Văn Linh nói: Có phải điện thoại của cha hay không?
Văn Hạo Nam gật đầu, nói khẽ: ông ấy bảo em buông tha cho Trương Dương.
Văn Linh nói: Hắn thực sự muốn làm nổ chết em ư? Vì sao?
Văn Hạo Nam nghiến răng nghiến lợi nói: Tần Manh Manh, hắn không muốn em và Tần Manh Manh thành một đôi.
Văn Linh nói: Vì Một nữ nhânthì chắc không đến mức đó đâu.
Văn Hạo Nam nói: em sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lúc này La Tuệ Ninh từ trong phòng đi ra, tới giữa cầu thang thì dừng lại, Lạnh lùng nhìn Văn Hạo Nam, Văn Hạo Nam lần đầu từ trong mắt mẹ nhìn thấy ánh mắt như vậy như vậy.
La Tuệ Ninh nói: Nếu như con cứ truy cứu chuyện này thì mẹ coi như không còn đứa con trai này!
Văn Hạo Nam gật đầu, ở sâu trong lòng hắn bỗng dưng xuất hiện sự bi ai vô tận, mẹ không ngờ vì đưa con nuôi Trương Dương mà đoạn tuyệt quan hệ với mình, hắn không nói gì, xoay người đi ra ngoài, để lại cho mẹ một bóng dáng quật cường.
La Tuệ Ninh nghe thấy tiếng ô tô bên ngoài đi xa. Bỗng nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa. Hai chân bà ta mềm nhũn quỳ xuống cầu thang.
Văn Linh kịp thời phát hiện, trước khi đầu mẹ va vào thành công thang thì một bước lướt tới, dùng tốc độ kinh người chắn trước mặt bà ta, cánh tay ôm lấy người mẹ.
Khi La Tuệ Ninh tỉnh táo lại thì phát hiện mình đang nằm trên sô pha, Văn Linh thì an vị bên cạnh bà ta, bà ta ngồi dậy, dụi dụi mắt: mẹ làm sao vậy?
Văn Linh nói: Không sao, vừa rồi bác sĩ đã khám cho mẹ rồi, nói là mẹ bị tuột huyết áp, nghỉ ngơi một chút là khỏi.
La Tuệ Ninh nói: Nó đi rồi à?
Văn Linh nói: Hạo Nam không biết chuyện mẹ té xỉu.
Đừng nói cho nó, cũng đừng nói cho bất kỳ ai.
Văn Linh nói: Mẹ, con đi rót nước cho mẹ.
La Tuệ Ninh nắm tay cô ta: Tiểu Linh, co đừng đi đâu cả, ngồi đây với mẹ.
Da thịt Văn Linh rất, La Tuệ Ninh không khỏi lo lắng: Thời tiết càng lúc càng lạnh mà sao con mặc phong phanh thế.
Văn Linh nói: Con không cảm thấy lạnh, thé này được rồi.
La Tuệ Ninh thở dài nói: Bỗng nhiên phát hiện, mẹ đối với con và Hạo Nam thật sự là quá ít quan tâm.
Văn Linh nói: Cha mẹ nuôi chúng con khôn lớn đã là ân đức to bằng trời rồi.
La Tuệ Ninh nói: Có những lúc mẹ thực sự muốn một nhà chúng ta sống cuộc sống bình thường, bởi vì cha con, mà các con từ nhỏ đã phải sống trong sự chú ý của người khác, những sự chú ý này đối với các con mà nói cũng là một loại áp lực.
Văn Linh nói: Mẹ, mẹ nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho khỏe đi.
La Tuệ Ninh nói: Mẹ thường xuyên nghĩ, nếu như lúc trước mẹ không can thiệp vào cuộc sống tình cảm của các con, có lẽ các con hiện tại sẽ hạnh phúc các rất nhiều.
Văn Linh cảm thấy tay mẹ nắm càng lúc càng chặt, cô ta ôn nhu nói: Đã qua lâu rồi,cái gì cũng quên rồi, con phát hiện cuộc sống một mình thích hợp với con hơn.
La Tuệ Ninh nói: Rất nhiều chuyện là không thể miễn cưỡng.
Văn Hạo Nam không ngờ Tần Manh Manh chủ động gọi điện thoại cho mình.
Nếu như không phải là vì Trương Dương bị cảnh sát khấu lưu, Tần Manh Manh tuyệt đối sẽ không gọi cho Văn Hạo Nam, nghe thấy Trương Dương bị phân cục Tây Kinh giam giữ, Tần Manh Manh lập tức rối loạn phương tấc, cô ta vụng trộm gọi điện thoại cho Văn Hạo Nam.
Văn Hạo Nam nghe nói cô ta vì chuyện của Trương Dương, trong lòng lại ghen ghét, có điều Văn Hạo Nam không hề lộ ra trong điện thoại, chỉ lạnh lùng nói: Có việc thì gặp mặt rồi nói.
Tần Manh Manh có việc muốn nhờ, không thể không đáp ứng yêu cầu gặp mặt của hắn.
Tần Manh Manh không hề đi xa, chờ hắn ngay ở Hương Sơn biệt viện, Văn Hạo Nam lái xe tới trước cửa biệt viện, không hề đi vào, mà là nhấn còi còi ô tô, để Tần Manh Manh ra gặp hắn.
Văn Hạo Nam cho rằng mình trong chuyện này đã hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động.
Trần Tuyết không đồng ý Tần Manh Manh tìm hắn cầu tình, tuy rằng cô ta đối với Văn Hạo Nam hiểu rất ít, nhưng từ vài lần tiếp xúc hữu hạn đã khiến cô ta cảm thấy chán ghét đối với Văn Hạo Nam.
Trước khi Tần Manh Manh ra cửa thì nói với Trần Tuyết: cô yên tâm, hắn không dám làm gì tôi đâu.
Trần Tuyết gật đầu nói: Đừng đi xa, có việc gì thì gọi tôi.
Tần Manh Manh cười dịu dàng, cầm tay Trần Tuyết, đi ra ngoài cửa.
Văn Hạo Nam đứng trước xe, trời sau cơn mưa đã sáng hơn, cây cối sơn dã, sắc thái của tất cả cảnh vật trước mắt trở nên rất trong sạch.
Tần Manh Manh màu đen áo gió màu đen, chậm rãi đi về phía Văn Hạo Nam.
Văn Hạo Nam nói: Xem ra lần này cô nguyện ý nói chuyện tử tế với tôi rồi.
Mắt đẹp của Tần Manh Manh nhìn nhìn Văn Hạo Nam, nói khẽ: Đi vào nói hay là nói trong x?
Văn Hạo Nam chỉ chỉ thềm đá ẩn trong rừng cây phía trước: Vừa đi vừa nói.
Ánh mắt của Tần Manh Manh lộ ra vài phần do dự.
Văn Hạo Nam cười nói: Không cần cảnh giác như vậy, tôi là cảnh sát.
Tần Manh Manh nói: Thiện ác không hề liên quan tới thân phận của con người. Cô ta đi đến thềm đá phía trước.
Văn Hạo Nam đi theo phía sau cô ta, sải chân của hắn rất lớn, rất nhanh đã đuổi kịp Tần Manh Manh: cô lần này tìm tôi là vì Trương Dương?
Tần Manh Manh nói: Đúng, tôi muốn anh buông tha cho Trương Dương.
Văn Hạo Nam nói: Nếu như một người một lòng muốn giết cô, cô sẽ có lý do để tha cho hắn không? Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: Cho tôi một lý do.
Tần Manh Manh nói: Các anh dù sao cũng là huynh đệ.
Văn Hạo Nam lạnh lùng ngắt lời cô ta: Chúng tôi không bất kỳ bất kỳ quan hệ huyết thống nào cả.
Tần Manh Manh nói: Anh vì sao hận hắn như vậy?
Văn Hạo Nam nói: Tôi sở dĩ tới không phải để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, mà là tôi có vấn đề muốn hỏi cô.
Tần Manh Manh dừng chân, ngẩng đầu, không hề sợ hãi nhìn vào hai mắt Văn Hạo Nam.
Văn Hạo Nam nói: cô vì sao muốn giết chết Tần Chấn Đông?
Nội tâm Tần Manh Manh chấn động, cô ta dùng sức môi, mặt trong khoảnh khắc trở nên trắng bệch.
Văn Hạo Nam nói: Hai người dù sao cũng là huynh muội, rốt cuộc là cừu hận như thế nào mới thúc đẩy cô cầm lấy súng giết chết hắn?
Tần Manh Manh không muốn nhớ tới nhất chính là tất cả về Tần Chấn Đông, từ trong ánh mắt Văn Hạo Nam, cô ta nhìn thấy sự điên cuồng ẩn sâu ở trong đó, cô ta bỗng nhiên minh bạch Văn Hạo Nam chính là dùng phương thức này để báo thù mình.
Yêu càng sâu thì hận càng nhiều.
Tần Manh Manh nói: Tôi không giết hắn.
Văn Hạo Nam nói: Phát hiện phát hiện cô và Trương Dương thực sự có chỗ giống nhau, cũng đều muốn mưu sát huynh đệ của mình, cũng đều không dám thừa nhận, chỉ có điều cô đã thành công.
Tần Manh Manh tức giận nói: Câm mồm câm mồm, Văn Hạo Nam, nếu như anh hận tôi, như vậy anh cứ nhằm vào tôi, vì sao muốn giận chó đánh mèo lên Trương Dương, giận người đã từng giúp anh, anh đúng là chỉ biết lấy oán trả ơn.
Văn Hạo Nam cười lạnh nói: Lấy oán trả ơn ư? Trương Dương hắn đã làm gì cho tôi mà đáng để tôi mang ơn hắn? Tôi nghe nói hắn đã cứu con hắn, có phải bởi vì chuyện này mà cô thích hắn hay không?
Tần Manh Manh ra sức lắc đầu.
Văn Hạo Nam nói: Biết biết, lúc ấy là bọn họ ủy thác Trương Dương điều tra chuyện cô có con tư sinh, mà dùng chuyện này khiến tôi biết khó mà lui, phá hoại tình cảm giữa chúng ta.
Tần Manh Manh nói: Văn Hạo Nam, chúng ta chưa bao giờ có bắt đầu, thậm chí ngay cả bằng hữu bình thường cũng không tính! Nếu như không phải người nhà bức tôi, tôi cũng sẽ không gặp mặt anh, anh có hiểu hay không, tôi căn bản không xứng với anh, tôi tự hiểu lấy mình, nhiều năm như vậy đã qua rồi, anh vì sao vẫn cứ chấp mê bất ngộ?
Văn Hạo Nam nói: Tôi chấp mê bất ngộ ư? Các người đều lừa tôi, cho rằng tất cả có thể qua mắt tôi được ư? Hắn lắc đầu: Tôi biết cô vì sao muốn giết Tần Chấn Đông rồi, bởi vì Tần Hoan căn bản chính là con của hắn và cô.
Anh câm mồm. Tần Manh Manh giống như người người ta một đao đâm vào ngực, nội tâm của cô ta đổ máu, trước mắt Văn Hạo Nam trước mắt, cô ta mới phát hiện người này rất tàn nhẫn và lãnh khốc.
Văn Hạo Nam lại không có ý tứ buông tha Tần Manh Manh, vẫn nói: cô là con gái nuôi của Tần gia, Tần Chấn Đông là đại ca của cô, giữa hai người phát sinh chuyện loạn luân, đây mới là nguyên nhân cô giết hắn, vì sao giết hắn? Vì sao muốn giết hắn?
Tần Manh Manh đã rơi lệ, cô ta ôm tai hét to: Đừng nói nữa, anh đừng nói nữa.
Văn Hạo Nam nói: cô không dám đối mặt với hiện thực, cô lúc trước không tiếp nhận tôi là bởi vì Tần Chấn Đông đã để lại ám ảnh cho cô, không phải cô không có tình cảm với tôi, Trương Dương lại cố tình ở giữa phá hoại, bôi nhọ hình tượng của tôi.
Tần Manh Manh nói: Có liên quan ư? Cái đó và có liên quan tới Trương Dương ư? Văn Hạo Nam, anh hận tôi, anh cảm thấy tôi có lỗi với anh thì cứ đối phó tôi, nhưng anh Vì sao muốn nhằm vào Trương Dương?
Văn Hạo Nam gật đầu nói: cô thành thành thật thật trả lời tôi một vấn đề đi, cô có phải thích Trương Dương hay không?
Tần Manh Manh cắn cắn môi, cô ta rưng rưng lắc đầu.
Văn Hạo Nam cười nói: cô có biết tiếc nuối lớn nhất trong đời này của tôi là gì hay không? Chính là không có được cô, nếu như tôi buông tha Trương Dương, cô có thể thỏa mãn tâm nguyện này của tôi hay không?