khích tướng ư?
Nếu anh cho rằng là vậy thì là vậy?
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi trông giống tên xui xẻo dễ cắn câu lắm à?
Hắc Quả Phụ nói: Mỗi người trước khi quyết định một chuyện đều sẽ thâm tư thục lự, anh cũng không ngoại lệ, cho nên mỗi người nên có trách nhiệm đối với hành vi của mình, nếu anh hôm nay bị tổn thất thì tôi chỉ có thể tỏ ý tiếc nuối chứ tuyệt đối sẽ không thông cảm cho anh.
Trương Dương nói: Tôi đồng ý nhận lời khiêu chiến của cô, không phải bởi vì tôi trúng phép khích tướng của cô, mà là.. Thằng cha này tạm dừng một chút rồi nhìn thoáng qua cặp đùi mê người của Hắc Quả Phụ: Biết rõ núi có hổ nhưng vẫn cứ phải lên!
Hắc Quả Phụ cười nói: Tôi vẫn phải nhắc nhở anh trước, hổ biết ăn thịt người đấy.
Trương đại quan nhân nói: Ai ăn ai vẫn chưa biết được đâu.
Hắc Quả Phụ nói: Một cân vịt nửa cân miệng!
Trương đại quan nhân nói: Hai người Chúng ta sao có chút vị đạo mèo mả gà đồng vậy nhỉ? NGười ta đã nói hắn là vịt chết thì thực sự là không thể nhịn được nữa.
Hắc Quả Phụ gật đầu: Tôi có thể cho anh trước tiên làm quen một chút với đường đua.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn sơn đạo ngoằn ngòe, nói khẽ: Chạy đến đỉnh núi rồi theo đường cũ trở về ư?
Hắc Quả Phụ nói: Không cần, từ nơi này chạy đến đỉnh núi, sau đó thì vượt qua đập chứa nước, từ hậu sơn đi xuống, dọc theo đường bằng dưới nũi mà về, vừa hay là một đường nghịch chiều kim đồng hồ, không hề lặp lại. Cô ta rút ra một tấm bản đồ địa hình rồi để trên nắp động cơ Ferrari, cái mông đầy đặn nghếch lên, vẽ ra một tư thế cực kỳ mê người trước mặt Trương Dương.
Mắt Trương đại quan nhân lúc này tất nhiên sẽ không đi nhìn bản đồ địa hình, cảm giác đường cong của Hắc Quả Phụ so với tấm bản đồ đó thì có sức hấp dẫn hơn nhiều.
Hắc Quả Phụ nói: Tôi cảm thấy anh nên đặt sự chú ý trên tấm bản đồ địa hình, bằng không cứ như thế này thì anh nhất định sẽ hối hận.
Trương Dương nói: Tôi đang nghĩ, nếu tôi thắng cô thì nên làm gì?
Hắc Quả Phụ cười duyên nói: Không cần nghĩ, anh căn bản không có cơ hội thắng,cái anh hiện tại có thể làm là đừng để thua khó coi, tôn nghiêm cũng sẽ không cũng sẽ không ngại nhiều, có thể nhặt được lại chút nào thì hay chút nấy.
Trương Dương nói: Cô nói dễ nghe nhỉ, lúc nào cũng suy nghĩ cho tôi, dứt khoát thành toàn cho tôi đi, cô thua trận này thì tôi sẽ bảo toàn được tôn nghiêm.
Tôn nghiêm là bản thân phải tự kiếm, không phải nhờ người khác thành toàn.
Trương đại quan nhân gật đầu, lúc này người tổ chức của hiện trường đi tới trưng cầu ý kiến của hai người bọn họ, thì ra có lái xe khác muốn gia nhập trận đấu của bọn họ, Hắc Quả Phụ ra vẻ tùy, mắt đẹp nhìn Trương Dương một cái: Tôi tôn trọng ý kiến của hắn.
Trương đại quan nhân nói: Tôi không muốn chơi với người khác, tối nay hai chúng tôi đơn đả độc đấu.
Hắc Quả Phụ cười: Có chút mùi thuốc súng, Trương Dương , tôi cảm thấy chúng ta hữu nghị đệ nhất thi với đệ nhị, thật ra tôi không quan tâm tới thắng thua.
Trương đại quan nhân nói: Tôi thì có. Hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: Đúng rồi, thế này không công bình, cô biết tên tôi nhưng tới giờ tôi vẫn chưa biết tên cô.
Hắc Quả Phụ xoay người, chủ động hướng hình xăm con nhện sau cổ về phía hắn rồi dịu dàng nói: Bọn họ đều gọi tôi là Hắc Quả Phụ! Biết không? Nhện là loại độc nhất, chỉ cần bị tôi cắn thì khẳng định chỉ có đường chết.
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Nghe cũng có chút đáng sợ, có điều hình xăm này của cô là dán lên à?
Hắc Quả Phụ lắc đầu, mắt lờ mờ hiện lên ánh sáng màu lam, vẻ quyến rũ trên mặt trong nháy mắt bị quét sạch, vẻ mặt lạnh lùng nói: Tôi không lừa anh, tôi chính là một con Hắc Quả Phụ!
Trương đại quan nhân căn bản không hề lộ ra vẻ sợ hãi: Tôi là quang côn thì tôi sợ ai chứ?
Hắc Quả Phụ hiển nhiên không ngờ thằng cha này dùng một câu như vậy để hình dung bản thân, rõ ràng ngây ra một thoáng rồi sau đó bật cười tốt nhất, cô ta gật đầu nói: Nghe ra chúng ta tối nay hình như có chút thiên lôi địa hỏa.
Trương Dương nói: Củi khô lửa bốc tôi cũng không sợ, à! Cô hiện tại hối hận vẫn còn kịp đó, nếu không thua rồi đừng có mà khóc nhè.
Hắc Quả Phụ nói: Tôi trước giờ không hề nuốt lời, tối nay tôi nếu bị thua thì xe và người đều là của anh.
Trương đại quan nhân nói: Tôi nếu bị thua thì xe và người cũng đều là của cô.
Hắc Quả Phụ cười nói: Để tôi nghĩ đã. Cô ta chỉ chỉ vào đồng hồ Patek Philippe trên tay: Còn nửa giờ nữa, mau làm nóng người đi, nhân lúc này làm quen với đường đua cũng được. Cô ta nói xong thì mở cửa xe chui vào trong.
Lúc này Từ Kiến Quốc và Viên Tân Dân lại cùng đi tới, hai người trong lòng tất nhiên là đứng về phía Trương Dương, tuy rằng cảm thấy Trương Dương nhất định thua, nhưng bọn họ vẫn muốn góp một phần sức cho Trương Dương.
Viên Tân Dân nói: Anh Trương, em dẫn anh đi làm quen với đường đua.
Trương Dương lắc đầu: Không cần, có phải là thi quốc tế gì đâu, đua xe ngầm thôi mà.
Viên Tân Dân nói: Anh Trương trận này chúng ta không thể thua được, chiếc xe này nếu thực sự để cô ta mang đi thì không còn mặt mũi gì nữa cả.
Trương Dương cười một tiếng: Còn chưa đấu mà, đừng nói những lời nhụt chí như vậy.
Nửa tiếng nháy mắt đã qua, Hắc Quả Phụ hạ cửa kính xe rồi nói: Thế nào? Chuẩn bị xong chưa?
Trương đại quan nhân nói: Cô chờ không nổi nữa rồi à?
Hắc Quả Phụ nói: Xe này thật sự là không tồi!
Trương Dương nói: Tôi đổi ý rồi!
Trong đôi mắt đẹp của Hắc Quả Phụ lóe lên vẻ khinh miệt: Anh có phải là nam nhân không.?
Trương đại quan nhân nói: Thử qua rồi sẽ biết.
Hắc Quả Phụ cười ha ha, nói: Nam nhân càng thích nói những lời như thế này thì càng chứng minh phức cảm tự ti của nam nhân này rất mạnh, tôi đã đánh giá cao anh rồi, anh chỉ là một tên ăn chơi tầm thường.
Trương đại quan nhân nói: Thẹn quá hóa giận à, tôi có nói là không thi đâu.
Hắc Quả Phụ nói: Vậy sao anh bảo đổi ý.
Trương đại quan nhân chậm rãi nói: Sơn đạo hẹp lắm, cô đuổi theo tôi, va chạm ma sát là không thể tránh được, chiếc xe này tổn thất thì không sao cả, nhưng nếu có người bị thương thì không hay.
Hắc Quả Phụ cười nói: Không sao cả, tôi chỉ để ý thắng thua, về phần cuối cùng chiến lợi phẩm của tôi biến thành bộ dáng gì thì tôi không quan tâm.
Trương Dương nói: Chúng ta hay là thi theo thời gian, anh trong thời gian ngắn nhất lái hết một vòng thì thắng.
Hắc Quả Phụ nghĩ nghĩ rồi gật đầu: Nghe cũng rất công bằng. Cô ta tràn ngập lòng tin đối với trình độ lái xe của mình, về phần lựa chọn sử dụng phương thức đấu nào thì cô ta không bận tâm.
Trương đại quan nhân nói: Tôi đi trước nhé!
Hắc Quả Phụ cười nói: Anh đúng là không có phong độ.
Trương đại quan nhân nói: Thiên thời địa lợi nhân hoà đều bị cô chiếm rồi, tôi nói sao cũng phải được đi trước chứ.
Hắc Quả Phụ nói: Được, hy vọng anh đừng có một đi không về.
Trương đại quan nhân cười ha ha: Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không lâm trận bỏ chạy.