Bốn chữ Thầy tốt bạn hiền này chính là biểu lộ thái độ của mình, Tống Hoài Minh là đang nói với La Tuệ Ninh rằng mình sẽ không đối địch với Văn Quốc Quyền, tôi sẽ ủng hộ Văn Quốc Quyền, nhưng sẽ không chọn dùng phương thức đứng vào hàng rõ ràng, đến loại cấp bậc này của y, cũng phải trả giá biết bao vất vả và nỗ lực, y nên lưu lại đường sống cho mình, hai chữ vĩnh viễn đã biểu lộ đầy đủ thành ý của Tống Hoài Minh.
La Tuệ Ninh mỉm cười nói: Anh và Quốc Quyền vốn là bạn tốt, hiện tại chúng ta lại kết thành thân gia, thật sự là thân càng thêm thân.
Tống Hoài Minh cười nói: Nếu không hai người sao có thể yên tâm gửi con trai tới chỗ tôi.
Nhắc tới Văn Hạo Nam, La Tuệ Ninh không khỏi thở dài: Đứa bé này luôn khiến tôi lo lắng.
Tống Hoài Minh cười nói: Hạo Nam rất tốt, tôi đã tìm hiểu tình huống của hắn rồi, rất cố gắng công tác, năng lực nổi bật, danh tiếng trong đồng sự cũng rất tốt.
La Tuệ Ninh nói: Hai đứa con này thật sự là khiến tôi phát sầu, chúng nếu có được một nửa sự cởi mở của Trương Dương thì tốt quá.
Tống Hoài Minh nói: Người khác nhau thì tính cách tất nhiên khác nhau, chị không thể cưỡng cầu nhân sinh của bọn họ phải đi cùng một con đường được.
La Tuệ Ninh nghe ra trong lời nói của Tống Hoài Minh có ẩn ý, bà ta cười nói: Anh và Chu Hưng Dân có vẻ như làm việc với nhau không tồi.
Tống Hoài Minh mỉm cười nói: Tác phong trong phương diện cải cách của Hưng Dân rất dứt khoát hẳn hoi, rất quyết đoán.
La Tuệ Ninh nói: Quyết đoán cũng phải thành lập trên cơ sở chỗ dựa.
Tống Hoài Minh lập tức minh bạch La Tuệ Ninh đang ám Chu Hưng Dân đến từ chính Chu gia, có chỗ dựa cường ngạnh, Tống Hoài Minh không nói nhiều, y nheo mắt lại nhìn hiện trường bố trí tiệc cưới, nói khẽ: Ngày mai chắc sẽ rất náo nhiệt!
Trương Dương buổi chiều giành thời gian gặp mặt Đinh Triệu Dũng, Trần Thiệu Bân, Lương Thành Long, Viên Ba tất cả đều đi cùng Đinh Triệu Dũng, nhìn thấy Trương Dương, Đinh Triệu Dũng không ngờ có chút ngượng ngùng, cười hắc hắc.
Trần Thiệu Bân nói: Giờ cũng biết lấy lòng anh rể rồi, anh xem Triệu Dũng cười tươi chưa kìa.
Lương Thành Long nói: Sao chỉ thấy một chữ tiện thôi.
Trương Dương cười mắng: Hai người các anh đừng khi dễ người thành thật, nói tới tiện thì ai bằng được hai người các anh.
Viên Ba nói: Đúng vậy, đừng khi dễ Triệu Dũng thành thật.
Mấy người ngồi ở quán cafe ngoài trời, Đinh Triệu Dũng gọi một ấm trà, uống mấy ngụm rồi nói: Mấy ngày nay tôi bận tới sắp gục rồi. Sớm biết rằng kết hôn phiền toái như vậy thì tôi và tiểu Tĩnh đã kết hôn lữ hành rồi.
Lương Thành Long nói: Hiện tại biết hối hận rồi à, tôi đã dừng kinh nghiệm từng trải nói với anh rồi, chờ khi anh thành hôn khẳng định sẽ hối hận.
Trương Dương trừng mắt lườm hắn một cái: Anh đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.
Trần Thiệu Bân cười nói: Tát gãy răng hắn đi, miệng lúc nào cũng phạm tiện, anh rể của người ta ở đây đây này.
Lương Thành Long nói: Chẳng sợ.
Trương Dương cười cười lắc đầu: Nếu không phải bởi vì hai hôm nay có hỉ sự thì tôi đã đập cho anh một trận rồi.
Lương Thành Long nói: Đừng mà, chúng ta là huynh đệ, anh không thể có em rể thì quên huynh đệ được?
Trần Thiệu Bân gật đầu theo: Đúng vậy!
Trương Dương tung chân đá thằng cha này một cước: Anh thì tính là cái gì.
Trần Thiệu Bân cười nói: Không liên quan tới tôi, tôi chỉ là uống rượu thừa thôi.
Viên Ba nói: Này mấy người, hôm nay tới chỗ tôi uống rượu đi, tôi đặc biệt giữ lại một phòng, mở tiệc ba ngày. Các anh lúc nào tới ăn cũng được.
Trương Dương nói: Đang bận chết đi được, làm gì có thời gian mà uống rượu.
Viên Ba nói: Anh có phải là giận tôi không ? Lúc trước anh đâu có nói là mà bày tiệc cưới, chuyện tới đít mới nói, tôi giờ muốn dựng chỗ cũng không kịp.
Trương Dương cười nói: Tôi có trách anh đâu.
Lương Thành Long nói: Trương Dương, anh bày rượu là có ý gì? Chỗ Triệu Dũng chúng tôi đã tặng quà rồi, chỗ anh có phải là khỏi phải tặng nữa không?
Trương đại quan nhân chớp mắt nói: Nói thừa! Triệu Dũng là bạn hữu của các anh, tôi chẳng lẽ không phải là? Hắn cưới vợ, tôi gả em gái, anh còn định hợp hai thành một à. Lương Thành Long à Lương Thành Long, tôi nhìn ra rồi. Anh kiếm được càng nhiều tiền thì lại càng keo kiệt. Tiếc mấy đồng tiền mừng phải không?
Lương Thành Long cười khổ nói: Trời đất chứng giám, tôi không phải quan tâm tới tiền mừng, tôi chỉ là đang đau đầu thôi, anh nói xem, rượu mừng tôi biết uống của bên nào đây.
Trương Dương cười nói: Đương nhiên là phải tới bên Triệu Dũng rồi, chỗ tôi anh có tới hay không cũng không sao, người không đến mà có quà là được, tấm lòng của anh tôi xin nhận.
Lương Thành Long chỉ vào Trương Dương: Nhìn xem, nhìn xem, các anh đều thấy rõ rồi đấy, nhân cơ hội vơ vét của cải! Tham quá!
Trần Thiệu Bân nói mát: Ai mà không phải vậy chứ, vào thời này thứ nên lấy mà anh không lấy thì người khác sẽ nói anh không bình thường.
Viên Ba nói: Rất bình thường mà, nhà anh có chuyện gì, Trương Dương Triệu Dũng người ta đều có mặt, nếu nói oan uổng thì tôi mới là oan uống này, khi tôi kết hôn, không thấy có một ai trong các anh tới, hiện tại các anh kết hôn sinh con tôi đều phải có mặt.
Mấy người đồng thời bật cười, đương nhiên, bọn họ không quan tâm tới chút tiền mừng, giữa bạn bè với nhau cả mà.
Trương Dương nói: Triệu Dũng, chuyện bên này anh đừng quan tâm, anh cứ chiếu cố tốt bên kia là được. Nói thật, tôi mở tiệc cũng không phải là để vơ vét của cải, không phải là lấy thể diện, mà thật sự là bất đắc dĩ, chuyện Triệu Dũng và tiểu Tĩnh kết hôn không biết vì sao lại truyền ra ngoài, mấy ngày nay phía Tân Hải tất cả tổ chức thành đoàn thể tới đây, người ta từ xa chạy tới uống rượu mừng, tôi không thể không chiêu đãi được đúng không? Đang nói chuyện thì điện thoại của Trương Dương lại đổ chuông, lần này là Lưu Kim Thành của nhà máy rượu Giang Thành, Lưu Kim Thành trực tiếp nói với Trương Dương rằng, hắn và đám lão đệ huynh của Giang Thành là Ngưu Văn Cường, Đỗ Vũ Phong, Tần Bạch buổi tối sẽ tới Đông Giang, không chỉ như thế, hắn còn mang theo cả một xe rượu.
Trương đại quan nhân bất lực, nói vào điện thoại: Đến thì cứ đến, không cần phải mang đồ đâu.
Bí thư Trương, đừng phát tài rồi thì quên đám huynh đệ này! Đầu kia điện thoại Ngưu Văn Cường hét toáng lên.
Trương Dương an bài đám người này tới Tuệ Nguyên nghỉ ngơi, buông điện thoại rồi vẻ mặt đau khổ nói: Mẹ ơi, cả một bàn người đến, cứ tiếp tục thế này thì sao được?
Viên Ba nói: May mắn là anh lựa chọn Tuệ Nguyên đấy, chỗ tôi cho dù giao cả sân thượng cho anh thì cũng không bày được nhiều bàn như vậy?
Trần Thiệu Bân trợn mắt lên: Trương Dương, chiêu này của anh tên là mượn gió đông phải không? Cao! Thật sự rất cao! Em gái anh kết hôn, anh mở tiệc lấy tiền, đúng là bí thư thị ủy.
Trương đại quan nhân đang tức mà không có chỗ trút, trừng mắt lườm hắn một cái: Có tin tôi lát nữa ném anh vào hồ Thu Hà không?
Đông Giang đất tà, Trương đại quan nhân vừa mới nhắc tới hồ Thu Hà thì phía chùa Thu Hà liền có phản ứng, hòa thượng Tam Bảo không ngờ gọi điện thoại cho Trương Dương, đừng nhìn Tam Bảo là người xuất gia, người ta nói chuyện cũng khá xã hội: Bí thư Trương, ngài đã quên anh em kết nghĩa này rồi ư?
Trương đại quan nhân thật sự là dở khóc dở cười Tam Bảo, ông là người xuất gia, nên lục thân không nhận mới đúng chứ!
Tam Bảo nói: Cha mẹ ruột của tôi tôi có thể không nhận, nhưng tôi không thể không nhận bí thư Trương được! Trong lòng tôi, anh là sư phụ tôi, nếu không phải được anh điểm hóa, Tam Bảo tôi cũng sẽ không có thành tựu hôm nay.
Trương đại quan nhân nói: Tam Bảo, ông anh đừng có lòng vòng với tôi, tôi đang bận lắm.
Tam Bảo nói: Tôi biết anh bận rồi, tôi chỉ là muốn giúp anh thôi, tôi nghe nói ngày mai em gái anh kết hôn.
Trương đại quan nhân nhíu mày: Gì cơ? Từ Lúc nào hắn thân thiết với mình như vậy.
Tam Bảo nói: Bần tăng có thể xin chén rượu mừng không?
Trương đại quan nhân nói: Anh là người xuất gia...
Tam Bảo nói: Người xuất gia thì sao? Người xuất gia cũng là người, giờ là lúc nào rồi, con người bình đẳng, trong mắt người xuất gia chúng tôi, xuất thế không dễ dàng nhưng nhập thế cũng không dễ dàng, vạn sự vạn vật đều là một loại tu hành, bí thư Trương, anh nen cho tôi cơ hội tu hành này, anh cũng nên kết thiện duyên.
Trương đại quan nhân bất lực nói: Được rồi, ông cứ tới đi, có điều ông có ăn được thịt cá không?
Tam Bảo niệm phật hiệu: Thiện tai thiện tai, bí thư Trương, ngài an bài một bàn tiệc chay cho tôi là được rồi!
Trương đại quan nhân thiếu chút nữa thì lồi cả mắt: Gì cơ? Chẳng lẽ thằng cha này muốn dẫn một bàn hòa thượng tới đây?
Một bàn tiệc chay!
Trương đại quan nhân thông tri chuyện này cho Kì Sơn, Kì Sơn cũng thiếu chút nữa thì cười ra nước mắt, Kì Sơn tất nhiên là đáp ứng.
Mấy người bọn Viên Ba bên cạnh Trương Dương thì đã cười tới không thể thẳng người nổi.
Lương Thành Long cười đến thở không nổi, dựng thẳng ngón tay cái về phía Trương Dương, không phục không được, người ta đây gọi là nhân mạch, ngay cả hòa thượng cũng chủ động xin uống rượu mừng.
Viên Ba vừa uống một ngụm trà, cũng không nhịn được quay đầu nhổ ra ngoài.