Trần Sùng Sơn viết xong bức tranh chữ này, buông bút lông nói: Múa búa trước cửa Lỗ Ban rồi.
Trương Dương nói: Bức tranh chữ này đã đạt tới trình độ của Thiên Trì tiên sinh rồi.
Trần Sùng Sơn cười nói: Cậu muốn đưa tôi lên cao để rồi từ trên đỉnh Thanh Vân này ngã xuống à? Nắm xương già này của tôi không chịu nổi một cú ném của cậu đâu.
Hai người đều bật cười, Trương Dương nói: Tôi nói thật lòng mà, thư pháp của ngài thực sự là lô hỏa thuần thanh.
Trần Sùng Sơn nói: Thư pháp do Sơn dã thôn phu viết ra cũng mang theo khí chết của quê cha đất tổ, có điều cậu nếu thích thì tôi cũng không giấu dốt, Trương Dương, vừa rồi bà ngoại của Yên Nhiên nói hai người có thể sẽ cử hành hôn lễ, tôi chỉ sợ là không thể tới tham dự rồi.
Trương Dương biết Trần Sùng Sơn trời sanh tính đạm bạc, đã quen với loại cuộc sống bán ẩn cư này rồi, tất nhiên cũng không miễn cưỡng, hắn mỉm cười nói: Trần đại gia, nhận được lời chúc phúc của ông là tốt rồi.
Trần Sùng Sơn gật đầu: Lần này tới kinh thành có gặp tiểu tuyết hay không?
Trương Dương nói: Có Cùng nhau ăn vài bữa cơm, cô ta rất tốt, học vấn cũng càng lúc càng sâu, khi nói chuyện với cô ta, luôn khiến tôi cảm thấy mình như kẻ thất học.
Tự coi khinh mình rồi. Trần Sùng Sơn bật cười.
Trương Dương nói: Tôi nói thật lòng mà.
Trần Sùng Sơn nói: Tiểu tuyết khác với những nữ hài tử tầm thường, nó từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, trời sinh thông minh. Trần Sùng Sơn thực sự rất thích đứa cháu gái này.
Trương Dương nói: Trần đại gia, gần đây có liên hệ với Thiên Dã không?
Trần Sùng Sơn nói: Nó dạo trước vẫn viết thư cho tôi, muốn đưa tôi tới Tân Hải ở vài ngày, tôi thì nghĩ thôi, nó bật rộn như vậy, lão già tôi lại không giúp được gì, tới chỉ tổ khiến nó thêm phiền.
Trương Dương nói: Tình cảm của anh ta và Tô Viện Viện tiến triển rất thuận lợi, tôi thấy chuyện tốt sắp tới rồi.
Trần Sùng Sơn nói: Nó lớn rồi, cũng nên nghĩ tới hôn nhân đại sự, cưới ai cũng không quan trọng, quan trọng là phải tốt với nó.
Trương Dương nói: Trần đại gia, có chuyện tôi có thể hỏi ngài không, năm đó đứa con cả của ngài Trần Thiên Trọng, có bằng hữu tốt nào không?
Trần Sùng Sơn lắc đầu: Chuyện của hắn tôi không rõ lắm, chỉ biết là trên tình cảm xử lý rối tinh rối mù, tới cuối cùng...ài, thôi không nhắc nữa.
Trương Dương thấy Trần Sùng Sơn không muốn nhắc tới chuyện cũ thì tất nhiên cũng không tiếp tục truy hỏi, hắn cáo từ Trần Sùng Sơn.
Trần Sùng Sơn lại nói: Trùng dương Năm nay nếu có cơ hội thì cậu tới đây, ngoại công của Thiên Dã từ Đài Loan tới gặp tôi, Thiên Dã sẽ về, hai đứa vừa hay mượn cơ hội này để tụ tập.
Trương Dương nghe nói Khưu Hạc Thanh sắp tới thì có chút ngạc nhiên, lão gia tử đó năm nay chắc cũng sắp chín mươi tuổi đến nơi rồi, hắn đáp ứng: Chỉ cần có thời gian, tôi nhất định sẽ tới.
Tối hôm đó đoàn người Trương Dương không rời khỏi Xuân Dương, mà tới nhà Trương Dương, sau khi Từ Lập Hoa rời khỏi kinh thành thì trực tiếp quay trở về Xuân Dương, đối với lần này lão thái thái tới chơi, người của Triệu gia cũng chuẩn bị đầy đủ, cả nhà cực kỳ coi trọng lần đăng môn chính thức của đứa con dâu này.
Từ Lập Hoa sợ hai đứa con dâu nói ra những lời bất lịch sự, tạo thành cục diện xấu hổ, cho nên bảo hắn đứa con trai dẫn họ ra ngoài trước, cho nên trong nhà chỉ có bà ta và Triệu Thiết Sinh.
Margaret đã tiếp xúc vài lần với Từ Lập Hoa nên đã quen nhau, người hai nhà gặp mặt cũng không khách sáo và xa lạ, ngược lại Trương Dương thì vừa về nhà đã bị người ngoài tìm, người tìm hắn là phó bí thư huyện ủy Xuân Dương Kiều Bằng Phi.
Trương đại quan nhân kinh ngạc trước sự tin tức linh thông của Kiều Bằng Phi, mình lần này về Xuân Dương không hề để lộ tin tức, không ngờ Kiều Bằng Phi vẫn biết hắn đã trở lại.
Sau khi Gặp mặt Kiều Bằng Phi mới giúp hắn giải đáp câu hỏi này.
Hai người gặp mặt ở Tri Vị cư bên bờ Xuân Thủy, đây là đề nghị của Trương đại quan nhân, trong trí nhớ của hắn, Tri Vị cư này là địa phương đẹp, nơi đó tình ghi lại những kỷ niệm đẹp của hắn và Tả Hiểu Tình.
Trương Dương khi đi vào phòng đã đặt trước thì Kiều Bằng Phi đã tới rồi, hắn đeo gọng kính vuông, có thêm vài phần phong độ của người trí thức.
Hai người mấy ngày trước vừa gặp nhau ở ở kinh thành, hiện tại lại gặp ở Xuân Dương, thế giới đối với những người như họ mà nói thì luôn luôn quá nhỏ, Kiều Bằng Phi mỉm cười nói: Nhân sinh hà xử bất tương phùng, chúng ta lại gặp mặt ở Xuân Dương.
Trương Dương: Nói Bằng Phi, anh sao biết tôi ở Xuân Dương?
Kiều Bằng Phi mỉm cười nói: Tôi chẳng những biết anh ở Xuân Dương, tôi còn biết Yên Nhiên và bà ngoại cô ta cũng tới.
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Tin tức thật đúng là linh thông thật, không hổ là Huyện thái gia của huyện Xuân Dương, tôi có chút thắc mắc, anh có được tin tức từ đâu?
Anh đoán đi? Kiều Bằng Phi mở một lọ Đại Minh xuân rồi ót đầy chén trước mặt Trương Dương.
Trương Dương nói: Có phải cán bộ xã Hắc Sơn Tử tiết lộ cho anh hay không?
Kiều Bằng Phi cười ha ha, nói: Thật là lợi hại, thế cũng có thể đoán được.
Trương đại quan nhân nói: Tôi nếu không đoán ra thì mới là lạ, tôi lần này tới Xuân Dương chưa tìm ai, chỉ trùng hợp gặp mặt bí thư đảng uỷ xã xã Hắc Sơn Tử Xa Quốc Dân, không phải hắn nói thì còn có thể là ai nói? Kiều Bằng Phi gật đầu: Chuyện này quả thực không khó đoán, đích xác là Xa Quốc Dân báo cáo cho tôi. Hắn cầm chén rượu lên chạm với Trương Dương, hai người cùng làm một ly.
Trương Dương nói: Nói như vậy Xa Quốc Dân là thân tín của anh à?
Kiều Bằng Phi nói: Nào có phải là thân tín gì, hắn là cấp dưới của tôi, báo cáo một số tình huống với tôi là việc theo tình lý mà.
Trương Dương nói: Hành tung của tôi có quan trọng gì đâu mà phải báo cáo với anh.
Kiều Bằng Phi cười cười: Dùng bữa đi!
Trương Dương nói: Cảnh khu Núi Thanh Đài chỗ nào cũng dựng cửa thu vé, chuyện này anh biết không?
Kiều Bằng Phi gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, chậm rãi nhai trong chốc lát mới: Biết.
Biết vì sao không hỏi? Chẳng lẽ đám cán bộ huyện Xuân Dương các anh, ánh mắt đều thiển cận như vậy ư, chỉ thấy lợi trước mắt?
Kiều Bằng Phi nói: Hiện tại toàn quốc trên dưới đều đang làm du lịch, theo mốt du lịch nóng lên, vé vào cửa của cảnh khu cũng ngày một tăng, chính phủ địa phương ai cũng nhìn chằm chằm vào mối thu nhập này, đối với Xuân Dương mà nói, du lịch núi Thanh Đài là một đại bộ phận của thu nhập tài chính,chúng tôi chú ý cũng là đương nhiên, tôi biết anh muốn nói gì, làm kinh tế du lịch, đề cao thu nhập du lịch, vé vào cửa chỉ là hạ sách, thực sự làm lớn mạnh tài nguyên du lịch, phải đẩy mạnh sản nghiệp đồng bộ xung quanh mới là đúng.