Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Liêm Minh nói: Điểm này tôi tán thành, đừng nhìn chủ nhiệm Trương của chúng ta bình thường thì cà lơ phất phơ, nhưng thái độ công tác rất nghiêm túc.

Trương Dương trừng mắt lườm hắn một cái, nói: Anh nói ai thế? Ai cà lơ phất phơ? Anh nói chuyện sao càng lúc càng không biết lớn nhỏ vậy nhỉ? Cẩn thận tôi rán cá anh luôn đó!

Cao Liêm Minh gào lên: Ông chủ, cho một phần cá rán! Đầu óc của hắn rất linh hoạt, tiếp lời của Trương Dương một cách rất xảo diệu!

Lần này ngay cả Thường Hải Tâm cũng không nhịn được cười.

Thường Lăng Phong nói: Nơi này đồ rán đồ xào đều có, muốn ăn gì thì cứ gọi, tôi nay tôi làm chủ tẩy trần cho chủ nhiệm Trương.

Cao Liêm Minh nói: Tôi thấy tối nay phải là chủ nhiệm Trương mời khách mới đúng!

Trương Dương nói: Cao Liêm Minh, tôi vì sao phải mời khách!

Cao Liêm Minh cợt nhả nói: Cứ giả vờ, chuyện đã sớm được truyền ra rồi, nghe nói anh và Sở Yên Nhiên lại đính hôn, hiện tại lại thành con rể của tỉnh trưởng, anh nói xem, anh không mời khách thì ai mời khách?

Nhắc tới chuyện này, vẻ mặt của Thường Hải Tâm không khỏi buồn bã, cô ta sợ bị người khác nhìn ra manh mối gì, liền cầm cốc trà lên uống một ngụm.

Trương Dương mắng thầm Cao Liêm Minh nói chuyện không biết chọn lúc, có điều cũng không trách Cao Liêm Minh được, dù sao chuyện của hắn và Thường Hải Tâm giấu rất kín, trừ hai người bọn họ ra, người khác căn bản không biết sự ám muội giữa bọn họ.

Thường Lăng Phong nâng chén nói: Được, vậy chúng ta chúc mừng chủ nhiệm Trương!

Cao Liêm Minh nói: Phải, từng người chúc mừng, thay phiên nhau kính anh ta!

Trương đại quan nhân tửu lượng như biển, ai mời cũng không cự tuyệt, khi đến phiên Thường Hải Tâm kính rượu, tâm tình của Thường Hải Tâm phức tạp và rối rắm cực độ, có điều cô ta khống chế coi như không tồi, bưng chén rượu trước mặt lên nói: Chủ nhiệm Trương, chúc anh hạnh phúc!



Trương Dương mỉm cười nói: Cám ơn, tôi cũng chúc mọi người đều được hạnh phúc, đều vui vẻ!

Thường Hải Tâm uống cạn chén rượu dầu tiên, dẫn tới một tràng hoan hô, trong lòng Trương Dương tràn ngập thương xót, tiếp đó thì loại thương xót này biến thành một loại áy náy.

Bọn Triệu Thiên Tài lúc này mới tới, nghe nói tin tức Trương Dương đính hôn, cũng cũng kính Trương Dương vài chén, khi Triệu Thiên Tài ở nước Mỹ đã gặp Sở Yên Nhiên, biết đối tượng mà Trương Dương đính hôn là Sở Yên Nhiên, Triệu Thiên Tài lập tức trầm trồ khen ngợi, giả vờ say, nói ra chuyện Sở Yên Nhiên ở nước Mỹ xâm nhập vào lãnh sự quán New York, anh dũng cứu Trương Dương.

Mọi người nghe thấy chuyện này, căn bản đều coi cố sự này là truyền kỳ, Đường Đường nói: Sở tiểu thư đối với anh thật sự là tình thâm nghĩa trọng, có cơ hội tôi nhất định phải phải làm quen.

Cao Liêm Minh nói: Trước đây tôi thực không tin vào tình yêu, thấy vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn lâm đầu thì mặc ai nấy bay, nhưng nghe xong cố sự của anh và Sở Yên Nhiên, tôi bỗng nhiên phát hiện, trên đời này thực sự có chuyện đồng sinh đồng tử, cùng chung hoạn nạn.

Thường Lăng Phong không nói gì, không biết vì sao, hắn bỗng nhiên nhớ tới Chương Duệ Dung, từ khi cô ta được điều động công tác tới kinh thành, giữa bọn họ đã ngắt liên hệ, Thường Lăng Phong tuy rằng biểu hiện vẫn bình tĩnh, nhưng ở sâu trong lòng thì không có lúc nào là không hy vọng sẽ nhìn thấy cô ta đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cho dù là một cú điện thoại, một phong thơ cũng được? Nhưng mà Chương Duệ Dung lại giống như đột nhiên biến mất khỏi thế giới này, từ nay về sau rời khỏi cuộc sống của hắn. Thường Lăng Phong ý thức được, mình chưa bao giờ quên Chương Duệ Dung, có lẽ về sau cũng sẽ không quên được.

Thường Hải Tâm cầm chén rượu lên, nói khẽ: Trương Dương, tôi rất cảm động, có một cô gái tốt như Yên Nhiên yêu anh, anh thật sự rất may mắn, nào, cụng ly!

Trương Dương vốn lo lắng Thường Hải Tâm sẽ uống, có điều tình huống như vậy không hề phát sinh, Thường Hải Tâm tuy rằng tình tự rất kém, nhưng vẫn bảo trì lý trí, sau bữa cơm tối, Trương Dương lấy cớ tiện đường đưa Thường Hải Tâm và Triệu Thiên Tài về, sau khi ở nhà máy sửa chữa thả Triệu Thiên Tài xuống, trong xe jeep chỉ còn lại có Trương Dương và Thường Hải Tâm. Đây là cơ hội mà Trương Dương cố ý tạo ra, có một số lời hắn muốn nói riêng với Thường Hải Tâm.

Trương Dương đỗ xe jeep đứng ở bờ sông Tây Lăng, đề nghị với Thường Hải Tâm: Xuống đi dạo một lát đi, tối nay cô uống không ít rồi!

Thường Hải Tâm lắc đầu, vẫn kiên trì ngồi trong xe jeep, cô ta nói khẽ: Tôi không uống nhiều.

Trương Dương nói: Tôi và Yên Nhiên...

Thường Hải Tâm nói: Tôi nhớ nhà, cha mẹ cũng không yên tâm để tôi một mình công tác ở Nam Tích, cho nên...



Trương Dương hiểu ý cô ta, lắc đầu nói: Trung tâm tin tức vừa mới thành lập không lâu, mà cô đã đi rồi à?

Thường Hải Tâm cắn cắn môi, mắt đã đỏ lựng lên: Trương Dương, anh và Yên Nhiên vốn nên là một đôi, tôi, tôi yêu anh, nhưng tôi không nên chen vào giữa hai người, tôi hiện tại cảm thấy mình như một tên trộm, tôi không thích cảm giác như vậy, tôi nguyện ý trả giá vì anh, bất kể là như thế nào cũng được, nhưng tôi sợ có lỗi với Yên Nhiên, tôi sợ sẽ phá hoại tình cảm giữa hai người.

Trương Dương im lặng không nói gì, hắn vươn tay ra, khẽ vuốt mái tóc của Thường Hải Tâm, nói khẽ: Là lỗi của tôi!

Thường Hải Tâm lắc đầu nói: Nếu đã biết là sai, vây thì đừng tiếp tục sai nữa, đối đãi với Yên Nhiên cho tốt, nếu chúng ta tiếp tục duy trì loại quan hệ này, đối với cô ta là không công bình.

Tay Trương Dương đột nhiên dùng sức, ôm Thường Hải Tâm vào trong lòng, Thường Hải Tâm dựa sát vào bộ ngực săn chắc của Trương Dương, nước mắt không nén được mà tuôn rơi. Trương Dương, tuy rằng chia tay sẽ rất đau, nhưng chúng ta phải đối mặt, một trái tim không thể chia làm hai nửa được.

Trái tim Trương đại quan nhân cũng không phải chỉ chia thành hai phần, hắn cảm thấy mình quá tham lam, mỗi một đoạn tình cảm đều muốn, mỗi một cô gái đều không muốn buông tha, nhưng kết quả của sự tham lam của hắn là tạo thành sự thương tâm cho các cô.


Ôm lấy thân hình cường tráng của Trương Dương, ruột của Thường Hải Tâm lúc này như đứt ra từng khúc, cô ta ý thức được rõ được tình cảm của mình đối với Trương Dương là khó có thể dứt bỏ, nhưng lý trí lại nói cho cô ta hay, bọn họ tiếp tục như vậy lại là không đúng, Thường Hải Tâm là con gái của xã hội hiện đại, tình cảm quan và đạo đức quan của cô ta không thể giống với lão yêu hai đời làm người như Trương Dương.


Trương Dương nói: Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ có thể xử lý tốt chuyện này.


Thường Hải Tâm rưng rưng nước mắt nhìn Trương Dương: Có thể ư?


Trương đại quan nhân nói: Mọi chuyện đều có thể.


Thường Hải Tâm sau khi cân nhắc thận trọng cuối cùng vẫn không rời khỏi Nam Tích, có điều cô ta rõ ràng chủ động xa cách với Trương Dương.


Trương Dương cũng tỏ vẻ thông cảm, thật ra mỗi người đều cần không gian riêng để suy nghĩ và cân nhắc, nhân sinh về sau của bọn họ sẽ tiếp tục như thế nào, tình cảm của bọn họ sẽ đi theo con đường nào, Trương đại quan nhân cũng ít khi hồi tâm tính, mà dồn đại bộ phận tinh lực vào công tác.


Nhật báo Đông Nam rời khỏi đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến công tác tuyên truyền đưa tin của vận hội tỉnh, với năng lực và quan hệ các mặt của Trương Dương, chuyện này có thể giải quyết rất đơn giản, vốn hắn muốn giao quyền đưa tin ưu tiên về vận hội tỉnh cho nhật báo Nam Tích, nhưng không ngờ nhật báo Bình Hải chủ động tìm tới, nhật báo Bình Hải là báo tỉnh của tỉnh Bình Hải, sức ảnh hưởng và độ rộng phát hành của bọn họ trong tỉnh lớn hơn nhật báo Nam Tích nhiều, Trương Dương tất nhiên rất mừng, chẳng những giao quyền đưa tin ưu tiên về vận hội tỉnh cho bọn họ, mà ngay cả quyền đưa tin độc quyền về hội kinh mậu cũng giao cho báo tỉnh luôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK