Quách Thụy Dương cười cười nghênh đón, khi bắt tay Tống Hoài Minh, Trương Dương đã tới bên cạnh Chung Bồi Nguyên, giúp đỡ xách hành lý.
Tống Hoài Minh đã biết chuyện Trương Dương tới trường đảng Trung ương học tập, cười nói với hắn: Cậu không phải đi học à?
Trương đại quan nhân cũng không tiện nói rằng mình căn bản chẳng đi học nổi mấy tiết, hắn mỉm cười nói: Bí thư Tống, hôm nay là thứ bảy, trường học cho nghỉ! Ở trường hợp công chúng, Trương Dương trước giờ đều dùng quan chức để xưng hô với Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh gật đầu, y không định ở lại sân bay, sải bước về phía bãi đỗ xe.
Quách Thụy Dương đi trước dẫn đường.
Sau khi lên xe Toyota thương vụ, Tống Hoài Minh cởi bỏ hai cúc áo ở cổ áo, tựa lưng vào ghế ngồi, thở phào nói: Thủy Dương, chuyện tôi bảo cậu làm đến đâu rồi?
Quách Thụy Dương cung kính nói: Đã làm xong rồi.
Tống Hoài Minh gật đầu, y quay sang nói với Trương Dương: Học tập có vất vả không?
Trương Dương nói: Vẫn ổn!
Học gì?
Trương đại quan nhân bị hỏi cho ngây ra: Ặc!
Tống Hoài Minh đầy ý vị thâm trường cười nói: Thằng nhóc cậu cậu chắc không phải cả ngày trốn học chứ hả?
Trương đại quan nhân nghĩ thầm, đúng là bố vợ của mình, hiểu con rể đến vậy cơ đấy, hắn còn chưa kịp trả lời thì bên kia Quách Thụy Dương đã bật cười ra tiếng, y cười như vậy chẳng khác nào gián tiếp chứng nhận suy đoán của Tống Hoài Minh.
Trương Dương có chút bất mãn nhìn Quách Thụy Dương một cái, nghĩ thầm nếu là trước giải phóng, Quách Thụy Dương này nhất định sẽ thành phản đồ, chưa gì đã bán đứng mình rồi.
Tống Hoài Minh nói: Phải biết quý trọng cơ hội học tập lần này, đừng có mà không nghiêm túc!
Trương Dương nói: Tôi rất nghiêm túc, có điều vừa tới kinh thành, chủ nhiệm Quách đối với tôi quá nhiệt tình, luân phiên tẩy trần cho tôi, tôi không thể từ chối được!
Quách Thụy Dương cười khổ, lòng trả thù của thằng ôn này nặng thật, chỉ chớp mắt đã bán đứng mình rồi.
Tống Hoài Minh cười cười lắc đầu, y biết Trương Dương nói thật, đám người này của ban trú kinh đều biết quan hệ của Trương Dương và mình, đối với Trương Dương tất nhiên là luôn nịnh bợ, đón gió cho hắn cũng là chuyện thường tình. Tống Hoài Minh nói: Xem ra cậu rất được hoan nghênh!
Quách Thụy Dương nói: Tiểu Trương trước đây từng công tác ở ban trú kinh Xuân Dương, toàn bộ hệ thống của ban trú kinh đối với cậu ta đều rất quen thuộc, thành tích công tác của cậu ta năm đó cũng khá xuất sắc, ở chung với mọi người cũng rất không tồi. Vừa nói đỡ cho Trương Dương cũng vừa nhắm vào những lời mà lúc nãy hắn vừa xỉa xói mình. Y vốn lo Tống Hoài Minh sẽ bởi vì mình quá mức ân cần với Trương Dương mà tức giận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Tống Hoài Minh vẫn như thường, không hề có bất kỳ điều gì khác thường thì mới yên lòng.
Quách Thụy Dương nói: Bí thư Tống, tối nay có cần nghỉ ngơi một chút không?
Tống Hoài Minh lắc đầu nói: Buổi tối tôi có hẹn với phó thủ tướng Văn! Y nói với Trương Dương: Buổi tối cậu có an bài gì không?
Trương Dương nói: Không, tôi đi với ngài!
Tống Hoài Minh cười nói: Là tự cậu chủ động muốn đi đấy nhé!
Có điều Tống Hoài Minh sau khi tới ban trú kinh lại nói với Trương Dương rằng không cần hắn đi theo, tối nay y và Văn Quốc Quyền gặp mặt có chuyện muốn thương lượng riêng. Trương đại quan nhân lập tức hiểu được cấp bậc của mình rõ ràng vẫn chưa tới loại gặp mặt cao tầng này, hắn cũng không muốn đi, dẫu sao loại trường hợp này sẽ khiến hắn cảm thấy câu thúc, không khéo mấy vị trưởng bối còn luân phiên thuyết giáo hắn.
Tống Hoài Minh hỏi hắn chuyện Tân Hải xin bỏ huyện lập thành phố.
Trương Dương nói: Tôi lần này sở dĩ đáp ứng ra ngoài học tập cũng là vì chuyện này, tôi muốn trong khoảng thời gian này học tập chứng thực chuyện bỏ huyện lập thành phố này.
Tống Hoài Minh cười nói: Cậu tới Tân Hải chưa được bao lâu mà đã làm ra không ít chuyện rồi. Chuyện bỏ huyện lập thành phố cậu vì sao không đưa đơn xin lên thị lý trước? Công tác trong thể chế cũng không phải là mới một năm hai năm, trình tự tối thiểu mà cậu cũng không biết à?
Trương Dương nói: Làm việc gì cũng theo trình tự thì hiệu suất quá thấp. Thời gian tới tới Bắc Cảng tuy rằng không dài, nhưng tôi cảm thấy hiệu suất làm việc của quan viên Bắc Cảng quá thấp, nếu tôi đi theo trình tự bình thường, chỉ sợ ngay cả đơn xin bỏ huyện lập thành phố cũng không lên được tới quốc vụ viện.
Tống Hoài Minh nói: Cậu xem ra có thành kiến rất lớn đối với lãnh đạo thành phố Bắc Cảng.
Trương Dương nói: Không phải tôi có thành kiến với họ, mà là họ có thành kiến với tôi, nếu lãnh đạo đã phái tôi tới Tân Hải, tôi phải làm ra chút thành tích cho mọi người thấy, nếu không thì tôi cô phụ sự kỳ vọng của ngài đối với tôi rồi.
Tống Hoài Minh nói: Tân quan thượng nhiệm đốt ba bó đuốc, hy vọng cậu có thể giữ được sức mạnh hiện tại.
Trương Dương nói: Tôi vừa mới định đốt bó đầu tiên thì cấp trên đã hắt nước lên đầu tôi rồi, tôi cảm thấy bọn họ luôn chế tạo chướng ngại cho tôi. Sự thật chứng minh, đắc tội với Trương Dương là không có kết cục tốt, người ta là con rể tương lai của bí thư tỉnh ủy, muốn cáo trạng cũng rất không tiện.
Tống Hoài Minh nói: Đừng vừa xảy ra chuyện đã nghĩ tới nguyên nhân của người khác, làm chuyện gì cũng phải cân nhắc tới sự thiếu sót của bản thân mình, có phải là cậu có chỗ nào không làm được, chưa suy xét chu toàn không, làm quan không chỉ phải chú trọng nghệ thuật quản lý, quan hệ với đồng sự cũng là một môn học vấn khá quan trọng.
Trương Dương nói: Chú Tống, tôi cũng muốn quan hệ tới với họ lắm, nhưng người ta luôn coi tôi như ngọa tộc, mỗi một chuyện mà tôi làm bọn họ đều cho rằng không bình thường.
Tống Hoài Minh bật cười: Làm việc không thể nóng vội, cậu muốn người khác tiếp nhận cậu thì phải làm nhiều chuyện một chút, mau chóng làm ra thành tích, tranh thủ sự công nhận của mọi người.
Trương Dương nói: Tôi làm rồi, mượn chuyện lần này mà nói, cục khoa học kỹ thuật của chúng tôi nghiên cứu chế tạo ra hệ thống đèn đường nạp bằng năng lượng mặt trời, hạng mục tốt như vậy, tôi đương nhiên nghĩ rằng nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài, trước tiên tìm lãnh đạo thành phố Bắc Cảng để thương lượng, nhưng người ta lại khen ngược, nhìn tôi như không phải là con người, giống như tôi rắp tâm chiếm tiện nghi của họ vậy, tài chính của Tân Hải khẩn trương như vậy, Bắc Cảng thân là thành thị thượng cấp dù sao cũng phải trong thời khắc mấu chốt chìa tay ra giúp chứ? Khi tôi cần dùng tiền người ta không để ý tới, quả thực là coi tôi như mẹ vợ vậy, bọn họ đã không quản tôi thì thôi đừng quản nữa, tình huống hiện tại là không muốn hỗ trợ, lại còn đi theo sau khoa tay múa chân, chú nói xem có đáng ghét không?
Tống Hoài Minh nói: Cho nên cậu muốn mau chóng làm xong chuyện bỏ huyện lập thành phố, gia tăng quyền lực trong tay, giảm bớt sự ước thúc của phía Bắc Cảng đối với cậu.
Trương đại quan nhân vội vàng lắc đầu nói: Chú Tống, tôi không phải muốn vậy, tôi đã trưởng thành rồi, lòng dại không hẹp hòi vậy đâu, tôi sở dĩ muốn làm chuyện bỏ huyện lập thành phố nguyên nhân căn bản vẫn là vì nghĩ cho sự phát triển trong tương lai của Tân Hải, chú đứng cao hơn tôi, nhìn cũng xa hơn tôi, lợi ích của bỏ huyện lập thành phố đương nhiên không cần tôi phải nhiều lời.
Tống Hoài Minh gật đầu nói: Làm cho tốt đi, Tân Hải có điều kiện ưu đãi của cải cách mở cửa, ưu đãi tốt như vậy chính là tài nguyên của bản thân, nhưng lại không thể phát huy tốt, kinh tế thủy chung không đi lên được, cái này có quan hệ trực tiếp tới sự quản lý của lãnh đạo trước đây, cậu cứ phóng tay mà làm đi, tranh thủ sớm đưa kinh tế Tân Hải đi lên, dùng thực lực để nói chuyện, dùng thành tích để nói chuyện.
Trương Dương gật đầu.
Tống Hoài Minh uống một ngụm trà, có ý mà như vô ý nói: Lần này tới đây có tới thăm bộ trưởng Kiều không. Bộ trưởng Kiều trong miệng y chính là bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương tiền nhiệm, hiện tại đã đảm nhiệm chức bộ trưởng nông nghiệp.
Trương Dương lắc đầu nói: Vẫn chưa tới, đến kinh thành một tuần ồi, trừ uống rượu ra thì cũng là uống rượu, chính sự chưa làm được gì.
Tống Hoài Minh nói: Quan trường và tửu trường quả thực không thể phân tách, nhưng cũng phải có lựa chọn, không thể ai gọi cậu là cậu cũng đi, cả ngày uống rượu tới mụ mị đầu óc cũng chẳng ra sao cả, làm gì còn thời gian mà đi làm chính sự?
Trương Dương cười nói: Tôi nhớ rồi.
Tống Hoài Minh nói: Tôi nghe nói cậu muốn đóng khu khai phá của Tân Hải?
Trương Dương gật đầu nói: Đúng là có chuyện này, tuyên chỉ của khu khai phá Tân Hải tồn tại vấn đề rất lớn, một là các cảng khá xa, không mang tới tác dụng thúc đẩy lẫn nhau, mà là chiếm quá nhiều đất, tiếng oán thán của người dân vang lên khắp nơi, khu khai phá thành lập cũng đã được một đoạn thời gian rồi, nhưng tốc độ phát triển cực kỳ kém, đến bây giờ khối đất đó cũng chỉ có hai xí nghiệp, hiệu quả và lợi ích cũng rất bình thường, đa số đất đều để không, chính phủ chưng thu đất rồi để đó không dùng, người dân thì lại không có đất, trơ mắt nhìn thấy đất mà không thể trồng trọt, đây là một loại lãng phí cực lớn. Tôi ở phía tây bắc cảng chọn được một khu đất không có hoa mầu, cũng không có nhân khí gì, tôi không phải là muốn đóng khu khai phá mà là muốn di chuyển chỉnh thể khu khai phá, trả lại ruộng tốt cho người dân, tránh lãng phí tài nguyên.