Lương Đông Bình suýt nữa thì bật khóc: Đồng chí Ccảnh sát, tôi đi theo xem thôi, tôi chỉ xem thôi, tôi lo lắng muốn chết rồi...
Sớm biết vậy thì lúc trước cớ sao lại làm thế?
Trương đại quan nhân bị đẩy vào phòng cấp cứu, bác sĩ khoa cấp cứu đi tới bên cạnh hắn, giả vẻ sờ sờ ngắm ngắm: Bị sao vậy?
Lương Đông Bình ghé vào, dưới sự trông chừng của hai cảnh sát, hắn nói: Tôi chỉ dùng xe đạp huých nhẹ hắn một cái.
Tai nạn xe cộ à! Bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc.
Đông Bình nói: Thế mà cũng gọi là tai nạn xe cộ à?
Bác sĩ tức giận nói: Xe đạp không gọi là xe à? Y ngồi ở đó kê đơn: Chụp CT toàn thân đi, xem có bị gãy xương không, rồi lấy máu nữa, xem gan tì có bị thương không, đúng rồi, anh đâm anh ta vào đâu? Lương không nói gì.
Một gã cảnh sát nói: Nghe nói là ở bên dưới!
Bác sĩ như hiểu ra gì đó: Chẳng trách lại nặng như vậy, vẫn còn sống thì chắc là bị đâm vào tinh hoàn rồi, chụp CT tinh hoàn đi.
Thực tập sinh đứng ở bên cạnh kê đơn có chút khó xử, trên danh sách chụp CT không có mục kiểm tra tinh hoàn, hắn thỉnh giáo vị lão sư này: Chụp CT tinh hoàn ư?
Bác sĩ gật đầu nói: Đúng rồi! Chụp CT tinh hoàn!
Trương đại quan nhân nằm ở trên giường mà trong lòng mừng thầm, con mẹ nó, thằng ôn này tuyệt đối là lang băm, kỳ thật cũng không trách được bác sĩ người ta, hiện tại kiểm tra CT được trích phần trăm, bác sĩ khoa cấp cứ chỉ cần gặp loại bệnh nhân do tai nạn xe cộ này, ai mà không kiểm tra từ đầu đến chân, một bộ phận được trích ít phần trăm, phí kê đơn cũng rất dụ người, rất nhiều bác sĩ khoa cấp cứu hầu như đều nhờ khoản này mà kiếm tiền.
Thực tập sinh lập tức kê ra một đống đơn, chỉ kiểm tra CT thôi đã hai ngàn đồng rồi, Đông Bình không mang theo nhiều tiền như vậy, hắn cũng không phải đau lòng vì tiền, chỉ cần không xảy ra tai nạn chết người, tốn chút tiền coi như là bị xui xẻo, cảnh sát tháo còng cho hắn, Lương Đông Bình không có di động, chỉ có thể cầm lấy di động của Trương Dương để gọi cầu viện. Hắn trước tiên gọi điện thoại về đơn vị, tài vụ của đơn vị vẫn chưa về, nhưng tài vụ nói muốn vay tiền thì phải được tổng biên tập đồng ý, Lương Đông Bình chỉ có thể gọi điện thoại cho thân thích trong nhà, gọi một vòng vẫn không có kết quả gì, bị bức vào đường cùng, hắn nhớ tới Lý Đồng Dục, Lý Đồng Dục tuy rằng đã tắt điện thoại, nhưng Lương Đông Bình có cách liên hệ với y, hai ngày nay Lý Đồng Dục thủy chung điều khiển từ xa, Lương Đông Bình đã chuẩn bị trước bản thảo, chuẩn bị tiếp tục đưa tin về sự kiện xí nghiệp Nam Tích tài trợ.
Khi hắn gọi điện thoại đi khắp nơi vay tiền, hai cảnh sát cũng nóng nảy nói với bác sĩ: Tôi nói này bác sĩ, trước tiên kiểm tra cho bệnh nhân đã, tiền không quỵt đâu mà lo!
Bác sĩ nói: Chuyện này tôi không phụ trách, các anh tìm đơn vị hành chính ấy!
Lúc này Kiều Mộng Viện đã vội vã chạy tới, nhìn thấy Trương Dương nằm ở đó không nhúc nhích, tim lập tức trầm, cô ta mặc kệ xung quanh có nhiều người, xông lên nắm tay Trương Dương, hớt hải hỏi: Trương Dương, anh tỉnh lại đi, anh tỉnh lại đi!
Trương Dương cầm tay Kiều Mộng Viện, trong lòng rất ấm áp, Kiều Mộng Viện nghe thấy mình bị thương ngay lập tức chạy tới, đủ thấy địa vị của mình trong lòng cô ta, Kiều Mộng Viện cảm thấy Trương Dương chủ động cầm tay mình, lúc này mới hơi an tâm, cô ta nói khẽ: Anh không sao chứ?
Trương Dương mở hé mắt, trình độ diễn trò của thằng ôn này càng ngày càng cao, suy yếu vô lực nói: Chắc... chắc không chết được...
Đông Bình ở đàng kia đang ôm điện thoại khóc lóc kể lể với Lý Đồng Dục: Tổng biên tập Lý, chuyện thật sự rất phiền toái, anh mau giúp tôi với, anh nhất định phải giúp tôi!
Trương đại quan nhân nghe thấy tất cả, trong lòng cười lạnh, con mẹ nó, Lý Đồng Dục, lão tử không tin không tìm thấy mày! Lương Đông Bình chỉ là một mồi nhử, Lý Đồng Dục mới là mục tiêu cuối cùng của hắn.
Lý Đồng Dục hỏi rõ tình huống trong điện thoại, an ủi Lương Đông Bình: Tiểu lương, cậu đừng khẩn trương, không việc gì phải sợ cả, xe đạp đâm một cái, nghiêm trọng làm sao được chứ? Tên tiểu tử đó quỷ kế đa đoan, có phải là bị thương thật hay không thì vẫn chưa biết, cậu đừng sợ, tôi lập tức sẽ bảo tài vụ tới. Lý Đồng Dục đối với Lương Đông Bình vẫn rất không tồi.
Lương Đông Bình nói: Tổng biên tập Lý, anh có phải nên tự mình tới một chuyến hay không, cảnh sát vừa rồi đã còng tay tôi lại!
Lý Đồng Dục nói: Dựa vào gì mà còng cậu? Cảnh sát cũng phải giảng đạo lý, xe đạp mà gây ra được tai nạn à? Đúng là trò cười, có tai nạn sao họ không gọi 112? Còng cậu ư? Là tội hình sự chắc! Nhãn giới của Lý Đồng Dục khác với Lương Đông Bình, y cảm thấy chuyện này có thể là một âm mưu, là âm mưu mà Trương Dương bày ra nhằm vào nhật báo Đông Nam của bọn họ. Trong mắt âm mưu gia, bất kỳ ai cũng đều là âm mưu gia.
Lương Đông Bình lắp bắp nói: Tổng biên tập Lý, tôi vì là muốn gọi điện thoại cho ngài cho nên bọn họ mới tháo còng!
Lý Đồng Dục nói: Cậu chờ đó, tôi lập tức sẽ dẫn người tới!
Nghe Lý Đồng Dục nói như vậy, Lương Đông Bình liền vững dạ hơn, hắn đưa di động của Trương Dương cho một gã cảnh sát trong đó: Lãnh đạo của chúng tôi sẽ tới ngay!
Cảnh sát nói: Kiếm được tiền chưa?
Lương Đông Bình gật đầu.
Kiều Mộng Viện nói: Kiểm tra trước đi đã! Tôi sẽ lo tiền! Trương Dương kéo tay cô ta, dùng truyền âm nhập mật nói: Tôi không sao, chính là muốn lợi dụng chuyện này để bức Lý Đồng Dục ra!
Kiều Mộng Viện nghe thấy câu này, thật sự có chút dở khóc dở cười, Trương Dương cũng đúng là thất đức thật, làm chuyện gì cũng bất chấp thủ đoạn, ngay cả chiêu này cũng dùng được.
Bác sĩ giục: Hiện tại không quan tâm ai đúng ai sai, cứu người quan trọng hơn, nếu không mau chóng kiểm tra, vạn nhất bệnh nhân bị tổn thương nội tạng, sẫn tới đại xuất huyết thì muộn đấy.
Kiều Mộng Viện tuy rằng biết Trương Dương đang giả vờ, nhưng vẫn có chút lo lắng, nói khẽ: Làm kiểm tra trước đi, chi phí tôi sẽ ứng!
Một gã cảnh sát trong đó nhìn Lương Đông Bình: Anh không có nổi một đồng nào à?
Lương Đông Bình lấy ví tiền ra, bên trong chỉ có hai ba trăm đồng, Lương Đông Bình này rất coi trọng tiền, nhưng lúc này lại không thể không tỏ thái độ, tên cảnh sát đó giật lấy ví tiền, rút tiền ở bên trong ra: Anh thật đúng là, đâm xe làm người ta bị thương, anh đợi bị truy cứu trách nhiệm đi!
Kiều Mộng Viện đã nội tiền xong, lập tức có mấy người đẩy Trương Dương vào phòng chụp CT, đi tới trước cửa CT, tổng biên tập Lý Đồng Dục của nhật báo Đông Nam dẫn hai phóng viên chạy tới, chuyện đầu tiên khi hắn tới chính là đòi xem danh sách khám, sau khi nhìn thấy phải chụp CT tinh hoàn, Lý Đồng Dục không khỏi cười lạnh một tiếng: Chụp CT tinh hoàn à, mới mẻ quá nhỉ! Kiểm tra CT đã hai ngàn đồng, hiện tại bác sĩ bệnh viện được trích phần trăm nhiều quá!
Hai phóng viên đi cùng cầm mấy ảnh chụp danh sách kiểm tra.
Lương Đông Bình thấy Lý Đồng Dục tới, giống như xin giúp đỡ đi tới bên cạnh y: Tổng biên tập Lý, tôi chỉ dùng xe đạp nhẹ nhàng huých hắn một cái, tôi thực sự không làm hại hắn, là hắn bám lấy tôi trước!
Lý Đồng Dục nhìn thoáng qua Trương Dương trên xe đẩy: Đừng sợ, nếu thực sự có chuyện gì thì cũng còn có toàn soạn, nhưng nếu thật sự có người giả bệnh chơi chúng ta, thì không dễ dàng vậy đâu! Lý Đồng Dục rõ ràng rất vững dạ.
Kiều Mộng Viện nghe thấy câu này, không khỏi có chút phẫn nộ, bất kể Trương Dương có phải giả vờ hay không, các nói chuyện của Lý Đồng Dục này cũng quá là khiến người ta tức giận. Cô ta không khỏi ngẩng đầu trừng mắt lườm Lý Đồng Dục một cái. Lý Đồng Dục nhìn thấy Kiều Mộng Viện, trong lòng không khỏi ngẩn ra, y không ngờ con gái của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương lại xuất hiện ở chỗ này, nhưng lập tức y lại nghĩ ra gì đó, trong lòng mừng rơn.
Nhân viên công tác của phòng chụp CT vừa hay gọi tên Trương Dương, Kiều Mộng Viện và nhân viên công tác cùng nhau đẩy Trương Dương vào.
Lý Đồng Dục đầy trào phúng nói: Chụp CT tinh hoàn, không sợ bị tia x quang làm vô sinh à!
Hai phóng viên đi cùng y chụp danh sách kiểm tra xong, lại chụp hai cảnh sát đó, cảnh sát nổi giận, chỉ vào phóng viên quát: Anh làm gì thế? Ảnh hưởng đến công vụ của chúng tôi!
Lý Đồng Dục cười nói: Thấy hai vị đồng chí cảnh sát chuyên nghiệp như vậy, chúng tôi đương nhiên phải chụp vài bức rồi, để làm tuyên truyền cho các anh, để tất cả người dân Bình Hải đều biết hai vị cảnh sát nhiệt tâm các anh!
Chuyện phóng viên tới bệnh viện lập tức được truyền đi ra ngoài, sau khi nghe thấy tin tức, trưc ban hành chính bệnh viện và bác sĩ của khoa cấp cứu đều tới, những năm nay ai cũng biết phòng cháy phòng trộm phòng phóng viên, bệnh viện cũng sợ bị đưa tin bất lợi, tên bác sĩ của khoa cấp cứu cũng chột dạ, y cho kiểm tra CT Trương Dương từ đầu đến chân kiểm tra thật ra cũng không cần thiết, chủ yếu vẫn là muốn được trích phần trăm nhiều hơn, một tấm mười đồng, nhưng y ngàn vạn lần không ngờ lại dẫn tới cả phóng viên.
Lý Đồng Dục nghe nói y chính là bác sĩ đã kê danh sách, bước nhanh tới nói: Bác sĩ, xe đạp đụng nhẹ một chút mà phải kiểm tra CT toàn thân, chụp CT tinh hoàn chúng tôi công nhận, nhưng đầu và tứ chi có cần thiết khống?