Liễu Đan Thần nhấc chân nhặt hoa thương trên mặt đất, mâu đâm hướng mặt của hắn, tên võ sư phất tay đánh rơi thương, cũng không quay đầu lại bỏ chạy về phía sau đài.
Liễu Đan Thần lá gan rất lớn, nổi giận quát nói: Chạy đi đâu! Cô ấy gần tên sát thủ này nhất, thật ra trên sân khấu còn có vài võ sư khác, thế nhưng đừng thấy những võ sư này bình thường đều múa đao cầm thương, gặp loại tràng diện này đều tránh không kịp.
Liễu Đan Thần đuổi ra hậu trường nhưng phát hiện phía sau một người theo cũng không có.
Tên võ sư kia cầm lên một cái ghế ném hướng Liễu Đan Thần, Liễu Đan Thần lắc mình tránh ra, trở tay rút ra hạo kỳ phía sau lưng, cầm như trường thương phóng tới hậu tâm của tên tên võ sư kia.
Tên võ sư lắc mình tránh được, xốc màn che đang chuẩn bị lao ra đi, một đạo hàn quang phía trước phóng tới trước mặt, trong vội vàng, tránh cũng không thể tránh, chỉ nghe tên võ sư phát ra một tiếng hét thảm, ngã xuống mặt đất.
Liễu Đan Thần đi tới trước mặt hắn, thấy trên yết hầu của tên võ sĩ cắm một con dao, xuyên qua cổ họng hắn, lưỡi dao từ sau cổ lộ ra, máu tươi trong nháy mắt chảy khắp sàn.
Trương Dương đúng lúc chạy tới hiện trường, vừa vặn thấy được tên võ sư kia bị giết chết. Thấy tình huống trước mắt Liễu Đan Thần lúc này mới cảm thấy có chút sợ, run giọng nói: Còn có những người khác!
Trương Dương vượt qua thi thể của võ sư, mở màn che ra, phía sau còn có người.
Khủng hoảng cũng không duy trì liên tục lâu, bởi vì đột phát sự kiện ám sát, hiện trường tất cả khách tạm thời cũng không thể rời đi, cảnh sát đem tất cả cửa ra vào của Tử Kim Các đều phong tỏa lại.
Từ tình huống hiện nay mà xem, mục tiêu ám sát cũng là Tiết Thế Luân, vạn hạnh trong bất hạnh là Tiết Thế Luân chỉ là bị thương một ít da thịt, không nguy hiểm cho sinh mệnh, thế nhưng lần này sự kiện ám sát đã đem thọ yến vui mừng của Tiết lão dập tắt, trên mặt của Tiết lão không còn chút nào vui mừng.
Quốc an cũng phái người, dù sao tại thọ yến của Tiết lão phát sinh chuyện như vậy, rất có thể là sự kiện chính trị nghiêm trọng.
Tần Hồng Giang đã tận mắt thấy Tiết Thế Luân bị bắn, ông ta cầm tay của Tiết lão, cam đoan nói: Tiết lão, ngài yên tâm, chuyện này tôi nhất định cho điều tra rõ ràng, yêu cầu bọn họ trong thời gian ngắn nhất phá án.
Tiết lão lắc đầu, thấp giọng nói: Hồng Giang, không cần, chỉ là một ngoài ý muốn nho nhỏ mà thôi. Ông chuyển hướng Tiêu Quốc Thành nói: Quốc Thành, giúp ta xin lỗi tất cả khách quý, đưa mọi người rời đi.
Tiêu Quốc Thành nói: Cha nuôi, cảnh sát còn muốn điều tra.
Tiết lão lạnh lùng nói: Điều tra cái gì? Có cái gì điều tra, chúng ta đã rất thất lễ, nói cho bọn họ, nói là ta nói, không cần điều tra, đưa mọi người rời đi.
Tiết Thế Luân cũng không đi bệnh viện, đạn cũng không có bắn trúng chổ yếu hại, khi xe cứu thương đến, bác sĩ băng bó một chút, Tiết Thế Luân từ chối đề nghị đi đến bệnh viện quan sát. Ông trước tiên đi tới bên cạnh ba, Tiết lão thấy con trai không có việc gì, gật đầu, không nói một lời đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Tiết Thế Luân nói: Ba!
Tiết lão không để ý đến hắn, nhìn bóng lưng của ba, Tiết Thế Luân cố sức cắn cắn môi
Tiêu Quốc Thành đi tới bên cạnh thấp giọng nói: Thế Luân, lúc này đừng đi quấy rối ba, trước chuyện bên này xử lý trước rồi nói.
Sát thủ đã chết đi, cho nên Trương Dương và Liễu Đan Thần hai người cuối cùng tiếp xúc với sát thủ thành đối tượng điều tra trọng điểm, nhất là Liễu Đan Thần, Trương đại quan nhân sau khi đem tất cả mình thấy nói xong, phát hiện Liễu Đan Thần còn bị điều tra, Liễu Đan Thần kết thúc điều tra chậm hơn mười phút so với hắn, khi đi ra thấy Trương Dương, cô ấy cũng là vẻ mặt phiền muộn: Bọn họ sao như vậy? Làm như đem tôi trở thành đồng bọn của sát thủ.
Trương Dương cười nói: Thật ra thì nếu coi cô trở thành đồng bọn của sát thủ thì sẽ không thả cô đi ra.
Liễu Đan Thần nói: Không ngờ rằng sẽ phát sinh loại sự tình này.
Trương Dương thấy Cố Doãn Tri và Cố Dưỡng Dưỡng phía trước cùng nhau đi tới, hắn nhanh chóng nghênh đón, nhẹ giọng ân cần thăm hỏi nói: Ba, ba không có việc gì chứ?
Cố Doãn Tri lắc đầu, thấp giọng nói: Trương Dương, ba và Dưỡng Dưỡng đi trước, có cái gì, chờ ngày mai rồi nói.
Trương Dương gật đầu.
Cố Dưỡng Dưỡng nhìn hắn một cái nói: Em và ba đi Họa Gia thôn ở.
Trương Dương cười nói: Chờ chuyện bên này bận xong, anh đi tìm các người.
Cất bước tiễn cha con Cố Doãn Tri, Trương Dương trở lại bên cạnh Liễu Đan Thần, mỉm cười nói: Cô đi về nghỉ ngơi trước đi.
Liễu Đan Thần lắc đầu nói: Bọn họ nói tôi tạm thời không thể đi, quay đầu lại còn tìm tôi.
Trương đại quan nhân thở dài nói: Đầu năm nay thật đúng là không thể làm chuyện tốt, làm chuyện tốt ngược lại gặp phải một thân phiền phức.
Liễu Đan Thần nghe hắn nói như vậy không khỏi nở nụ cười: Cũng may có người lý giải tôi.
Trương Dương nói: Không phải lý giải cô, là đồng bệnh tương liên, vừa rồi đám người kia cũng nói như vậy vớit`.
Hai người nhìn nhau cười.
Phùng Cảnh Lượng sầu mi khổ kiểm đi tới, muốn nói ngày hôm nay người phiền muộn nhất hẳn là gã, vụ án nổ súng xảy ra tại Tử Kim Các, chuyện này tuy rằng là nhằm vào Tiết Thế Luân, thế nhưng khó tránh khỏi sẽ đối với tạo thành ảnh hưởng sinh ý của gã, lúc đầu nghĩ hắn thông qua phương thức này hưởng chổ tốt của Tiết lão, nhưng thật không ngờ lại xảy ra chuyện, tin tưởng chuyện này rất nhanh sẽ truyền ra, nếu như đám quan to hiển quý kinh thành nghe nói ở đây xảy ra án đấu súng, ai còn nguyện ý tới Tử Kim Các ăn.
Phùng Cảnh Lượng nói: Tôi sáng mai nhất định phải đi thắp hương, gần đây không được tốt.
Trương Dương an ủi gã nói: Có thể sẽ có một chút ảnh hưởng, bất quá qua một thời gian sẽ không sao, dân chúng cũng là có bệnh hay quên.
Từ Kiến Cơ cùng Tiết Vĩ Đồng đã đi tới, Tiết Vĩ Đồng tức giận đến mặt mũi trắng bệch, trên thọ yến của ông nội lại có thể phát sinh chuyện như vậy, bộ mặt của Tiết gia để ở đâu? Tiết Vĩ Đồng căm giận nhiên nói: Nếu như để cho tôi tra được ai làm chuyện này tôi tuyệt không tha cho hắn.
Trương Dương nói: Chú Tiết bình an là tốt rồi, hiện tại sát thủ đã chết, chết không đối chứng, em quay đầu lại hỏi ba em một chút, ông ấy rốt cuộc kết thù với ai, muốn ra tay tại thọ yến của Tiết lão như thế?
Tiết Vĩ Đồng nói: Ba em kinh thương nhiều năm như vậy đắc tội với người cũng là khó tránh khỏi.
Từ Kiến Cơ kêu Viên Tân Dân đến đây, khiến cho hắn đưa Tiết Vĩ Đồng trở về, Tiết gia đã trải qua chuyện này khi, ai ai đều rối loạn, bọn họ hiện tại cần nhất cũng là bình phục tâm tính.
Liễu Đan Thần để lại phương thức liên lạc, rốt cục có thể cùng đồng sự của kinh kịch viện rời đi.
Trương Dương, Từ Kiến Cơ, Lương Khang cũng không có lập tức rời đi, đã bị ảnh hưởng của chuyện này không chỉ có là Tiết gia, Phùng Cảnh Lượng là một người vô tội bị lan đến, làm không tốt Tử Kim Các của bài từ nay về sau thì xong.
Từ Kiến Cơ đề nghị cùng đi quán bar uống rượu, thật ra là muốn trợ giúp Phùng Cảnh Lượng giải sầu.
Phùng Cảnh Lượng nói: Đừng đi xa, trên đường có một quán không tồi.
Vài người cùng nhau rời đi Tử Kim Các, đi qua chổ vừa rồi sát thủ bị giết, máu tươi trên mặt đất tuy rằng đã qua xử lý, vẫn có thể thấy rõ ràng huyết sắc. Phùng Cảnh Lượng cắn cắn môi, tất cả tư vị nảy lên trong lòng.
Quán nhỏ theo như lời của Phùng Cảnh Lượng tại ngõ nhỏ đối diện Tử Kim Các, bốn người ngồi xuống, gọi mấy phần ăn, Lương Khang mở một chai rượu, còn rót đầy cho ba người.
Phùng Cảnh Lượng nâng ly rượu, không nói một lời uống cạn sạch.
Trương Dương nói: Phùng ca, đừng uống một mình, uống rượu cũng không nói một tiếng.
Từ Kiến Cơ nâng ly rượu nói: Chúng ta cùng nhau uống, thật ra thì, chuyện trên đời này đều là phúc này thì họa kia, họa này thì phúc kia, chuyện tốt có thể biến thành chuyện xấu, tự nhiên chuyện xấu là có thể biến thành chuyện tốt.