Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hình Triêu Huy cũng không có ý giữ hắn, tiếp tục nói: "Cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều, lấy chuyến đi tới nước Mỹ này mà nói, nếu không có cậu, cũng sẽ không đào ra được một tập đoàn rửa tiền xuyên quốc gia lớn như vậy, đám người Vương Quân Dao, chú Lê này cấu kết với quan viên trong nước, đưa một khoản tham ô lớn ra nước ngoài, tạo thành tổn thất không thể đong đếm cho quốc gia."

Trương Dương nói: "Vương Quân Dao đã chết, chú Lê cũng bị tôi giết, chuyện này đã được đánh một dấm chấm tròn rôi."

Hình Triêu Huy lại lắc đầu, y hỏi: "FBI vì sao ngay lập tức tìm được cậu, bọn họ vì sao luôn miệng nói cậu là nhân viên tình báo? Có người một mực theo dõi cậu."

Trương Dương nói: "Cho dù có người theo dỗi tôi thì người này nhất định là đến từ bên trong Quốc An các anh, hồ sơ của tôi không phải vẫn luôn được giữ bí mật sao? Vì sao lại bị tiết lộ ra ngoài?"

Hình Triêu Huy nói: "Trong tổ chức có nội gian, tôi hiện tại đang điều tra chuyện này!"

Trương Dương nói: "Việc này không liên quan gì tới tôi."

Hình Triêu Huy nói: "Cậu có từng nghĩ, một mình Vương Quân Dao không làm được chuyện lớn như vậy, các mặt liên quan của tổ chức rửa tiền này nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi, chú Lê đã chết, tất cả manh mối đều bị dứt đoạn, chúng ta đào ra được một bộ phận quan viên, nhưng những quan viên này chỉ giới hạn ở Nam Tích, quan viên trong nước thông qua đường dây rửa tiền này còn có rất nhiều."

Trương Dương nói: "Đó là chuyện của cục chống tham nhũng!"

Hình Triêu Huy lắc đầu, y lấy ra một tập giấy tờ đưa cho Trương Dương.

Trương Dương nhìn dấu hiệu cơ mật trong túi hồ sơ, hắn lắc đầu nói: "Tôi đã định rời khỏi Quốc An rồi, cho nên tốt nhất không nên đọc."

Hình Triêu Huy nói: "Cậu tốt nhất hãy đọc đi, có liên quan tới Vương Quân Dao đó."

Trương Dương hơi ngẩn ra, nghe thấy tên Vương Quân Dao đã đủ để khiến hắn mở tập hồ sơ này ra rồi, hắn mở hồ sơ ra rồi tỉ mỉ đọc, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, lửa giận từ bên trong mắt hắn phun ra.

Hình Triêu Huy nói khẽ: "Căn cứ vào khám nghiệm ADN của chúng tôi, cỗ thi thể phát hiện ở khách sạn Quân Duyến Nam Tích không phải là Vương Quân Dao!"

Tin tức này giống như tiếng sấm vang bên tai Trương Dương, hắn lắc đầu nói: "Không thể nào, tôi đã tận mắt nhìn thấy cỗ thi thể đó, là cô ta, chính xác mà!"

Hình Triêu Huy nói: "Tôi chỉ tin, khoa học, cậu chắc cũng từng nghe nói, vào thời đại Chiến quốc Nhật Bản, có rất nhiều nhân vật kiêu hùng đều có ảnh võ sĩ, cũng chính là thế thân của bọn họ, căn cứ vào kết quả xét nghiệm ADN, tôi có thể kết luận, người chết đó không phải Vương Quân Dao."

Trương Dương nắm chặt hai tay lại, giận dữ hét: "Sao có thể như vậy được?" Trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ, cho tới nay hắn đều cho rằng Vương Quân Dao đã chết. Trong lòng hắn cảm thấy đỡ hơn nhiều, nhưng hiện thực vô tình mà Hình Triêu Huy hiện tại nói cho hắn biết khiến hắn cơ hồ trở nên điên cuồng, thủ phạm hại chết Giai Đồng không ngờ lợi dụng kế kim thiền thoát xác mà qua được mặt mình, người chết chỉ là một thế thân, mà Vương Quân Dao lúc này không biết đang tiêu diêu tự tại ở đâu. Trương Dương nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù phải tìm tới chân trời, tôi cũng phải tìm được cô ta, tự tay giết chết cô ta!"

Hình Triêu Huy nói: "Đoạn thời gian gần đây, tôi đã tiến hành điều tra nhiều mặt, nhưng không có bất kỳ tin tức gì về Vương Quân Dao, cô ta như bốc hơi khỏi nhân gian, cho nên, tôi hoài nghi Vương Quân Dao không phải là đại lão chân chính của tổ chức rửa tiền này, sau lưng cô ta có thể còn có người chỉ huy, lúc trước cô ta tự sát thân vong, tôi đã cảm thấy vô cùng kỳ quái, chỉ cần cô ta chạy ra nước ngoài, là có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cô ta rõ ràng đã thoát khỏi vòng vây của cảnh sát, vì sao còn phải lựa chọn cái chết?"

Cho tới nay Trương Dương vẫn chưa cân nhắc cẩn thận vấn đề này, hắn cắn chặt hai môi, cừu hận trong lòng rực cháy.

Hình Triêu Huy nói: "Các giải thích hợp lý duy nhất là, sau lưng cô ta còn có người chỉ huy, Vương Quân Dao phải biến mất, bằng không cho dù chúng ta không đối phó cô ta thì cũng nhất định sẽ có người xuống tay với cô ta."

Trương Dương nói: "Cô ta đang ở đâu?"

Hình Triêu Huy lắc đầu: "Chuyện này không quan trọng, tôi hoài nghi bên trong chúng ta, Vương Quân Dao, còn có nhân vật thần bí sau lưng Vương Quân Dao, giữa bọn họ có đủ loại liên hệ, chúng ta phải moi ra được đầu mối này, diệt trừ khối u ác tính bên trong tổ chức, tìm ra Vương Quân Dao cùng với nhân vật thần bí sau lưng cô ta." Hình Triêu Huy móc bất lửa ra, đốt báo cáo AND về Vương Quân Dao, nói khẽ: "Bản báo cáo này chỉ có tôi và cậu biết, tin tức Vương Quân Dao còn sống trên đời không thể tiết lộ ra ngoài, cô ta hy vọng tất cả mọi người đều cho rằng cô ta đã chết, và chúng ta cũng chỉ có thể lựa chọn tương kế tựu kế."

Trương Dương nói: "Muốn tôi làm gì!"

]Hình Triêu Huy nói: “ Bình tĩnh, điều cậu cần làm chính là phải bình tĩnh, cậu hận Vương Quân Dao, Vương Quân Dao cũng hận cậu, cậu muốn giết cô ta, cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho cậu, tôi tin, chỉ cần bắn tiếng, cô ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp xuống tay với cậu, chờ khi cô ta ra tay, chúng ta sẽ có cơ hội."

Trương Dương nói: "Cô ta đã hại chết Giai Đồng, tôi lo..." Còn chưa nói hết, Hình Triêu Huy đã hiểu ý của hắn.

Hình Triêu Huy nói: "Tôi cho rằng Vương Quân Dao sẽ không dễ dàng ra tay với người ở bên cạnh cậu, nếu cô ta giở lại trò cũ, sẽ khiến cậu hoài nghi, từ đó mà liên tưởng tới cô ta, cô ta khó khăn lắm mới dùng cái chết giả để tránh được một kiếp, nếu ra tay, mục tiêu ra tay tất nhiên sẽ là cậu, cô ta không dám mạo hiểm, cũng sẽ không kiên nhẫn được với cậu!"

Trương Dương gật đầu.

Hình Triêu Huy nói: "Hiện tại, cậu còn muốn rời khỏi tổ chức không?"

Trương Dương nói: "Tôi đang nghĩ, có lẽ tôi có thể thử một đoạn thời gian."

Hình Triêu Huy lắc đầu nói: "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ xóa hết tất cả ghi chép về cậu tại Quốc An, gạch tên cậu khỏi Quốc An. Tất cả hành vi của cậu đã không còn bất kỳ liên quan gì tới Quốc An, người liên hệ trực tiếp của cậu ở Quốc An chỉ có tôi, cũng có nghĩa là, cậu về sau làm bất kỳ chuyện gì đều phải tự chịu trách nhiệm."

Trương Dương nói: "Hiểu rồi!"

Hình Triêu Huy cầm chén rượu lên, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Trương Dương, mục đích của tôi là tìm ra nội gian, trước khi chưa đạt được mục đích, cậu làm ra bất kỳ chuyện gì, Quốc An đều không chịu trách nhiệm."

Trương Dương cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch: "Tôi không cần bất kỳ ai chịu trách nhiệm cho tôi, tôi chính là tôi, bất kể người mà Vương Quân Dao cấu kết là ai, chỉ cần để tôi tra ra hắn, tôi sẽ tự tay lấy mạng hắn!"

Hình Triêu Huy cường điệu: "Nhớ kỹ, trăm ngàn lần đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài, cô ta lợi dụng cái chết để chúng ta quên cô ta đi, chúng ta vừa hay tương kế tựu kế, nếu để cô ta biết chân tướng tử vong của mình bị chúng ta biết, như vậy chẳng những kế hoạch của chúng ta sẽ thất bại, hơn nữa người ở bên cạnh cậu cũng gặp nguy hiểm."

Trương Dương gật đầu.

Hình Triêu Huy lại nói: "Chương Duệ Dung không lâu nữa sẽ trở lại tổng bộ công tác, để đề phòng bất trắc, cậu sau này đừng phát sinh bất kỳ liên hệ nào với Quốc An nữa. Nếu xảy ra tình trạng khẩn cấp, tôi sẽ chủ động liên lạc với cậu."

Khi Trương Dương trở lại ban trú kinh Bình Hải thì đã là rạng sáng, Triệu Quân đưa hắn tới trước cửa lớn, khi Trương Dương xuống xe, Triệu Quân gọi hắn lại: "Trương Dương, chiếc xe pick-up đó chúng tôi sẽ phái người đi lấy lại."

Trương Dương cười cười, xem ra Triệu Quân đã nhận được tin tức mình sẽ rời khỏi Quốc An, hắn gật đầu, từ hôm nay trở đi, Hình Triêu Huy đã cắt đứt tất cả liên hệ của hắn với Quốc An, những gì mà Quốc An từng cung cấp cho hắn tất cả đương nhiên đều phải nộp lại, Trương Dương vươn tay về phía Triệu Quân.

Triệu Quân bắt tay hắn, nói khẽ: "Bảo trọng!"

Trương Dương nói: "Anh cũng vậy."

Sáng sớm đầu tiên của Trương Dương ở kinh thành là bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, hắn cầm lấy điện thoại: "Alo!"

Đầu kia truyền đến giọng nói của phó thị trưởng thường vụ Cung Kì Vĩ: "Trương Dương, cậu đã đến kinh thành chưa?"

Trương Dương có chút kinh ngạc, mình vừa mới tới kinh thành, Cung Kì Vĩ đã gọi điện thoại tới đây, chẳng lẽ Lão Kiều đổi ý rồi, vẫn quyết định xử phạt mình? Hắn ừ một tiếng nhìn nhìn đồng hồ, mới chỉ là ba giờ sáng, Trương Dương ý thức được nhất định đã xảy ra sự kiện khẩn cấp, nếu không Cung Kì Vĩ cũng sẽ không vào thời gian này gọi điện thoại cho hắn. Trương Dương ngáp một cái rồi nói: "Thị trưởng Cung, giờ là hơn nửa đêm rồi, ngài tìm tôi có chuyện gì?"

Cung Kì Vĩ nói: "Trương Dương, rất xin lỗi vì đã quấy rầy cậu, nhưng thị lý gặp một chuyện khẩn cấp."

Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, lần trước với tôi đi xử lý vấn đề ô nhiễm nước, chắc không phải là lại có chỗ nào bốc cháy, đị bảo tôi đi dập lửa chứ." Trương đại quan nhân ít nhiều vẫn còn có chút hậm hực.

Cung Kì Vĩ đương nhiên có thể lý giải, thật ra y cũng không muốn gọi cú điện thoại này, nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột, người mà y có thể nghĩ đến cũng chỉ có Trương Dương, Cung Kì Vĩ nói: "Chủ nhiệm ban trú kinh Sử Học Vinh tự sát rồi, cậu mau tới hiện trường xem đi, phó bí thư Ngô cũng đã xuất phát rồi, đi ngay đêm, chắc nhanh nhất cũng phải trưa mai mới tới được."

Trương Dương ngây ra: "Sử Học Vinh tự sát ư?"

Cung Kì Vĩ lại trả lời đầy khẳng định: "Trương Dương, lại phiền cậu rồi, phía ban trú kinh Nam Tích loạn thành một mớ, những người còn lại đều không biết phải làm gì, cần có người đứng ra chủ trì đại cục, cậu trước đây từng là công tác của ban trú kinh, lại là thành viên của ban lãnh đạo thành phố Nam Tích chúng ta... " Cung Kì Vĩ không biết tư lúc nào cũng đã học theo cách ăn nói của Lý Trường Vũ.

Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, chúng trước tiên nói rõ đã nhé, tôi chỉ là một cán bộ cấp ban, chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, tôi cũng không dám tự xưng là thành viên của ban lãnh đạo thành phố gì đâu, các anh thực sự coi tôi là đội viên cứu hoả rồi ư?"

Cung Kì Vĩ cho rằng Trương Dương bởi vì chuyện ô nhiễm nước mà vẫn hậm hực, thở dài nói: "Chuyện ô nhiễm nước đã khiến cậu phải chịu ủy khuất rồi."



Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, anh đừng nghĩ nhiều, tôi không thấy ủy khuất gì cả, lúc trước tôi nguyện ý đi chịu oan, trong lòng cũng đã chuẩn bị tâm lý, thế này đi, tôi sẽ tới, tranh thủ giúp đỡ ổn định tình thế một chút."

Cung Kì Vĩ nói: "Tôi lập tức thông tri cho phía ban trú kinh, báo với bọn họ rằng cậu sẽ tới xử lý chuyện này."

Trương Dương buông điện thoại, không khỏi lắc đầu cười khổ, mình thật sự là mạng lao lực trời sinh, vốn hi vọng tới kinh thành có thể nghỉ ngơi được một chút, tranh thủ lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi, để thời gian tiêu trừ ảnh hưởng mình đánh Liêu Bác Sinh, nhưng không ngờ mình vừa tới kinh thành đã lại có chuyện.

Trương Dương từ căn bản là một người hiếu sự, không có chuyện thì hắn cũng tự tạo ra chuyện, lần này thị lý tìm tới hắn, hắn đương nhiên phải nhận nhiệm vụ này. Kinh thành vào đầu tháng ba, ban đêm vẫn rất lạnh, Trương Dương lần này không mang xe theo, đứng ở trước cửa khách sạn Thanh Giang một lúc lâu mới bắt được một chiếc xe taxi, đi thẳng đến ban trú kinh Nam Tích.

Đợi khi tới ban trú kinh Nam Tích, Trương Dương phát hiện tình cảnh bên này quả nhiên rất náo nhiệt, trong sân của ban trú kinh đền cảnh sát nhấp nháy, cảnh sát cửa cửa dăng dây cảnh giới màu vàng, bởi vì là đêm khuya cho nên không có nhiều người tới đây xem náo nhiệt. Trương Dương xuống xe thanh toán tiền xe rồi đi vào bên trong, ở trước cửa bị một gã cảnh sát cản lại: "Đồng chí, anh vào làm gì?"

Trương Dương lập tức biểu lộ thân phận của mình, chỉ nói mình là được thị chính phủ, thị ủy Nam Tích phái tới xử lý chuyện này, cảnh sát đó nói: "Thẻ công tác, giấy chứng minh, thượng cấp của chúng tôi quy định, phải trình những giấy tờ này."

Trương Dương lấy ví ra, khi chuẩn bị đưa giấy chứng nhận cho gã xem thì bỗng nhiên bỗng nhiên một người gọi tên hắn: "Trương Dương!"

Trương Dương ngẩng đầu lên, liền thấy Lương Liên Hợp từ xa đi về phía hắn.

Trương Dương mỉm cười, trước đây khi hắn ở ban trú kinh Xuân Dương, Lương Liên Hợp chính là phó cục trưởng phân cục khu trực thuộc, giữa bọn họ còn bởi vì chuyện của Kiều Bằng Phi mà phát sinh một số va chạm, có điều về sau hai người cũng coi như là không đánh thì không quen nhau, bởi vậy mà trở thành bằng hữu.

Tên cảnh sát đó nhìn thấy Trương Dương quen Lương Liên Hợp, lập tức hành lễ với Lương Liên Hợp: "Cục trưởng!"

Lương Liên Hợp nói: "Để anh ta vào, anh ta là bạn của tôi."

Trương Dương đi tới, vươn tay ra bắt tay Lương Liên Hợp: "Lương cục, được điều tới bên này từ lúc nào thế?"

Lương Liên Hợp nói: "Từ đầu năm, anh tới kinh thành từ lúc nào vậy?"

Trương Dương nói: "Tới lúc tối qua, thị lý đột nhiên gọi điện thoại tới, bảo tôi đi xử lý chuyện của ban trú kinh, cho nên tôi vội vàng tới đây."

Lương Liên Hợp gật đầu nói: "Người chết là Sử Học Vinh, lúc sinh tiền là chủ nhiệm ban trú kinh của thành phố Nam Tích các anh, căn cứ vào kết quả điều tra hiện trường, hắn là uống thuốc độc tự sát."

Trương Dương nói: "Không phải là bị giết à?"

Lương Liên Hợp lắc đầu: "Thi thể đã được đưa tới khoa khám nghiệm tử thi rồi, kết quả nghiệm thi buổi sáng sẽ có."

Lúc này phó chủ nhiệm ban trú kinh Nam Tích Vu Hải Lâm đi tới, gã nhìn thấy Trương Dương thì đặc biệt Trương Dương chào hỏi, Trương Dương trước đây đã từng gặp mặt Vu Hải Lâm một lần, ấn tượng về người này cũng không sâu lắm, gật đầu nói: "Phát hiện gì không ?"

Vu Hải Lâm không nói gì, đại khái là vì Lương Liên Hợp ở bên cạnh.

Lương Liên Hợp vỗ vai Trương Dương, nói: "Chúng tôi sau khi điều tra lấy chứng cớ rồi thu đội, có chuyện gì sẽ lại liên lạc với các anh."

Trương Dương nói: "Lương cục vất vả rồi!"

Lương Liên Hợp cười nói: "Mấy ngày nay đừng đi đâu nhé, có rảnh thì cùng nhau căn cơm, mấy ngày trước sư phụ tôi có nhắc tới anh đó." Sư phụ của Lương Liên Hợp là Sử Thương Hải, chưởng môn bát quái môn.

Trương Dương nói: "Tôi cũng lâu rồi chưa gặp Sử lão gia tử, đợi xử lý xong chuyện này, tôi sẽ làm chủ, mời Sử lão gia tử ăn cơm."

Lương Liên Hợp cười nói: "Được, tôi sẽ chuyển cáo với lão nhân gia."

Cảnh sát chứng điều tra lấy chứng cứ thì thu đội vào khoảng bốn rưỡi sáng, bởi vì chủ nhiệm ban trú kinh Sử Học Vinh tự sát thân vong, toàn bộ ban trú kinh đều được phủ lên vẻ u ám, khiến tất cả mọi người cảm thấy áp lực vô cùng.

Trương Dương tới văn phòng của phó chủ nhiệm Vu Hải Lâm, Vu Hải Lâm pha cho hắn một ly trà, ban trú kinh Nam Tích tổng cộng có ba phó chủ nhiệm, Vu Hải Lâm chỉ là một trong số đó, tính cả mấy quan viên, nhân viên công tác lớn nhỏ tổng cộng có mười bảy người, cơ cấu cũng coi như không nhỏ.

Trương Dương uống ngụm trà rồi nói: "Những người khác đâu?"

Vu Hải Lâm nói: "Vương Nghị và Miêu Tuệ Như đều không sống ở ban trú kinh, buổi tối đã điện thoại cho họ, nhưng không gọi được, chỉ sợ phải đợi tới khi trời sáng mới liên hệ được."

Trương Dương nói: "Gọi điện thoại cố định hay là di động?"

Vu Hải Lâm nói: "Cả hai, có điều bọn họ đều tắt điện thoại."

Trương Dương nói: "Biết chỗ ở của họ không?"

Vu Hải Lâm gật đầu.

Trương Dương nói: "Sai người đi gọi đi!" Tuy rằng Trương Dương không biết nhiều về ban trú kinh Nam Tích, nhưng hắn từ sau khi tới đây nhìn thấy tình trạng đã nhận định rằng sự quản lý của ban trú kinh tồn tại thiếu sót rất lớn.

Đổi lại là bình thường, Vu Hải Lâm vị tất đã nể mặt Trương Dương, nhưng hiện tại ban trú kinh xảy ra chuyện lớn như vậy, chủ nhiệm ban trú kinh Sử Học Vinh tự sát, ban trú kinh từ trên xuống dưới lòng người hoang mang, không ai biết phải làm gì, sự xuất hiện của Trương Dương rất đúng lúc, Vu Hải Lâm như có người cầm đầu, huống chi trước đó thị lý đã gọi điện thoại, nói với họ rằng chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Trương Dương sẽ tới xử lý chuyện này.

Trương Dương đối với việc này cũng cảm thấy bất đắc dĩ, hiện tại mình nghiễm nhiên đã thành dầu Vạn Kim của thành phố Nam Tích, chỗ nào cần là bôi chỗ đó. Có điều thằng ôn này vốn có tính hiếu sự, thị lý hiện tại dùng hắn như vậy, cũng tính là nắm đúng tính tình của hắn, chính là dùng người đúng chỗ.

Vu Hải Lâm sai người đi mời hai vị phó chủ nhiệm, trong thời gian này Trương Dương cũng đã tìm hiểu được một số tình huống, Sử Học Vinh trước đó không hề có gì khác thường, đêm qua còn cùng nhau cơm với mấy cán bộ của ban trú kinh bọn họ.

Vu Hải Lâm nói: "Tối hôm qua chủ nhiệm Sử cũng không uống nhiều, chúng tôi tám giờ thì kết thúc, sau đó chủ nhiệm Sử đi ra ngoài một lát, khoảng mười một giờ thì về, lúc ấy tôi ở cửa gặp anh ta, còn chào hỏi anh ta, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta, chủ nhiệm Sử chắc là lại đi ra ngoài uống. Khoảng hai rưỡi rạng sáng hôm nay, lão bà của anh ta từ Nam Tích gọi điện thoại tới, nói gọi vào di động của anh ta mà không có ai nhấc, tối hôm qua anh ta gọi điện thoại về nhà, nói một số câu rất kỳ quái, cho nên rất lo lắng cho anh ta, bảo tôi đi xem, vì thế tôi liền gọi một đồng sự trực ban tới gõ cửa phòng của chủ nhiệm Sử, gõ một lúc mà không thấy ai mở cửa phòng, tìm chìa quá mở cửa phòng thì bị khóa từ bên trong, vì thế chúng tôi phá cửa, phát hiện chủ nhiệm Sử đã chết..." Vu Hải Lâm thở dài, có chút tự oán trách mình: "Nếu tính cảnh giác của tôi cao hơn một chút, có lẽ sẽ không phát sinh chuyện như vậy." Thật ra những lời này gã cũng đã nói với cảnh sát, lúc này chỉ chẳng qua là nhắc lại một lần với Trương Dương.

Trương Dương nói: "Đang yên đang lành vì sao lại muốn tự sát?"

Vu Hải Lâm nói: "Cái này thì tôi cũng không rõ."

Trương Dương nghĩ thầm, loại cán bộ cấp ban như Sử Học Vinh, chức vị đảm nhiệm lại là chức quan béo bở ở bên ngoài, một mình nắm quyền lớn ở ban trú kinh, có thể nói là muốn gió được gió muốn mưa được mưa, người như vậy nói sao cũng là một nhân sĩ thành công, vì sao lại tự sát? Nguyên nhân có thể khiến cho người ta khiến cho người ta tự sát không ngoài vài loại nguyên nhân, hoặc là bị bệnh nan y, hoặc là nhân sinh thất bại, hoặc là làm ra chuyện gì có lỗi. Trương Dương nói: "Sức khỏe của chủ nhiệm Sử thế nào?"

"Rất tốt, tháng trước vừa đi kiểm tra sức khoẻ, báo cáo kiểm tra sức khoẻ của anh ta tất cả đều bình thường, so với người trẻ tuổi còn tốt hơn."

Trương Dương lại nói: "Cuộc sống gia đình của anh ta thế nào?"

" Cũng rất tốt, vpowj của anh ta là tổng giám đốc tòa nhà bách hóa Nam Tích Lý Phượng Hà, con trai đang học đại học ở Đông Giang."

Lúc này hai vị phó chủ nhiệm của ban trú kinh Vương Nghị và Miêu Tuệ Như đều tới, xem ra bọn họ cũng là vừa mới nghe nói chuyện Sử Học Vinh tự sát, vẻ mặt đều vô cùng sợ hãi, trong sợ hãi còn mang theo chút bi thương.

Trương đại quan nhân lịch lãm trong quan trường lâu như vậy, đám người này là thật tâm hay là giả dối hắn chỉ liếc một cái là có thể nhìn ra, từ quan cảm cá nhân của hắn mà nói mà nói Sử Học Vinh đã chết, ba phó chủ nhiệm này thành phần sợ hãi lớn hơn một chút, còn bi thường thì chưa chắc đã là thật, anh thử nghĩ xem, chủ nhiệm chính chết rồi, đám phó chủ nhiệm bọn họ có cơ hội thượng vị, chỉ sợ trong lòng vui vẻ còn không kịp nữa là.

Miêu Tuệ Như hơn ba mươi tuổi, mặt mũi xinh đẹp, từ điểm này Trương Dương nhìn ra, cô ta sau khi nghe nói Sử Học Vinh đã chết, vẫn trang điểm kỹ càng rồi mới ra khỏi cửa, nữ nhân này rất trấn định, nội tâm của cô ta cũng tuyệt sẽ không bi thương giống như biểu hiện bên ngoài, có điều nữ nhân đều là diễn viên trời sinh, mắt Miêu Tuệ Như lúc này hơi hơi có chút đỏ lên, hai ánh lệ như có như không chớp động, rất buồn bã nói: "Tại sao có thể như vậy được? Chủ nhiệm Sử sao lại ngốc như vậy?"

Vu Hải Lâm giới thiệu Trương Dương với họ, đám ban trú kinh này đều đã nghe nói tới danh khí của Trương Dương, Trương Dương lúc trước khi công tác lúc trước ban trú kinh Xuân Dương, danh khí trong giới ban trú kinh Bình Hải rất lớn, Vương Nghị từng hai lần gặp mặt hắn, có điều không có thâm giao gì, hai người đều khách khí tới chào hỏi. Trong lòng cũng có chút kỳ quái, thị lý sao phái một chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tới đây giải quyết vấn đề.

Trương Dương thật ra là một tráng định lâm thời bị bắt, có điều thằng ôn này tuy rằng ngoài mặt cà lơ phất phơ, nhưng làm việc rất nghiêm túc, hắn hỏi hai người: "Hai người vì sao buổi tối không mở di động?"

Miêu Tuệ Như và Vương Nghị liếc mắt nhìn nhau, hai người vốn cho rằng Trương Dương sẽ hỏi tình huống của Sử Học Vinh, không ngờ hắn vừa đến đã hỏi chuyện này, Miêu Tuệ Như nói: "Di động của tôi hết pin."

Vương Nghị vốn cũng muốn nói ra lý do này, nhưng bị Miêu Tuệ Như giành trước, gã chỉ có thể nói: "Tôi tắt điện thoại, tối nay không phải là tôi trực..."



Trương Dương nói: "Điều lệ hành chính của thị lý chúng ta hai người có thể không biết, có điều điều lệ hành chính của ban trú kinh thì các người phải biết chứ!" Trương Dương vừa rồi đã đòi Vu Hải Lâm mang tới một bản điều lệ hành chính, hắn giơ bản điều lệ hành chính trong tay lên, nói: "Tôi vừa đọc rồi, tất cả nhân viên công tác của ban trú kinh phải để thiết bị liên lạc mở 24 giờ, tôi đọc không sai chứ?"

Miêu Tuệ Như nói: "Chủ nhiệm Trương tôi di động của tôi hết pin."

Trương Dương nói: "Còn điện thoại cố định?"

"Tôi ngủ rất say cho nên không nghe thấy!"

Trương Dương hướng ánh mắt sang Vương Nghị, Vương Nghị biết thằng ôn này khó đối phó, gã nói khẽ: "Chủ nhiệm Trương, tôi tối hôm qua uống hơi nhiều, cho nên..."

Trương Dương cười cười: "Di động là tự mua hay là nhà nước cấp cho?" Câu hỏi này khiến cho ba vị phó chủ nhiệm mặt trắng bệch. Vốn Vu Hải Lâm còn đang ở đó vui sướng nhìn người khác gặp họa, không ngờ Trương Dương lại không bỏ qua một ai, lôi cả ba người vào.ư

Vu Hải Lâm nói: "Chủ nhiệm Trương, vốn chúng tôi cũng không muốn được phát di động, là chủ nhiệm Sử nói cần cho công tác, để tùy thời có thể liên hệ được với chúng tôi, cho nên mới đồng ý ."

Trương Dương nói: "Điểm xuất phát của chủ nhiệm Sử là rất tốt, nhưng khi anh ta đã tự sát, liên hệ với mọi người lại không được, thật sự là trớ trêu."

Miêu Tuệ Như nói: "Chủ nhiệm Trương, ban trú kinh mỗi người đều có chuyện cá nhân, chúng tôi bận cả một ngày, buổi tối khó lắm mới có thời gian để nghỉ ngơi, tối hôm qua về tới nhà đã chín giờ rồi, ai mà ngờ được còn có thể xảy ra loại chuyện này." Trong lời nói của cô ta có chút khó chịu, nghĩ thầm chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao này quản quá rộng.

Trương Dương nói: "Ban trú kinh bận những chuyện gì thì tôi biết rõ, cô đừng có cường điệu lý do với tôi, công tác của ban trú kinh tôi cũng không phải là chưa làm, phát di động cho các người để làm gì? Chính là để tiện liên hệ công tác, nhưng ban trú kinh xảy ra chuyện lớn như vậy, cần sự xuất hiện của các người thì lại không liên hệ được, giaooa hết di động ra cho tôi."

Miêu Tuệ Như Vương Nghị Vương Nghị ngây ra, Vu Hải Lâm thì không dám chậm trễ nộp di động của mình lên.

Trương Dương nói: "Tôi nói hai bọn họ."

Vương Nghị và Miêu Tuệ Như liếc mắt nhìn nhau, hai người không cam lòng giao di động ra, Trương Dương cầm lấy di động của Miêu Tuệ Như, nhếch miệng cười nói: "Không tồi, Motorola kiểu mới, đắt lắm đấy, điện thoại không phải là đầy pin ư?"

Miêu Tuệ Như trên mặt có chút phát nóng: "Tôi đã nạp đầy pin..."

Trương Dương lật nhật ký trò chuyện, di động của Miêu Tuệ Như trống trơn, không hề có ghi chép trò chuyện. Trương Dương không tin cô ta không gọi cho ai, nữ nhân này khẳng định là đã xóa hết nhật ký.

Vương Nghị biến sắc, gã sơ sót rồi, nhật ký trò chuyện gã quên chưa kịp xóa, cũng may là Trương Dương không để ý, đặt di động của hai người ra bàn sau: "Thị lý có quy định, cán bộ dưới cấp ban cấm được trang bị di động, hai người đều vi phạm, di động tôi tịch thu."

Miêu Tuệ Như cắn cắn môi, lập tức thấy ghé vị chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao trẻ tuổi này.

Vu Hải Lâm nộp di động của mình ra, Trương Dương nói: "Không cần, của anh cứ giữ lại, ban trú kinh có nhiều chuyện như vậy cần xử lý, có di động sẽ tiện liên lạc, bọn họ thì không cần, một người tắt máy, một người hết pin, để trên người cũng chẳng khác gì trang trí."

Miêu Tuệ Như nói: "Chủ nhiệm Trương, còn có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì tôi về trước."

Trương Dương nói: "Đồng chí Miêu Tuệ Như, chủ nhiệm ban trú kinh tự sát, cô nói xem có việc không? Giác ngộ chính trị của cô kiểu gì vậy? Hiện tại cô đi thông chi cho tất cả nhân viên công tác của ban trú kinh, đúng tám giờ phải có mặt ở phòng họp."

Miêu Tuệ Như vẫn có hậu đài, trước đây ở ban trú kinh, cho dù là Sử Học Vinh cũng phải nể cô ta ba phần, nhưng sau khi Trương Dương tới không nể mặt cô ta chút nào, trươc tiên là tịch thu di động của cô ta, sau đó lại quát mắng cô ta, Miêu Tuệ Như tức giận đến nỗi mặt trắng bệch.

Sau khi Miêu Tuệ Như rời đi, Trương Dương quay sang nhìn Vương Nghị và Vu Hải Lâm: "Phía tài vụ Ban trú kinh ai phụ trách?"

Vu Hải Lâm và Vương Nghị trong lòng đều thầm kêu khổ, thị lý vì sao lại phái người này tới, chủ nhiệm ban trú kinh đã chết, bảo Trương Dương đến là để hiệp trợ xử lý chuyện, sao hắn đến ban trú kinh cứ như là để tra xét vấn đề làm trong sạch hoá bộ máy chính trị vậy.

Vương Nghị nói: "Khoa tài vụ do Vương Cầm phụ trách."

Trương Dương nói: "Gọi cô ta tới đây!"

Vương Nghị đi tìm Vương Cầm, Vu Hải Lâm thấy tình hình có chút không đúng, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, Trương Dương nhìn gã, nói: "Chủ nhiệm Vu, anh còn có gì muốn nói với tôi ư?"

Vu Hải Lâm nói: "Chủ nhiệm Trương, thật ra chuyện di động, hiện tại các ban trú kinh đều như vậy."

Trương Dương nói: "Mỗi tháng anh dùng hết bao nhiêu tiền điện thoại."

Vu Hải Lâm ngây ra một thoáng ấp úng ấp úng nói: "Không nhiều lắm." Cụ thể là bao nhiêu thì gã cũng không nói rõ được.

Trương Dương nói: "Thị lý bảo tôi để cho ta tới tạm thời chủ trì công tác của ban trú kinh, ổn định tình tự của mọi người, anh yên tâm, tôi chỉ phụ trách nửa ngày thôi, phó bí thư Ngô đang tới đây, đợi anh ta tới là tôi sẽ đi ngay."

Vu Hải Lâm nghĩ thầm anh đi càng sớm càng tốt, anh ở lại lâu thêm chắc nội tình gì của ban trú kinh cũng bị anh moi ra hết.

Vương Cầm của khoa Tài vụ là cháu gái ruột của phó chủ nhiệm ban trú kinh Vương Nghị, Vương Nghị sở dĩ đi vội vàng như vậy là bởi vì vị khâm sai đại nhân này không dễ đối phó, gã tìm cháu gái dặn dò trước vài câu.

Vương Cầm hai mươi lăm tuổi, bộ dạng xinh xắn lanh lợi, đi tới trước mặt Trương Dương, vẻ mặt rất thấm thỏm, cô ta chào khẽ: "Chào Chủ nhiệm Trương!"

Trương Dương gật đầu, nói với Vương Nghị: "Phó chủ nhiệm Vương, ở đây không còn chuyện của anh, anh đi lấy đơn ghi chép nhật ký trò chuyện tháng này của chủ nhiệm Sử về đây, tôi muốn xem."

Vương Nghị gật đầu, khi xoay người đi, Trương Dương gọi gã lại: "Mang hết cả ghi chép trò chuyện trong nửa năm tới đây đi."

Vương Nghị nghĩ thầm vị chủ nhiệm Trương này hôm nay xem ra sẽ bắt đầu từ di động.

Vương Nghị đi rồi, Trương Dương quan sát Vương Cầm một chút: "Vương Cầm, cô là kế toán của ban trú kinh à?"

Vương Cầm gật đầu.

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Sử tự sát, nguyên nhân cụ thể cảnh sát đang điều tra, thị lý bảo tôi tới tìm hiểu một số tình huống."

Vương Cầm nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài hỏi đi, tôi sẽ tận lực phối hợp."

Vu Hải Lâm nói: "Tiểu Vương, nhất định phải phối hợp công tác với chủ nhiệm Trương đó."

Trương Dương nhíu mày: "Chủ nhiệm Vu, ở đây cũng không còn chuyện của anh, anh đi chuẩn bị cơm sáng đi, lát nữa tôi tới ăn."


Vu Hải Lâm đương nhiên hiểu rõ Trương Dương là cố ý đuổi mình đi, gã gật đầu, quay người bước đi, Vu Hải Lâm trên tài vụ không có gì phải lo lắng cả, Sử Học Vinh đối với tài chính nắm rất chặt, bình thường hóa đơn hơn năm trăm đồng đều phải đưa cho y xem mới được ký giấy thanh toán, Vu Hải Lâm cho rằng Trương Dương là làm vô ích, có muốn tra xét tham ô của công cũng không tới đầu mình, tra ra vấn đề thì cũng là vấn đề của Sử Học Vinh.


Trương Dương nói: "Tiểu Vương, phí thông tin của ban trú kinh đều là cô phát hả?"


Vương Cầm gật đầu: "Ừ, dựa theo quy định, chủ nhiệm mỗi tháng một ngàn năm, phó chủ nhiệm một ngàn."


Trương Dương nói: "Có hóa đơn thanh toán không?"


Vương Cầm nói: "Có, có điều...”


"Có điều sao?"


Vương Cầm nói: "Chủ nhiệm Trương ngài có phải hoài nghi sổ sách của chúng tôi có vấn đề không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK