì được với Trương Dương, khi Trương Dương đã rắp tâm muốn chuốc say họ, hắn nhất định có thể đạt được mục đích, cho dù là uống với từng người trong hai anh em Viên Lập Cương, bọn họ cũng không phải là đối thủ, huống chi là bên cạnh còn có một Khương Lượng trợ giúp.
Rượu vào bụng được kha khá, chút khúc mắc trong lòng Viên Lập Ba đã bị hơi rượu dung hóa gần hết, gã cầm chén rượu lên chủ động chạm cốc với Trương Dương: "Trương Dương à, trước đôi tôi cũng có chỗ không phải với anh, kỳ thực chúng ta đều là ngời tình tình ngay thẳng. Nếu sớm ngồi lại với nhau, nói rõ mọi chuyện ra thì cũng không mâu thuẫn như vậy." Rượu vào thì lớn gan, Viên Lập Ba tuy không phải là anh hùng, nhưng có mấy chén vào bụng, gan cũng tự nhiên lớn ra, không ngờ lại trực tiếp gọi tên Trương Dương.
Trương Dương nói: "Lập Ba à, kỳ thực hai chúng ta ở sâu trong xương cốt đều có chút ngạo khí, chẳng ai chịu phục ai? Loại người như chúng ta gặp nhau, khẳng định sẽ luận cao thấp, trước đây là tôi không đúng với anh, con người tôi quá hiếu thắng, khiếu cho anh phải chị ủy khuất, anh đánh tôi đi, anh đánh tôi đi!" Thằng ôn này giả vờ ngà ngà say, nắm lấy nắm tay của Viên Lập Ba, hướng vào mặt mình.
Viên Lập Ba vội vàng rụt tay lại, kích động vỗ cánh tay Trương Dương, nói: "Trương Dương... anh có thể gọi tôi một tiếng anh, trong lòng tôi... cảm động lắm.. cảm động lắm.. cái gì của có thể tháo gỡ được hết! Nào, chúng ta uống vài chén!" Viên Lập Ba thật sự là đỏ lựng cả mắt rồi, con người ta một khi uống nhiều, nước mắt cũng biến thành dễ rơi hơn, đặc biệt dễ cảm động.
Khương Lượng ở bên kia cũng không nhàn rỗi, gã biết nhiệm vụ của mình là gì, sau khi cùng Viên Lập Cương uống vài chén, liền nói khẽ: "Lập Cương à, phân cục khu Văn Uyên gần đây có biến động nhân sự, cậu biết không?"
Viên Lập Cương gật đầu, nói: "Có nghe nói rồi, cục trưởng Tiết được điều tới thị cục làm phó cục trưởng." Nói tới đây gã tựa hồ như ngộ ra gì đó, chớp chớp mắt, nói: "Đại đội Khương anh phải chăng là sẽ phụ trách việc bên đó?"
Khương Lượng cười cười, gã không phủ nhận, ở trong mắt Viên Lập Cương, nụ cười của Khương Lượng chính là một loại thừa nhân, gã thật sự là rất hâm mộ vận may của Khương Lượng, hiện giờ Khương Lượng là hồng nhân trong mắt cục trưởng công an thành phố Vinh Bằng Phi, chuyện được đề thăng là điều tất nhiên, khu Văn Uyên là khu vực hành chính có kinh tế phát đạt nhất của Giang Thành, có thể lên làm cục trưởng phân cục công an khu Văn Uyên, có nghĩa là sau này tiền đồ vô hạn.
Viên Lập Cương nâng chén, nói: "Cung hỉ đại đội Khương, không, nên gọi là cục trưởng Khương mới đúng!"
Khương Lượng cười nói: "Tôi không quen thuộc lắm với khu Văn Uyên, một mình tới đó khai triển công tác nhất định là phải đối diện với rất nhiều khó khăn, Lập Cương à, cậu có hứng thú không?"
Viên Lập Cương ngây ra, lập tức trong lòng mừng rỡ vô cùng, từ sau khi Vinh Bằng Phi tới Giang Thành, gã thủy chung giậm chân tại chỗ, tuy cha của gã, Viên Thành Tích là phó thị trưởng Giang Thành và là thường ủy thị ủy Giang Thành, nhưng Vinh Bằng Phi căn bản không nể mặt ông già gã, bất kỳ ai cũng có đích hệ của mình, Khương Lượng không nghi ngờ gì nữa chính là đích hệ của Vinh Bằng Phi, Viên Lập Cương không lúc nào là không muốn được đề thăng lên một bước, hiện tại cơ hội ở trước mặt mình, chỉ cần gã chèo kéo quan hệ được với Khương Lượng, chẳng khác nào là gián tiếp bắc cầu với Vinh Bằng Phi, tiền cảnh của gã khẳng định sẽ rất sáng sủa. Viên Lập Cương nghĩ cũng rất xa, gã bắt đầu hiểu dụng ý mà Trương Dương hôm nay mời mình ăn cơm, chẳng lẽ Trương Dương là muốn thông qua chuyện này để lôi kéo hai anh em họ, đạt được mục đích hòa giải với ông già mình. Viên Lập Cương tất nhiên là nhầm rồi, trong mắt Trương đại quan nhân, Viên Thành Tích căn bản không tính là gì.
Viên Lập Cương nâng chén, nói: "Cục trưởng Khương, cám ơn anh đã coi trọng tôi, chỉ cần có chỗ nào cần đến tôi, tôi nhất định sẽ tận sức mà làm!"
Khương Lượng mỉm cười, nói: "Vậy thì quyết định thế nhé, tôi về sẽ đề xuất với cục trưởng Vinh, hai chúng ta cùng nhau làm việc chung!"
Đối với Viên Lập Cương mà nói, đây thực là là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống. Khương Lượng nói rất rõ ràng là hai bọn họ sẽ làm việc cùng nhau, cũng chính là nói, Khương Lượng sẽ giúp mình tranh thủ vị trí phó cục trưởng phân cục công an khu Văn Uyên, Viên Lập Cương muốn thăng quan đến phát điên rồi, không ngờ cơ hội lại thực sự xuất hiện ở trước mặt.
Khương Lượng đương nhiên không tự dưng cấp lợi ích cho Viên Lập Cương, gã là giúp Trương Dương đút củi nhóm lửa. Khương Lượng là uống ít nhất, đầu óc cũng tỉnh táo nhất, thấy Viên Lập Cương kích động đến nỗi mặt đỏ bừng lên, Khương Lượng cố ý thở dài: "Kể ra, vụ án trộm xe lần trước, tôi cũng có chỗ không phải là Lập Ba."
Viên Lập Cương hiện tại đã gọi Khương Lượng là quý nhân của mình, gã lắc đầu, nói: "Cục trưởng Khương sao lại nói thế, bọn ăn trộm đó một mực khai là Lập Ba, chúng ta là công an đương nhiên phải xử lý công bằng, điều tra rõ ràng mới đúng."
Trương Dương nói: "Cái đám trộm xe đó đúng là đáng ghét, căn bản là cố ý vu hãm Lập Ba mà! làm chúng ta xuất hiện hiểu lầm lớn như vậy, anh nói xem trên thế giới này sao lại có dạng người xấu như thế nhỉ, vì sao lại muốn phá hoại quan hệ của chúng ta?"
Khương Lượng nói: "Chuyện này cậu không thể trách người khác được, ai bảo cậu đắc tội với nhiều người như thế, người ta muốn lợi dụng chuyện này để phá hoại quan hệ giữa cậu và Lập Ba, khiến cậu và Lập Ba trở mặt, bọn chúng thì tọa sơn quan hổ đấu, hai người các cậu đánh nhau lưỡng bại câu thương là tốt nhất."
Viên Lập Ba giờ có chút hơi men xộc lên đầu, tức giận vỗ mạnh cái xuống bàn: "Đại đội Khương, anh nói xem... rốt cuộc là ai mà con mẹ nó xấu xa vậy? Vì sao lại... muốn chia rẽ tôi và Trương Dương.. chia rẽ quan hệ của anh em tôi?" Hay quá, mấy chén rượu xuống bụng đã thành hai anh em rồi, tình cảm phát triển quá thần tốc.
Khương Lượng cười cười, nói: "Bỏ đi, đừng nhắc tới những chuyện không vui, chúng ta uống rượu!" Gã càng không nói, Viên Lập Ba trong lòng càng hiếu kỳ, nhưng mặc kệ gã hỏi thế nào Khương Lượng cũng không nói, triệt để khiến thằng ôn này càng tò mò hơn.
Thành ý của Trương Dương hôm nay biểu hiện rất lâm ly tẫn trí, hắn không những mời hai anh em Viên Lập Cương đi ăn cơm, ăn cơm xong còn đặc biệt mời họ tới Hoàng Gia Giả Nhật mát xa.
Viên Lập Ba tuy say rồi, nhưng trong lòng thủy chung vẫn nhớ tới chuyện mà Khương Lượng nói, lúc cùng Khương Lượng ngâm bồn, lại hỏi: "Anh Khương, anh tiết lộ cho tôi đi, rốt cuộc là ai mà khuyết đức như vậy?"
Khương Lượng thở dài: "Kỳ thực chuyện này không liên quan nhiều tới anh, anh là bị liên lụy thôi, đừng hỏi nữa!"
Gã càng nói vậy thì Viên Lập Ba càng khó chịu: "Anh Khương, tôi cầu xin anh đó, anh nói cho tôi nghe đi."
Khương Lượng nhìn xung quanh, Trương Dương và Viên Lập Cương đã chui vào phòng mát xa rồi, xung quanh không có ai. Khương Lượng nói: "Cũng không có chứng cứ xác thực, có điều bọn trộm đó đã khai ra một người."
"Ai thế?"
Khương Lượng nói: "Người này có thù với Trương Dương, nhưng lại có quan hệ không tồi với anh."
Viên Lập Ba nhíu mày, người có thù với Trương Dương mà lại có quan hệ tốt với mình ư, ai nhỉ? Gã đột nhiên nhớ tới Hứa Gia Dũng, Hứa Gia Dũng và mình là bạn học cũ, gã và Trương Dương có thù, chuyện này rất nhiều người biết, chẳng lẽ lại là gã?
Khương Lượng nói: "Anh cũng đừng nghĩ nhiều, chúng tôi cũng không có chứng cứ xác thực, nói chung là anh sau này đừng xung động, đừng để bị người khác lợi dụng, anh nghĩ xem, quan hệ giữa anh và Trương Dương sở dĩ căng thẳng đến thế này rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Có phải là bị người ta xúi bẩy không, hai người sao lại có khả năng sản sinh mâu thuẫn, cho nên, sau này kết giao bằng hữu phải cố mà thận trọng, đừng để bị người hữu tâm lợi dụng."
Nghe Khương Lượng nói những lời này, Viên Lập Ba trong lòng trên cơ bản đã xác định, người này khẳng định là Hứa Gia Dũng. Cũng chỉ có gã là hận Trương Dương tới mức này, nhưng Hứa Gia Dũng làm việc quá không có hậu đạo rồi, mày và Trương Dương có thù thì sao lại kéo tao vào làm cái gì?