Trương Dương nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như cũng có lý đấy.”
Trần Tuyết nói: “Hay là tôi giúp anh thử xem.”
Trương Dương nói: “Thử thế nào? Chẳng lẽ cô định lấy một con dao kề vào cổ tôi à?”
“Lựa chọn của anh quá nhiều, nếu như anh không thể sử dụng quy tức thuật và thuật nín thở của Yoga, hoặc là sử dụng thứ gì đó khác, vậy thì anh chỉ còn lại một sự lựa chọn mà thôi.”
Trương Dương nói: “Vậy thì thử xem!”
Trần Tuyết nói: “Tôi sẽ bịt mấy đường ngoài của anh lại, như vậy anh có thể sinh ra hơi thở trong.”
Trương Dương gật đầu.
Trần Tuyết giơ tay muốn điểm vào huyệt đạo của hắn, khi sắp sửa chạm vào ngực hắn, đột nhiên cô dừng tay lại, rồi nói: “Anh không sợ tôi nhân thời cơ này để hại anh sao?”
Trương Dương cười nói: “Với cô, tôi không bao giờ lo lắng, cô thà hại bản thân mình cũng sẽ không nỡ hại tôi đâu!”
Trần Tuyết lạnh lùng: “Đúng là nằm mơ!”
Cô giơ tay nhanh chóng điểm vào huyệt đạo trước ngực Trương Dương, Trương đại quan giờ mới phát hiện ra cô gái này ra tay khá nhanh chóng, hơn nữa mỗi lần điểm huyệt lại truyền vào một luồng khí lạnh. Một thời gian không gặp, xem ra nội lực của Trần Tuyết đã ngày càng tiến bộ.
Trần Tuyết mắng: “Đang nghĩ gì vậy? Còn không mau luyện đi à?”
Trương Dương sau khi được cô nhắc nhở vội vàng tập trung tinh thần, nội tức đã thành thói quen muốn tập trung ở đan điền, nhưng vừa có suy nghĩ này, đan điền đã đau nhói, đường này không thông, trong đầu hắn ngay lập tức nghĩ đến quy tức thuật và thuật nín thở của Yoga, ngay lập tức bị hắn phủ quyết.
Con người chỉ khi ở trong tình huống không thể lựa chọn, mới có thể phát huy tiềm năng của mình, Trần Tuyết đã đóng chặt chỗ này đồng nghĩa với việc đóng chặt đường lùi của hắn, làm cho Trương Dương không còn sự lựa chọn nào khác, điểm khó nhất của đại thừa quyết là ở chỗ thay đổi cách nhả khí, với năng lực của Trương Dương, hắn bắt đầu tu luyện theo cách của đại thừa quyết, kiên trì chẳng được bao lâu liền cảm thấy ngày càng nghẹt thở, toàn thân của hắn như bị bọc một lớp ni *** vậy, không có chỗ nào thông gió cả.
Trương đại quan cố gắng chống đỡ, hai mắt trừng to, mặt đỏ bừng, gân ở cổ đã bắt đầu nổi rõ lên.
Trần Tuyết cũng nhận ra hắn đang không chịu nổi nữa, ngay lập tức đọc nhẹ khẩu quyết của đại thừa quyết, Trương Dương cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn nổi nữa, hắn muốn đứng dậy, giống như một người bị dìm cố gắng ngoi lên trên mặt nước vậy.
Trần Tuyết giơ tay ấn vai của hắn xuống, Trương Dương lại ngồi xuống, chỉ cảm thấy trọc khí đều quy tụ lại khắp người, và bay mạnh lên trên, xông vào đầu óc của hắn, bên tai dường như nghe thấy tiếng ầm ầm của đạn, bùm, một tiếng vang lên, trước mắt Trương Dương là một màn đen kịt, ngay sau đó đầu óc trống rỗng, trong lòng hắn thầm nói. Thảm rồi, thảm rồi, lần này thật sự chơi chết bản thân mình rồi!
Có điều rất nhanh sau đó, hắn liền cảm thấy môt luồng khí lạnh từ bên ngoài tràn vào cơ thể hắn, từng luồng từng luồng chảy vào, ngày càng mạnh hơn, khí vốn vị đóng lại giờ bị luồng khí này tràn vào và bắt đầu chuyển động, cảm giác khó chịu vừa rồi ngay lập tức hoàn toàn biến mất.
Mặc dù Trương đại quan nhắm mắt, nhưng trong đầu lại tưởng tượng ra một cảnh tượng rất đẹp, dưới ánh sáng trăng sao, một mình hắn ngồi ở giữa đất trời, trên cơ thể dường như là hàng nghìn hang động, một luồng ánh sáng sao từ thông qua động rọi vào trong cơ thể hắn, cơ thể hắn biến thành hoàn toàn trong suốt dưới ánh sáng sao, Trương Dương cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng trôi dạt rời khỏi mặt đất, đây là một cảm giác chưa từng có, hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự biến đổi của từng bộ phận trên cơ thể, cơ thể hắn dường như đang hòa vào làm một với đất trời, khí trong người tương thông với đất trời, mãi mãi không dứt.
Trương Dương hiểu rằng mình đã nắm được cách hô hấp của đại thừa quyết, đây chính là điều mà đại thừa quyết thường nói, con người hòa vào làm một với thiên nhiên, nội lực của con người dù có tu luyện thế ào, cơ thể con người dù có mạnh mẽ thế nào, xét cho cùng vẫn phải chịu sự hạn chế của chính cơ thể mình, nhưng khi đã nắm được cách hô hấp hoàn toàn mới này của đại thừa quyết, có thể thông qua khí của đất trời để hóa thành nội khí của chính bản thân mình, lực lượng của nó không thể nào đong đếm, dùng cách này có thể bổ sung nội lực bị hao mòn, lúc này Trương Dương hoàn toàn thoải mái, tập trung toàn bộ tinh lực vào việc tu luyện đại thừa quyết.
Khi Trương Dương mở hai mắt trở lại hiện thực, đã trải qua hai tiếng đồng hồ rồi, Trần Tuyết đứng ở bên cạnh hắn không biết đã rời đi tự lúc nào, Trương Dương ngửi thấy một mùi đất nồng nặc ở trên người mình, cúi đầu xuống nhìn, lúc đó hắn mới phát hiện ra trên người hắn chẳng còn mảnh vải nào, quần áo của hắn rõ ràng đã bị nội lực làm cho rách hết, còn mùi đất trên người là do nội khí tẩy rửa lỗ chân lông.
Trương đại quan nhìn về xung quanh, may mà đêm khuya, không ai chú ý hắn đang trần như nhộng giữa không gian này, hắn lấy tay ôm lấy phía dưới, rồi vội vàng chạy về biệt thự, rồi tắm rửa sạch sẽ, chỉ cảm thấy lỗ chân lông trên người vô cùng thoải mái, sự thoải mái khó hình dung ra được, trở về trong căn phòng, thấy An Ngữ Thần vẫn đang ngủ say, Trương Dương nở một nụ cười, nghĩ lại trải nghiêm của đêm này, bằng sự giúp đỡ của Trần Tuyết, cuối cùng hắn đã nắm được cách hô hấp của đại thừa quyết, khắc phục được vấn đề khó khăn nhất trên con đường tu luyện.
Buổi sáng, Trương Dương lái xe, đến bệnh viện Ái Tâm do An Ngữ Thần quyên góp cùng với Tiểu Lạp Ma Đa Cát, từ khi bệnh viện đi vào hoạt động, đã miễn phí làm phẫu thuật mắt cho hơn hai trăm người dân Tây Tạng, đến bên ngoài cửa bệnh viện, có thể nhìn thấy khẩu hiệu màu đỏ có ghi hoan nghênh tiến sĩ Vu Tử Lương đến hiến tặng tình thương cho Tây Tạng.
Đa Cát nói với Trương Dương, hai vợ chồng Vu Tử Lương đã làm việc ở đây một tháng, và đã rời đi, nhưng vẫn chưa dỡ khẩu hiệu này xuống, tháng sau còn một đoàn bác sĩ kinh thành nữa đến đây để làm phẫu thuật tình nguyện.
Bệnh viện có tổng cộng năm tòa nhà, mặc dù độ cao đều không quá ba tầng, nhưng thiết bị trong đó khá tiên tiến, An Ngữ Thần đã đầu tư 8.000.000, mua thiết bị y tế tiên tiến cho bệnh viện, rồi còn xây dựng cho bệnh viện ba phòng phẫu thuật trình độ hàng đầu ở trong nước.
Trương Dương dừng xe, vào trong vườn bệnh viện, Ân Thiền pháp sư đang ngồi ở trước bàn phát thuốc cho người dân Tây Tạng.
Với người dân Tây Tạng, họ tin tưởng Ân Thiền Sư hơn là bệnh viện, bệnh viện này được nhiều người khen ngợi như vậy, chủ yếu là vì họ rất hi vọng vào Ân Thiên Sư.
Nhìn thấy Trương Dương, Ân Thiền Sư cười gật đầu, Trương Dương mỉm cười với y biểu thị lời cào, hắn không làm phiền Ân Thiền Sư, bảo Đa Cát đưa hắn đi tham quan một vòng quanh bệnh viện, sau khi trở về, những người dân Tây Tạng đến nhận thuốc không những ít đi mà lại còn tăng lên, có điều Ân Thiền Sư đã giao công việc của mình cho hai người đồ đệ, chầm chậm bước đến bên cạnh Trương Dương. Tiếng Hán của Ân Thiền Sư không được giỏi, giao lưu với Trương Dương chủ yếu là thông qua Tiểu Lạt Ma Đa Cát làm phiên dịch.
Ân Thiền Sư đầu tiên ngỏ lời cảm ơn đối với Trương Dương và An Ngữ Thần đã đóng góp xây dựng bệnh viện này, Trương Dương đồng thời cũng cảm ơn Ân Thiền Sư thời gian này đã chăm sóc cho An Ngữ Thần. Chủ đề của cuộc nói chuyện giữa hai người cuối cùng vẫn về An Ngữ Thần, Ân Thiền Sư nhận ra lần này Trương Dương đến là vì chuyện của An Ngữ Thần, và cũng đoán rằng hắn là cha của đứa con trong bụng An Ngữ Thần. Ân Thiền Sư nói: “Tiểu thư An bẩm sinh đã tuyệt mạch, sau khi có thai, thai nhi và mẹ đã sinh ra vô số kinh mạch, điều này làm cho bệnh tình của cô ấy đã lộ ra một cơ hội sống mới, tôi đã tra cứu rất nhiều điển tích về y học, muốn trị dứt điểm bệnh của cô ấy, cần phải dựa vào nội lực để làm cho kinh mạch trong cơ thể cô ấy được thông suốt, có thể hoàn thành việc này cần phải có một cao thủ nội lực thâm sâu.”
Trương Dương nói: “Đại sư, lần này tôi đến đây là vì chuyện này.”
Ân Thiền Sư nói: “Tôi muốn nghe cách trị liệu của anh!”
Trương Dương nói: “Trước kia tôi đã từng dùng nội lực để đả thông kinh mạch bị đóng của cô ấy, dùng thuốc bổ trợ để kéo dài sinh mệnh của cô ấy, nhưng cách này chỉ có hiệu quả trong thời gian ngắn, mặc dù đã kéo dài thêm cho cô ấy tuổi thọ được mấy năm, nhưng vẫn không thể nào trị dứt điểm được, lúc đó tôi thật sự không nghĩ nổi ra cách nào, mãi đến sau này, tôi được một vị tiền bối nói cho , mới nghĩ đến việc chỉ có để cô ấy mang thai mới có cơ hội trị bệnh cho cô ấy.”
Ân Thiền Sư chầm chậm gật đầu, rồi y thấp giọng nói: “Nắm thời cơ là một vấn đề, không được quá muộn cũng không được quá sớm.”
Trương Dương nói: “Đại sư thật là sáng suốt, vì vậy đứa con này không thể để đến lúc sinh nở tự nhiên, tôi đã xem mạch tượng của Tiểu Yêu, kinh mạch trong cơ thể đã hoàn toàn trưởng thành, cũng có nghĩa là, trong vòng ba ngày tôi phải tiến hành chữa trị cho cô ấy.”
Ân Thiền pháp sư nói: “Nếu như vậy, đứa trẻ này không tránh khỏi việc phải sinh non, vì vậy vẫn phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm.”