Thường Lăng Phong lạnh lùng cười, Chương Bích Quân đã nói tới nước này, xem ra chuyện không được lạc quan rồi, hắn vẫn rất lễ phép kính Chương Bích Quân một chén rượu.
Chương Bích Quân nói: Tôi bình thường công tác cũng bận rộn, không có thời gian thăm hỏi cậu, có chỗ nào không phải thì mong cậu thứ lỗi.
Thường Lăng Phong nói: Dì Trương à, tôi đã nghe Duệ Dung nói rồi.
Ánh mắt Chương Bích Quân chiếu lên mặt Chương Duệ Dung, ý vị thâm trường nói: nó đã nói rồi.
Chương Duệ Dung bị cô ta nhìn cho hoảng loạn, nói khẽ: Cháu nói là dì bận việc lắm!
Chương Bích Quân nói: Nếu đã tới đây rồi thì cứ chơi trong kinh thành đi, gầy đây biến hóa ở kinh thành rất lớn đấy.
Thường Lăng Phong thầm nghĩ trong lòng, tôi lần này tới cũng không phải là để du lịch, Thường Lăng Phong trước giờ đã gặp đủ loại người rồi, hắn cũng không phải là người xuất thân từ gia đình bình thường, cha mẹ là cán bộ đã về hưu, anh trai hiện giờ là thị trưởng thành phố Lam Sơn, bản thân hắn năm đó cũng từng du học ở Nhật Bản, du lịch nhiều nước, có loại người nào là chưa từng gặp đâu, Chương Bích Quân tuy rằng khí thế bức người, nhưng Thường Lăng Phong cũng không bị cô ta dọa, hắn cũng không quanh co nữa, nói khẽ: Dì Chương, tôi và Duệ Dung lần này tới là muốn nói với dì một chuyện.
Có vẻ Chương Duệ Dung có chút kinh hoảng, vội vàng nháy mắt cho Thường Lăng Phong, ý bảo gã đừng nói, từ biểu hiện của bà dì tối nay, Chương Duệ Dung đã cảm thấy được cô ta cũng không vui, hôm nay không phải thời cơ tốt nhất để đề xuất chuyện này.
Nhưng Thường Lăng Phong quật cường phi thường, hắn chỉ làm như không nhìn thấy ánh mắt của Chương Duệ Dung, tiếp tục nói: Tôi và Duệ Dung định đính hôn, hy vọng có thể nhận được sự chúc phúc của dì.
Chương Bích Quân nghe thấy tin tức này, không hề lộ ra vẻ bất ngờ, cô ta gật đầu nói: Vì sao phải nói với tôi?
Lời này hỏi có chút bất thông tình lý, cô ta là thân nhân duy nhất của Chương Duệ Dung, người ta cũng đã biểu lộ sự tôn trọng đối với cô ta, Thường Lăng Phong bắt đầu cảm thấy nữ nhân này khó tiếp xúc, hắn vẫn thản nhiên nói: Dì là thân nhân duy nhất của Duệ Dung, bất kỳ chuyện gì của cô ấy cũng hy vọng được dì cho phép.
Chương Bích Quân cười ha ha, nói: Đã là thời đại nào rồi, bất kể tôi đồng ý hay không cũng không thay đổi được quyết định của cô cậu, vả lại, nó cũng lớn rồi, rất nhiều chuyện không cần phải nói với tôi.
Chương Duệ Dung cắn cắn môi, sợ hãi kêu: Cô!
Chương Bích Quân Chương Bích Quân: Tôi thì có là gì đâu, cô cậu đều lớn rồi, chuyện trên tình cảm tôi không quản, nhưng tôi muốn hỏi một câu, anh cảm thấy mình có năng lực để mang tới hạnh phúc cả đời cho nó không?
Thường Lăng Phong không chút do dự gật đầu: Tôi có thể, tôi sẽ dùng sinh mệnh của tôi để cam đoan.
Chương Duệ Dung rất cảm động vì những lời này của Thường Lăng Phong, mắt đẹp của cô ta đã ươn ướt.
Chương Bích Quân nói: Nói cách khác anh không ngại hy sinh vì nó?
Thường Lăng Phong gật đầu, hắn thật sự không biết trong hồ lô của Chương Bích Quân bán thuốc gì.
Chương Bích Quân nói: Nếu tôi bảo cậu từ bỏ sự nghiệp của cậu hiện tại gì sao?
Thường Lăng Phong hơi ngẩn ra, gã có chút kinh ngạc nhìn Chương Bích Quân.
Chương Bích Quân nói: Xem ra cậu cũng không hiểu Duệ Dung rồi, Duệ Dung trước giờ luôn muốn tới Anh quốc du học, tôi đã làm xong thủ tục cho nó rồi, cậu không biết ư?
Tin tức này khiến Thường Lăng Phong cảm thấy rất đột ngột, hắn nhìn về phía Chương Duệ Dung, liền thấy được vẻ mặt mê man của cô ta.
Chương Bích Quân nói: Nó rất nhanh sẽ tới Anh quốc, cậu có bằng lòng đi cùng nó không?
Thường Lăng Phong không lập tức trả lời cô ta.
Chương Bích Quân nói: Không nỡ tử bỏ sự nghiệp hiện tại của cậu phải không?
Thường Lăng Phong nói: Tôi bằng lòng đi cùng cô ta, nhưng tôi phải hoàn thành công tác trên tay đã, chuyện của nội thành mới Đông Giang vừa mới bắt đầu, tôi quả thực không đi được.
Chương Bích Quân nói: Vậy chính là Duệ Dung ở trong lòng cậu không quan trọng, ít nhất sự nghiệp của cậu quan trọng hơn.
Thường Lăng Phong nói: Không phải vậy, một nam nhân làm việc không thể bỏ dở nửa chừng, nếu tôi cứ vậy mà đi là vô trách nhiệm.
Chương Bích Quân lạnh lùng cười nói: Cậu không cần phải khẩn trương, tôi chỉ là tùy tiện nói vậy thôi. Chuyện du học của Duệ Dung cũng không phải nói đi là đi, đáng tiếc cậu không cho tôi đáp án mà tôi muốn.
Thường Lăng Phong nhìn Chương Bích Quân, gã cuối cùng cũng minh bạch Trương Dương vì sao kiêng kị cô ta như vậy, nữ nhân này rất không đơn giản. Thường Lăng Phong nói: Ngoài miệng nói hay đến mấy thì chung quy cũng chỉ là nói suông, đối tốt với một người không phải cứ nói là được, cũng không phải là ngày một ngày hai, mà là cả đời.
Chương Bích Quân nói: Những lời này nghe rất giống lời nói suông.
Thường Lăng Phong cười nói: Vậy thì xin dì nhìn biểu hiện tương lai của tôi.
Chương Bích Quân nâng chung trà lên uống một ngụm rồi nói khẽ: Tôi sẽ chú ý! Hy vọng cậu đừng làm tôi thất vọng.
Thường Lăng Phong nói: Chuyện đính hôn của tôi và Duệ Dung, dì xem...
Chương Bích Quân nói: Nếu đã quyết định ở bên nhau cả đời, cần gì phải làm phiền phức như vậy. Đính hôn chẳng gì ngoài có thêm một điều ước thúc, không phải là sự đảm bảo của tình yêu, nếu hai bên đều thật lòng thì việc gì phải bận tâm tới cái gọi là hôn ước.
Thường Lăng Phong không ngờ Chương Bích Quân lại nói như vậy, có điều đây cũng là chỗ cao minh của Chương Bích Quân, uyển chuyển phủ quyết kế hoạch đính hôn của bọn họ.
Chương Duệ Dung vẻ mặt đầy thất vọng.
Chương Bích Quân nhìn đồng hồ nói: Ngại quá, tôi phải đi rồi, buổi tối còn có một chuyện trọng yếu.
Thường Lăng Phong đứng dậy tiễn, cùng Chương Duệ Dung đưa Chương Bích Quân ra ngoài cửa khách sạn.
Chương Duệ Dung cầm một cái túi đưa cho Chương Bích Quân: Cô, đây là quà của Lăng Phong tặng cô.
Chương Bích Quân gật đầu nhận lấy túi, bước nhanh vào trong xe đỗ bên đường.
Nhìn xe đã đi xa, Chương Duệ Dung không khỏi thở dài.
Thường Lăng Phong nói: Xem ra cô ta không thích anh.
Chương Duệ Dung nói: Cô ta chính là như vậy đấy, gặp ai cũng thế cả.
Thường Lăng Phong nói: Em thật sự sẽ đi Anh quốc à?
Chương Duệ Dung không nói gì, mắt đẹp nhìn về phương xa, qua mới: Chuyện này đối với anh quan trọng lắm ư?
Chương Bích Quân tiến vào bên trong xe, đưa túi cho trợ thủ của cô ta, bên trong túi là một cái ví da hàng hiệu, trợ thủ lấy dụng cụ ra kiểm tra tỉ mỉ một lần mới gật đầu nói: Không thành vấn đề!
Chương Bích Quân có chút mệt mỏi thở dài, nhìn hai bóng người vẫn còn đứng ở đằng xa, chắc hẳn trong lòng bọn họ lúc này nhất định rát thất vọng.
Trên đường xe lái vào đường cái phía trước, Chương Bích Quân bỗng nhiên cảm thấy tâm phiền ý loạn, cô ta ra lệnh: Dừng lại, tôi muốn đi một mình.
Xe chậm rãi ngừng giữ đường, Chương Bích Quân mở cửa xe bước xuống, cô ta đi vào ngã tư đường trống trải, xe chậm rãi đi theo phía sau cô ta năm mươi thước.
Chương Bích Quân lấy điện thoại di động ra, cô ta nhanh chóng bấm một dãy số, sau khi điện thoại nối, trong ống nghe truyền đến một giọng nói thâm trầm: Có việc gì à?
Chương Bích Quân mấp máy môi, ngẩng đầu, nhìn vầng trăng trên cao, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy đau nhói.
Đối phương từ sự trầm mặc của cô ta lập tức cảm thấy được gì đó, nói khẽ: Tiểu quân, cô có phải đang gặp phiền toái không?
Giọng nói của Chương Bích Quân tràn ngập sự thương cảm: Anh đã lâu rồi không xưng hô với tôi như vậy.
Vợ chồng cũ mà, đã còn không trẻ nữa, có điều nếu cô thích, tôi về sau ngày nào cũng gọi cô như vậy.
Chương Bích Quân lạnh lùng: Không thể thực hiện được thì đừng nói!
Đối phương bật cười: Cô khẳng định gặp chuyện gì đó rồi? Nói cho tôi biết là ai khiến cô mất hứng đi, tôi sẽ tìm hắn tính sổ!
Duệ Dung!
Đối phương trầm mặc, một lát sau mới nói: Nó làm sao?
Chương Bích Quân nói: Anh vẫn quan tâm tới nó à?
Đương nhiên rồi!
Chương Bích Quân nói: Nó chỉ coi như anh đã chết! Nói xong câu đó, Chương Bích Quân dừng biếc, cảnh giác nhìn xem có động tĩnh khả nghi hay không.
Xe cũng ngừng lại, lẳng lặng đỗ ở ven đường chờ cô ta.
Giọng nói trầm thấp lại vang lên: Xin lỗi! Tôi nợ hai người thật sự quá nhiều.
Chương Bích Quân lại nhìn vầng trăng khuyết trên đầu: Là tự tôi chọn, không trách bất kỳ ai cả.
Duệ Dung nó làm sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Chương Bích Quân nói: Nó yêu rồi, tối nay cùng Thường Lăng Phong tới trưng cầu ý kiến của tôi, bọn họ muốn đính hôn.
Đính hôn? Chuyện tốt mà! Thường Lăng Phong là thanh niên không tồi.
Chương Bích Quân bỗng nhiên phẫn nộ rồi: Anh có nghĩ tới tôi hay không?
Tiểu quân...
Chương Bích Quân đau khổ nói: Người mà tôi yêu lần lượt rời khỏi tôi, rồi đây tôi chỉ có một mình cô đơn, tôi không rõ là mình đã làm gì nữa? Tôi sống để làm gì?
Tiểu quân, cô đừng vậy, con gái rồi cũng sẽ có một ngày lớn lên, chúng không thể mãi ở bên cạnh ta được.
Chương Bích Quân nói: Anh không quan tâm, bởi vì anh trước giờ chưa tận hết trách nhiệm của mình, còn tôi thì khác, những năm nay nếu như không có nó ở bên, tôi không biết mình sẽ khổ sở thế nào, hiện tại nó lớn rồi, lại muốn rời khỏi tôi, muốn đi xây dựng gia đình của nó, tôi cảm thấy mình như bị hút rỗng.
Đối phương bật cười: Cô đó, cái này gọi là sự ích kỷ của đàn bà, con cái lớn lên luôn là chuyện tốt, không phải là còn có tôi bên cô ư?
Chương Bích Quân nói: Có thế ư? Khi nói câu này cô ta đã bình tĩnh lại.
Đối phương nói: Gần đây thằng nhóc đó có tìm cô gây phiền phức không?