Ánh mắt Tần Manh Manh đầy sự vui mừng, biết được người trước mặt mình là Trương Dương, cô ngay lập tức liền không sợ nữa. Nhưng đột nhiên sắc mặt cô thay đổi, cô thét lên: “Cẩn thận!” Cô ập lên người Trương Dương, ngay lập tức một tiếng súng vang lên, đó là người lái xe đã tỉnh lại, nhắm súng vào Trương Dương, từ góc độ của Tần Manh Manh có thể nhìn thấy, cô đã đỡ cho Trương Dương phát súng này.
Trương đại quan hét lên một tiếng, rút lấy con dao dắt trong eo, nhanh như chớp chạy đến, đâm vào trán người lái xe, đâm rất sâu. Trương Dương ôm lấy Tần Manh Manh, nhìn thấy trước ngực cô đã nhuốm máu đỏ tươi.
Lệ Phù ngắm vào đầu Thôi tiên sinh rồi nói: “Ông không nói, tôi cũng biết! Nói với Chương Bích Quân, tôi không tha cho bà ta!” Dứt lời, cô bóp cò, ngay lập tức viên đạn bắn nát tai trái của Thôi tiên sinh.
Tiếng súng này đã làm cảnh sát chú ý đến, họ không dám ở lại lâu, dẫn Tần Manh Manh nhanh chóng rời đi.
Về đến đường cái, nhân viên tiếp ứng của Lệ Phù đã lái xe đến.
Họ lên xe, Trương Dương điểm vào huyệt của Tần Manh Manh giúp cô cầm máu.
Lệ Phù nói: “Có cần phải đến bệnh viện không?”
Trương Dương lắc lắc đầu nói: “Đưa anh đến Hương Sơn!”
Trần Tuyết thấy Trương Dương ôm Tần Manh Manh người đầy máu về liền vô cùng kinh ngạc. Lệ Phù không vào biệt vườn, sau khi đưa họ đến nơi liền ngay lập tức rời đi.
Trương Dương không kịp giải thích với Trần Tuyết, mà căng thẳng nói: “Chuẩn bị nước nóng, lấy thuốc Kim Sáng mà anh để ở trong thư phòng đến đây.”
Trần Tuyết vội vàng đi lấy.
Trương Dương đặt Tần Manh Manh nằm lên giường, viên đạn đó chưa bắn đến nội tạng của Tần Manh Manh, mà găm lên xương cô , vì máu khô, nên áo và vết thương dính vào với nhau, Trương Dương bảo Trần Tuyết dùng nước ấm làm ướt vết thương, sau đó dùng kéo cắt áo của Tần Manh Manh ra.
Trần Tuyết nói: “Thế nào, có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Trương Dương bắt mạch cho Tần Manh Manh, rồi thở phào nói: “Có lẽ không nguy hiểm đến tính mạng.” Tay của hắn đặt lên vai Tần Manh Manh, vận nội lực, đưa viên đạn găm trong xương Tần Manh Manh ra ngoài.
Trần Tuyết nhìn đầu đạn đầy máu, kinh ngạc nói: “Bị súng bắn ư?”
Trương Dương gật đầu, bắt đầu khử độc cho vết thương của Tần Manh Manh, sau đó đắp lên thuốc mật chế Kim Sang Dược của mình. Làm xong tất cả những điều này, hắn bảo Trần Tuyết dọn sạch tất cả mọi thứ, đốt tất cả quần áo chăn chiếu dính máu.
Sau khi Trương đại quan tắm xong liền vào trong xem, thấy Trần Tuyết đã dọn sạch sẽ tất cả mọi thứ, tàn tro đốt quần áo cũng đã lấy nước rửa sạch, Trương đại quan cười nói: “Thật ngại quá, cứ phải làm phiền em.”
Trần Tuyết nói: “Sợ phiền đến em thì đừng gây phiền phức nữa.”
Trương Dương nói: “Anh rất ít khi gây phiền phức, nhưng phiền phức cứ tự tìm đến.”
Trần Tuyết nhìn Tần Manh Manh đang nằm nghỉ ở trong phòng rồi nói: “Xem ra lần này phiền toái không hề nhỏ.”
Trương Dương nói: “Có muốn biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Trần Tuyết lắc đầu nói: “Không muốn, em phát hiện ra rằng cách tốt nhất để không bị anh làm phiền là cách anh xa một chút.” Cô quay về trong phòng, lấy túi xách của mình.
Trương đại quan nói: “Thật sự muốn đi sao?”
Trần Tuyết lạnh lùng đáp: “Anh có việc của anh, em cũng có việc của em, em đã hứa với giáo sư rằng hôm nay đến xem luận văn giúp ông ấy.” Trần Tuyết quay người đi.
Trương đại quan tự thở dài, Trần Tuyết thật là một cô gái không giống với mọi cô gái khác, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cô đều không hỏi nhiều, có điều phản ứng đầu tiên của Trần Tuyết là ngầm giúp đỡ hắn, quyết không nói thêm một câu.
Sau khi Trần Tuyết đi khỏi, Trương Dương đã nghĩ đi nghĩ lại rồi gọi điện cho La Tuệ Ninh, mặc dù tình hình hiện tại của Tần Manh Manh đã ổn định, nhưng cô vẫn đang nguy hiểm, còn rất nhiều người đang muốn bắt cô.
La Tuệ Ninh không hề biết rằng Hà Vũ Mông là Tần Manh Manh, càng huống hồ Tần Manh Manh đã đi phẫu thuật thẩm mỹ, dáng vẻ của cô hiện nay hoàn toàn khác với trước kia. La Tuệ Ninh cho Trương Dương một đề nghị, muốn bảo vệ sự an toàn cho Hà Vũ Mông, thì tốt nhất là đưa cô ấy đến đại sứ quán của Bahamas tại Trung Quốc. Bà ấy sẽ đến đó trog vòng 1 tiếng đồng hồ, giúp Trương Dương đưa Hà Vũ Mông đến đó.
Tần Manh Manh tỉnh lại, cảm thấy vai mình tê dại, vai phải không có cảm giác gì, sau đó cô nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Trương Dương, Tần Manh Manh nói nhỏ: “Anh!”
Trương Dương gật gật đầu, dùng khăn lau mồ hôi trên trán cô, rồi nhẹ nhàng nói: “Đừng nói nữa, em nghỉ đi.”
Tần Manh Manh nói: “Anh không sao chứ?”
Trương đại quan nghe thấy câu nói đầu tiên của cô lại là câu nói quan tâm xem hắn có bị thương hay không, trong lòng vô cùng cảm động. Hắn mỉm cười nói: “Nha đầu ngốc, sao anh lại có chuyện gì được chứ, nhưng có điều, nếu như em không đỡ cho anh viên đạn đó, thì người bị thương bây giờ có lẽ là anh rồi.” Thật ra với phản ứng của hắn, dù là đối phương bắn hắn, cũng không thể nào làm nguy hại đến tính mạng hắn được, vì chính hành động đỡ đạn này của Tần Manh Manh đã làm cho cô bị thương oan.
Tần Manh Manh thở phào: “Anh không sao là tốt rồi, tay em có phải bị gãy rồi không?”
Trương Dương cười nói: “Có anh ở đây, đảm bảo một tuần sau là em phục hồi lại như thường, không có lấy một vết sẹo.”
Tần Manh Manh nói: “Anh đúng là thần y tuyệt thế vô song.”
Trương đại quan nói: “Em nghỉ đi, anh đi ra ngoài xem sao, có lẽ mẹ nuôi anh đến rồi.”
Tần Manh Manh kinh ngạc nói: “Bà ấy đến làm gì?” Cô nghĩ đến việc thân phận mình có lẽ sẽ bị tiết lộ.
Trương Dương an ủi cô: “Em yên tâm đi, mẹ nuôi anh không biết thân phận thật sự của em, bà ấy đến là để giúp anh đưa em đến đại sứ quán Bahamas.” Trương Dương đã nghe thấy tiếng xe ô tô bên ngoài, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Để đảm bảo sự việc được tiến hành thuận lợi, lần này La Tuệ Ninh đích thân đến, nhìn thấy Trương Dương bà thở dài nói: “Con ấy à, lúc nào cũng gây chuyện hết.”
Trương Dương cười xấu hổ đáp: “Mẹ nuôi, con cũng phát hiện ra rồi, con càng không muốn làm phiền mẹ, thì càng phải làm phiền mẹ.”
La Tuệ Ninh nói: “Lên xe rồi nói tiếp.”
Trương Dương vào trong phòng, ôm lấy Tần Manh Manh, La Tuệ Ninh đương nhiên không nhận ra rằng cô gái trong lòng Trương Dương kia chính là Tần Manh Manh đã làm cho con trai bà yêu như điên dại.
Sau khi khởi động xe, La Tuệ Ninh mới nói: “Mẹ đã liên lạc với bên đại sứ quán rồi, cô ấy có thể tạm thời dưỡng thương trong đại sứ quán, sau khi vết thương lành, bên Bahamas sẽ sắp xếp giúp cô ấy về nước.”
Tần Manh Manh nói: “Tôi muốn đi gặp Hà tiên sinh.”
La Tuệ Ninh lắc đầu nói: “Việc này thì tôi không sắp xếp được, giờ đây ông ấy đang bị theo dõi rất chặt, cô vừa xuống máy bay đã bị công kích, từ việc này có thể chứng minh rằng người hứng thú với ông ấy không chỉ là bộ phận quốc gia, mà còn có một vài thế lực chúng ta không biết.”
Tần Manh Manh thấp giọng nói: “Tôi không hiểu, tại sao họ phải đối phó với Hà tiên sinh.”
La Tuệ Ninh nói: “Có lẽ ông ấy giữ bí mật gì đó, vì vậy mới có người muốn lợi dụng cô để ép ông ấy nói ra bí mật này.”
La Tuệ Ninh đích thân đưa Tần Manh Manh đến đại sứ quán Bahamas, sau khi sắp xếp xong bà rời đi ngay lập tức, trước khi đi, bà gọi Trương Dương ra ngoài, rồi thấp giọng nói: “Mẹ không biết Hà Trường An có một cô con gái.”
Trương đại quan cố tình không hiểu: “Con cũng không biết, lần trước khi chú ấy đến Đông Giang mới nói với con, Hà Vũ Mông là con gái riêng của chú ấy, đúng thật là hơi giống.”
La Tuệ Ninh nói: “Hà Trường An lăn lộn nhiều năm trong giới thương nhân, tài sản tích lũy khá lớn, có lẽ ông ấy đã sắp xếp đường lùi lâu rồi, và chuyển hết tài sản cho cô con gái riên gnafy, mẹ nghĩ chính vì lý do này nên Hà Vũ Manh mới gặp phải nhiều phiền phức như vậy.”
Trương Dương nói: “Con thấy những người này không chỉ đơn giản là cần tiền, có lẽ còn cần tính mạng nữa.”
La Tuệ Ninh nói: “Có lẽ Hà Trường An sẽ không sao, giờ đây Hà Vũ Mông ở trong đại sứ quán, an toàn hơn nhiều khi ở ngoài. Khi cô ấy khỏi vết thương, cố gắng khuyên cô ấy nhanh chóng rời đi, con đừng liên lụy quá nhiều vào việc này.” Bà nhìn sang Lý Vĩ bên cạnh rồi nói: “Mấy ngày này mẹ tạm thời bảo Lý Vĩ ở lại đây giúp đỡ, anh ta hiểu nhiều về việc ngoại giao hơn con, để anh ta bảo vệ Hà Vũ Mông sẽ hợp lý hơn, dù là có người biết được tung tích cô ấy, chỉ cần biết rằng mẹ nhúng tay vào làm chuyện này, có lẽ sẽ không dám kinh động.”
Tần Manh Manh ngồi trên giường, yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, đến khi Trương Dương gõ cửa đi vào.
Trương Dương cười nói: “Nghĩ gì thế? Sao mà chăm chú vậy?”
Tần Manh Manh nói: “Lo lắng chuyện của ông.” Ông ở đây chính là cha cô Hà Trường An.
Trương Dương nói: “Em yên tâm, hôm trước anh đã đi thăm chú ấy rồi, bệnh tình của chú ấy không quá nặng, thiết bị y tế của Bích Thủy Đàm rất tốt, và thiết bị an toàn cũng rất đầy đủ.”
Tần Manh Manh nói: “Lần này gây phiền phức cho anh rồi, em nghe nói ông đột nhiên bị bệnh nặng, vì vậy mới vội về.”
Trương Dương nói: “Huyết mạch liên thông, em lo cho chú ấy cũng là chuyện nên làm thôi.” Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên giường, rồi nhẹ nhàng nói: “Chú ấy đoán được em sẽ đến, còn bảo anh nhanh chóng liên lạc với em, hi vọng có thể khuyên em từ bỏ ý định này, không ngờ cuối cùng anh vẫn không thể ngăn em quay về.”