Tra Vi lắc đầu, tựa đầu ghế, buồn bã nói: Tinh Toản liệu có gặp tổn thất thảm trọng hay không?
Trương Dương cười nói: Không nghiêm trọng như vậy đâu, thật ra người sáng mắt đều có thể nhìn ra, An Đạt Văn là cố ý gây sự, chú cô là người khôn khéo như vậy, chắc có thể xử lý tốt chuyện này.
Tra Vi nói: Trong lòng tôi rất loạn, bộ trang sức đó từ thiết kế đến chế tác, tôi trên cơ bản đều tham dự toàn trình, tất cả kim cương đều là tự nhiên, sao nó...
Trương Dương nói: Cả sự kiện chính là một âm mưu, An Đạt Văn đã tính toán chuyện này từ rất lâu, bộ trang sức được triển lãm tối nay chắc không phải là bộ mà cô tự tay thiết kế.
Tra Vi mệt mỏi nhắm mắt lại, lúc này chú của cô ta Tra Tấn Bắc gọi điện thoại tới, bảo cô ta về công ty họp, Trương Dương đưa cô ta tới tổng bộ của Tinh Toản ở đường vòng tròn hai kinh thành, nhìn thấy Tra Vi lên thang máy rồi mới đi.
Việc vật phẩm trang sức của Tinh Toản là giả đã tạo nên sóng to gió lớn ở kinh thành, ngày hôm sau cơ hồ các báo chí lớn đều muốn đăng chuyện này ở vị trí bắt mắt, không chỉ có như vậy, thậm chí ngay cả kiếp trước kiếp này của Tinh Toản, quan hệ chặt chẽ giữa Tinh Toản và Vương Triều Kim Cương Đài Loan tất cả đều bị đưa tin, Tra Tấn Bắc ở kinh thành có nhân mạch khá rộng, tối hôm qua sau khi chuyện này đột phát, y lập tức tiến hành giao tiếp, đầu tiên là nhằm vào các tạp chí lớn, y cho rằng mặt mũi của mình đủ lớn, đủ để bịt miệng giới truyền thông, nhưng không ngờ chuyện này vẫn bị đưa tin, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có một số báo chí đã đăng cả quan hệ đồn đại giữa y và Lưu Khánh Vinh. Tra Tấn Bắc tức giận đến nỗi thất khiếu bốc khói, y căm giận ném tờ báo lên bàn, lớn tiếng nói: Một thằng nhóc chưa ráo máu đầu, ai cho hắn gan lớn như vậy?
So với Tra Tấn Bắc thì Khưu Phượng Tiên rõ ràng trấn định hơn nhiều, cô ta nói khẽ: An Đạt Văn là tổng tài đương nhiệm của Thế Kỷ An Thái Hongkong, ông nội của hắn An Chí viễn là nhân sĩ ái quốc nổi danh, cũng là một trong những phú hào có tiền có thế nhất Hongkong.”
Tra Tấn Bắc đương nhiên đã nghe nói tới tên của An Chí Viễn, y nói khẽ: An gia không phải lấy hắc đạo để lập nghiệp ư? An Chí Viễn sau khi an cư cũng cũng suy tàn theo mà.
Khưu Phượng Tiên nói: Trong đoạn thời gian mà An Chí Viễn chết, An gia quả thực đã đã trải qua một đoạn thời gian bấp bênh, nhưng sau khi An Đạt Văn nắm quyền, tập đoàn Thế Kỷ An Thái cũng dần dần sống lại, hiện giờ đã khôi phục thanh thế năm xưa.
Tra Tấn Bắc ngồi trở lại vị trí của mình, ánh mắt của hắn một lần nữa hướng lên tờ báo, nói khẽ: Nói như vậy, hắn cũng tính là có chút bản sự.
Khưu Phượng Tiên nói: An Đạt Văn là kỳ tài kinh thương, đây là sự thật không thể phủ nhận, còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn là, cha hắn là An Đức Uyên, An Đức Uyên thân là lão đại của tín nghĩa xã của Đài Loan, sau khi An Đạt Văn nắm quyền của An gia, An Đức Uyên thân là cha cũng đã tận hết sức lực giúp hắn.
Tra Tấn Bắc nói: An Đức Uyên là phần tử xã hội đen ư?
Khưu Phượng Tiên nói: Vài năm trước đã tuyên bố chậu vàng rửa tay rồi, hiện tại đã trở thành cổ đông của Vương Triều Kim Cương chúng tôi, càng kỳ quái hơn là, y năm nay không ngờ tài trợ cho Tống Vĩ Quốc tranh cử thị trưởng Đài Nam.
Tra Tấn Bắc đã đoán được nguyên nhân của chuyện này, cha của Khưu Phượng Tiên Khưu Chỉ Đống cũng đã chính thức tuyên bố tranh cử chức thị trưởng thành phố Đài Nam, nguyên nhân chân chính mà An Đạt Văn đối nghịch với mình có thể là nhằm vào Vương Triều Kim Cương, và Khưu Chỉ Đống.
Khưu Phượng Tiên nói: An Đạt Văn lần này chính là nhằm vào chúng ta mà đến.
Quan hệ giữa Tinh Toản và Vương Triều Kim Cương cực kỳ chặt chẽ, gắn bó như môi với răng, môi hở răng lạnh, Tra Tấn Bắc tuy rằng là chưởng môn nhân của Tinh Toản, nhưng trên thực tế có một bộ phận cổ phần tương đối lớn của Tinh Toản thuộc vềVương Triều Kim Cương, tổn hại danh dự của Tinh Toản chẳng khác nào làm ô nhục Vương Triều Kim Cương, chuyện xảy ra tối hôm qua đã dẫn tới sự dao động của giá cổ phiếu của Vương Triều Kim Cương phía Đài Loan, sau khi bắt đầu phiên giao dịch buổi sáng hôm nay, giá cổ phiếu của Vương Triều Kim Cương đã hạ 5%, hiện giờ vẫn đang tiếp tục hạ.
Khưu Phượng Tiên nói: An Đạt Văn cùng lúc ra tay bôi nhọ danh dự của chúng ta, đồng thời chế tạo ảnh hưởng cả ở nội địa và Đài Loan, lợi dụng phương thức này để chèn ép giá cổ phiếu của Vương Triều Kim Cương, về phương diện khác chọn dùng một khoản tài chính lớn để dùng giá thấp thu mua cổ phiếu, căn cứ vào phân tích của phía tập đoàn, đây chỉ là bắt đầu, sau đó hắn còn có thể có động tác liên tiếp, có lý do để tin rằng, bọn họ muốn nhân cơ hội này để khởi xướng thu mua Vương Triều Kim Cương.
Tra Tấn Bắc nhíu mày, y đã ý thức được tính nghiêm trọng của tình thế, An Đạt Văn lần này ra tay rất đột nhiên, hơn nữa hắn chọn dùng cách dương đông kích tây, xuống tay từ Tinh Toản, sau đó đem lửa đốt tới Vương Triều Kim Cương, thằng ôn này đã hạ một bàn cờ cực lớn.
Khưu Phượng Tiên nhìn thấy Tra Tấn Bắc trầm mặc không nói, nhẹ giọng thở dài: Tấn Bắc, anh cho rằng chuyện này nên làm như thế nào?
Tra Tấn Bắc nói: An Đạt Văn hiện tại đang cầm chứng cớ, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này, khẳng định còn có thể chế tạo sự tình, chúng ta chỉ có thể làm ra một số biện pháp bổ cứu thôi, khai trừ tất cả nhân viên thiết kế sản xuất tương quan.
Khưu Phượng Tiên nói: Bộ trang sức đó là Tra Vi thiết kế.
Tra Tấn Bắc nói: Lát nữa tôi sẽ bàn với nó.
Khưu Phượng Tiên nói: Anh định xử lý Lưu Khánh Vinh như thế nào?
Tra Tấn Bắc nói: Trách nhiệm phía Thiết kế để tiểu Vi gánh vác một mình, tiểu Vi và Khánh Vinh sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Khưu Phượng Tiên gật đầu nói: Trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, cho công chúng một câu trả lời, trước tiên chặn miệng mọi người đã.
Tra Tấn Bắc nói: Giúp tôi hẹn An Đạt Văn, tôi muốn gặp hắn.
Trên sân gôn Đàn Hương Sơn, An Đạt Văn khoan thai tới muộn, hắn từ xa đã nhìn thấy Tra Tấn Bắc ngồi uống trà dưới tán che nắng, không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, hắn bảo nhân viên công tác lái xe đưa hắn tới bên cạnh Tra Tấn Bắc.
Thương trường và quan trường là hai đại lĩnh vực dối trá nhất trên đời, cho dù trong lòng hận tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ thản nhiên như không, còn giả vờ như gội đầu bằng gió xuân, Tra Tấn Bắc mỉm cười nói: An tiên sinh sao lại tới một mình?
An Đạt Văn cười nói: Tra tổng không phải muốn tìm riêng tôi nói chuyện ư?
Hai người đều bật cười, Tra Tấn Bắc mắng thầm một câu tiểu tạp chủng ở trong lòng.
An Đạt Văn thì trong lòng mắng một câu lão súc sinh.
Ngồi dưới tán che nắng, nhận lấy chén trà Tra Tấn Bắc tự tay đưa cho, An Đạt Văn uống một ngụm nói: Nhớ mấy năm trước đại lục vẫn chưa có sân gôn, vậy mà trong vài năm sau cơ hồ từ thành thị cấp phó tỉnh trở lên đều có sân gôn.
Tra Tấn Bắc nói: Cải cách mở cửa tới nay, tốc độ phát triển của kinh tế nội địa đúng là kinh người.
An Đạt Văn nói: Golf ở quốc gia phát đạt cũng là một loại vận động quý tộc, sự phát triển của kinh tế và sự tăng nhiều của sân gôn hình như không có liên hệ gì, ở trong nước có điều kiện chơi trừ số ít phú thương ra thì chính là quan lớn.
Tra Tấn Bắc cười nói: An tiên sinh không thích golf ư?
An Đạt Văn lắc đầu nói: Không thích, tôi còn trẻ, không thích loại vận động dáng vẻ già nua nặng nề tứ bình bát ổn này, nếu cho tôi chọn, tôi thích loại vận động kịch liệt hơn, có tính công kích hơn, ví dụ như đua xe! Tôi tới sân gôn một là để theo giúp trưởng bối, hai là để tiếp khách của tôi, điểm giống nhau của bọn họ chính là tuổi đã khá lớn. An Đạt Văn tựa cười mà như không phải cười nhìn Tra Tấn Bắc, rõ ràng là đang nhắc nhở y, anh đã già rồi.
Tra Tấn Bắc lạnh lùng cười nói: Người ở giai đoạn bất đồng sẽ có tâm tính bất đồng, chờ thêm vài năm nữa, có lẽ anh sẽ phát hiện golf mới là thích hợp với mình nhất, có một số loại vận động tuy rằng kích thích, tính đối kháng tuy rằng rất mạnh, nhưng đối với sức khỏe của anh thì không có bất kỳ lợi ích nào, chỉ không cẩn thận một chút là không những không có hiệu quả vận động, ngược lại sẽ bị thương, thương rất nặng! Vậy thì mất nhiều hơn được rồi.
An Đạt Văn đương nhiên có thể nghe ra Tra Tấn Bắc đang cảnh cáo mình, hắn cười nói: Xem ra Tra tiên sinh đã qua cái tuổi mạo hiểm, điều này thương nhân thương nhân mà nói không phải là chuyện tốt gì cả.
An Đạt Văn mỉm cười nói: Hư danh và lợi ích, cái nào quan trọng hơn?
Nụ cười trên mặt Tra Tấn Bắc đột nhiên chợt tắt: Tiền mất đi có thể kiếm lại được, nhưng danh dự mất đi sẽ không tìm lại được. Hai mắt y lạnh lùng nhìn thẳng vào An Đạt Văn, nói: Chuyện ngày hôm qua mọi người trong lòng biết rất rõ, anh muốn gì ? Tra Tấn Bắc chủ động tìm An Đạt Văn, thật ra là đã định nhượng bộ, tránh mũi nhọn, sau khi ổn định An Đạt Văn mới tìm thời cơ trả thù, Tra Tấn Bắc đương nhiên sẽ không dễ dàng nuốt xuống cục tức này.
An Đạt Văn nói: Tôi muốn một công đạo!
Tra Tấn Bắc nhíu mày: Công đạo ư?