Trương Dương cười cười kể lại chuyện vừa rồi cho hai cô, Tiết Vĩ Đồng và Tra Vi nghe xong đều không nhịn được liền bật cười, Tra Vi trách cứ Trương Dương: Anh lại gây chuyện rồi, không ngờ dám bất kính dám đối với đại sư, anh không sợ thiên lôi đánh xuống à.. Nói còn chưa dứt lời thì trời bỗng vang lên một tiếng sấm.
Trương đại quan nhân sợ quá, mưa thu vừa dừng vào buổi trưa giờ lại đổ rồi.
Minh Giác đi tới mời bọn họ vào trong nhà nói chuyện.
Từ vẻ mặt hiện tại của Tuệ Không đại sư có thể thấy được, gai trên mông vị cao tăng này khẳng định đã được rút ra rồi, nhớ tới chuyện này, Tiết Vĩ Đồng và Tra Vi đều không nhịn được cười, trong lòng vốn rất kính ngưỡng Tuệ Không đại sư nhưng trải qua trò quấy phá của Trương Dương, cảm thấy nhất cử nhất động Tuệ Không đại sư đều có vẻ buồn cười, cứ nhớ tới cái gai trên mông ông ta.
Hai người cố nín cười, nhịn đến nỗi rất khổ sở, Tra Vi vài lần không thể không cúi đầu, sợ để Tuệ Không đại sư nhìn thấy nét cười của mình.
Tuệ Không đại sư cũng nhìn ra vẻ mặt của hai người có chút kỳ quái, trong lòng ông ta rất là buồn bực, vừa rồi mông bị trúng gai chẳng lẽ có người biết ư? Nhưng nhìn bộ dạng của hai cô đúng là có chút kỳ quái, đại sư dù sao cũng là đại sư, năng lực điều giải tâm tình vượt qua người bình thường, vẻ mặt của ông ta rất thản nhiên, nói: Để các vị thí chủ đợi lâu rồi.
Tiết Vĩ Đồng nói: Đại sư, đại tác cơ bản của ngài tôi đều đã đọc qua, đối với cách nhìn của đại sư có cảm ngộ rất sâu, hôm nay tới đây đặc biệt mời đại sư ban thưởng cho tôi một bức mặc bảo sáu chữ, nhìn thấu, buông bỏ, tự tại.
Thư pháp của Tuệ Không pháp sư cũng khá là ưu tú, có điều ông ta rất ít viết chữ cho người ta, sau khi Tiết Vĩ Đồng nói xong, Tra Vi lập tức giới thiệu: Đại sư, chị Tiết là bạn tốt nhất của tôi.
Tuệ Không pháp sư cười nói: Được! Ánh mắt của ông ta lại chuyển hướng sang Trương Dương, nói: Vị tiểu thí chủ này thì cầu gì?
Trương Dương cười nói: Nếu đã nhìn thấu, buông bỏ, tự tại lại vô dục vô cầu, tôi không dám giấu đại sư, hôm nay tôi tới là để đánh nước tương.
Tuệ Không đại sư bật cười ha ha, ông ta đối với người trẻ tuổi Trương Dương này có hứng thú không nhỏ, ông ta cười nói: Tiểu thí chủ cũng đã đọc qua sách của tôi ư?
Trương đại quan nhân ăn ngay nói thật: Chưa, có điều tôi đối với pháp danh của đại sư thì nghe tiếng đã lâu.
Tuệ Không nói: Tiểu thí chủ cũng thẳng thắn thành khẩn thật!
Ông ta bảo đồ đệ Minh Giác tới thư phòng chuẩn bị giấy và bút mực, sau khi tất cả được chuẩn bị xong, ông ta đứng dậy đi vào thư phòng viết chữ cho Tiết Vĩ Đồng.
Trong mắt Trương đại quan nhân, Tuệ Không và hòa thượng Tam Bảo cũng như nhau, đều thuộc lại tăng nhân có đầu óc đặc biệt linh hoạt, dung hợp rất tốt với xã hội hiện đại, thật ra thời đại đang biến đổi, phương thức tu hành của tăng nhân cũng có thể đang thay đổi, không thể là xuất thế nhất thành bất biến, rất nhiều khi cần nhập thế, xã hội hiện tại, phật pháp của ông có tinh thâm đến thế nào, trốn trong rừng già thì ai mà biết được ông, đã không có ai biết tới ông, thì làm sao có người công nhận ông, không có người công nhận ông thì ông lấy đâu ra tiền nhang đèn? Cho nên đệ tử cửa Phật cần thanh danh, trong lòng nghĩ tới thanh danh thì sao có thể chân chinh buông bỏ được?
Danh khí của Tuệ Không pháp sư lớn như vậy, chứng tỏ ông ta trong kinh doanh hình tượng cá nhân rất có khả năng, ít nhất Trương Dương cho rằng, một tăng nhân thiệt tình tu hành, sẽ không tham gia vào loại hoạt động buôn bán này.
Tuệ Không nhấc bút lông cừu, trên giấy Tuyên Thành viết xuống sáu chữ nhìn thấu, buông bỏ, tự tại.
Trương đại quan nhân nhãn giới cực cao, sáu chữ này của Tuệ Không với hắn mà nói chỉ có thể tính là mới nhập môn thôi. Thế nhưng Tiết Vĩ Đồng lại như có được chí bảo, khen: Chữ đẹp quá, thư pháp của đại sư so với Thiên Trì tiên sinh cũng không tính là kém nhiều.
Cảm giác của Trương đại quan nhân đối với Tiết Vĩ Đồng vẫn không tồi, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn có thể công nhận tất cả ngôn luận của Tiết Vĩ Đồng, những lời này, hắn không ủng hộ, rất không ủng hộ. Có điều Trương Dương nói chuyện vẫn có vẻ khách khí: Bức tranh chữ này của đại sư tuy rằng viết là nhìn thấu, buông bỏ, tự tại, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có chút không đúng.
Tiết Vĩ Đồng nói: Anh biết thư pháp ư? Không hiểu thì đừng nói bừa.
Tuệ Không xua tay cười nói: Tiểu thí chủ cứ nói đừng ngại. Tuệ Không vẫn biểu hiện ra sự trí tuệ của đệ tử cửa Phật.
Trương Dương nói: Tôi tạm vọng luận vài câu, có chỗ nào không đúng thì xin đại sư chớ trách.
Tuệ Không cười cười gật đầu.
Trương Dương nói: Sáu chữ này viết ra rất dễ dàng, nhưng làm được thì rất khó, ít nhất thì tôi không làm được, nhìn thấu là dễ nhất, rất nhiều người đều có thể làm được, nhưng buông bỏ thì rất khó, ít có người có thể buông bỏ được, mà buông bỏ rồi mà có được sự tự tại thì đã ít lại càng ít.
Tuệ Không đại sư nói: Buông bỏ được mà lại đạt được tự tại thì đó mới là sự buông bỏ chân chính!
Trương Dương nói: Khi đại sư viết bức tranh chữ này đang nghĩ gì!
Tuệ Không ngẩn ra, không biết Trương Dương vì sao lại hỏi vậy.
Trương Dương lại nói: Nếu đại sư không phải quen Tra tiểu thư, như vậy đối với yêu cầu của người xa lạ như Tiết tiểu thư chắc hẳn sẽ cự tuyệt phải không?
Tuệ Không mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Tiết Vĩ Đồng và Tra Vi đều lời nói của Trương Dương có chút vô lễ, nhưng hai người lại không thể không thừa nhận Trương Dương đang nói thật.
Trương Dương nói: Đại sư viết bức tranh chữ này là bởi vì nể mặt Tra tiểu thư, bên trong có nhân tố của nhân tình, đây tuy là nhìn thấu nhưng lại không buông bỏ được, mà buông không được thì sẽ mang theo một loại trói buộc, làm bất kỳ chuyện gì nếu mang theo vẻ trói buộc, vậy thì không thể hết sức chăm chú, cho nên tôi cho rằng sáu chữ này của đại sư tuy rằng rất đẹp, nhưng lại không được hoàn mỹ, câu nói vừa rồi của Tiết tiểu thư tôi không đồng ý, Thiên Trì tiên sinh năm đó đã chỉ điểm cho tôi, theo tôi thì ông ấy mấy chân chính làm được bốn chữ này.
Tuệ Không mặt lộ vẻ hổ thẹn, những lời này của Trương Dương đã đánh trúng chỗ yếu hại.
Minh Giác, đệ tử của ông ta có chút nhịn không nổi, gã chất vất: Thí chủ có biết Phật pháp không?
Tuệ Không nói: Minh Giác, đừng ngắt lời thí chủ!
Trương Dương cười cười: Thư pháp thì tôi biết một chút, Phật pháp thì tôi không hiểu! Hắn cũng không khách khí đi đến trước bàn, bảo Tiết Vĩ Đồng thu lại bức tranh mà Tuệ Không viết cho cô ta, sau đó cầm bút lông lên, bình tâm tĩnh khí ở trên giấy Tuyên Thành viết xuống hai hàng chữ to, buông bỏ là một loại giải thoát, mà buông không được thì là một loại trách nhiệm!
Tuệ Không nhìn Trương Dương viết, hai hàng lông mày khẽ động, nội tâm bị những lời nói vừa rồi của Trương Dương làm cho xúc động.
Tiết Vĩ Đồng tuy rằng đối với thư pháp chỉ biết sơ sơ, nhưng hai bức thư pháp đặt cùng một chỗ, cái nào hơn cái nào kém chỉ cần nhìn cái là biết, hai hàng chữ mà Trương Dương viết khiến cho cô ta xúc động hơn.
Trương Dương nói: Thật ra trên đời đa số người đều là không buông bỏ được, bởi vì mỗi người trên đầu đều có trách nhiệm khác nhau, đại sư cũng có chuyện mà mình không bỏ xuống được, phải không nào?
Tuệ Không bật cười, ông ta đầy vẻ thưởng thức gật đầu nói với Trương Dương: Nói chuyện một buổi với thí chủ, khiến lão nạp thông suốt ra nhiều!
Tiết Vĩ Đồng và Tra Vi hiển nhiên đều không rõ Tuệ Không vì sao lại coi trọng Trương Dương như vậy, hai người tổng kết một chút, bởi vì thư pháp của Trương Dương quả thực viết rất đẹp, còn quan trọng hơn là, thằng ôn này biết giả vờ, giả vờ sâu xa khó hiểu, nói một số lời giống như là rất có đạo lý, tục xưng là giả vờ chất lừ, kỳ thật bọn họ đều biết Trương Dương là loại người nào, hắn căn bản không làm được tới cảnh giới như bản thân mình nói, nhưng hắn biết giả vờ, người đã quen lâu với hắn đương nhiên là không bị hắn lừa, nhưng loại người lần đầu tiên giao tiếp với hắn như Tuệ Không pháp sư rất dễ hắn gạt.
Tuệ Không pháp sư coi Trương Dương là thượng khách, đặc biệt mời hắn tham thảo riêng, Trương Dương thông qua lần này gặp mặt này cũng hiểu được Tuệ Không không phải là một loại hình với hòa thượng Tam Bảo, người ta là loại tăng nhân nghiên cứu học vấn chân chính, cho dù viết chữ không bằng hắn, nhưng nghiên cứu đối với Phật học quả thực rất sâu, Tuệ Không pháp sư cũng thản nhiên nói ra nguyên nhân mình tới tham gia khai quang cho loại buôn bán này, ông ta đang gom góp tài chính, muốn xây dựng một ngôi chùa ở nội địa, đẩy mạnh sự nghiệp phát triển của Phật giáo.
Nhìn thấy Tuệ Không thẳng thắn thành khẩn như vậy, Trương đại quan nhân ngược lại cảm thấy có chút xấu hổ, vừa rồi hắn lúc dầu dùng lá thông đùa cợt Tuệ Không, sau đó lại ở trên thư pháp khiến ông ta mất mặt, nhưng người ta cũng không bởi vậy mà tức giận, cao tăng lòng dạ đúng là rộng rãi, Tuệ Không cho rằng Trương Dương là người là có tuệ căn, khi hai người nói chuyện, Tuệ Không đặc biệt nhắc tới chùa Nam Lâm của Giang Thành, nhắc tới Phật tổ xá lợi của nơi đó.
Trương đại quan nhân lúc này biểu thị có thể an bài để Tuệ Không tới chùa Nam Lâm kinh, Tuệ Không nghe vậy mừng lắm.
Trương Dương và Tuệ Không pháp sư nói chuyện suốt một, tiếng khi rời khỏi đã là năm giờ chiều, Tiết Vĩ Đồng không kiên nhẫn chờ được nữa, Trương Dương thì vẫn chờ hắn, cô ta và Trương Dương vừa quay về tới xe liền oán thán: Anh và ông ta nói chuyện gì vậy? Lằng nhằng suốt cả một buổi chiều, thật đúng là phục anh, cùng hòa thượng mà anh cũng có nhiều điều để nói vậy à.