Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cung Kì Vĩ tự kiểm điểm: Bí thư Lý, chuyện này là lỗi của tôi, là tôi mời y tới Nam Tích, có điều tôi không ngờ y lại làm như vậy?

Lý Trường Vũ nói: Không liên can tới anh, có anh hay không thì Lý Đồng Dục cũng sẽ chú ý tới chuyện này, chuyện nếu đã xảy ra rồi, đừng tự kiểm điểm mình làm gì, tốt nhất hãy nghĩ cách giải quyết chuyện này.

Điện thoại trên bàn đổ chuông, Lý Trường Vũ cầm lấy điện thoại, là bí thư nhà máy thuốc lá Liêu Vĩ Trung gọi tới, Liêu Vĩ Trung cũng đã đọc nhật báo Đông Nam, gọi điện thoại tìm Lý Trường Vũ kêu khổ.

Lý Trường Vũ trấn an gã vài câu rồi dập máy, lại nhìn bài báo đó, tức giận vỗ bàn, nói: Thằng ôn Trương Dương này, làm việc cứ thích rêu rao, giờ thì hay rồi, đã tập trung tất cả sự chú ý của truyền thông lên chuyện tài trợ.

Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Lý, Trương Dương cũng là hảo ý, hắn cũng là vì muốn chúng ta có thể thành công tổ chức vận hội tỉnh lần này.

Lý Trường Vũ sao không biết Trương Dương là có hảo ý, nhưng mắt thấy một chuyện tốt biến thành chuyện xấu, y cũng không khỏi cảm thấy rối rắm, sức ảnh hưởng của nhật báo Đông Nam không thể khinh thường, là một trong những tờ báo có ảnh hưởng nhất địa khu đông nam, bài báo này rất có khả năng sẽ dẫn tới sóng gió, tiếp theo khiến mọi người suy nghĩ về sự tài trợ của các xí nghiệp, đáng lo nhất là, nếu bài bảo này bị lãnh đạo tỉnh đọc được, bọn họ không biết sẽ nghĩ gì.

Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Lý, nếu không, tôi tới Đông Giang một chuyến, tìm Lý Đồng Dục trực tiếp nói chuyện, xem xem có thể áp chế hay không, bảo y đừng tiến hành đưa tin tiếp nữa.

Lý Trường Vũ nói: Tôi thấy Lý Đồng Dục lần này khẳng định là có mưu đồ, anh đi chắc gì đã có ích.

Cung Kì Vĩ nói: Mất bò mới lo làm chuồng thì cũng phải làm, tôi nếu không đi, chuyện không khéo sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Lý Trường Vũ đối với chuyện này cũng nhìn rất rõ, Lý Đồng Dục nếu nể mặt Cung Kì Vĩ thì sẽ không đưa tin như vậy, Cung Kì Vĩ cho dù tìm được Lý Đồng Dục, Lý Đồng Dục có tám chín phần mười là sẽ vẫn không nể mặt y.

Lý Trường Vũ nói: Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, nếu chuyện này là Trương Dương gây ra, tốt nhất hãy gọi hắn cùng đi. Hắn ở tỉnh lý có nhiều quan hệ, tỉnh trưởng Tống lại là nhạc phụ tương lai của hắn, cùng lắm thì bảo hắn đi nhận sai, tỉnh lý chắc cũng sẽ không trách nặng đâu.

Cung Kì Vĩ nói: Nếu chúng ta nhận sai, chẳng khác nào phủ định sự tài trợ của xí nghiệp, phí tài trợ đã xác định chỉ sợ sẽ bị ngâm nước nóng.



Lý Trường Vũ nói: Lúc trước đã không nên làm cái trò tài trợ này rồi, để cho mọi người đều biết , hiện tại thì tốt rồi, gọi đến đơn vị truyền thông có tâm tư phá rối.

Cung Kì Vĩ nói: Bí thư Lý, chuyện này tôi nên gánh vác trách nhiệm đầu tiên, anh yên tâm, tôi sẽ lập tức liên hệ với Trương Dương, chúng tôi sẽ lập tức tới Đông Giang, cố gắng khống chế sức ảnh hưởng của chuyện này trong phạm vi nhỏ nhất.

Lý Trường Vũ không nói gì, ánh mắt dừng trên tờ báo nhật báo Đông Nam đó, chuyện đã lên trang đầu của nhật báo Đông Nam, ảnh hưởng đã mở rộng ra rồi, bây giờ còn mới muốn khống chế trong phạm vi nhỏ nhất, có thể ư?

Cho dù Cung Kì Vĩ không tìm Trương Dương cùng đi, Trương đại quan nhân cũng đã chuẩn bị xuất phát rồi, trong lòng hắn hiểu rõ, trường phong ba mà Lý Đồng Dục muốn làm ra này là nhằm vào mình, Trương Dương là người không thích trốn tránh trách nhiệm, khi nhận được điện thoại của Cung Kì Vĩ, hắn đã đang chuẩn bị lái xe tới Đông Giang.

Cung Kì Vĩ nghe nói hắn đang chuẩn bị xuất phát, bảo hắn ở nguyên đó chờ, hơn mười phút sau, xe Hồng Kỳ của Cung Kì Vĩ xuất hiện trước mặt Trương Dương, Trương Dương xách một cái túi du lịch màu đen, mở cốp sau ném vào.

Cung Kì Vĩ không nhịn được bèn nói: Cậu mang nhiều đồ như vậy làm gì?

Trương Dương nói: Mang ít trà xuân năm nay, cho các lãnh đạo thử!

Cung Kì Vĩ không nói gì, thằng ôn này ngoài mặt thì cà lơ phất phơ, nhưng trong lòng thì rất linh hoạt.

Trương Dương và Cung Kì Vĩ ngồi ở ghế sau, nhìn thấy bài báo của nhật báo Đông Nam đặt ở đó, không khỏi cười nói: Tôi đọc rôi!

Cung Kì Vĩ nói: Có cảm tưởng gì?

Trương Dương nói: Vị lão bằng hữu này của anh rất không tốt!

Cung Kì Vĩ nói: Giữa các cậu chắc không có mâu thuẫn gì chứ?

Trương Dương nói: Thị trưởng Cung, anh không cần phải nhắc nhở tôi, trong lòng tôi hiểu rõ, anh với Lý Đồng Dục là lão bằng hữu, tôi không tiện bình luận về người này.



Cung Kì Vĩ đương nhiên có thể nhìn ra Trương Dương rất phản cảm đối với Lý Đồng Dục, y cười nói: Chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, nếu tôi không mời nhật báo Đông Nam đến Nam Tích, có lẽ sẽ không phát sinh chuyện như vậy.

Trương Dương nghĩ thầm những lời này của anh nói đúng, anh mời Lý Đồng Dục đến chính là dẫn sói vào nhà, thằng cha đó tuyệt đối không phải là người tốt. Trương Dương từ sự phẫn nộ lúc ban đầu đã bình tĩnh lại rồi, hiện tại nhìn lại chuyện này, bên trong có rất nhiều chỗ khiến Trương Dương cảm thấy khó hiểu, bán đấu giá rước đuốc đầu tiên là được bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương ủng hộ, sớm đã định ra để bí thư Kiều cầm bó đuốc đầu tiên, tỉnh trưởng Tống Hoài Minh lại là nhạc phụ tương lai của mình, tầng quan hệ này không cần phải nói, khẳng định là sẽ ủng hộ hắn vô điều kiện, lợi dụng đội rước đuốc để lôi kéo tài trợ, bộ trưởng tuyên truyền Tiếu Nguyên Bình và chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Cừ Thánh Minh đều có mặt ở hiện trường, những người này không có một ai là không có địa vị quan trọng trong chính đàn, Lý Đồng Dục là tổng biên tập của nhật báo Đông Nam, chắc có thể thấy rõ tình thế, đám người này người nào y cũng không thể dễ dàng đắc tội được, nhưng y vẫn cho đăng bài chọc ngoáy, tính chỉ hướng rất rõ ràng, căn bản là đang đùa với lửa! Chẳng lẽ y tự tin là có hậi đàu nên không sợ gì đám người này ư?

Cung Kì Vĩ đối với hành động của Lý Đồng Dục cũng cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng y đến bây giờ vẫn hy vọng có thể giải quyết vấn đề này một cách hòa bình, dù sao Lý Đồng Dục cũng là bạn bè nhiều năm với y, Cung Kì Vĩ nói: Trương Dương, tới Đông Giang rồi, tôi đi tìm Lý Đồng Dục nói chuyện trước! Mục đích của những lời này là bảo Trương Dương đừng xung động, y biết rõ tính tình của Trương Dương, thằng ôn này là tên không thích chịu thiệt, Lý Đồng Dục làm ra chuyện này, tôi khẳng định sẽ không bỏ qua cho y.

Trương Dương hiểu ý của Cung Kì Vĩ, cười nói: Thị trưởng Cung, ngài yên tâm, trong lòng tôi hiểu cả mà!

Trương Dương nhìn chuyện này rất thấu triệt, chuyện tuy rằng là Lý Đồng Dục khơi ra, nhưng ảnh hưởng đã được tạo thành rồi, vấn đề của Lý Đồng Dục phải giải quyết, mà phía lãnh đạo tỉnh lý cũng cần phải đi làm công tác.


Trên cuộc họp thường ủy Tỉnh, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương cầm ra tờ báo này, y lắc lắc nhật báo Đông Nam trong tay, nói: Nhật báo Đông Nam hôm nay mọi người đọc rồi chứ?


Hiện trường rất yên lặng, đa số thường ủy đã đọc qua bài báo này, cho dù không đọc, cũng từ trong miệng người khác biết nội dung trang đầu.


Kiều Chấn Lương nói: Sao không ai nói gì?


Bộ trưởng tuyên truyền Tỉnh ủy Tiếu Nguyên Bình ho khẽ một tiếng, sự trầm mặc của hiện trường phải do y phá vỡ, y nắm công tác tuyên truyền, hơn nữa khi Trương Dương muốn lợi dụng đội rước đuốc để lôi kéo tài trợ, y cũng có mặt! Tuy rằng y không thể hiện sự ủng hộ một cách rõ ràng, nhưng y cũng không phản đối, rất nhiều lúc không phản đối thì có nghĩa là ủng hộ. Tiếu Nguyên Bình nói: Bài báo này là có ý chọc ngoáy! Tiếu Nguyên Bình đầu tiên định tính bài báo của nhật báo Đông Nam.


Sau đó nói: Chuyện mà bài báo này viết, vừa hay tôi lúc ấy cũng có mặt ở hiện trường, cái gọi là chính phủ gây áp lực cho xí nghiệp, căn bản chính là lời nói vô căn cứ, tình huống lúc đó tôi đã thấy rõ, xí nghiệp tài trợ đều là tự nguyện, hơn nữa đơn vị tài trợ không chỉ là xí nghiệp bản địa Nam Tích, đa số đều là xí nghiệp của thành thị khác, những xí nghiệp này chắc là vì mục đích hồi báo xã hội mà tiến hành tài trợ, chúng ta không phải thường nói lấy của dân thì phải chi cho dân sao?


Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh nói: Bỏ qua vấn đề tài trợ, bài báo này cũng tồn tại vấn đề rất lớn, theo tôi thấy, có hiềm nghi cố ý bôi đen hình tượng của chính phủ, nếu công nhân viên chức của xí nghiệp đọc được bài báo này, khẳng định sẽ sinh ra tình tự phản đối, người dân đọc được bài báo này, trong lòng cũng sẽ không thoải mái.


Kiều Chấn Lương nói: Nhật báo Đông Nam gì đó thích kiếm tẩu thiên phong, có điều Trung Quốc chúng ta có câu, ruồi bọ không bâu trứng lành, mọi người đừng cứ cố nghĩ là người ta muốn gây chuyện, bài báo này trong mắt tôi cũng không phải là không đúng! Tài trợ quyên tiền, không chỉ là Nam Tích, cũng không chỉ tồn tại ở Bình Hải, mà rất phổ biến ở trong nước! Có điều tôi không thấy địa phương khác làm lớn như vậy, tài trợ chẳng những phải minh bạch, hơn nữa cần một cơ chế giám sát hữu hiệu, bái báo này có chỗ đáng để chúng ta chú ý, thứ nhất, trong quá trình xí nghiệp tài trợ, chính phủ địa phương có gợi ý gì họ không, có gây áp lực cho họ không? Thứ hai, người lãnh đạo của xí nghiệp quốc hữu, đồng thời vào lúc bỏ một khoản lớn phí tài trợ ra để giành lấy sự ủng hộ, liệu có cân nhắc tới suy nghĩ của công nhân viên chức xí nghiệp hay không, có được bọn họ đồng ý hay không??

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK