Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương đại quan nhân phát ra tiếng rên đau đớn, cánh tay buông lỏng, Kiều Mộng Viện thừa cơ thoát khỏi người hắn, lần này vừa hay đá đúng vào vết thương của Trương Dương. Trương đại quan nhân hơn nữa ngày mới từ trong đau đớn khôi phục lại, ý thức bị nội tiết tố che lấp cũng thanh tỉnh trong đau đớn, mình vừa rồi làm sao dám làm ra chuyện như vậy? Từ trước tới giờ, hắn luôn luôn ở trước mặt Kiều Mộng Viện ngụy trang giống một quân tử thủ lễ, nhưng hôm nay không ngờ bại lộ lang tính của mình ra, Trương đại quan nhân có chút xấu hổ vò đầu, muốn ra ngoài nói tiếng xin lỗi với Kiều Mộng Viện, không đợi hắn đi ra tới cửa phòng tắm thì mấy bộ quần áo đã bị ném tới, Trương Dương vươn tay bắt lấy, nhìn thấy Kiều Mộng Viện mặt đỏ bừng, ngượng ngùng đứng đó: Còn không mau mặc vào, bọn họ sắp tới rồi!

Trương đại quan nhân tin rằng mình không nhìn lầm, vẻ mặt của Kiều Mộng Viện tuy rằng phức tạp, nhưng từ trong đó không hề thấy một chút vẻ bực tức nào, nói cách khác, Kiều Mộng Viện không tức giận hành vi vừa rồi của mình, Trương đại quan nhân trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Trương đại quan nhân thay quần áo từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Kiều Mộng Viện đang chải chuốt mái tóc do hắn làm loạn, quần áo cũng chỉnh chu lại rồi, ánh mắt không hề nhìn hắn, nói khẽ: Bên ngoài có người tới!

Trương đại quan nhân tự biết đuối lý, không dám chủ động đáp lời, ừ một tiếng, nhảy lò cò tới sô pha.

Kiều Mộng Viện nhìn thấy bộ dáng của hắn, trong lòng thật sự không đành lòng, lại đi tới đỡ hắn, giúp hắn ngồi xuống sô pha, Trương Dương nhân cơ hội nhỏ giọng nói một câu: Xin lỗi, cô đẹp quá, ý chí của tôi bạc nhược, không chịu nổi khảo nghiệm.

Kiều Mộng Viện có chút u oán nhìn hắn một cái: Về sau còn dám như vậy nữa thì tôi cả đời này sẽ không để ý tới anh. Nói ra miệng thì cảm thấy có chút cực kỳ yếu ớt, ngay cả bản thân cô ta cũng không tin, với sự hiểu biết của cô ta về Trương Dương, thằng ôn này không chừng ngày nào đó lại sẽ dở trò, nhưng mình cả đời này không để ý tới hắn thì chỉ sợ là rất khó làm được.

Cửa phòng vang tiếng gõ, Tiêu Mân Hồng cùng Trình Diễm Đông bước vào.

Trương Dương đã thay xong quần áo, ít nhất thì từ bề ngoài không nhìn ra hắn bị trọng thương, Trình Diễm Đông quan tâm nói: Bí thư Trương, có bị thương hay không?

Trương Dương cười nói: Vẫn ổn, trên đùi bị xước da. Hắn bảo Trình Diễm Đông ngồi xuống.

Trình Diễm Đông nói: Tôi vừa rồi đã điều tra rồi, chiếc ca nô mà anh nói căn bản là không đăng ký ở bến tàu, cũng chưa có ai nghe thấy thuyền lão đại gọi là Nghiêm Thủy Căn.

Trương đại quan nhân vừa nghe thấy vậy liền ngây ra: Không thể, tôi rõ ràng nhìn thấy số của chiếc ca nô đó, là chính miệng hắn nói cho tôi biết tên của hắn.

Trình Diễm Đông nói: Chuyện này rất kỳ quái, vì sao thuyền đánh cá có thể xác định vị trí của ca nô chuẩn xác như vậy, còn nữa, anh không hề nhìn thấy Nghiêm Thủy Căn đó trúng đạn.

Trương Dương nói: Đúng vậy, hắn nhảy xuống nước còn nhanh hơn tôi, vừa bắn hắn đã nhảy xuống biển rồi.

Kiều Mộng Viện nói: Liệu có khả năng này không, Nghiêm Thủy Căn mà anh nói cũng là một trong những phần tử phạm tội tham dự mưu hại anh, là hắn lái ca nô tới hải vực đã được ước định trước? Sau đó chiếc thuyền đánh cá ấy phát động tấn công anh.

Trình Diễm Đông gật đầu nói: Hiện tại xem ra rất có thể, tôi đã điều tra qua hồ sơ rồi, cũng thông qua quan hệ điều tra tình huống báo án của hải cảnh tối nay, không có bất kỳ tin tức báo cảnh sát liên quan tới vụ án. Vừa rồi tôi cũng sai người tới bến tàu hỏi, không có ai nghe nói tới tên Nghiêm Thủy Căn này.

Trương Dương tức giận nói: Quả nhiên nhắm vào tôi mà đến!

Trình Diễm Đông nói: Bí thư Trương, chuyện này chúng ta có thông tri cho cảnh sát Bắc Cảng không?



Trương Dương nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu nói: Tạm thời cứ giữ bí mật, anh tiếp tục điều tra ca nô và thuyền đánh cá, tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc là ai lớn gan như thế, muốn xuống tay với tôi!

Tiêu Mân Hồng một mực không nói gì lên tiếng: Bí thư Trương, tôi thấy chuyện này anh vẫn nên cẩn thận là hơn, anh ở chỗ sáng, những người đó thì ở chỗ tối, bọn họ vì trả thù anh mà không tiếc chọn dùng thủ đoạn như vậy, về sau anh ra cửa nhất định phải cẩn thận.

Trương Dương cười lạnh nói: Một đám chuột nhắt, tôi không sợ chúng đâu.

Kiều Mộng Viện đánh mắt ra hiệu cho Tiêu Mân Hồng, hai người đứng dậy rời đi.

Đợi cho họ đi rồi, Trình Diễm Đông nói khẽ: Bí thư Trương, anh có thể miêu tả lại đặc điểm bề ngoài của thuyền lão đại đó không?

Trương đại quan nhân nghĩ nghĩ rồi nói: Người nọ da rất đen, mặt chữ quốc, đúng rồi, trên mũi có một nốt ruồi đen, trông cứ như là ruồi bâu vậy.

Người sống ở bờ biển phần lớn da đều rất đen, mặt chữ quốc cũng rất thường thấy, điểm thật sự có giá trị tham khảo là nốt ruồi đen này. Trình Diễm Đông gật đầu nói: Trước mắt chỉ có thể xuống tay từ thân phận của thuyền lão đại, bí thư Trương, căn cứ vào tình huống mà anh nói thì thuyền lão đại này tám chín phần mười là phần tử phạm tội tham dự mưu hại anh, hắn dùng tên giả, cố ý dùng ca nô đưa anh tới địa điểm đã được ước định.

Trương Dương nói: Sự phát đột nhiên, tốc độ phản ứng của tôi không chậm, cho dù Nghiêm Thủy Căn nhanh hơn tôi một chút, tin rằng hắn cũng không thoát được bị hỏa lực bắn chết, tôi thấy người này tám chín phần mười đã chết rồi.

Trình Diễm Đông nói: Ở trong biển lớn tìm một cỗ thi thể là rất khó, chiếc ca nô đó đã chìm, hy vọng tìm được cũng rất nhỏ. Bí thư Trương, có nghĩ tới rốt cuộc là ai muốn giết anh không?

Trương Dương nói: Trước đó người thần bí đó lại gọi điện thoại tới, nhắc nhở tôi phải cẩn thận, xem ra hắn đã biết trước có người muốn mưu hại tôi.

Trình Diễm Đông nói: Chuyện Hưng Long hiệu hắn tiết lộ cho anh, chẳng lẽ chuyện này cũng là vì Hưng Long hiệu mà có, có một số người bởi vì chuyện này mà có ý định trả thù anh.

Trương Dương nhíu mày, nói khẽ: Tra thử Viên Hiếu Nông, nếu Hưng Long hiệu là của hắn, người hiện tại hận tôi nhất nhất định là hắn!

Sáng sớm, Kiều Mộng Viện đã gõ cửa phòng Trương Dương, hơn nửa ngày không thấy có người ra mở cửa, Kiều Mộng Viện đi về phía vịnh Thất Thải, quả nhiên ở bãi biển tìm được Trương Dương, Trương Dương đang dùng thế Kim Kê Độc Lập đứng trên bãi biển, hai tay hợp thành chữ thập, đang dưỡng khí điều tức.

Kiều Mộng Viện không làm phiền hắn, đi đến cạnh một tảng đá, dựa vào bên trên, từ xa nhìn hành động của Trương Dương.

Trương Dương không nhúc nhích, vẫn duy trì động tác như vậy, bầu trời màu xám xanh đã lộ ra ánh mặt trời, sau đó từng chút từng chút chuyển sang màu đỏ, màu đỏ ấy khiến bầu trời và mặt biển hòa hợp thành một thể, cuối cùng một đạo kim quang phá tan hỗn độn, kim quang nhảy nhót trên mặt biển lại một lần nữa phân tách trời và đất, Kiều Mộng Viện nheo mắt lại thưởng thức cảnh đẹp mặt trời mọc.

Trương đại quan nhân thở phào nhẹ nhõm, đặt cái chân bị thương lên trên bãi đá, nhìn thấy Kiều Mộng Viện, hắn cười cười, khom người muốn nhặt gậy gỗ lên.

Kiều Mộng Viện bước nhanh tới, nhặt lên gậy gỗ cho hắn, Trương Dương nói: Dậy sớm thế!



Kiều Mộng Viện nhớ tới tối hôm qua hắn bá đạo cường hôn mình, mặt bất giác lại đỏ lên, lông mi đài rủ xuống: Anh dậy còn sớm hơn!

Trương Dương chống gậy gỗ, khập khiễng đi hướng về phía trước.

Kiều Mộng Viện đi theo bên cạnh hắn, nói khẽ: Vết thương còn đau không?

Trương Dương lắc đầu: Đỡ nhiều rồi, có điều muốn khôi phục chắc vẫn mất vài ngày nữa.

Kiều Mộng Viện nói: Không ngờ trị an Bắc Cảng kém như vậy!

Trương Dương nói: Thành thị cảng rất phức tạp.

Kiều Mộng Viện nói: Tôi tới không ít thành thị cảng nhưng cũng chưa từng gặp nơi nào hỗn loạn thế này, tôi thấy phải tìm nguyên nhân từ trên người người quản lý thành thị. Sau khi Kiều Mộng Viện tới Bắc Cảng thì liên tiếp xảy ra chuyện, khiến cô ta sinh ra ấn tượng rất không tốt đối với tòa thành thị Bắc Cảng này.

Trương Dương nói: Mộng Viện, cô nói chuyện càng lúc càng giống nữ cán bộ, đúng là khuê nữ đại hộ, lời nói cử chỉ luôn mang theo một cỗ quan khí.

Kiều Mộng Viện không nhịn được liền bật cười: Anh nói móc tôi!

Trương Dương nói: Không dám, tôi nịnh bợ cô còn không kịp nữa nà, nào dám nói móc cô.


Còn có cái gì mà anh không dám? Kiều Mộng Viện nói xong, lập tức cảm thấy mình lỡ lời, mặt xoay sang một bên, sợ Trương Dương nhìn thấy vẻ ngượng ngùng trên mặt mình.


Trương đại quan nhân lập tức minh bạch những lời này của Kiều Mộng Viện là nhằm chuyện tối hôm qua mình cường hôn cô ta, thằng cha này xấu hổ ho khan một tiếng: Cái đó, có nghiên cứu khoa học chứng minh, người ta khi thân thể bị thương tổn, ý chí luôn sẽ trở nên bạc nhược. Thằng cha này luôn tìm được cớ cho mình.


Kiều Mộng Viện nhỏ giọng gắt: Già mồm át lẽ phải!


Trương Dương cười cười, hắn nhìn ra Kiều Mộng Viện không hề giận mình bởi vì chuyện tối hôm qua. Thằng cha này trước giờ đều là loại người được một tấc lại muốn tiến một thước, ý niệm tà ác trong lòng không khỏi lại bắt đầu nảy sinh.


Từ xa mấy người đang bước về phía này, là Thì Duy và Quách Chí Giang, một đôi khác Trương Dương cũng quen, không ngờ là Quách Chí Cường và Từ Mĩ Ny.


Trương Dương biết Quách Chí Giang đến Bắc Cảng là để tìm Thì Duy, nhưng không biết Quách Chí Cường cũng tới.


Quách Chí Cường cười lớn chạy tới, tới trước mặt thì nện một cú vào vai Trương Dương, sau đó thì nhiệt tình dào dạt ôm Trương Dương một cái, không cẩn thận lại đụng phải vết thương của Trương đại quan nhân, Trương đại quan nhân vẻ mặt đau khổ nói: Anh lăn sang một bên đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK