Trương Dương cầm chén rượu lên uống: Em là...?
Chủ nhiệm văn phòng bộ kiến thiết...
Trương Dương cười nói : Được đấy, thăng quan rồi nhé, phó sở rồi phải không?
Thường Hải Tâm đáp: Phó gì chứ, vẫn là cấp khoa thôi.
Trương Dương nói: Em thụt lùi rồi đấy.
Thường Hải Tâm nghe không hiểu ý của hắn, nhìn hắn một cách khó hiểu.
Trương đại quan nhân cười vẻ mặt gian xảo: Giờ này năm ngoái còn là sở, bây giờ đến ca sở cũng không phải.
Thường Hải Tâm tức giận dẫm lên chân hắn ở dưới bàn, còn nói thêm, chức cán bộ cấp sở của mình là do chính hắn kéo xuống, cô thở mạnh: Anh nói thật đi, rốt cuộc đã tự tay kéo xuống bao nhiêu cán bộ cấp sở?
Trương đại quan nhân nói: Ý gì vậy? Lúc này hắn giả bộ ngây ngô.
Thường Hải Tâm nói: Em nhìn thấu con người anh, anh là đồ lừa đảo, lưu manh, đểu cáng.
Nghe thấy lời phê bình của cô, Trương Dương cười ầm lên.
Thường Hải Tâm thở dài: Em thấy hối hận khi đến Đông Giang.
Vì sao thế
Ở cùng với người như anh, không phải cả ngày em đều phải chịu thiệt sao?
Trương Dương cười: Nước ta có câu châm ngôn, chịu thiệt tức là được lợi, lúc hai chúng ta ở cùng nhau, có lúc nào là anh không phải xuất lực? Rời khỏi anh, em có thể có da mặt đẹp như vậy không?
Thường Hải Tâm cáu: Càng nói càng hạ tiện, mặc kệ anh.
Trương đại quan nhân chuyển sang chuyện khác: Anh nghe người khác nói, lần này anh được phân công phụ trách công tác chiêu thương, thế rốt cuộc anh giữ chức vụ gì? Chủ nhiệm phòng chiêu thương phải không? Dựa vào cấp bậc của anh chắc cũng phải được làm tổng chỉ đạo gì đó chứ?
Thường Hải Tâm đáp: Em nói với anh, anh không được tức giận đâu nhé
Trương Dương nói: Có gì đáng tức giận chứ, anh sớm đã xem thường việc đó rồi.
Anh được giao làm cục trưởng cục nghiệp vụ xã hội, trực thuộc ủy hội thành phố mới.
Trương đại quan nhân vừa nghe thấy ngẩn người ra: Cái gì? Trò gì vậy?
Anh phụ trách cục nghiệp vụ xã hội, công tác cụ thể là phụ trách quản lí hành chính của ủy hội trực thuộc thành phố, quản lí kế hoạch sinh đẻ, văn hóa giáo dục, y tế, tổng hợp trị an xã hội, hòa giải nhân chính, tôn giáo quần chúng và võ trang nhân dân; công việc phụ trách mang tính ổn định; phụ trách chế định và tổ chức thực thi kế hoạch phát triển nội thành, kể ra quyền lực cũng không nhỏ.
Trương Dương cười nhạt: Em tưởng anh không hiểu sao? Đây chẳng qua chỉ là một đám việc vớ vẩn? Còn phụ trách cái gì mà kế hoạch sinh đẻ, anh đi một vòng để rồi quay trở về chỗ cũ, hồi trước lúc mới vào làm quan anh cũng phụ trách mảng kế hoạch sinh đẻ, đúng là đám lãnh đạo này biết cách chỉnh đốn! Sao không để anh trực tiếp phụ trách công tác phụ nữ luôn?
Thường Hải Tâm nói: Em biết anh sẽ bực mình việc này nên mới không muốn nói.
Trương Dương nói: Anh không tức giận, chỉ cảm thấy đám lãnh đạo này quả là chết tiệt, miệng oang oang nói cần nhân tài như anh, nhưng lúc đến đây lại để anh quản lí cục nghiệp sự xã hội, có nhầm không vậy. Anh là cán bộ cấp sở.
Thường Hải Tâm nói: Còn nói không tức giận, mặt anh đang biến sắc kia kìa.
Trương Dương cười: Thật anh không tức giận, cục nghiệp sự thì cục nghiệp sự, chỗ nào cũng tiêu cực, bọn họ chung quy muốn hạ cấp anh xuống đây mà.
Thường Hải Tâm nói tiếp: Chị Thanh cũng rất bất bình với sự sắp xếp của lãnh đạo, chị ấy đang chuẩn bị thương lượng với lãnh đạo để tổ hợp lại ban lãnh đạo thành phố mới.
Trương Dương nói: Làm gì có thành phố mới? Chỉ là bản quy hoạch trên giấy, chưa hề bắt đầu gì cả, đúng rồi, chủ nhiệm quản lí hội ủy là ai vậy?
Lưu Bảo Toàn, trước đây là phó chủ nhiệm hội ủy cục khai thác Đông Giang.
Trương Dương biết rõ Lưu Bảo Toàn, lúc đầu khi gặp sự cố nước Giang Thủy ô nhiễm, chủ nhiệm hội ủy cục khai thác Liêu Bác Sinh đã trốn tránh trách nhiệm, sau đó vị phó chủ nhiệm này đứng ra giải quyết đại cục. Trương Dương lúc đó vì không thương lượng được, nên đã ném thẳng một bình nước ô nhiễm Giang Thủy vào mặt gã. Giờ nghe nói gã làm lãnh đạo của mình, Trương đại quan nhân tự cảm thấy không ổn chút nào. Nếu thật Lương Thiên Chính mời hắn đến Đông Giang, vậy chứng tỏ ông ta có ý trù ghét mình, Trương Dương phát hiện ra khởi đầu của mình ở đây thật có nhiều trắc trở đúng là gieo nhân nào gặt quả ấy, vì hành động lúc đầu của mình nên giờ đắc tội với bao nhiêu người ở Đông Giang. Nếu những người này lập kế trả thù mình thì sao, Trương Dương lại cảm thấy càng thản nhiên, báo thù ư? Cứ làm đi, dù sao thì lão tử cũng đã đến Đông Giang, có gan thì cứ nhằm vào hắn.
Thường Hải Tâm thấy Trương Dương trầm tư một lúc lâu, cho rằng hắn đang tức giận thật sự, nhỏ giọng nói: Anh đừng để ở trong lòng, bây giờ sự việc còn chưa được quyết định chính thức.
Trương Dương cười: Kệ nó, chúng ta uống đi, anh còn chưa nói với em, hôm nay anh đã là nghiên cứu sinh rồi.
Thường Hải Tâm mừng rỡ kinh ngạc: Thật chứ?
Trương Dương gật: Tốp nghiên cứu sinh đầu tiên của lớp nghiên cứu, sau này anh có thể ngẩng cao đầu trước mặt em rồi, cũng bằng cấp ngang ngửa với em đấy.
Thường Hải Tâm đáp: Bằng của em là đại học, anh giờ đã vượt qua cả em rồi, hơn nữa, có khi nào anh không ngẩng cao đầu trước mặt em chứ?
Trương Dương nói tiếp: Trước đây chỉ ngẩng đầu nhỏ chứ không ngẩng đầu to, bây giờ thì cả hai đầu đều có thể ngẩng cao...
Thường Hải Tâm không khỏi mắng hắn lưu manh, hai người không nói tới chuyện chính trị nữa mà vừa ăn vừa chuyện phiếm rất vui vẻ. Đến 9h, Thường Hải Tâm rời đi, cô phải đến sơn trang Nam Quốc, hai ngày nay cha cô lên tỉnh họp, cô phải đến nói chuyện với ông.
Trương đại quan nhân định đưa cô về chỗ mình để thoải mái một chút, nghe thấy Thường Tụng đến đành từ bỏ ý định, hắn nói muốn đưa cô đi. Thường Hải Tâm lắc đầu từ chối, cô không muốn cha mình biết quan hệ giữa hai người nên tự lái xe đi.
Thường Hải Tâm đi khỏi sau đó không lâu, Tần Thanh đã gọi điện đến, hỏi xem Trương Dương và Thường Hải Tâm đi ăn ở đâu, cô vừa rời khỏi bữa tiệc tiếp đón của thị trưởng, Trương Dương hỏi cô đang ở đâu để hắn đến đón, hắn lái chiếc Hummer tới.
Tần Thanh thấy Trương Dương lái chiếc Hummer đến, cũng lấy làm kinh ngạc, chiếc xe này thực là quá hoành tráng, cô nhìn xung quanh, rồi nhanh chóng ngồi vào xe: Khoe khoang quá đấy!
Trương Dương cười: Xe của người khác, anh mượn đi thử, nó có hợp với anh không?
Tần Thanh thở dài, không bình luận gì, Trương Dương ngửi thấy mùi rượu ở nàng cười nói: Uống rượu hả?
Tần Thanh gật đầu, cô có chút mệt mỏi ngồi dựa vào ghế: Lãnh đạo chúc rượu, không uống thì không được, thật phiền! Cô bắt đầu thấy chán nản về mọi việc chốn quan trường.
Trương Dương nói: Rượu dễ làm mất tỉnh táo làm loạn, sau này ít uống đi nhé.
Tần Thanh cười: Anh lo cho em à?
Trương Dương khởi động xe: Nhưng ở chốn quan trường cũng phải uống chút ít, như vậy sau này em uông cũng được, có điều đừng có làm loạn với anh.
Tần Thanh cười khanh khách, cô trượt người xuống, gối đầu lên đùi Trương Dương: Chỉ sợ người làm loạn không phải em mà là người khác.
Trương Dương một tay cầm vô lăng, một tay vuốt ve mái tóc cô: Đến chỗ anh nhé, Viên Ba cho anh mượn một phòng đôi.
Tần Thanh ừm một tiếng, nói một cách phó thác: Tùy anh, đưa em đi đâu thì em tới đó. Bí thư Tần luôn như vậy trước mặt Trương Dương, giống như cừu non đợi làm thịt. Sự phản kháng mang tính tượng trưng chỉ càng tăng thêm lửa tình mạnh mẽ giữa hai người. Tối này Trương Dương cực kì hưng phấn và xúc động, Tần Thanh cũng nhận thấy rõ điều đó, cô ôm chặt lấy thân hắn, nhẹ nhàng cắn chặt vai, chịu đựng từng đợt táo bạo, ánh mắt trong veo đang mê mẩn khó tả. Vẻ đẹp quyến rũ đó dường như đang bị Trương Dương làm cho hòa tan, cô cuối cùng cũng không thể nào chịu đựng được sự khích thích mạnh liệt của Trương Dương vào mình, đôi chân thon dài mức khiến người nghẹt thở xoắn chặt lấy Trương Dương, ngăn hắn tiếp tục tiếp sâu.
Trương đại quan nhân còn chưa vào hết liền nhỏ nhẹ: Em thả lỏng chân ra, quấn chặt quá.
Tần Thanh cáu: Sắp vỡ cả xương ra rồi, mệt mỏi cả ngày giờ lại bị anh giày vò, sớm biết thế này, em không thèm đi về với anh....nhiều... Tuy miệng nói vậy nhưng đôi chân cô lại nới lỏng ra, Trương đại quan nhân thấy thế lập tức lao vào, đôi chân của cô lại xoắn lại. Tấm thân thon thả mền mại dính sát lấy người Trương Dương, cuống họng cứ thế rít lên những lời ý loạn tình mê, niềm sung sướng tuyệt vời trong đầu nàng giờ đây như biến thành trống không. Không biết bao lâu sau đó, một đợt như sóng thủy triều cứ thế ào ào đánh mạnh vào cơ thể cô vừa ấm áp lại vừa mãnh liệt. Cảm giác cứ thế lặp lại, lúc tỉnh lúc mê man nghẹn thở, trong đôi mắt trào lên sự ướt át nghẹn ngào thỏa mãn, cô thả lỏng đôi môi khỏi người Trương Dương mới phát hiện ra vai hắn đã bị cô cắn sâu hằn vết: Đau không?
Trương Dương lắc đầu, hắn ôm lấy cô bàn tay xiết xoa mọi đường nét mềm mại trên cơ thể.
Tần Thanh nhắm nghiền mắt, yên lặng hưởng thụ sự âu yếu ve vuốt của hắn, dịu dàng nói: Sao lại tới Đông Giang?
Trương Dương cười: Vì em đấy!
Tần Thanh ôm lấy cánh tay hắn, thân thể lại càng kết chặt vào người hắn.
Trương Dương nói: Tối anh có nói chuyện với Thường Hải Tâm về công việc.
Tần Thanh không muốn nói về công việc, cô nói: Hải Tâm đến Đông Giang là vì anh đó.
Trương Dương vuốt ve tay nàng.
Tần Thanh nói tiếp: Em nhận thấy rõ ràng.
Trương Dương ôm chặt nàng, rồi nói thì thầm bên tai: Em có trách anh không?
Tần Thanh đáp: Nếu em trách anh, lúc đầu đã không để cô ấy đến làm chủ nhiệm văn phòng của em.
Trương đại quan nhân vui mừng khôn xiết, hai tay ôm lấy má của Tần Thanh, hôn xiết lấy đôi môi cô: Thật là thông tình đạt lí.
Tần Thanh mắng: Anh hả, thật là kẻ xấu xa, biết bao nhiêu phụ nữ bị hại trong tay anh...