Đỗ Thiên Dã biết rằng đang làm khó bọn họ, ông ta thấp giọng nói: “An Đạt Văn các anh vẫn phải cố an ủi, hi vọng rằng anh ta có thể vì quan hệ của Trương Dương và An gia, đừng làm to chuyện này lên!”
Nghiêm Tân Kiến lắc đầu nói: “Tôi thấy việc này rất phiền phức, sau khi việc này xảy ra, tôi đã khuyên An Đạt Văn ngay, nhưng thái độ của An Đạt Văn rất kiên quyết, rất có khả năng sẽ truy cứu đến cuối cùng.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Thị trưởng Lí, anh đi thám thính bên An Đạt Văn một chút, gì là về sau anh ta có đầu tư hay không, chúng ta cũng cần tỏ rõ thái độ, không thể để chuyện này làm ảnh hưởng xấu đến tương lai của Giang Thành được.” Ông ta dừng lại một lúc rồi nói: “Trương Dương là chủ nhiệm phòng chiêu thương, mà lại dám đánh cảng thương trước mặt quần chúng như vậy, việc này rất không tốt, cứ bảo anh ta dừng công việc trong tay lại, tự kiểm điểm mấy ngày, còn về việc xử lí thế nào thì về sau nói sau.” Nguyên do Đỗ Thiên Dã nói về sau tính đó là, đến tận bây giờ, ông ta vẫn không làm cách nào để xác định được phản ứng của An Đạt Văn. Nếu như An Đạt Văn cố tình làm lớn vụ này, thì ông ta nhất định phải xử lí Trương Dương, không thể nể mặt được. Còn nếu như An Đạt Văn có thể thương lượng giải quyết được chuyện này, thì cũng không cần thiết phải phạt quá nặng Trương Dương làm gì.
Sau khi Lí Trường Vũ và Nghiêm Tân Kiến rời khỏi phòng làm việc của bí thư, cùng lúc thở dài, Nghiêm Tân Kiến khổ sở nói: “Lần nầy tôi cũng phải chịu oan rồi!”
Lí Trường Vũ nói: “Sự việc thật sự là hơi phiền phức, người như An Đạt Văn thật không phải là loại tốt đẹp gì!”
Nghiêm Tân Kiến nói: “Anh ta là loại người gì không quan trọng, quan trọng là người ta là thương nhân đến đầu tư vào Giang Thành, lần này thì hay rồi, người ta đã có lí do đầy đủ, chủ nhiệm phòng chiêu thương đánh người ta, việc này đồn ra ngoài, nếu không làm tốt có khi còn được lên trên thời sự ấy chứ!”
Lí Trường Vũ nói: “Làm gì đến mức ấy!”
Khi Trương Dương đánh An Đạt Văn chỉ là nhất thời tức giận, hắn không hề nghĩ đến hậu quả của việc này, khi đến bệnh viện thăm Tần Hoan, ngay cả Tần Manh Manh cũng đã nghe về việc này, Tần Manh Manh gọi Trương Dương ra ngoài, cô không muốn để trẻ con nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của hai người, thân thiết nói: “Trương Dương, anh đánh người rồi à?:
Trương Dương hơi ngạc nhiên hỏi: “Sao em biết?”
Tần Manh Manh nói nhỏ: “Em vừa xem thời sự!”
Trương Dương hơi ngỡ ngàng: “Thời sự? Bên đài truyền hình lại phát tin này sao?” Trương Dương thật sự không tin rằng có chuyện này, với địa vị ngày hôm nay ở Giang Thành của hắn, dù là có tin tức liên quan đến hắn, thì cũng đều là những tin tức chính diện cả, đài truyền hình chẳng lẽ muốn làm khó hắn sao? Sự việc ngày hôm nay rất mẫn cảm. bộ trưởng tuyên truyền thị ủy Dương Khánh Sinh mặc dù hắn ta không có mấy qua lại, nhưng cũng chẳng có thù oán gì.
Tần Manh Manh nói: “Đánh cảng thương, ảnh hưởng rất xấu đấy, việc này rất phiền phức rồi!”
Trương Dương cười nói: “Không sao đâu, có phải là chuyện gì to tát đâu mà.” Mặc dù hắn nói rất thoải mái, nhưng lúc này đầu hắn đã bắt đầu bình tĩnh lại, hắn ý thức được việc mình vừa làm không có ảnh hưởng tốt với hắn, An Đạt Văn hình như muốn làm lớn chuyện này lên, theo lí thường hắn và An Đạt Văn chẳng có thù hận thâm sâu đến vậy, chỉ vì một cái tát, tên này lại muốn trở thành thù địch với hắn ư?
Tần Manh Manh nói: “Anh à, mẹ bao giờ thì về Giang Thành?” Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi Trương Dương là Anh.
Trương Dương cười nói: “Chiều mai, sao thế? Có phải là bên Bắc Kinh đang giục không?”
Tần Manh Manh gật đầu: “Tối nay em bắt buộc phải đi, tình hình của Tiểu Hoan ngày càng tốt rồi, em cũng có thể yên tâm rời đi mấy ngày.”
Trương Dương nói: “Em yên tâm đi, còn có anh mà, anh sẽ hỏi bác sĩ, nếu như không sao, thì tối nay anh dẫn nó về nhà!”
Hai người vừa nói chuyện, bên ngoài đã có người đến thám thính sự tình, đó là Kiều Mộng Yên và em họ của cô ấy Thời Duy. Hai người rất tốt với Tần Manh Manh, vốn định đến thăm Tần Hoan từ lâu, nhưng lúc đó, bệnh tình của Tần Hoan chưa tốt lên, lời của Trương Dương cũng làm họ bỏ đi suy nghĩ đó, đến tận khi Tần Manh Manh gặp Thời Duy trên đường, hai người họ mới đến đây.
Kiều Mộng Yên thấy Trương Dương cũng ở đó, cười với hắn, trong ánh mắt lộ ra sự đồng tình. Hôm nay Trương Dương vì An Ngữ Thần, rat ay rất đàn ông, có điều trong con mắt của người đứng ngoài, thì Trương Dương thật sự quá bồng bột, không suy nghĩ đến hậu quả gì hết, khi hắn đánh người không nghĩ được rằng liệu hành động này của hắn có mang lại hậu quả gì nghiêm trọng không.
Thời Duy cũng đã nghe nói chuyện Trương Dương đánh cảng thương, cô cười hà hà nói: “Trương Dương, anh sắp sửa trở thành minh tinh đứng đầu của Giang Thành rồi, tôi dám đảm bảo rằng, ngày mai tin tức đầu tiên trên báo sẽ có ảnh của anh, tôi đã nói với ông chủ bán báo ở cửa rồi, ngày mai tất cả những tờ báo có tên anh đều để lại cho tôi hết, tôi sẽ giữ làm kỉ niệm.”
Trương Dương nheo mắt nhìn cô ấy: “Câu này sao tôi nghe thật là nhức tai thế nhỉ?”
Kiều Mộng Yên không muốn hắn và Thời Duy cãi nhau tiếp, nhẹ nhàng nói: “Trương Dương, anh ra đây, tôi có việc muốn nói với anh!”
Trương Dương và Kiều Mộng Yên bước đến hành lang, Kiều Mộng Yên thở dài nói: “Vừa nãy tôi đã đi thăm An Đạt Văn!”
Trương Dương cười lạnh lùng: “Thăm tên đó làm gì? Nó là cái quái gì cơ chứ? Một tên chẳng nhận họ hàng tông tích của mình.”
Kiều Mộng Yên nói: “Lúc đầu khi An Lão lâm chung, đã phân việc kinh doanh thành hai phần và quyết định rõ ràng đưa phần việc của nội địa giao cho An Ngữ Thần sao?”
Trương Dương nói: “Hoàn toàn chính xác!”
Kiều Mộng Yên hơi chau mày: “An lão đã kinh doanh cả một đời người, không có lí do gì lại sai lầm như vậy được, nếu ông ấy đã đưa ra quyết định rõ ràng như vậy, thì chắc chắn phải có những giấy tờ liên quan chứ.”
Trương Dương nói: “Vậy thì đã sao? An Đạt Văn là chủ tịch hội đồng quản trị, chẳng phải là nó nói gì là được cái đó sao!”
Kiều Mộng Yên nói: “Trương Dương, hôm nay tôi ở đó từ đầu đến cuối, thấy toàn bộ quá trình phát sinh của sự việc, anh nghĩ mà xem, có cảm thấy việc này rất mập mờ không, hình như khi An Đạt Văn đối xử với An Ngữ Thần hơi khác thường một chút, và những lời hắn ta nói với anh hình như là cố tình chọc tức anh vậy.”
Qua lời nhắc nhở của Kiều Mộng Yên, Trương Dương lúc này mới nghĩ kĩ lại khi hắn đánh An Đạt Vă, đúng là vì câu đó của An Đạt Văn, cô ta vốn đã có bệnh, sống chết có liên quan gì đến tôi, câu nói đó đã làm hắn tức giận, vì vậy Trương Dương mới quên mất không suy nghĩ mà rat ay, giờ đây bình tĩnh nghĩ lại, từ trước tới này, quan hệ của An Đạt Văn và An Ngữ Thần khá tốt, An Đạt Văn không có lí do gì nói ra những câu tuyệt tình như vậy. Nếu như hắn ta thật sự thừa thời cơ chọc tức Trương Dương, thì tiểu tử này quả thật là nham hiểm. Trương Dương chau mày nói: “Tôi và anh ta không thù không oán, anh ta hại tôi làm gì?”
Kiều Mộng Yên nói: “Chúng ta cứ đưa ra một giả thiết đã, nếu như An lão thật sự phân rõ ràng bổn phận của hai người trong gia tộc, trong công ty, thì An Đạt Văn không có quyền nhúng tay vào những sự việc ở nội địa. Nếu nhìn từ tình hình bây giờ, An Đạt Văn cần có tiền gấp, anh ta muốn rút đầu tư khỏi Giang Thành, An Ngữ Thần lại kiên quyết lập trường về chuyện này, không hề nhượng bộ, điều này đã dẫn đến mâu thuẫn trong quan hệ chị em của họ càng sâu sắc hơn, cuối cùng giọt nước tràn li, An Ngữ Thần mở cuộc họp hội đòng, dù là từ quyền cổ đông của cô ấy, hay là từ thân phận của cô ấy trong gia tộc, An Đạt Văn đều không thể ngăn cản được, vì thế mới có màn diễn ngày hôm nay.”
Trương Dương nói: “Cô đã nhìn ra An Đạt Văn có vấn đề, vậy sao còn kí hợp đồng với anh ta?”
Kiều Mộng yên nhìn Trương Dương nói: “Anh đừng quên, tôi là một thương nhân, dù là An Đạt Văn có vấn đề gì, nhưng hạng mục khai phá quảng trường thương nghiệp Nam Lâm Tự là sạch sẽ, đối diện với lợi ích, chẳng lẽ anh bảo tôi từ bỏ ư?”
Trương Dương thầm thở dài, ai cũng chẳng muốn nhả miếng thịt trong miệng mình ra. Hắn thấp giọng nói: “Xem ra An Đạt Văn chưa chắc đã giống như quyền độc lập mà anh ta nói, ý kiến của An Ngữ Thần vẫn có tác dụng quan trọng trong tập đoàn, hắn lợi dụng tình hình trong nước để làm trò, dụng ý của việc đó là làm yếu quyền lực của An Ngữ Thần, thậm chí xóa sạch tên của cô ta trong công ty.” Đương nhiên đây cũng có quan hệ mật thiết với việc An Đạt Văn không xem trọng thị trường trong nước. Ở hiện trường kí hợp đồng, sau khi mâu thuẫn giữa anh ta và An Ngữ Thần bộc phát, những lời nói tuyệt tình đằng sau đó có đến chin phần là để chọc tức hắn, Trương Dương đã ý thức được, An Đạt Văn chắc chắn sẽ lợi dụng việc hắn đánh An Đạt Văn ngày hôm nay để tạo thành đòn bẩy, đẩy hắn vào trong cạm bẫy.
Kiều Mộng Yên nói: “Cánh nhà báo truyền thông của Giang Thành phản ứng nhanh chưa từng thấy, sự việc ngày hôm nay rất mẫn cảm, theo lẽ thường thì đài truyền hình phải rất thận trọng, ít nhất phải thông qua bộ tuyên truyền, mới quyết định có nên phát tin đó hay không, nhưng sự việc chưa đầy năm tiếng đồng hồ, trên thời sự đã phát chuyện anh đánh An Đạt Văn rồi, với Giang Thành, đây gọi là tự vén áo cho người xem lưng, bộ tuyên truyền của thị ủy hình như đang cố tình hại anh!”
Dương Khánh Sinh bị ông ta mắng mặt xanh lét, ông ta không hề phản bác gì, ngồi ở đó im như thóc.
Ai cũng biết rằng việc ngày hôm nay không bình thường, tình chất sự việc đã ngày càng nghiêm trọng, trong thường ủy đương nhiên có người vui vẻ, và chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm là một trong số đó, ông ta mở miệng đầu tiên: “Bí thư Đỗ, thật ra dư luận là cái rất khó để khống chế, chúng ta dù có thể quản được báo chí, ti vi, nhưng không thể nào quản lí được cái miệng của người dân.”
Trương Dương cắn môi, cười lạnh lùng nói: “Tên khốn Dương Khánh Sinh này, tôi muốn xem xem ông ta muốn nhảy lên mức độ nào!”
Kiều Mộng Yên đã quen thuộc với những việc trên quan trường, cô thấp giọng nhắc nhở Trương Dương: “Việc này phải khống chế được ảnh hưởng của nó, bên Giang Thành đã không còn giấu được nữa rồi, anh cần phải giấu được nó trước khi bộ phận thời sự đưa việc này ra.”
Trương Dương gật đầu, bộ trưởng bộ tuyên truyền tình ủy Trần Bình Triều là cha của Trần Thiệu Bân, Trần Thiệu Bân là anh em thân thiết với hắn, việc này nhất định Trần Bình Triều sẽ giữ thể diện cho hắn. Hắn thật sự không thể nào hiểu nổi, chẳng lẽ Dương Khánh Sinh lại to gan đến vậy sao? Chẳng lẽ ông ta không hề nghĩ đến các mối quan hệ ở nhiều mặt?
Bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã nổi giận đùng đùng trong cuộc họp thường ủy, ông đã nhìn thấy mẩu tin đó. Trước mặt các thường ủy, ông đập bàn, chỉ vào mũi Dương Khánh Sinh tức giận quát: “Dương Khánh Sinh, ông đang làm cái trò gì thế? Ông sợ việc này chưa đủ loạn phải không? Là bộ trưởng bộ tuyên truyền của thị ủy, mà ngay cả việc làm dịu bớt dư luận ông cũng không biết làm sao? Làm ầm lên cùng với mọi người, ông định làm cho tất cả mọi người biết chuyện này sao, ông đang nghĩ gì vậy chứ?”
Dương Khánh Sinh bị ông ta mắng mặt xanh lét, ông ta không hề phản bác gì, ngồi ở đó im như thóc.
Ai cũng biết rằng việc ngày hôm nay không bình thường, tình chất sự việc đã ngày càng nghiêm trọng, trong thường ủy đương nhiên có người vui vẻ, và chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm là một trong số đó, ông ta mở miệng đầu tiên: “Bí thư Đỗ, thật ra dư luận là cái rất khó để khống chế, chúng ta dù có thể quản được báo chí, ti vi, nhưng không thể nào quản lí được cái miệng của người dân.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Chủ nhiệm Triệu, ông có ý thức được tầm ảnh hưởng của chuyện này không cơ chứ?” Đỗ Thiên Dã đang nói đến chuyện đài truyền hình đưa tin tức này lên.
Nhưng Triệu Dương Lâm lại rất giảo quyệt đẩy vấn đề lên người Trương Dương, ông ta bình tĩnh nói: “Ảnh hưởng của việc này thật sự là rất xấu, khi Trương Dương ra tay đánh người liệu anh ta có nghĩ đến hậu quả sau này không? Anh đã đã nghĩ đến việc chính mình là đại diện hình tượng cho phòng chiêu thương chưa, đã nghĩ đến việc mình là hình tượng của thành phố Giang Thành chưa, thậm chí là đại diện cho cả các cán bộ đảng viên chưa?” Nói đến đây Triệu Dương Lâm bắt đầu kích động, ông ta xua tay nói: “Với đám ăn hại này, chúng tôi quyết không thể nhân nhượng tiếp, sự phóng túng của anh ta là một sự vô trách nhiệm với những người dân ở Giang Thành, chính là sự vô trách nhiệm đối với công cuộc cải cách mở cửa, tôi kiến nghị…”
Phó thị trưởng thường ruy Lí Trường Vũ ngắt lời Triệu Dương Lâm: “Chủ nhiệm Triệu, nguyên nhân của việc này còn chưa điều tra rõ ràng, giờ đây đưa ra ý kiến xử lí có phải hơi sớm rồi không?”
Triệu Dương Lâm quay sang lườm Lí Trường Vũ, trong mắt ông ta, Lí Trường Vũ thật sự là một kẻ thất bại nặng nề, trong khi ông ta lựa chọn đội ngũ, luôn ở vào trạng thái nước đôi, một người không làm rõ được lập trường của mình, làm sao nói gì được cái gọi là tiền đồ, ông ta thua Tả Viên Minh cũng là điều vô cùng bình thường.
Tả Viên Minh vì đang thị sát ở Phong Dịch, nên không có mặt trong cuộc họp lần này, nhưng việc đó không ảnh hưởng gì đến không khí nóng hổi của cuộc họp.
Đa số thường ủy đã nhận ra, chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm đang ngày càng mạnh mẽ, ông ta đang chủ động khiêu khích quyền uy của bí thư thị ủy Đỗ Vũ Phong, nói một cách chính xác là, không chỉ mình ông ta, mà chủ tịch chính hiệp Mã Ích Dân, phó thị trưởng Viên Thành Tích, họ rõ ràng đang đứng về phía Triệu Dương Lâm, bộ trưởng bộ tuyên truyền Dương Khánh Sinh mặc dù không nói gì, nhưng hôm nay sự tức giận của Đỗ Vũ Phong là do ông ta gây nên.
Cuối cùng Dương Khánh Sinh cũng mở miệng nói: “Việc của đài phát thanh là sự không chú ý của tôi, nhưng tôi không thể kiểm soát từng phóng viên, khống chế từng mẩu tin phát ra!”
Đỗ Thiên Dã lạnh lùng nhìn Dương KHánh Sinh, trên mặt ông đầy sự phẫn nộ, dưới ánh nhìn của ông ta, Dương Khánh Sinh cúi thấp đầu, sau đó lại nghe thấy tiếng của Đỗ Thiên Dã: “Láo lếu!” Đỗ Thiên Dã thật sự đã bị chọc tức, là bộ trưởng bộ tuyên truyền mà lại dám nói được những lời vô trách nhiệm như vậy, ông cuối cùng đã hiểu, sự việc của Trương Dương chỉ là một mồi lửa, đám hề này mượn cớ nổi dậy, họ muốn nhân cơ hội này, làm mưa làm gió.
Bí thư thị ủy nói lời thô lỗ ngay trước mặt mọi người, làm cho tất cả hội trường im lặng trong một lúc, mặt của Dương Khánh Sinh đỏ bừng bừng, hôm nay ông ta đã trở thành mục tiêu xả tức của Đỗ Thiên Dã.
Đỗ Thiên Dã nói: “Tôi không quan tâm là nguyên nhân gì, từ giờ trở đi, nếu như tôi còn nhìn thấy trên ti vi, trên báo còn có những thông tin liên quan đến việc này nữa, thì ông đừng làm nữa!” Câu này của Đỗ Thiên Dã nói rất rõ ràng.
Dù sao thì Dương Khánh Sinh cũng là cán bộ cấp phó thính, cũng chẳng phải ông nói nghỉ là nghỉ, nhưng Đỗ Thiên Dã đã nói vậy, hơn nữa thấy tình hình của ông ta, có lẽ sẽ làm như vậy thật, chẳng phải mấy ông muốn hợp lại đối phó với tôi sao? Tôi muốn nói cho các ông biết, không những thế, tôi còn muốn làm cho các ông coi nữa kìa!
Sự tức giận của Đỗ Thiên Dã đã làm cho toàn thể hội trường trở nên căng thẳng, mâu thuẫn nằm tất cả trên người Dương Khánh Sinh, lúc này, không ai dám chủ động nói đỡ hộ ông ta.
Dương Khánh Sinh cảm thấy bản thân mình vô cùng bi kịch, việc này dù thế nào cũng không nên biến mình thành thứ để xả tức. Ánh mắt ông ta quay ra nhìn chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm, môi Triệu Dương Lâm động đậy, nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào. Trong lòng ông ta đang do dự, tiếp tục khiêu chiến uy quyền của Đỗ Thiên Dã, hay là ngừng chiến?
Đỗ Thiên Dã rõ ràng đã không muốn tiếp tục cuộc họp nữa, ông đứng dậy nói: “Ai dám bôi gio trát trấu lên mặt Giang Thành này, tôi sẽ không để yên cho người đó! Ngừng họp!” Sau khi tuyên bố ngừng họp, Đỗ Thiên Dã quay người bước ra khỏi phòng họp.
Thư kí của Đỗ Thiên Dã Giang Lạc đứng chờ ngoài cửa, từ trên sắc mặt của Đỗ Thiên Dã anh ta đã nhận ra tâm trạng của bí thư thị ủy rất không tốt, anh ta nói rất cẩn thận: “Bí thư Đỗ, chủ nhiệm Trương đến rồi, đang đợi ông ở phòng làm việc!”
Đỗ Thiên Dã hừ một tiếng, Giang Lạc đã hoàn toàn cảm thấy sự tức giận trên người Đỗ Thiên Dã, trong lòng thầm kêu không ổn rồi, xem ra lần này Trương Dương thật sự gặp xui rồi.
Trương Dương rất hiểu Đỗ Thiên Dã, hắn biết rằng mình đã gây phiền hà cho Đỗ Thiên Dã, vì thế gặp được Đỗ Thiên Dã, không đợi Đỗ Thiên Dã mắng, hắn đã chủ động thừa nhận: “Bí thư Đỗ, tôi đã bị An Đạt Văn chơi xấu!”
Câu mắng của Đỗ Thiên Dã chưa kịp nói ra đã bị hắn chặn lại, trừng Trương Dương, rồi ngồi xuống ghế, tay phải nắm chặt lại, những khớp ngón tay gõ gõ trên mặt bàn: “Tôi chẳng muốn nói cậu, cậu đâu có giống một cán bộ nhà nước chứ, như một tên đầu đường xó chợ vậy, hở ra là đánh người được à? Xin cậu trước khi đánh người nhìn rõ đối tượng là ai có được không? An Đạt Văn là cảng thương, cái tát này của cậu sẽ gây nên hậu quá gì cậu không biết sao?”
Lúc này Trương Dương lại vô cùng bình tĩnh, hắn ngồi vắt chân trên ghế sô pha.
Đỗ Thiên Dã thấy dáng ngồi của tên này, trong lòng rất khó chịu, mắng: “Ai đã cho cậu ngồi rồi?”
Trương Dương nói: “Tôi không hối hận, dù là An Đạt Văn cố tình bày ra trò này để tôi cắn câu, thì tôi cũng không hối hận, tất cả hậu quả tôi sẽ chịu hết, dám đánh người thì phải dám thừa nhận!”
Đỗ Thiên Dã chọc ghẹo: “Được lắm, thật là một anh hùng! Cậu tưởng rằng cậu lợi hại lắm, bảo vệ được An Ngữ Thần, đánh Cảng thương, có phải cảm thấy như vậy sẽ làm cho tổ quốc này tốt đẹp hơn không?”
Trương Dương nói: “Không có điều đó, An Đạt Văn cũng là người Trung Quốc!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Khốn kiếp, cậu không hề ý thức được mình đã gây ra phiền phức lớn!”
Trương Dương nói: “Tôi không phải là thằng ngốc, tôi đã nhìn thấu tình hình, thật ra từ khi An Đạt Văn nói những lời đó với An Ngữ Thần tôi đã muốn đánh hắn ta rồi, nhưng tôi hơi do dự, dù sao thì tôi cũng là chủ nhiệm phòng chiêu thương Giang Thành, tôi là hình tượng đại diện cho thành phố Giang Thành, nếu tôi đánh anh ta thì không phải là một sự việc bình thường, có lẽ sẽ có ý nghĩa về mặt chính trị nữa.”
“Biết vậy rồi mà cậu vẫn cứ làm sao?”
“Tôi không cho phép hắn ta lăng mạ An ngữ Thần, trước khi An lão mất ông đã giao An Ngữ Thần cho tôi chăm sóc, tôi không muốn để bất cứ một ai ức hiếp cô ấy, khi đánh An Đạt Văn tôi cũng đã nghĩ rất rõ ràng, dù là bị khai trừ khỏi cương vị công tác, tôi cũng đánh hắn ta, tôi không giúp cô ấy thì ai sẽ giúp cô ấy cơ chứ? Lúc đó, nếu tôi không rat ay, thì tôi sẽ không nhìn được mặt An lão, cũng không tốt với An Ngữ Thần.”
Đỗ Thiên Dã nhìn Trương Dương nói: “Ôi chà, thật là không nhận ra, cậu thật sự là một chính nhân quân tử xem trọng nghĩa khí mà!” Ngữ điệu của ông ta hơi mềm mại hơn một chút.
Trương Dương nói: “Từ trước đến nay tôi chưa từng tự cho rằng mình là một người quân tử, nhưng tôi sống có nguyên tắc của mình, có thể ông sẽ cho rằng tôi ngu ngốc, tôi cũng biết rằng sự quan trọng của việc giữ bình tĩnh, nhưng nếu như tôi không làm gì cả, thì tôi không phải là Trương Dương, tôi vẫn muốn phải đòi lại công bằng cho An Ngữ Thần.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Cậu thật là biết chọn thời gian và địa điểm đấy, trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy, trước mặt nhiều phóng viên như vậy, mà cậu lại tát người ta như vậy, cả cái Giang Thành này có ai mà không biết nữa! Ngay cả trên ti vi cũng đã có tin tức về chuyện này rồi! Được đấy, cậu thật là biết chuyển dịch sự chú ý của mọi người, giờ đây chẳng ai nói đến chuyện cậu có bệnh nữa rồi.”
Trương Dương nói: “Không ngờ cái chiêu chuyển sự chú ý này thật là có tác dụng.”
“Tôi nói này, tiểu tử nhà cậu hồ đồ thật hay hồ đồ giả thế?”
Trương Dương nói: “Có một vài chuyện tôi không hồ đồ, đài truyền hình Giang Thành dám phát chuyện này lên, người ta không chỉ không nể mặt tôi, mà còn một số người muốn thông qua chuyện này khiêu khích quyền uy của bí thư Đỗ.”
Đỗ Thiên Dã tức giận đáp: “Cậu còn biết cơ à, biết vậy sao vẫn làm?”
Trương Dương nói: “Bí thư Đỗ cảm thấy mâu thuẫn cứ lởn vởn xung quanh mình tốt hơn hay là lộ ra tốt hơn?”
Đỗ Thiên Dã không để ý đến hắn, đột nhiên cảm thấy chuyện này bị lộ ra cũng không phải là chuyện gì xấu, từ cách làm việc của đám người Triệu Dương Lâm gần đây cho thấy, họ rõ ràng là có người chống lưng cho, thông qua việc này của Trương Dương muốn kích động mâu thuẫn, trước khi thực lực của đám người này chưa kịp hùng hậu, dập tắt đám lửa của họ trước. Đây là sự chuẩn bị trước khi đánh trận.”
Trương Dương nói: “Nếu không phải là do tôi gây nên chuyện này, thì ông cũng không biết Dương Khánh Sinh đang làm bừa đằng sau lưng ông đúng không? Thông qua việc này của tôi, ông có thể nhìn rõ rất nhiều người và sự việc, đây cũng không phải là chuyện gì xấu chứ?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Theo như cậu nói vậy, thì tôi còn phải cảm ơn cậu, cậu rõ ràng làm cho tôi gặp phiền phức mà giờ tôi lại phải cung phụng cậu như đấng cứu thế ư?”
Trương Dương mỉm cười đáp: “Cái đó thì không cần đâu, có điều sự việc lần này thật sự không tốt đẹp gì, mục đích của An Đạt Văn là đẩy An Ngữ Thần ra ngoài, đám người trong thành phố nhân cơ hội này muốn làm mưa làm gió, mỗi người có một mục đích riêng, mỗi người có một toan tính riêng,nhưng điểm chung của họ đều là muốn tôi gặp phải đen đủi.”
Đỗ Thiên Dã lắc đầu nói: “Thật là nhìn thông ra, cậu là một người thông thái như vậy, cậu nói xem, giờ đến thế này rồi nên làm thế nào đây?”
Trương Dương nói: “Đơn giản mà. Người là do tôi đánh, đương nhiên tôi phải đứng ra chịu trách nhiệm cho chuyện này, An Đạt Văn định nhắm vào tôi, tôi đã dám đánh hắn ta, thì dám chấp nhận hậu quả. Còn về đám hề muốn lợi dụng cơ hội này để nhảy ra, dụng ý của họ, ông còn rõ hơn tôi, phải làm thế nào, có lẽ ông nên biết.”
Đỗ Thiên DÃ nói: “Tôi thật sự không hiểu, đã có thể nhìn thấu sự việc, thì tại sao phải sử dụng biện pháp cực đoan này, nhất định phải làm cho mình không còn đường lui mới được?”
Trương Dương nói: “Giả dụ ông bị người khác ức hiếp, mà tôi vẫn đứng một bên nhìn, không có hành động gì hết, đến khi sự việc xong rồi mới ra đòi công bằng cho ông, trong lòng ông lúc đó có cảm thấy thoải mái hay không?”
Đỗ Thiên Dã hơi ngớ người: “Đại sự nhất định phải có sự nhẫn nhịn, nếu như cậu làm như vậy, thì tôi nhất định sẽ hiểu!”
Trương Dương nói: “Bởi vì ông là người có tuổi, nhưng An Ngữ Thần lại là một cô gái nhỏ, là một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, tôi không chịu nổi. Tôi phải nhảy ra! Dù là biết hậu quả chuyện này, dù là biết An Đạt Văn đang giăng bẫy chờ mình nhảy vào, nhưng tôi vẫn không nuốt được cục tức đó, hiểu cũng phải đánh!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Cô ấy thật sự là đồ đệ nữ của cậu sao?”
“Sao thế?”
“sao tôi cứ có cảm giác quan hệ của hai người có gì đó bất bình thường?”
Trương Dương nói: “Tôi nói này bí thư Đỗ, ông không thể làm xấu tình cảm sư đồ trong sáng của chúng tôi!”
Trên gương mặt Đỗ Thiên Dã nở một nụ cười; “Cậu đừng có vờ vịt với tôi, việc này không nhỏ đâu, chủ nhiệm phòng chiêu thương đánh người đầu tư, có thể lên thời sự cả nước rồi đấy.”
Trương Dương gật đầu nói: “Tôi hiểu, bên bộ tuyên truyền trên tỉnh ủy tôi đã liên hệ rồi, tôi có thể bảo đảm, trên tỉnh không biết chuyện này!”
Đỗ Thiên Dã nói: “không thể coi thường được, bên An Đạt Văn cậu nên cúi đầu thì vẫn cứ phải cúi đầu, dù sao thì quan hệ giữa cậu và An Đạt Văn từ trước đến nay đều rất tốt, nếu như anh ta không truy cứu trách nhiệm của cậu nữa thì việc này sẽ dễ dàng thôi.”
Trương Dương nói: “Chỉ là một thằng nhóc con hôi sữa mẹ thôi, tôi sẽ cúi đầu trước mặt nó? Ông đừng lo nữa, cùng lắm thì tôi không làm cái chức chủ nhiệm phòng chiêu thương nữa, sĩ có thể giết nhưng không thể chịu nhục!”
Trong lòng Đỗ Thiên Dã thầm cảm thán, Trương Dương nói thật nhẹ nhàng, nhưng cái cửa này chưa chắc đã dễ qua, lần này nếu làm không tốt thì sĩ đồ của tiểu tử này sẽ tiêu tan ngay, Đỗ Thiên Dã nghĩ rằng giờ đây ông vẫn còn có thể bảo vệ Trương Dương, ông nhắc nhở Trương Dương: “Tốt nhất là cậu có chuẩn bị tư tưởng trước đi, lần này nhất định phải phạt cậu rồi!”
Triệu Dương Lâm có một câu nói hoàn toàn đúng, khó quản lí nhất là dư luận, mặc dù Trương Dương đã nói chuyện với bên bộ tuyên truyền tỉnh ủy, mặc dù Đỗ Thiên Dã đã đập bàn tức giận, mắng té tát vào mặt bộ trưởng tuyên truyền thị ủy Giang Thành, nhưng vẫn không thể khống chế chuyện này, việc chủ nhiệm phòng chiêu thương đánh cảng thương thật sự là một tin tức rất nóng hổi, sáng ngày hôm sau, phóng viên Hoa Hạ Thời Không của đài trung ương đã đến Giang Thành, lần này người ta đến để trực tiếp điều tra vụ việc này.
Người phóng viên muốn phỏng vấn nhất đó là Trương Dương, nhưng Trương Dương lần này lại mất dấu một cách thần kì, đến phòng chiêu thương không tìm thấy người, gọi điện thoại cho hắn thì tắt máy. Thế là họ lại đi phỏng vấn người bị hại An Đạt Văn, bên An Đạt Văn cũng ngạc nhiên, việc này tại sao chỉ trong vòng một đêm mà đã kinh động đến cả đài trung ương, mặc dù sự việc là do y gây nên, nhưng y chưa từng nghĩ sức ảnh hưởng của nó lại lớn đến thế.
Phóng viên phụ trách lần phỏng vấn này là phóng viên chuyên môn của Thời Không Mã Thường Thanh, điều trùng hợp là, ông và Đỗ Thiên Dã lại còn là bạn học phổ thông, giờ đây Đỗ Thiên Dã đã là bí thư thị ủy thành phố Giang Thành, Mã Thường Xuân mới ngoi lên được cái chức phó chủ nhiệm chuyên mục mới của truyền hình trung ương, cấp trên rất để ý đến tin tức này, vì thế ông ta đích thân dẫn đoàn đến phỏng vấn, khi họ đề ra việc phỏng vấn bí thư thị ủy, đã bị từ chối. Mã Thường Xuân lúc này mới mò mẫm đến mối quan hệ bạn học cũ, Đỗ Thiên Dã nghe nói là ông ta mới đồng ý gặp mặt. Có điều có một điều kiện, không được phỏng vấn, chỉ có thể là một cuộc viếng thăm mang danh nghĩa cá nhân.
Mã Thường Thanh bước vào phòng làm việc của Đỗ Thiên Dã, một người thanh niên đi đến, cười nói; “Ông là phóng viên Mã phải không!”
Mã Thường Thanh gật đầu, đối phương bắt tay ông ta nói: “Tôi là thư kí của bí thư Đỗ, Giang Lạc, điều kiện của bí thư Đỗ ông biết rồi chứ?”
Mã Thường Thanh nói: “Tôi biết rồi, biết rồi!”
“Biết rồi thì tốt quá!” Giang Lạc khám khắp người Mã Thường Thanh, Mã Thường Thanh ngay lập tức hiểu ý anh ta, cười đau khổ nói: “Khám người à, có cần thiết phải thế không?”
Sau khi Giang Lạc xác nhận trên người ông ta không có bất cứ thiết bị nào, lúc này mới vỗ vỗ vai ông ta nói: “Xin lỗi, chúng tôi chỉ là cẩn thận thôi!” Anh ta đưa Mã Thường Thanh vào bên trong.
Đỗ Thiên Dã cười ra đón, hai tay bắt tay Mã Thường Thanh rất nhiệt tình: “Bạn học cũ à,tôi tưởng à ai kìa. Hóa ra là anh đến đây tìm tôi! Hoan nghênh, hoan nghênh!”
Quan hệ của Mã Thường Thanh và ông ta rất tốt, Mã Thường Thanh hơi tức giận nói: “Đỗ Thiên Dã à Đỗ Thiên Dã, anh làm đến cái chức bí thư thị ủy này quả nhiên không giống với trước kia nữa rồi, làm quan to rồi nên cũng phải ra dáng, muốn gặp anh còn phải khám người, dù là đi gặp chủ tịch nước cũng không cần thiết phải vậy mà!”
Đỗ Thiên Dã biết rằng Mã Thường Thanh hơi có chút văn nhân, vỗ vỗ vai ông ta, rồi cố ý trừng mắt với Giang Lạc nói: “Tiểu Giang, cậu làm gì thế hả? sao lại mất lịch sự vậy chứ? Đây là bạn học cũ của tôi, đừng coi ông ấy như phóng viên! Ông ấy không giống với những phóng viên khác, người ta rất trung thực, đạo đức cao lắm!”
Giang Lạc vừa xin lỗi vừa ra ngoài. Thật ra việc khám người là do Đỗ Thiên Dã dặn dò, Đỗ Thiên Dã rất biết những thủ đoạn của đám phóng viên, dù là bạn học cũ cũng không thể xem thường được.
Mã Thường Thanh đương nhiên hiểu rằng Đỗ Thiên Dã đang làm bộ, thở dài nói: “Anh đừng đi lòng vòng để mắng tôi, phóng viên chúng tôi có gì không trung thực chứ? Đạo đức có gì không tốt nào?”
Đỗ Thiên Dã cười nói: “Giờ đây đang thịnh hành một câu nói, phòng lửa phòng cướp phòng phóng viên, anh nói xem phóng viên các anh tốt đến đâu cơ chứ?” Ông ta cười hà hà mời Mã Thường Thanh ngồi xuống ghế, đích thân rót trà đưa cho Mã Thượng Thanh.
Mã Thượng Thanh nói: “Có thể để bí thư thị ủy rót trà cho tôi thật sự là một điều vinh hạnh!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Tôi là bí thư, anh là người tự lập tự cường, còn lớn hơn cả tôi!”
Mã Thường Thanh không nhịn được cười nói: “Anh không phòng tôi như phòng giặc là được rồi!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Bạn cũ à, chúng ta nói lời không hay trước nhé, anh đến Giang Thành của tôi thăm thú cảnh đẹp, tôi rất hoan nghênh, nhưng nếu như anh đến Giang Thành để thăm dò tin tức, thì đừng trách tôi giở mặt nhé!”
Mã Thường Thanh nói: “Ôi chà, đã bắt đầu uy hiếp tôi rồi cơ đấy, tôi đã dám đến Giang Thành này, mà tôi còn sợ anh uy hiếp tôi à?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Anh là phó chủ nhiệm phòng biên tập thời sự, việc này coi như anh nể mặt tôi, đừng truy cứu nữa!”
Mã Thường Thanh thở dài nói: “Thiên Dã, chúng ta là bạn học bao nhiêu năm nay, anh cũng đừng gây khó dễ cho tôi. Tôi cũng không muốn làm khó anh, việc này chính là trong nội bộ Giang Thành của các anh đồn ra ngoài, tôi nói thật với anh, cả ảnh, ghi âm, ghi hình của việc anh chủ nhiệm phòng chiêu thương các anh đánh người thương nhân đó đều nằm trong tay chúng tôi cả, chúng tôi đến đây không phải là để lấy bằng chứng mà chỉ để làm phong phú thêm tư liệu thôi, việc này là tin tức trọng điểm của chúng tôi, trưởng phòng đã nói rồi, tôi là một người làm theo lệnh, nói trắng ra là chỉ đi thực hiện nhiệm vụ thôi.”
Đỗ Thiên Dã cắn môi, việc này càng ngày càng không hay rồi. Nếu như việc Trương Dương đánh An Đạt Văn bị dưa lên Thời Không, thì phạm vi ảnh hưởng của nó sẽ là cả nước, chẳng ai có thể biết được chuyện này sẽ phát triển đến đâu nữa.
Mã thường Thanh nói: “Cái anh chủ nhiệm phòng chiêu thương của các anh cũng thật là liều đấy, có tìm cả nước cũng không đào đâu được người thứ hai.”
Đỗ Thiên Dã nói: “Anh muốn tìm hiểu điều gì?”
Mã Thường Thanh nói; “Chúng tôi đã phỏng vấn một vài quần chúng và cả An Đạt Văn nữa, trước mắt vẫn chưa tìm thây người gây chuyện! Đỗ Thiên Dã, tôi đến đây tìm anh không phải là vì chuyện gì khác, tôi chỉ có ý tốt, tôi muốn anh có thái độ trên tin tức, nhân cơ hội này gột sạch quan hệ đi, đừng để dư luận gây cho anh ảnh hưởng gì không tốt.” Câu này của Mã Thường Thanh là thật, ông ta không muốn bạn học cũ cũng bị kéo vào chuyện này. Việc này rất thường gặp, chỉ cần Đỗ Thiên Dã nói một câu với phóng viên, tỏ rõ thái độ trừng phạt nghiêm khắc người gây chuyện, thì sẽ gột sạch được quan hệ, Mã Thường Thanh cũng là vì ý tốt đó.
Đỗ Thiên Dã nói: “anh nói như vậy có nghĩa là nhất định phải đưa tin này lên rồi?”
Mã Thường Thanh gật đầu.
Đỗ Thiên Dã nói: “Chân tướng thật sự của sự việc không phải vậy!”
“Vậy thì là thế nào? Anh cho tôi một lời giải thích hợp lí?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Tôi đang điều tra, trước khi tình hình sáng tỏ, tôi hi vọng các anh đừng đưa lên đài báo chuyện này, nếu không thì tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm đương sự!”
Mã Thường Thanh nói: “Anh lại uy hiếp tôi!”
Đỗ Thiên Dã nói: “Nếu như anh cảm thấy giữa chúng ta vẫn còn chút tình cảm bạn học, thì hi vọng anh giúp tôi chuyện này, cố kéo dài được đến đâu thì kéo.”
Mã Thường Thanh hiểu được ý ông ta, nói nhỏ: “Ở kinh thành anh có nhiều quan hệ như vậy, hãy vận dụng nó, tôi chỉ là một người thực hành lệnh thôi, chỉ cần bên trên nói một câu, là làm được hết.”
Sau khi Mã Thường Thanh rời đi, Đỗ Thiên Dã gọi Giang Lạc vào.
Giang Lạc nói: “Bí thư Đỗ, ông yên tâm, tôi đã khám rất kĩ rồi, trên người ông ấy không mang thiết bị ghi âm nào cả!”
Đỗ Thiên Dã trừng mắt với anh ta nói: “Lần sau cậu làm cho kín đáo một chút!”
Giang Lạc đỏ mặt cúi đầu xuống.
Đỗ Thiên Dã lại nói: “Cậu đến chỗ phó thị trưởng Tiêu đi, bảo ông ấy ra mặt, chiêu đãi cho tốt đám phóng viên này!”
Giang Lạc ngớ người: “Gì ạ?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Nhớ lấy, cần phải dùng nghi thức cao nhất để tiếp đãi họ, để cho họ ăn ngon ở sướng, tóm lại là nhớ cho tôi, cố gắng giữ họ lại càng lâu càng tốt, những việc này phó thị trưởng Tiêu rất biết làm, cậu đi nói với ông ta, ông ta sẽ hiểu.”
Giang Lạc vội vàng đi.
Đỗ Thiên Dã gọi điện cho Trương Dương, quả nhiên là tắt máy, Đỗ Thiên Dã cắn răng nói: “Tên khốn này, làm cái trò gì cơ chứ? Chẳng lẽ định trốn biệt tăm biệt tích sao?” Ông ta nghĩ một lúc, việc trung ương cử người đến nhất định phải giải quyết ngay lập tức, nếu như muộn rồi, thì không làm thế nào để khống chế được nữa, sau khi suy nghĩ cẩn trọng, Đỗ Thiên Dã gọi điện cho La Tuệ Ninh, Đỗ Thiên Dã rất hiểu về tình hình của Trương Dương, tên này không bao giờ mở miệng cầu cứu người khác, cứ để mình nói chuyện với La Tuệ Ninh có lẽ tốt hơn.
La Tuệ Ninh nghe nói sự việc này rất ngạc nhiên, bà ngạc nhiên không phải là vì Trương Dương đánh người, mà là vì việc tin tức Thời Không cũng tham dự vào chuyện này, La Tuệ Ninh hiểu được mục đích của cuộc gọi của Đỗ Thiên Dã, việc này đã làm cho Đỗ Thiên Dã không làm gì được nữa, ông ta mới bắt buộc phải cầu cứu đến mình.
Việc của Trương Dương, La Tuệ Ninh đương nhiên sẽ không đứng ngoài nhìn, bà thầm mắng tiểu tử này làm càn.
Đỗ Thiên Dã nói: “Cô La, trước mắt mấy phóng viên của trung ương đang ở Giang Thành, tôi cố gắng giữ chân họ đã, người dẫn đội là bạn học cũ của tôi, nghe ông ấy nói, lần này là cấp trên nói xuống, phải làm tin này, vì thế nên…”
La Tuệ Ninh nói: “Anh yên tâm đi, không sao!” Mặc dù câu của bà ấy không nhiều, nhưng sau khi Đỗ Thiên Dã nghe xong, trong lòng cảm thấy rất chắc chắn, La Tuệ Ninh nói không sao chắc chắn sẽ không sao.
La Tuệ Ninh dừng một lúc rồi lại nói: “Thiên Dã, anh định xử lí Trương Dương thế nào?” Bà rất rõ sự việc này, lần này Trương Dương đã gây ra một phiền phức lớn.
Đỗ Thiên Dã nói: “Nhất định phải xử lí, giờ đây phải xem thái độ của cảng thương kia nữa, việc này không giữ được đâu, tôi nghĩ có lẽ tỉnh đã biết rồi.”
La Tuệ Ninh nói: “Tống Hoài Minh nói thế nào?”
Đỗ Thiên Dã nói: “Tôi không biết!”
La Tuệ Ninh nói: “Thiên Dã, gặp phải chuyện mình không giải quyết được, nên xin thỉnh giáo từ tiền bối, dù là tiền bối không có khả năng giúp anh giải quyết, thì cũng có kinh nghiệm, biết phải làm thế nào!”
Đỗ Thiên Dã yên lặng, ý của La Tuệ Ninh ông ta hiểu. Nhưng từ khi giữa ông ta và Văn Linh xảy ra chuyện đó, ông và Văn gia đã có khoảng cách, quan hệ của họ không thể nào như trước kia được nữa.
La Tuệ Ninh nói: “Trương Dương là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, con rể phạm lỗi, ông ta nên biết!”
La Tuệ Ninh cụp máy, Văn Quốc Quyền đang nhâm nhi trà bên cạnh quay lại nói: “Trương Dương gây chuyện rồi à?”
La Tuệ Ninh thở dài nói: “Đánh một người đầu tư từ Hồng Kong đến! Giờ đây đã có người gửi tất cả tư liệu lên trung ương rồi, trung ương đã điều một đoàn phóng viên về, cần phải đưa tin tức này lên đài báo, đài truyền hình Giang Thành cũng đưa chuyện này ra rồi!”
Văn Quốc Quyền chau mày, với ông ta chuyện Trương Dương đánh người không phải là chuyện gì to tát, nhưng đánh người ở Giang Thành, mà đài truyền hình Giang Thành lại dám đưa chuyện này lên ti vi, chứng tỏ rằng trong nội bộ tầng lớp lãnh đạo Giang Thành đang có vấn đề lớn, từ việc này ông ta nhận ra một chút gì đó bất thường, Đỗ Thiên Dã là bí thư thị ủy của Giang Thành, ngay cả đài truyền hình cũng không khống chế được, là do năng lực của ông ta có vấn đề, hay là do có người công khai khiêu khích uy quyền của ông ta đây?
La Tuệ Ninh nói: “Thằng bé Trương Dương này thật sự chẳng làm cho người ta yên tâm gì hết, dám gây ra chuyện lớn thế này!”
Văn Quốc Quyền cười nói: “Giang Thành nhỏ này có mấy con ruồi cơ chứ? Không có động tĩnh gì làm sao dụ được lũ ruồi ra?” Ông nhấc cốc trà lên, uống cạn.
La Tuệ Ninh không hiểu ý của ông ta : “Quốc Quyền, ông thấy chuyện này phải làm thế nào? Tôi nói với trưởng phòng Hàn được không?”
La Tuệ Ninh đang xin ý kiến của chồng, thật ra dù Văn Quốc Quyền có đồng ý hay không, thì nhất định bà cũng phải gọi.
Văn Quốc Quyền cười nói: “Để cho ông ta phát tin này! Khó khăn lắm mới thu thập được từng ấy tư liệu, nếu không phát thì thật là đáng tiếc! Để tôi gọi điện!”