Trương Dương nói: Tao không giết mày, nhưng đã chạy tới chỗ tao làm chuyện trộm gà bắt chó, ta không thể dễ dàng bỏ qua được! Hắn giơ tay lên, chưởng ảnh nhoáng lên một cái tát mạnh hai cái lên mặt Liễu Sinh Đạo Chính, đánh cho mặt Liễu Sinh Đạo Chính lập tức sưng phù, Liễu Sinh Đạo Chính vừa xấu hổ vừa giận dữ, rõ ràng nhìn thấy Trương Dương ra tay nhưng nhưng hắn lại không tánh được, hắn biết võ công c mìncủa và Trương Dương cách nhau khá xa, nghiến răng nghiến lợi nói: Muốn giết cứ giết, đừng có làm nhục tao!
Trương Dương nói: Trở về nói với Hoàng Nhàn Vân, chuyện đêm nay phải cho tao một lời giải thích, nếu không ngay cả hắn tao cũng đánh! Hắn chỉ chỉ vào tên áo đen vẫn nằm dưới đất chưa bò dậy nổi: Mang cả thằng đó cút đi!
Liễu Sinh Đạo Chính không nói lời nào, hắn đi tới trước mặt tên áo đen, ôm lấy hắn, chậm rãi đi ra cửa lớn, Trương Dương đóng cửa sân lại, thấy trong phòng bếp sáng đèn, Trần Tuyết đang hâm nóng bữa ăn khuya cho hắn.
Trương Dương bôn ba một ngày vẫn chưa được ăn uống gì, lập tức đi tắm nước nóng rồi vào nhà bếp.
Trần Tuyết đã chuẩn bị xong tất cả, nói khẽ: Ăn cơm đi! Bất kể xảy ra bất kỳ chuyện gì, cô ta vẫn luôn bình tĩnh là như vậy, không ai có thể tưởng tượng nổi một cô gái đang độ thanh xuân không ngờ lại có tâm thái trầm ổn đến thế.
Trương Dương cười nói: Cùng ăn đi!
Trần Tuyết lặng lẽ ăn cơm, không hề hỏi chuyện đã xảy ra sau khi Trương Dương rời khỏi Hương Sơn biệt viện. Ngược lại là Trương Dương tự không nhịn được lên tiếng: Đám người của Chương Bích Quân còn tìm tới làm phiền không?
Trần Tuyết lắc đầu: Tất cả đi rồi, tôi vốn cho rằng chuyện này cứ thế là xong, không ngờ nửa đêm lại có người lẻn vào.
Trương Dương nói: Tôi đã sớm nhìn ra Hoàng Nhàn Vân sẽ không có lòng tốt như vậy, thằng cha này trả lại sáu tác phẩm của Thiên Trì tiên sinh là để mê hoặc chúng ta, có lẽ còn có ý đồ khác.
Trần Tuyết nói: Hắn trước đây từng theo tiên sinh học tập ở đây, có lẽ hắn cũng biết một số bí mật dưới đất.
Trương Dương nói: Chẳng lẽ dưới biệt viện còn giấu bí mật gì mà chúng ta chưa biết ư?
Trần Tuyết nói: Chắc không còn bí mật gì đâu, có điều nên này cần tu sửa lại.
Trương Dương gật đầu: Qua vài ngày nữa tôi sẽ bảo Thường Hải Long tới đây, giao lại nơi này cho hắn sửa sang lại.
….
Có lẽ là vì hành tàng bại lộ, Hoàng Nhàn Vân sáng sớm hôm sau liền rời khỏi kinh thành trở về Nhật Bản, Trương Dương ngẫm xem có nên nói chuyện xảy ra tối hôm qua với La Tuệ Ninh hay không, La Tuệ Ninh sau khi nghe nói chuyện này thì cũng có chút phẫn nộ, bà ta bảo Trương Dương không cần lo lắng gì cả, chuyện sửa chữa Hương Sơn biệt viện bà ta sẽ an bài người đến làm, dù sao gần đây bà ta cũng không có việc gì quan trọng, sẽ toàn bộ hành trình giám sát tiến độ công trình, Trương Dương nhắc nhở La Tuệ Ninh hoàn toàn bịt kín cái thông đạo dưới thư phòng, để tránh về sau lại xảy ra chi tiết.
Bất tri bất giác Trương Dương ở trường đảng học tập đã được một nửa thời gian, từ sau khi Tiết lão ra mặt can thiệp vào chuyện của hắn, Chương Bích Quân quả nhiên không tìm hắn làm phiền nữa. Chuyện bỏ huyện lập thành phố cũng tiến triển thuận lợi, từ chỗ cha nuôi Văn Quốc Quyền của hắn biết được, trước mắt chuyện Tân Hải bỏ huyện lập thành phố đã được xác định cơ bản, chỉ thiếu một số trình tự.
Tin tức này khiến tâm tình của Trương Dương tốt hơn nhiều, chuyến đi tới kinh thành lần này cuối cùng cũng thực hiện được mục tiêu dự định rồi.
Đúng lúc này, phía ban trú kinh Bắc Cảng gọi điện thoại tới, là bí thư đảng uỷ thành phố Bắc Cảng Hạng Thành hôm nay đến kinh, bảo Trương Dương tới tham dự buổi yến hội đón gió.
Trương Dương tuy rằng không hòa thuận với Hạng Thành, nhưng người ta dù sao cũng là lãnh đạo trực tiếp của hắn, chuyện mặt mũi vẫn phải chiếu cố, Trương đại quan nhân bất chấp là không cam tâm tình nguyện, vẫn tới ban trú kinh Bắc Cảng đúng giờ.
Trương Dương tới kinh thành đã được hơn nửa tháng, nhưng lại là lần đầu tiên đến ban trú kinh Bắc Cảng, chủ nhiệm ban trú kinh Bắc Cảng Hoắc Vân Châu hắn đã quen từ lâu, khi hắn còn là chủ nhiệm ban trú kinh Xuân Dương khi Hoắc Vân Châu đã là nhân vật phong vân trong hệ thống ban trú kinh Bình Hải.
Có điều khi đó Hoắc Vân Châu vẫn là phó chức, hiện tại Hoắc Vân Châu đã trở thành người đứng đầu ban trú kinh Bắc Cảng.
Xe của Trương Dương vừa vào trong sân của ban trú kinh Bắc Cảng thì liền nhìn thấy một nữ lang yểu điệu mặc đồ bò bước về phía mình, nữ lang đó thân cao khoảng một mét bẩy, tóc dài ngang vai, da thịt trắng nõn, hai mắt sáng ngời, miệng thì hơi lớn một chút, có điều vẫn vô cùng quyến rũ, bước tới gần có thể nhìn thấy trên cái mũi cao của cô ta có chút tàn nhang, có điều chút tàng nhang này lại không phá hỏng vẻ đẹp của cô ta, ngược lại khiến mặt cô ta càng sinh động hơn.
Nữ lang đó dùng son đỏ chói, có điều da thịt của cô ta rất trắng, màu đỏ càng nổi bật, khi cười lộ ra hàm răng trắng bóng, dung nhan như vậy ở triều Đại Tùy khẳng định là không phù hợp với thẩm mỹ truyền thống, có điều đổi thành những năm chín mươi, lại có vẻ đẹp hiện đại.
Thẩm mỹ của Trương đại quan nhân cũng biến hóa theo, hắn phát hiện mình đối với vẻ đẹp truyền thống và hiện đại đều có tiêu chuẩn thưởng thức nhất định.
Nữ lang đó đi tới trước mặt Trương Dương, cười nói: Bí thư Trương!
Trương Dương tháo kính râm, mở cửa xe bước xuống, đánh giá nữ lang gợi cảm này một chút: Không ngờ ban trú kinh Bắc Cảng còn cất giấu một vị đại mỹ nữ như vậy!
Nữ lang cười nói: Tôi trước đây đã nghe nói qua tài ăn nói của bí thư Trương rất cao, ngài mới xuống xe đã khiến tôi sắp ngất đi rồi, tôi tên là Hồng Thi Kiều, là trợ lý của chủ nhiệm ban trú kinh Bắc Cảng.
Trương Dương bắt tay với cô ta, nói: Hạnh ngộ hạnh ngộ!
Hồng Thi Kiều nói: Bí thư Trương, ngài đến kinh thành lâu như vậy mà không tới chỗ chúng tôi, nhiệm vụ học tập bận rộn quá nhỉ?
Trương Dương cười nói: Giờ không phải đã tới rồi ư?
Hồng Thi Kiều dẫn hắn đi về phía trước, khi hai người tới cửa lớn, chủ nhiệm ban trú kinh Bắc Cảng Hoắc Vân Châu cũng đón chào, Hồng Thi Kiều giao Trương Dương cho Hoắc Vân Châu, nhiệm vụ nghênh đón của cô ta đã hoàn thành.
Hoắc Vân Châu bắt tay với Trương Dương: Bí thư Trương, mời anh tới đây một chuyến thực sự không dễ dàng gì.
Trương Dương nói: Chỉ cần chủ nhiệm Hoắc gọi một tiếng là tôi lập tức chạy tới ngay.
Hoắc Vân Châu nói: Anh tới kinh thành lâu vậy rồi, cũng không đến đây được một lần, anh cũng đừng quên, nơi này là nhà mẹ đẻ của anh!
Trương Dương cười nói: Tôi chủ yếu là thấy chủ nhiệm Hoắc không gọi tôi, mà da mặt của tôi thì mỏng lắm, chỉ lo tới đây rồi lại không có ai để ý tới tôi.
Hoắc Vân Châu cười nói: Cửa lớn của ban trú kinh vĩnh viễn rộng mở với người trong nhà, anh mới là cường từ đoạt lí, tôi thấy anh không tới đây, còn tưởng rằng mình đắc tội chỗ nào đó với anh.
Trương Dương nói: Chủ nhiệm Hoắc nói đùa rồi, tôi rất ngưỡng mộ phong thái của anh .
Hoắc Vân Châu cười nói: Tôi nào có phong thái gì, nói đến phong thái, mỹ nữ của ban trú kinh chúng ta cũng không ít, lát nữa tôi sẽ gọi họ tới rượu anh.
Trương đại quan nhân mặt mày hớn hở nói: Chủ nhiệm Hoắc, ngài trăm ngàn lần đừng chuốc say tôi, bí thư Hạng tới, ở trước mặt lãnh đạo phải bảo trì tỉnh táo.
Hoắc Vân Châu dẫn Trương Dương tới phòng của Hạng Thành.
Hạng Thành tới từ sáng sớm, buổi sáng cũng không có gì làm, chỉ ở trong phòng ngủ một giấc, y vừa mới tỉnh dậy không lâu, đang ở trong phòng xem tivi, nhìn thấy Trương Dương tiến vào, thư ký của Hạng Thành đứng dậy đi ra ngoài.
Hoắc Vân Châu đưa Trương Dương vào rồi không vào theo mà ra ngoài chuẩn bị tiệc đón gió buổi trưa.
Hạng Thành cười cười với Trương Dương, vẻ mặt ôn hoà nói: Tiểu Trương tới à! Mau ngồi đi!
Trương đại quan nhân bị thái độ của Hạng Thành khiến cho ngẩn ngơ, trong ấn tượng của hắn, Hạng Thành lần đầu có vẻ mặt ôn hoà như vậy đối với mình, nhất là sau khi đã trải qua liên tiếp mấy lần xích mích, hôm nay có phải mặt trời mọc từ hướng tây rồi không? Trương đại quan nhân theo bản năng nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời đầy mây, căn bản không nhìn thấy ánh mặt trời.
Trương Dương ngồi xuống sô pha bên cạnh Hạng Thành, hai người ngồi cách nhau một cái bàn trà, có điều khoảng cách vẫn rất gần, ánh mắt Hạng Thành nhìn lướt qua trên bàn trà nói: Uống trà đi!
Trà đã được chuẩn bị từ trước, Hạng Thành đối với Trương Dương đột nhiên lịch sự như vậy, khiến Trương đại quan nhân có chút không biết làm gì, chẳng lẽ rời khỏi một mẫu ba phân đất Bắc Cảng, Hạng Thành liền trở thành bình dị gần gũi ư? Đích xác, đừng nhìn y là người đứng đầu Bắc Cảng, nhưng đặt ở ở kinh thành, căn bản không làm dấy lên được bọt nước, loại cán bộ cấp thính như y, ở kinh thành có cả nắm, chẳng có gì mà vênh váo cả.
Trương Dương tiếng cám ơn nâng chung trà lên uống một ngụm: Bí thư Hạng đến lúc nào vậy?
Hạng Thành nói: Từ Sáng sớm, tôi ngồi tàu hỏa đến. Hạng Thành nói xong không khỏi cười nói: Tôi không thích ngồi máy bay, luôn cảm thấy thứ này không chắc.
Trương Dương cười nói: Lãnh đạo đều là như vậy, Mao lão gia tử năm đó cũng không thích đi máy bay.
Hạng Thành bật cười ha ha, y cũng không dám so sánh với Mao lão gia tử, Hạng Thành nói: Đầu những năm tám mươi, tôi lần đầu tiên ngồi máy bay, liền gặp động cơ máy bay xảy ra trục trặc, đã bay lên trời rồi nhưng lại không thể bay về sân bay, từ đó, tôi không ngồi máy bay nữa.