Ánh mắt của Thôi Hiền Châu lúc bắt đầu nhìn Trương Dương lộ ra một chút cảnh giác, nghe được Trương Dương nói như vậy, biểu tình mới trở nên dễ dàng, cô ấy mỉm cười nói: Phiền phức Trương tiên sinh.
Kim Mẫn Nhi tìm giấy bút tới, Trương Dương viết như rồng bay phượng múa ghi phương thuốc lại.
Nhưng vào lúc này nghe được bên ngoài vang lên một âm thanh, Trương đại quan nhân tuy rằng không hiểu tiếng Hàn, thế nhưng từ cái âm thanh này cũng nghe ra người kia không bình thường, dám ở phủ tướng quân lớn tiếng nói chuyện như vậy, mười phần cũng là tư lệnh bảo an Kim Thừa Hoán.
Trương Dương đoán không sai, từ bên ngoài vào chính là Kim Thừa Hoán, ông ta năm nay bốn mươi bảy tuổi, thân cao một mét tám, mặt chữ quốc điển hình của người Hàn Quốc, lông mày rậm mắt to, một thân quân phục càng làm ông ta trở nên uy phong lẫm liệt, nhìn như không giận tự uy.
Kim Mẫn Nhi cười hì hì kêu một tiếng ba, đi ra phía trước nhận lấy cái nón do ông ta cởi xuống.
Kim Thừa Hoán đi vào tới khi, ánh mắt tập trung tại trên người của Trương Dương.
Trương Dương đứng lên lễ phép xưng hô nói: Xin chào Kim tướng quân!
Kim Thừa Hoán vươn tay đi hướng Trương Dương, Trương Dương đi về phía trước vài bước, cầm tay của Kim Thừa Hoán, vô luận là từ tuổi tác mà nói vẫn là từ thân phận mà nói hắn đều nên biểu hiện chủ động một chút.
Tay của Kim Thừa Hoán rất lớn, cũng rất có lực, nắm tay của Trương Dương một chút rồi buông ra nói nói: Hoan nghênh! Tiếng Trung của ông ta hiển nhiên không được tốt lắm, làn điệu vô cùng quái dị.
Kim Mẫn Nhi giới thiệu nói: Ba, hắn là Trương Dương, lúc trước con đã đề cập qua với ba, bạn tốt của con, cũng là ân nhân cứu mạng của con.
Kim Thừa Hoán cười gật đầu, ý bảo Trương Dương ngồi xuống, ông cũng đi tới ngồi xuống sô pha, nhìn vợ Thôi Hiền Châu thân thiết nói: Thế nào? Cảm giác đỡ hơn chưa?
Thôi Hiền Châu nói: Đỡ hơn rồi, vừa rồi Trương tiên sinh chẩn mạch cho em, còn giúp em kê phương thuốc.
Kim Thừa Hoán có chút vô cùng kinh ngạc nhìn Trương Dương nói: Cậu biết xem bệnh?
Kim Mẫn Nhi hỗ trợ phiên dịch lại.
Trương đại quan nhân gật đầu nói: Biết một chút”
Một bên Thôi Hiền Châu nở nụ cười: Trương tiên sinh rất khiêm tốn, y thuật của ngài ấy rất tốt!
Kim Thừa Hoán nghe vợ nói như vậy nhất thời hăng hái, vươn cổ tay nói: Trương tiên sinh không ngại xem giúp tôi, gần đây trong khoảng thời gian này tôi vẫn không yên, ngủ không được ngon giấc.
Trong lòng Trương Dương nói tự nhiên đến Hán Thành chữa bệnh từ thiện, nếu như không phải bởi vì Kim Mẫn Nhi hắn mới lười giúp hai vợ chồng này xem bệnh. Kim Mẫn Nhi mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập cổ vũ, hiển nhiên là muốn Trương Dương bộc lộ tài năng cho cha nhìn.
Trương Dương chẩn mạch cho Kim Thừa Hoán, kê cho ông ta một phương thuốc an thần bổ não.
Kim Thừa Hoán hiển nhiên thiếu tin tưởng đối với y thuật của Trương Dương. Chỉ là nhìn phương thuốc một chút, cười cười để ở một bên.
Kim Mẫn Nhi cũng cảm thấy được Trương Dương ở nhà có vẻ có chút không được tự nhiên, cho nên nói với cha muốn dẫn Trương Dương đi ra ngoài cảm thụ Hán Thành ban đêm, Kim Thừa Hoán đối với con gái biểu hiện cũng vô cùng thoải mái.
Rời khỏi phủ tướng quân, Trương đại quan nhân thở phào nhẹ nhõm.
Kim Mẫn Nhi cười nói: Anh rất khẩn trương?
Trương Dương gật đầu nói: Ba của cô rất uy phong, ở trước mặt ông ấy tôi quả thật cảm thấy có chút áp lực.
Vì sao có áp lực?
Trương Dương lắc đầu, cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề của Kim Mẫn Nhi, nói sang chuyện khác nói: Ba của cô và mẹ nhỏ không muốn một đứa nhỏ?
Kim Mẫn Nhi cắn cắn môi nói: Anh đại khái không biết. Mẹ của tôi bảy năm trước mất cũng là vì khó sinh mà chết, ba tôi bởi vì sự kiện này đã bị đả kích rất lớn, ông ấy làm giải phẫu tuyệt dục.
Trương đại quan nhân ngạc nhiên nói: Cái gì?
Kim Mẫn Nhi thấy vẻ mặt khiếp sợ của hắn, ngược lại bị hắn làm cho giật mình: Làm sao vậy?
Trương đại quan nhân ho khan một tiếng nói: Không có gì! Lúc này trong óc thằng nhãi này rất loạn, vừa rồi hắn bắt mạch cho Thôi Hiền Châu cũng đã phát hiện, chứng bệnh của Thôi Hiền Châu là khí huyết lưỡng hư, từ mạch tượng suy đoán ra Thôi Hiền Châu đã từng sanh non, nhưng lo lắng đến thân phận của Thôi Hiền Châu. Lời này hắn đương nhiên không nói rõ, hiện tại Kim Mẫn Nhi lại nói cho hắn Kim Thừa Hoán làm giải phẫu tuyệt dục vào bảy năm trước, nói cách khác Kim tư lệnh không có năng lực sinh sản, vậy Thôi Hiền Châu sao có thể sanh non? Nội tâm của Trương đại quan nhân thật sự là rối loạn, làm nửa ngày, có người lặng lẽ cho Kim tư lệnh nón xanh. Kim Thừa Hoán trước mặt người ngoài uy phong lẫm liệt, lại có thể không biết vợ của mình bị người ta “chơi” sau lưng. Thảm rồi! Trương đại quan nhân đem vài chuyện liên hệ cùng một chỗ cho ra một kết luận kinh người.
Kim Mẫn Nhi nhìn ra hắn khác thường, nhưng Trương đại quan nhân vô luận như thế nào cũng không thể đem chuyện này nói ra, hắn thật không đành lòng, loại sự tình này nếu như để cho Kim Mẫn Nhi biết, nha đầu kia khẳng định không nhịn được. Không ai có thể mở to mắt nhìn cha của mình bị chơi một vố đau như vậy được.
Trương Dương suy nghĩ trong giây lát, quyết định tạm thời giữ bí mật này, chuyện này không thể nói, tuyệt đối không thể nói. Không nói ra, trong lòng cũng thấy băn khoăn, Kim Mẫn Nhi sớm muộn cũng biết, với sự phát triển của hai người bọn họ, sớm muộn gì cũng là đi đến đường tình nhân, nếu như sau này ôm mỹ nhân về, vậy Kim Thừa Hoán chẳng phải thành cha vợ của mình sao, người khác cho cha vợ mình một cái nón xanh to như thế, chuyện này không thể nhịn được!
Nội tâm của Trương đại quan nhân lúc này cực kỳ mâu thuẫn.
Một chiếc xe jeep quân dụng chạy đến trước mặt bọn họ, trên xe đi xuống một vị quan quân trẻ tuổi, hắn là sĩ quan phụ tá Trương Bỉnh Toàn của Kim Thừa Hoán, xuống xe chào Kim Mẫn Nhi theo nghi thức quân đội, đem chìa khóa xe giao cho cô ấy, Trương Dương từ hành động và hô hấp của Trương Bỉnh Toàn đã nhận thấy được hắn khẳng định là một cao thủ.
Lên xe, nhìn Trương Bỉnh Toàn đi xa, Trương Dương nói: Bên cạnh ba cô là ngọa hổ tàng long!
Kim Mẫn Nhi nói: Hắn là học trò của Lý Đạo Tể!
Nghe được tên của Lý Đạo Tể, Trương Dương hơi ngẩn ra, hắn rất nhanh nhớ lai, Lý Đạo Tể là cao thủ Hàn Quốc ở tại Khấu Trường Thành bị mình đánh một lần, hình như là sư đệ của cao thủ Hàn Quốc Kim Đấu La, Trương Bỉnh Toàn hẳn là sẽ không biết ân oán của mình và sư phụ của hắn.
Trương Dương bảo Kim Mẫn Nhi lái xe chở mình đi Cảnh Đức cung, trong lòng hắn vẫn đang nhớ thương Cố Giai Đồng, vừa rồi lúc rời khỏi Cảnh Đức cung, rõ ràng thấy Cố Giai Đồng đi vào một chiếc Bingley, thế nhưng bởi vì Quyền Chính Thái đột nhiên xuất hiện, khiến cho hắn không có đuổi theo Cố Giai Đồng.
Sắc trời dần dần ảm đạm xuống, Kim Mẫn Nhi mang Trương Dương đ dạo qua một vòng tại Cảnh Đức cung, theo cô ấy thấy hành động của Trương Dương là đi không mục đích. Cô ấy nhỏ giọng nói: Anh hình như đang tìm người?
Trương Dương gật đầu nói: Phải, một người cô gái tôi đã từng cho rằng đã qua đời.
Kim Mẫn Nhi a một tiếng, cô ấy tràn ngập giật mình nhìn Trương Dương, phản ứng đầu tiên của cô ấy cũng là Xuân Tuyết Tình, lẽ nào Trương Dương thấy được Xuân Tuyết Tình.
Trương Dương lắc đầu nói: Một người khác, tôi đã từng cho rằng cô ấy chết ở nước Mỹ, thế nhưng ngày hôm nay lúc chúng ta rời khỏi Cảnh Đức cung, tôi rõ ràng thấy được cô ấy.
Vì sao không đi tìm cô ấy?
Trương Dương thở dài nói: Ngay khi tôi chuẩn bị tìm cô ấy, Quyền Chính Thái mang theo đám đặc công xuất hiện, ông ta quấy rầy kế hoạch của tôi, tôi thấy cô ấy lên một chiếc Bingley màu đen, nhưng tôi không nhớ bảng số xe.
Kim Mẫn Nhi nói: Có thể nhìn lầm hay không? Trên đời này người giống người thật sự rất nhiều.
Trương Dương nói: Cho tới nay, tôi cũng không nguyện tin tưởng cô ấy đã chết, bởi vì tôi không tìm được thi thể của cô ấy.
Kim Mẫn Nhi cắn cắn môi anh đào: Nếu cô ấy còn sống vì sao muốn lựa chọn biến mất? Vì sao thời gian lâu như vậy cũng không tìm anh?
Trương Dương lắc đầu nói: Tôi không biết, cô ấy nhất định xảy ra biến cố, nếu không cô ấy sẽ không lựa chọn rời xa tôi, rời xa gia đình của cô ấy. . . Trương Dương cảm thấy khổ sở, số phận khiến cho hắn lần thứ hai thấy được Giai Đồng, rồi lại tàn nhẫn để cho bọn họ gặp thoáng qua, Trương Dương khó có thể hình dung đau khổ lúc này.
Kim Mẫn Nhi vỗ nhẹ cánh tay của Trương Dương, an ủi hắn nói: Anh không cần khổ sở, chỉ cần cô ấy vẫn đang sống trên thế giới này, các người nhất định có cơ hội gặp mặt, tôi tin tưởng trên thế giới này tồn tại hai chữ duyên phận.
Tôi cũng tin tưởng duyên phận! Ánh mắt của Trương Dương trở nên kiên định, hy vọng một lần nữa dấy lên trong tâm của hắn.
Kim Mẫn Nhi cười nói: Tôi mang anh đi thể nghiệm văn hóa ẩm thực của Hàn Quốc một chút.
Đồ chua hay là thịt quay?
Đều có!
Kim Mẫn Nhi rốt cuộc đã nhìn ra, nhận thức của Trương Dương đối với ẩm thực Hàn Quốc cũng dừng lại ở đồ chua và thịt quay, đây là một loại phiến diện, thật ra mỹ thực Hàn Quốc cũng có rất nhiều, cô ấy mang Trương Dương đi một nhà ăn Hàn Quốc có nhiều món ăn Hàn đặc sắc, cũng là cơm khách Hàn Quốc, là đồ ăn trong cung Triều Tiên, không chứa ớt phấn là đặc thù của nó, có chưng, nướng, luột, chiên cùng nhiều loại phương pháp nấu nướng, bên trong đặc sắc nhất chính là bánh rán lúa mạch nhân thịt và tám loại rau dưa, ngoài ra còn có các loại thịt, cá, rau dưa và cái nấm cùng với lẩu thần tiên.
Kim Mẫn Nhi trưng cầu ý kiến của Trương Dương đối với ẩm thực Hàn Quốc.
Trương đại quan nhân vừa ăn vừa nói: Thật ra mấy cái này Trung Quốc chúng tôi đã sớm có, cái này gọi là bánh rán quấn hành tây!
Hứ! Kim Mẫn Nhi đôi mắt đẹp không phục nhìn hắn: Lẩu thần tiên thì sao?
Trương Dương mở miệng rộng cười nói: Cũng là một thay đổi, đúng là đừng nói, Hàn Quốc các người học thật là nhanh.
Kim Mẫn Nhi nói: Anh đó! Hình như văn hóa của toàn bộ thế giới đều là từ Trung Quốc các người phát triển lên, lẽ nào Hàn Quốc chúng tôi không có văn hóa của mình.
Trương đại quan nhân thấy đã khơi dậy lòng yêu nước của cô gái nhỏ, đương nhiên không thể đả kích tính tích cực của cô ấy, có câu là hảo nam không đấu cùng nữ, hắn cười nói: Đừng nóng giận, nói giỡn với cô thôi, thật ra đồ ăn Hàn Quốc cũng ăn rất ngon.”
Kim Mẫn Nhi rót cho hắn một ly rượu gạo: Không được, phạt anh một ly, ai cho anh khinh thường văn hóa Hàn Quốc chúng tôi.
Trương đại quan nhân nâng ly rượu lên, một ngụm uống sạch, học theo bộ dạng uống rượu của đa số người Hàn Quốc, mặt nhăn giống như cái bánh bao: Khà!
Kim Mẫn Nhi không nhịn được cười: Anh thật khoa trương!
Trương Dương nhìn cô ấy cười tươi như hoa, không khỏi bật thốt lên nói: Tuyết Tình. . .
Kim Mẫn Nhi tuy rằng còn đang cười, trong nụ cười rõ ràng tràn ngập mất mác: Anh uống say rồi! Tôi không phải Xuân Tuyết Tình!