Trương Dương nói: “Tôi thấy mọi người thôi đừng ai tranh giành trách nhiệm nữa, dù sao chuyện cũng qua rồi, cũng may mọi người đều không sao, tra ra tên hung phạm đứng phía sau mới là quan trọng nhất, các anh nói xem có đúng không?
Mấy người đều gật đầu.
Tào Hướng Đông trước khi tới đây đã đặc biệt tìm hiểu sự tình một lượt, hắn biết rất rõ tiến triển của tình tiết vụ án, báo cáo với Đỗ Thiên Dã: Phía Nhật Bản biết biết chuyện này, phó đại sứ Nhật Bản Võ Trực Chính Dã cũng đang trên đường tới Giang Thành.
Đỗ Thiên Dã lạnh lùng cười nói: Tôi tin các anh có thể xử lý tốt chuyện này, nếu như có chỗ nào cần tôi hiệp trợ điều tra thì tôi nhất định sẽ tận lực phối hợp. Đỗ Thiên Dã trả lời thật sự rất xảo diệu, tuy rằng hắn từng là bí thư thị ủy Giang Thành, nhưng nếu đã rời khỏi thì không nên nhúng tay vào sự vụ ở đây nữa, chuyện xảy ra ở Giang Thành thì nên do bản địa Giang Thành tự xử lý, nếu như hắn can thiệp vào sẽ chỉ làm cục diện vốn đã phức tạp trở nên càng thêm phức tạp.
Trong mắt Tả Viên Triêu và Tào Hướng Đông, Đỗ Thiên Dã nói như vậy ngược lại đã cấp cho bọn họ một số áp lực vô hình, Đỗ Thiên Dã chẳng khác nào biểu thị rõ ràng sẽ không hỏi đến chuyện này, cũng có nghĩa là tất cả phiền toái sẽ đặt ở trên vai bọn họ, phải do bọn họ tiến hành xử lý, ngoài mặt thì xem như là lý giải và tín nhiệm công tác của bọn họ, nhưng trên thực tế, nếu như bọn họ xử lý không thỏa đáng, chuyện này khẳng định sẽ mang tới rất nhiều phiền toái.
Tả Viên Triêu và Tào Hướng Đông nói chuyện với Đỗ Thiên Dã một lúc, Trương đại quan nhân không có hứng thú tham gia nói chuyện với bọn họ, lấy cớ rời khỏi.
Nghĩ tới tình cảnh sáng sớm ngẫu nhiên gặp Tả Hiểu Tình, trong lòng Trương Dương không khỏi nóng lên, từ sau khi Tả Hiểu Tình tới nước Mỹ du học, liên lạc giữa, rõ ràng đã ít đi rất nhiều, đây phải chỉ là vì Tả Hiểu Tình, cũng bởi vì bản thân hắn, khi Trương Dương thực sự muốn liên lạc với Tả Hiểu Tình thì phát hiện mình không có số điện thoại của cô ta.
Có điều cái cha cũng không làm khó được Trương Dương, dù sao Tả Hiểu Tình trước mắt đang làm ở bệnh viện cha, Trương Dương cũng không tốn quá nhiều thời gian để hỏi thăm được số điện thoại di động của cô ta.
Tả Hiểu Tình đối với Trương Dương gọi điện thoại tới đã sớm có chuẩn bị tâm lý.
Trương đại quan nhân nói: Hiểu Tình, buổi tối có rảnh không?
Tả Hiểu Tình nói: Có việc gì?
Trương Dương nói: Nể mặt cùng nhau ăn bữa cơm đi.
Tả Hiểu Tình nói: Không có thời gian, tôi buổi tối còn có ca trực:
Trương đại quan nhân hơi ngẩn ra, lập tức cười nói: Có thể tìm người đổi ca không, tôi đến Giang Thành một chuyến cũng không dễ dàng gì.
Tả Hiểu Tình do dự trong chốc lát rồi mới nói: Hay là thôi đi, gần đây công tác rất bận, các đồng sự cũng đều rất mệt.
Khi Tả Hiểu Tình nhận ca thì nhìn thấy trên bàn đã đặt đầy đồ ăn, sau khi hỏi qua mới biết là Trương Dương sai người mang đến. Tả Hiểu Tình lắc đầu bất đắc dĩ, khóe môi lại lộ ra nụ cười, cô ta điện thoại bấm số của Trương Dương: Anh vẫn giống như trước đây, thích ép người khác, tôi đã nói không ăn rồi mà.
Trương đại quan nhân nói: Cô rõ ràng nói là không có thời gian ăn cơm với tôi, đâu có nói là bản thân không ăn, cho nên, tôi đưa đồ ăn đến cho cô để cô ăn một mình.
Tả Hiểu Tình mở hộp ăn ra nhìn, sau đó xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ: Anh đang ở bên ngoài à?
Trương Dương ừ một tiếng.
Tả Hiểu Tình nói: Vậy thì tới cùng ăn đi, nhiều đồ ăn như vậy, tôi ăn một mình không hết thì cũng lãng phí.cô ta vừa dứt lời thì Trương đại quan nhân liền đẩy cửa bước vào.
Tả Hiểu Tình nhìn hắn, tức giận nói: Trò cũ rích
Trương đại quan nhân cười nói: Con người tôi rất truyền thống, cho nên làm việc lúc nào cũng vậy.
Tả Hiểu Tình nói: Tôi ở nhà đã ăn cơm chiều rồi!
Trương Dương nói: Như vậy tùy tiện ăn một chút đi, coi như là tiếp tôi.
Vì sao?
Một câu đã hỏi cho Trương đại quan nhân nghẹn lời, vì sao chứ? Hắn và Tả Hiểu Tình hiện tại nhiều nhất cũng chỉ là bằng hữu bình thường, người ta dựa vào gì phải tiếp mình ăn cơm?
Trương đại quan nhân nói: Hai ta không phải... Nhìn thấy ánh mắt gườm gườm của Tả Hiểu Tình, thằng ôn này không dám nói tiếp, đành nuốt ba chữ tình nhân cũ vào miệng, đổi thành bạn học: Bạn học ư?
Tả Hiểu Tình nói: Anh nên rõ, hai ta không phải là bạn học, chỉ là cùng nhau trùng hợp thực tập chung ở bệnh viện huyện Xuân Dương.
Trương đại quan nhân nói: Vậy cũng chính là bạn họ, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, đã là vợ chồng một ngày thì cả đời đều là vợ chồng, chúng ta đã làm bạn học mấy tháng, cả đời này đều là bạn học.
Tả Hiểu Tình nghe ra thằng cha này dần dần được một tấc lại muốn tiến một thước, bên trong lời nói tràn ngập ý tứ chiếm tiện nghi của mình, vội vàng đũa, chọn đồ ăn mình thích ăn.
Trương Dương nói: Cô còn phải trực ca mà.
Tả Hiểu Tình nói: Mỗi người đều phải trực ca, gần đây bệnh viện đã nhận không ít bệnh nhân, có điều buổi tối trực ca bình thường cũng không có việc gì, đều là bệnh nhân khôi phục sau phẫu thuật.
Trương Dương cũng cầm môt hộp cơm lên, ăn từng miếng, ngàytháng như vậy, hình như chỉ có lúc ở Xuân Dương bọn họ mới trải qua, ánh mắt của hai người gặp nhau, cơ hồ đồng thời nhớ tới khi bọn họ thực tập, ở trong văn phòng ăn cơm hộp, Trương đại quan nhân trong lòng nóng lên, Tả Hiểu Tình thì lại bỗng dưng cảm thấy chua xót, cô ta buông đũa xuống, cầm chén trà lên uống một ngụm, lông mi đen dài rủ xuống, không muốn hoặc là không dám nhìn vào mắt Trương Dương.
Trương Dương nói: Còn muốn quay lại Mỹ không?
Tả Hiểu Tình ngây ra một thoáng mới tỉnh lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt bàn, lắc đầu nói: Tạm thời vẫn chưa nghĩ, sức khỏe của mẹ tôi gần đây không được tốt, tôi muốn ở thêm một đoạn thời gian để chăm sóc bà ấy, về phần về sau đi đâu thì tôi vẫn chưa nghĩ tới.
Trương Dương nói: Vẫn nghe lời mẹ cô như trước đây à? Hắn nói xong câu đó thì không khỏi lại có chút hối hận.
Tả Hiểu Tình nói: Quen rồi, đối với tôi mà nói, trên thế giới này quan trọng nhất chính là mẹ và cha.
Trương đại quan nhân nói: không thể nào cả đời sống bên cạnh cha mẹ được.
Tả Hiểu Tình mỉm cười nói: Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, tôi thích cuộc sống yên ổn và bình thường.
Trương Dương nói: Yên ổn quá cũng sẽ không cảm nhàm chán.
Tả Hiểu Tình nói: “Đó là anh thôi, cho nên chúng ta mới khác nhau.
Trương Dương nói: Thật ra nhiều phương diện, hai người chúng ta là bù trừ cho nhau.
Tả Hiểu Tình nói: Có chỗ bù trừ thì sẽ có chỗ xung đột, anh là người không an phận, chỉ nhìn hiện trạng của chúng ta hiện tại là biết thôi, tôi vẫn luôn làm công tác chữa bệnh, mà anh thì đã sớm vứt bỏ ngành mà mình học, có điều, anh ở phương diện y học quả thực có thiên phụ trời cho, ngay cả giáo thụ Vu cũng thường xuyên khen anh.