Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Cố Giai Đồng rời khỏi khách sạn, Trương Dương cũng thu xếp chuyện của mình đi đến trường đảng tỉnh, chương trình học của hắn đã tiến hành xong, hắn đi đến khoa để lấy bằng tốt nghiệp chính quy, nói ra thì xấu hổ lắm, bài học của Trương đại quan nhân có không ít công lao của Thường Hải Tâm, chỉ có vài cuộc thi, mà trước đó cũng đã làm đủ công tác, bài vở thì có thể nhờ người khác, nhưng mà bằng cấp thì phải tự đi lấy về, bởi vì lúc trước công tác bận rộn, cho nên hắn không tham gia vào trong lễ tốt nghiệp được. Trương Dương chuẩn bị buổi trưa mời các thầy cô cùng với giáo vụ của trường đảng đi ăn, trong trường đảng Trương Dương cũng rất có danh tiếng, thầy cô ở đây cũng không thật sự xem các học viên như là học sinh bình thường, trong lòng ai cũng rõ ràng, tất cả học sinh này đều được mạ vàng cả, trường đảng là một nơi để huấn luyện cán bộ, cũng là nơi giao lưu để xúc tiến tình cảm giữa các cán bộ với nhau. Có thể nói trường đảng chính là một trong những đốt quan trọng hình thành quan hệ trong quan trường, trong một trường hợp đặc biệt như vậy, mọi người có thể làm quen lẫn nhau, giao lưu với nhau, và cái vòng tròn lặng lẽ hình thành từng bước từng bước.

Tuy rằng người mà Trương Dương quen biết rất nhiều, nhưng mà hắn lại không có một cái vòng tròn nào thuộc về chính mình cả, nếu thật sự nói là có vòng tròn, thì đó chính là Thường Hải Tâm, chỉ là cái vòng tròn nhỏ hẹp của bọn họ không hình thành từ lợi ích chính trị, mà là một loại tình bạn, hoặc có lẽ là một loại tình cảm nào đó vượt ra khỏi tình bạn một chút.

Đối với bằng cấp, từ trước đến giờ Trương Dương chưa từng coi trọng chút nào cả, nhưng trong cái thể chế này, bằng cấp đã trở thành một trong những tiêu chuẩn có thể giúp cho bạn nhận được sự đề bạt hay không, muốn con đường làm quan tiếp tục đi tới, thì bạn nhất định phải biết ứng phó trôi chảy, một người tốt nghiệp trung cấp thì rất khó có thể đảm nhiệm công tác trên cương vị có cấp bậc cao hơn, vấn đề cấp chính xử của Trương Dương vẫn chưa giải quyết xong, cũng là do có quan hệ tương đương với vấn đề bằng cấp.

.................................................. ...

Chỉ là Trương Dương không ngờ rằng hành trình đến trường đảng lần này lại không được thuận lợi cho lắm, đầu tiên là chủ nhiệm giáo dục của trường đảng đã thay đổi, chủ nhiệm giác dục bao giờ đổi lại là nữ, tên là Trương Lập Lan, lúc trước là một cán bộ của bộ tuyên truyền tỉnh ủy, Trương đại quan nhân chưa từng có giao tiếp qua, nhưng mà thằng nhãi này có lòng tin mãnh liệt vào năng lực xã giao của mình, lúc nhìn thấy Trương Lập Lan, miệng cười mở rộng, cười đến nối sáng lạn như ánh dương : "Chủ nhiệm Trương, tôi là Trương Dương, chúng ta là người một nhà đấy!"

Trương Lập Lan năm nay bốn mươi bốn tuổi, trông cũng có vài phần tư sắc, đảm nhiệm chức hiệu trưởng trường đảng còn chưa đến hai tháng, bà ta có thái độ rất lãnh đạm đối với Trương Dương : "Trương Dương?" Sau đó gật đầu nói : "Tôi đang muốn tìm cậu, cậu vắng mặt trong buổi lễ tốt nghiệp lần trước"

Trương Dương vẫn giữ vẻ tươi cười như cũ : "Lần trước tôi xin nghỉ, công tác bận quá, thật sự không đi ra được"

Trương Lập Lan nói : "Không đủ mạnh thì lại viện lý do, vì sao người khác có thể đến, mà chỉ có một mình cậu vắng mặt? Tôi không tin nhiều học viên trường đảng như vậy mà chỉ có một mình cậu bận rộn công tác, học viên cùng kỳ có cấp bậc cao hơn cậu, cương vị quan trọng hơn cậu rất nhiều, nhưng tại sao không thấy người ta xin nghỉ? Cái này căn bản là vấn đề thái độ làm người"

Trương đại quan nhân cười nói : "Vâng! Vâng! Chủ nhiệm Trương dạy rất phải, sau này tôi nhất định sẽ quý trọng lời dạy của chủ nhiệm Trương, tuyệt đối không vắng mặt trong bất cứ chương trình học nào nữa"

Trương Lập Lan nói : "Tiểu Trương, cậu là một cán bộ trẻ tuổi, tương lai còn có con đường rất dài để đi, sao có thể không biết tiếp thu bài học của người khác?"

Trương Dương bắt đầu cảm thấy người đàn bà này rất biết làm trò, trời sinh ra là một người thuyết giáo chính trị mà, chỉ là cái bằng của hắn đang trông chờ vào người đàn bà này, Trương đại quan nhân cũng hiểu được lúc cần nhịn thì phải nhịn, hắn cười nói : "Chủ nhiệm Trương, sau này xem biểu hiện của tôi đi"

Trương Lập Lan nói : "Bài vở của cậu chúng tôi đã xem qua, bút tích căn bản không phải là của một người"

Trương Dương cảm thấy có chút không ổn, Trương Lập Lan này xem ra rất quan tâm đến mình, hắn cười nói : "Cô nhìn lầm rồi, tất cả bài vở đều là do bút tích của tôi viết ra"

Trương Lập Lan liếc nhìn hắn một cách sâu xa, nói : "Có chuyện này tôi phải nói với cậu, lãnh đạo cấp trên nhấn mạnh rằng cần phải nghiêm túc củng cố kỷ luật, đối với những học viên có thái độ tiêu cực học tập, thường xuyên trốn học, không tuân thủ kỷ luật trường học, thì phải xử lý nghiêm túc, trải qua sự thảo luận của chúng tôi, cho rằng thành tích năm nay của cậu không có biện pháp nào tốt nghiệp được, nói cách khác, chúng tôi không thể phát bằng tốt nghiệp cho cậu"

Trương đại quan nhân nổi giận rồi, hắn nhìn Trương Lập Lan, nói : "Chủ nhiệm Trương, cô có ý gì? Không ngờ tôi học tại trường đảng lâu như vậy, làm nhiều bài vở như vậy, hoàn thành nhiều chương trình học như vậy, tất cả đều là uổng phí sao?"

Trương Lập Lan nói : "Không phải là uổng phí, là thái độ học tập của cậu có vấn đề, không đạt được tiêu chuẩn của chúng tôi, muốn lấy bằng tốt nghiệp, cậu phải thi lại chương trình học lần sau"

Trương Dương nói : "Tôi làm gì có nhiều thời gian lãng phí ở chổ này"

Trương Lập Lan cũng nổi nóng :"Nhìn thái độ của cậu kia, ngay cả thái độ học tập mà cũng không nghiêm túc, thì làm sao có thể lấy bằng tốt nghiệp ở chổ chúng tôi?"

Trương Dương nói : "Thái độ học tập là chuyện của tôi, tất cả chương trình học tôi đều đã thông qua, lúc đó sao cô không nói là kêu tôi thi lại đi, bây giờ tốt nghiệp rồi thì lại không đưa bằng ra, cô có ý gì? Tôi đắc tội với cô sao?"

Trương Lập Lan tức giận đến đỏ bừng cả mặt : "Tôi chưa từng thấy học viên nào không nói lý như cậu"

Trương Dương cười nói : "Chủ nhiệm Trương, nể mặt cô là đàn bà, tôi coi như là đã thông tình đạt lý với cô rồi, lúc tôi không nói lý thì cô chưa có thấy đâu!"

Trương Lập Lan nói : "Cậu đang uy hiếp tôi?"

Trương Dương nói : "Một bà già thì đáng để tôi uy hiếp sao?"

Trương Lập Lan tức giận cầm điện thoại lên nói : "Tự cậu đi ra ngoài, hay là để tôi kêu bảo vệ đến đuổi cậu đi?"

Trương đại quan nhân lắc đầu nói : "Chủ nhiệm Trương, là người cùng họ thì làm việc cần gì phải tuyệt tình như vậy? Cái bằng chính quy ấy tôi không thèm, nhưng cửa nào tôi cũng đã qua được, cuối cùng cô lại giở chiêu ấy với tôi, như vậy là không được"

Trương Lập Lan đã gọi điện thoại cho phòng bảo vệ, giận dữ nói : "Người đâu, có người đến làm loạn, gây chuyện trong phòng làm việc của tôi, đuổi hắn ra ngoài cho tôi!"

Trương Dương nhìn Trương Lập Lan, trong lòng có chút buồn bực, mình đâu có ân oán gì với bà ta đâu, tại sao bà ta lại muốn chống đối mình?

Mấy tên bảo vệ nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy Trương Dương ở bên trong, cả đám không ai dám bước vào cả, uy danh của Trương Dương bọn họ đều có nghe qua hết rồi.

Trương đại quan nhân cười nói : "Đừng khách khí, tôi tự đi được, không cần các người tiễn!"

Hắn xoay người đi ra khỏi phòng làm việc, mấy tên bảo vệ đi theo phía sau, lúc Trương Dương đi ngang qua phòng tuyên truyền, vô ý nhìn thấy được một tấm ảnh, là ảnh chụp lễ tốt nghiệp, ngồi giữa là bộ trưởng tổ chức Khổng Nguyên, Trương Dương nhíu mày, nhìn nhìn giới thiệu bên trái, mới biết được thì ra Khổng Nguyên đảng nhiệm hiệu trưởng trường đảng. Trương đại quan nhân nhanh chóng nhìn ra được vấn đề, thảo nào Trương Lập Lan lại chống đối mình như vậy, xem ra mười phần là có Khổng Nguyên ở sau lưng bày mưu tính kế.

Trương đại quan nhân xoay người qua chổ khác, thấy chủ nhiệm giáo dục Trương Lập Lan đứng ở sân thượng, căm tức nhìn hắn, Trương Dương cười nói : "Chủ nhiệm Trương, đừng tiễn, cô đem bằng tốt nghiệp của tôi chuẩn bị cho tốt đi, lát nữa tôi đến lấy!"

..................................

Bộ trưởng bộ tổ chức Khổng Nguyên vừa mới dự họp hội nghị thường ủy trở về, vừa ngồi xuống phòng làm việc không được bao lâu thì thư ký Tống Cảnh Xuân vào, nhỏ giọng nói :" Bộ trưởng Khổng, phó thị trưởng thành phố Phong Trạch Trương Dương muốn gặp ngài!"

Khổng Nguyên nhíu mày nói : "Không thấy tôi đang bận sao?"

Tống Cảnh Xuân nghe những lời này liền biết bộ trưởng Khổng không muốn gặp Trương Dương, hắn gật đầu ra cửa, nói với Trương Dương : "Đồng chí tiểu Trương, bộ trưởng Khổng đang bận, lúc này không tiện gặp anh"

Trương Dương cười nói : "Không sao cả, tôi đợi, cứ mười phút anh lại thông báo cho tôi biết một lần!"

Vẻ mặt của Tống Cảnh Xuân hiện lên sự khó xử : "Đồng chí tiểu Trương, như vậy không tốt đâu!"

Lúc này có nhiều người muốn gặp mặt Khổng Nguyên, Trương Dương cười nói với bọn họ : "Bộ trưởng Khổng đang bận, bây giờ không tiện gặp người!"

Làm thư ký đều giỏi về việc quan sát ngôn sắc, Tống Cảnh Xuân đã nhìn ra thằng nhãi này đến với ý đồ không tốt, nếu như xử lý không được rất có thể xảy ra vấn đề, hắn quay người vào trong phòng làm việc, nói với Khổng Nguyên : "Bộ trưởng Khổng, hắn không chịu đi"

Khổng Nguyên nói : "Cậu làm việc kiểu gì vậy? Một chuyện nhỏ như thế mà không xử lý được à!"

Vẻ mặt của Tống Cảnh Xuân đầy đau khổ, nói : "Hắn ngăn hết tất cả mọi người ngoài cửa, nếu ngài không gặp hắn, thì những người khác cũng đừng mơ được vào" Lúc này ngoài cửa đã truyền đến tiếng ồn ào.

Tống Cảnh Xuân vội vàng đi ra.

Những người khách đến đang ầm ĩ với Trương Dương, bọn họ đều có hẹn trước, nhưng mà Trương đại quan nhân thì kiên trì xếp hàng theo thứ tự trước sau, cái gì mà hẹn trước cũng không được cả, phải xếp hàng phía sau hắn, cho nên xảy ra mâu thuẫn.

Đây là cơ quan làm việc của tỉnh ủy, tiếng ồn bên này nhanh chóng khiến cho bảo vệ chú ý, lập tức có bảo vệ chạy đến.

Trương Dương cười tủm tỉm nói : "Mọi người bình tĩnh lại một chút, nơi này là cơ quan chính phủ, ngàn vạn lần đừng gây nhiễu loạn công tác, Khổng bộ trưởng của chúng ta đang bận, tiếp khách cũng phải từng bước!"

Người chung quanh nghe vậy vừa bực mình vừa buồn cười, mấy người khách đang cãi nhau với Trương Dương lúc này cũng đã biết được thân phận của hắn, cả đám cũng chỉ biết cười khổ.

Tống Cảnh Xuân đi đến trước Trương Dương, trên mặt nặn ra nụ cười, nói : "Đồng chí tiểu Trương, cơ quan làm việc tỉnh ủy chúng tôi có chế độ thăm hỏi, hay là tôi đăng ký cho cậu một chút, hẹn trước một chút được không?"

Trương Dương nói : "Không được! Chuyện của tôi liên quan trọng đại, liên quan đến sự phát triển sau này của Bình Hải, tình huống đặc thù công việc đặc thù, nếu anh còn ngăn cản tôi, có chuyện lớn gì anh có thể gánh nổi không?"

Tống Cảnh Xuân đang rầu rĩ gần chết, thì lúc này chợt nghe một âm thanh vang lên : "Trương Dương, cậu đến Bình Hải khi nào vậy?" Là phó bí thư ủy ban kỷ luật Lưu Diễm Hồng đến, cô ta đến nơi này làm việc đúng lúc gặp phải cảnh này.

Trương Dương cười nói : "Bí thư Lưu, cô đến thật đúng lúc, tôi có chuyện quan trọng muốn gặp bộ trưởng Khổng, bị kẹt ở chổ này. Hay là cô nói giúp tôi một chút, tôi thật sự có chuyện rất gấp, liên quan đến số phận và tiền đồ của một cán bộ tốt, nếu như làm lỡ, hậu quả tạo thành không thể đo được"

Lưu Diễm Hồng làm sao mà tin tưởng hắn nói, nhưng mà cô ta cũng rõ ràng ân oán của Trương Dương và Khổng Nguyên, lúc Khổng Nguyên đi đến Tĩnh Hải để thị sát về lớp học tập tinh thần văn minh kiến thiết, bị một nữ công nhân vì giữ gìn sự trong sạch nên đánh cho một cái tát, chuyện này đồn ra mọi người đều biết, sau đó lại nghe đồn nữ công nhân kia là do Trương Dương mướn tới, tuy rằng không có chứng cứ xác thật, nhưng mà chuyện này vẫn còn vang vọng mãi, Khổng Nguyên không có thành kiến đối với Trương Dương là không có khả năng rồi.

Lưu Diễm Hồng nói : "Đúng lúc tôi có việc phải gặp bộ trưởng Khổng, cậu theo tôi cùng vào đi"

Tống Cảnh Xuân cho dù có thêm một lá gan nữa cũng không dám ngăn cản Lưu Diễm Hồng, chỉ có thể mở to mắt ra nhìn Lưu Diễm Hồng dẫn Trương Dương đi vào.

........................................

Khổng Nguyên đang ngồi xem báo tại chổ, thật ra trong lòng ông cũng rất rõ, Trương Dương là loại nhân vật gì, ông đã sớm lĩnh giáo qua rồi, tuy rằng không có chứng cứ xác thật cô công nhân đã đánh mình một bạt tai là do Trương Dương sai khiến, nhưng mà từ các dấu hiệu mà phán đoán ra, chuyện này tám phần là do Trương Dương làm, lòng dạ của Khổng Nguyên vẫn chưa đến trình độ có thể tiếp nhận chuyện này.

Trương Dương đoán không sai, bằng tốt nghiệp của hắn sở dĩ xảy ra vấn đề, chính là do Khổng Nguyên cả.

Lưu Diễm Hồng tìm Khổng Nguyên nói chuyện công, Trương Dương tìm Khổng Nguyên là vì chuyện riêng, hắn nhìn thấy Khổng Nguyên, cười nói : "Bộ trưởng Khổng thật là bận a!"

Khổng Nguyên biểu hiện ra khí phách rất tốt, mỉm cười nói : "Tiểu Trương à, tìm tôi có việc sao? Có cần kinh động đến bí thư Lưu của chúng ta không?"

Lưu Diễm Hồng cười cười ngồi xuống ghế sô pha, nói : "Hắn luôn mồm bảo có chuyện quan trọng muốn báo cáo với ông, nói là liên quan đến sự phát triển tương lai của bình hải, liên quan đến số phận tiền đồ của một cán bộ tốt, tôi thấy hắn nói nghiêm trọng như vậy nên dẫn hắn vào"

Khổng Nguyên thầm mắng Lưu Diễm Hồng nhiều chuyện, nhưng biểu hiện bên ngoài cũng không để lộ một chút gì cả, nhẹ giọng nói : "Tiểu Trương, nếu vào rồi thì cậu nói trước đi, rốt cục là chuyện gì nghiêm trọng vậy?"

Trương Dương nói : "Lần này tôi đến tìm hiệu trưởng trường đảng, tôi báo danh tham gia lớp học chính quy của trường đảng, hai năm nay, mỗi chương trình học của tôi đều trải qua rất thuận lợi, mắt thấy có thể lấy được bằng tốt nghiệp rồi, chỉ là bên trường đảng làm khó làm dễ tôi, giam bằng tốt nghiệp của tôi lại không cho lấy"



Lưu Diễm Hồng ngồi một bên nghe, lập tức rõ ràng nguyên nhân gây ra chuyện này, hèn chi Trương Dương lại đi tìm Khổng Nguyên, hắn không lấy được bằng tốt nghiệp mười phần là do Khổng Nguyên làm, nếu như thật sự là vậy thì lòng dạ của Khổng Nguyên đúng là khó tránh khỏi hẹp hòi rồi.

Khổng Nguyên cười nói : "Tiểu Trương à, tuy rằng tôi là hiệu trưởng trường đảng, nhưng mà việc dạy học cụ thể thì tôi không có hỏi, trường học không cho cậu lấy bằng tốt nghiệp, cũng không phải là làm khó làm dễ gì cậu đâu, như vậy đi, cậu cứ về trước, tôi giúp cậu hỏi thăm tình huống một chút, nhìn xem có phải là có hiểu lầm gì hay không?"

Trương Dương nói : "Không có hiểu lầm, chủ nhiệm Trương Lập Lan nói rõ với tôi là tôi không phù hợp tiêu chuẩn của lớp học, không lấy được bằng tốt nghiệp chính quy"

Khổng Nguyên nói : "Như vậy, cậu đến tìm tôi, là muốn tôi biện hộ cho cậu một chút?"

Lưu Diễm Hồng nhìn thấy trong mắt, ấn tượng về Khổng Nguyên trong lòng cũng giảm bớt một chút, một chuyện nhỏ mà thôi, huống chi Trương Dương lại là con rể tương lai của tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, Khổng Nguyên ông chỉ là bộ trưởng bộ tổ chức của tỉnh, thường ủy tỉnh, hiệu trưởng trường đảng, một câu nói là xong, cần gì phải làm khó làm dễ người trẻ tuổi chứ? Trong lòng Lưu Diễm Hồng đã đứng về phía của Trương Dương, cô ta cũng không xuất phát từ lập trường của Khổng Nguyên, Khổng Nguyên bị ăn một cái bạt tai nên mang oán niệm rất sâu, hôm nay cuối cùng cũng tìm được một cơ hội, ông ta đương nhiên là muốn gây khó dễ một chút.

Lưu Diễm Hồng nói : "Bộ trưởng Khổng, ông giúp đứa nhỏ này đi, nếu như hắn không lấy được bằng tốt nghiệp, thì tỉnh trưởng Tống khẳng định là sẽ không được vui" Những lời này của Lưu Diễm Hồng nghe ra thì có vẻ đang giúp Trương Dương, nhưng trong lời nói lại có ý uy hiếp Khổng Nguyên một cách rõ ràng.

Khổng Nguyên nghe vào trong lổ tai, nội tâm cực kỳ khó chịu, ông không phải là không biết quan hệ của Trương Dương và Tống Hoài Minh, cũng biết Trương Dương là con nuôi của phó tổng lý Văn, nhưng mà không có nghĩa là ông sẽ nể mặt của những người này, trong Bình Hải này Tống Hoài Minh cũng không phải là lớn nhất, trong chính đàn quốc nội, Văn Quốc Quyền cũng không phải lớn nhất, chỉ bằng một tiểu bối nho nhỏ mà muốn khi dễ tôi? Khổng Nguyên cười nhạt, ông cầm lấy điện thoại, ngay trước mặt của Trương Dương và Lưu Diễm Hồng gọi điện cho giáo vụ trường đảng.

Chủ nhiệm trường đảng Trương Lập Lan hiển nhiên là chưa hết cơn giận trong lòng rồi, hầm hừ thêm mắm thêm muối vào hành vi của Trương Dương rồi báo cáo lại một lần. Khổng Nguyên nghe xong liền nhíu mày, ông ta buông điện thoại xuống, thở dài nói : "Tiểu Trương, đây là cậu sai rồi, cho dù bên giáo vụ không giao bằng tốt nghiệp cho cậu, thì cậu cũng không thể đe dọa lãnh đạo giáo vụ, tôi đã nói chuyện với bên trường đảng, bọn họ sẽ thảo luận lại về vấn đề của cậu, hai ngày nữa sẽ có kết quả cuối cùng, tiểu Trương à, tôi thấy cậu đi xin lỗi chủ nhiệm Trương một tiếng đi!"

Trương đại quan nhân thầm mắng trong lòng : Xin lỗi cái đếch! Hắn rốt cục đã nhìn ra, Khổng Nguyên hoàn toàn là cố ý chơi hắn, nếu như Khổng Nguyên muốn nói, thì Trương Lập Lan khẳng định sẽ ngoan ngoãn giao bằng tốt nghiệp ra.

Trương Dương nói :"Bộ trưởng Khổng, tôi không làm chậm trễ công tác của ông!" Nói xong xoay người rời đi.

Khổng Nguyên không ngờ hắn lại dễ dàng rời đi như vậy, có chút tò mò nhìn ra chổ ngoài cửa.

Lưu Diễm Hồng thở dài nói : "Bộ trưởng Khổng, tôi cũng đi!"

Khổng Nguyên cười nói : "Bí thư Lưu không phải là tìm tôi có việc sao?"

Lưu Diễm Hồng nói : "Cũng không có chuyện gì quan trọng, nếu ông bận như vậy, tôi không lãng phí thời gian của ông"

Khổng Nguyên cũng nghe ra vẻ hờn giận trong lời nói của Lưu Diễm Hồng, ông cũng biết là do nguyên nhân Trương Dương, cười tủm tỉm nói : "Chuyện của Trương Dương tôi sẽ phối hợp hỗ trợ một chút, thanh niên bây giờ nên cần phải rèn luyện một chút, chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió cũng không có chổ tốt đối với hắn"

Lưu Diễm Hồng nói : "Mong rằng hắn có thể hiểu được nổi khổ tâm của bộ trưởng Khổng" Nói xong cô cũng cất bước đi luôn.

Khổng Nguyên lạnh lùng nhìn bóng lưng của Lưu Diễm Hồng, trong lòng có chút tức giận, con đàn bà này có ý gì? Uy hiếp mình sao? Mình có cấp bậc gì, Lưu Diễm Hồng có cấp bậc gì, chẳng qua chỉ là một chức phó của ủy ban kỷ luật, mà dám nói lời đe dọa mình, không phải là ỷ vào Tống Hoài Minh làm hậu trường sao?

Trương Dương đi đến phòng khách lầu một của tòa thị chính tỉnh ủy, Lưu Diễm Hồng đã đuổi theo kịp, cô ta ở phía sau gọi : "Trương Dương!"

Trương Dương dừng chân lại, cười nói : "Bí thư Lưu, tìm tôi có việc sao?"

Lưu Diễm Hồng nói : "Đến phòng làm việc của tôi ngồi đi!"

Trương Dương nói : "Không được, tôi phải đi xử lý chuyện bằng tốt nghiệp đã"

Lưu Diễm Hồng cười nói : "Bộ trưởng Khổng không phải đã đáp ứng là sẽ hỏi giúp cậu sao?"

Trương Dương nói : "Chờ ông ta hỏi ra kết quả, sợ rằng hoa cúc cũng rụng luôn rồi"

Lưu Diễm Hồng nói : "Có đi gặp Tống tỉnh trưởng không?"

Trương đại quan nhân lắc đầu chột dạ, từ lần trước Lưu Diễm Hồng đưa ra tấm ảnh kia, trong lòng hắn đã sinh ra sợ hãi với Tống Hoài Minh rồi. Biết tỉnh trưởng Tống khẳng định sẽ nổi nóng, đương nhiên là không chủ động đi tìm xui xẻo rồi.

Lưu Diễm Hồng nói : "Tôi đã giải thích giúp cậu rồi, tỉnh trưởng Tống sẽ không để chuyện này trong lòng!"

Trương Dương nói :"Cảm ơn dì Lưu!" Sự thay đổi xưng hô đột nhiên này, rõ ràng biểu lộ sự cảm ơn đối với Lưu Diễm Hồng rồi.

Lưu Diễm Hồng nói : "Tôi thấy là cậu và Yên Nhiên rất xứng, không nên vì chuyện này mà xảy ra hiểu lầm" Thật ra bây giờ giữa Trương Dương và Sở Yên Nhiên chẳng có cái hiểu lầm nào cả, mà là giữa hắn và Tống Hoài Minh hiểu lầm mới đúng.

Trương Dương nói : "Buổi tối con sẽ dành thời gian đi đến nhà của tỉnh trưởng Tống một chuyến, giải thích rõ chuyện này"

Lưu Diễm Hồng gật đầu thưởng thức, nói : "Vô luận là gặp phải khó khăn gì, nam tử hán cũng nên đối mặt, trốn tránh không phải là biện pháp"

Trương Dương gật đầu, cười nói : "Dì Lưu, con phát hiện ra dì càng lúc càng giống mẹ của con!"

Lưu Diễm Hồng nghe được mặt không khỏi đỏ lên, nói : "Thằng nhóc, nói bậy bạ cái gì đó!"

Trương Dương nói : "Nói sai rồi nói sai rồi, dì còn trẻ như vậy. Con gọi dì là chị nha, sau này sẽ gọi là chị Lưu"

Lưu Diễm Hồng đã sớm quen với việc hắn nói bậy rồi, dở khóc dở cười lắc đầu : "Cậu không lúc nào là nghiêm chỉnh cả, khó trách người ta nói xấu sau lưng con"

Trương Dương nói : "Thân chính không sợ tử tà, con không sợ người khác nói lung tung"

Lưu Diễm Hồng nói : "Chuyện trường đảng cậu cứ gác qua một bên, trở về tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp cậu. Một tấm bằng tốt nghiệp cũng không tính là chuyện lớn gì cả, cậu ngàn vạn lần đừng thiếu kiên nhẫn"

Trương Dương cũng rõ Lưu Diễm Hồng sợ hắn gây chuyện, Trương Dương cười nói : "Chị Lưu, em không phải là con nít đâu, đã sớm vượt qua thời kỳ dễ xúc động rồi" Thằng nhãi này hay thật, lại đổi giọng gọi là chị.

Lưu Diễm Hồng cũng không phản đối, cô ta nhẹ giọng nói : "Bên trường đảng phán ánh không tốt về cậu, bộ trưởng Khổng cũng chỉ là giải quyết việc chung, thật ra cụ thể thì ông ta cũng không biết"

Trương Dương nói : "Em cũng đâu có nói là ông ta nhằm vào em, nhưng mà Trương Lập Lan thì em không có đắc tội qua"

Lưu Diễm Hồng đương nhiên rõ ràng, nếu không có Khổng Nguyên đứng sau bày mưu tính kế, một chủ nhiệm giáo dục như Trương Lập Lan làm sao mà dám gây khó dễ trong chuyện này, chỉ là cô ta không thể nói rõ chuyện này ra được, đành phải khuyên nhủ : "Dù sao thì cậu cũng không có chổ nào sai cả!"

Trương Dương nói : "Bà chủ nhiệm giáo dục kia cũng có vài phần nhan sắc, bộ trưởng Khổng rất thích đề bạt nữ cán bộ!"

Lưu Diễm Hồng trừng mắt nhìn nắn : "Cậu có thể không nói mò mấy tin đồn không?"

Trương Dương nói : "Em không có nói mò, bộ trưởng Khổng thích nữ cán bộ đẹp, trong thể chế ai cũng biết cả, lẽ nào ủy ban kỷ luật của chị không biết sao?"

Lưu Diễm Hồng nói : "Tôi chỉ biết là có người nói cậu mướn nữ công nhân đánh bộ trưởng Khổng một cái bạt tai, có chuyện này không?"

Lưu Diễm Hồng đúng là vừa tức giận vừa buồn cười, tên nhóc Trương Dương này đúng là có cái miệng không gì ngăn cản được, cái gì cũng dám nói cả. Nếu như để cho Khổng Nguyên nghe thấy lời này của hắn, không biết là sẽ còn phiền phức thế nào. Cô ta sở dĩ đuổi theo Trương Dương để nói mấy cái này, chính là sợ hắn không nhịn được lửa đi gây chuyện khắp nơi, Khổng Nguyên là thường ủy tỉnh Bình Hải, lại là bộ trưởng bộ tổ chức. Trương Dương quậy với ông ta thì sẽ không có cái gì tốt để ăn đâu.

Lưu Diễm Hồng nhắc nhở Trương Dương : "Hay là, buổi tối cậu đến nhà tỉnh trưởng Tống nói một chút đi?" Theo Lưu Diễm Hồng thấy, chỉ cần Tống Hoài Minh chịu nói một câu, thì Khổng Nguyên nhất định sẽ phải nể mặt ông ta.

Trương Dương lắc đầu nói : "Chị Lưu, một chút chuyện nhỏ như vậy em làm sao mà dám nhờ tỉnh trưởng Tống ra mặt chứ, quên đi, không phải chỉ là một cái bằng tốt nghiệp hay sao, cùng lắm là em làm lại một lần nữa, yên tâm đi, em không có để trong lòng đâu"

Trương Dương nói là không để trong lòng, chỉ là từ khi đến Đông Giang, hắn cảm thấy mọi việc không được thuận lợi. Chữa bệnh cho lão Kiều thì bị Chung Trường Thắng đánh, đến trường đảng lấy bằng tốt nghiệp thì bị Trương Lập Lan làm khó làm dễ. Phiền muộn trong lòng Trương đại quan nhân bắt đầu bành trướng không ngừng, hắn cần một chổ để phát tiết.

Nếu như hắn đi cầu xin Kiều Chấn Lương hay là Tống Hoài Minh, thì chuyện bằng tốt nghiệp sẽ được giải quyết tốt. Chỉ là Trương đại quan nhân nhìn ra phía sau chuyện này có bàn tay của Khổng Nguyên, lúc đầu tại Tĩnh Hải Trương Dương cực kỳ phản cảm về điệu bộ của Khổng Nguyên, cho nên mới làm ra chuyện nữ công nhân đánh bộ trưởng tổ chức một bạt tai.

Bây giờ xem ra Khổng Nguyên đã biết chuyện này rồi, nên ghi hận mình trong lòng. Nếu như không giải quyết vấn đề này tốt, thì sau đó Khổng Nguyên khẳng định còn có thể gây thêm cản trở cho hắn.

Trương đại quan nhân thích phong cách làm việc quang minh lỗi lạc, khi người khác làm chuyện mờ ám phía sau hắn, thì liền không nhịn được suy nghĩ đến chủ ý xấu. Trương đại quan nhân luôn cố chấp cho rằng Trương Lập Lan được đề bặt nhất định là có liên quan rất lớn đến bộ trưởng tổ chức Khổng Nguyên, giữa hai người bọn họ khẳng định là có mờ ám.

Để chứng minh suy đoán của mình, Trương Dương đi tìm Trần Thiệu Bân, cha của Trần Thiệu Bân là bộ trưởng bộ tuyên truyền của tỉnh Trần Bình Triều, hắn ta hẳn là có thể biết một chút về thân thế của Trương Lập Lan.

Trần Thiệu Bân nghe nói Trương Dương không lấy được bằng tốt nghiệp chính quy, liền cười ngả cười nghiêng.

Trương Dương nhìn bộ dạng hả hê của Trần Thiệu Bân, tức giận đánh cho hắn một cái bạt tai vào đầu : "Cậu cười cái gì?"

Trần Thiệu Bân nói : "Đáng đời cậu, nếu tôi là hiệu trưởng, tôi không cho cậu lấy bằng tốt ngiệp. Nhìn cái vẻ mặt dâm đãng của cậu, mà cũng gọi là học tập sao? Cả ngày chỉ biết liếc mắt đưa tình với Thường Hải Tâm, làm người khác nhìn mà thèm chảy nước miếng!"

Trương Dương nói : "Như vậy cũng đâu có liên quan cái đếch gì đến bên giáo vụ đâu, tôi và Thường Hải Tâm là cán bộ thanh niên trong lớp huấn luyện, căn bản là hai chuyện khác nhau"

Trần Thiệu Bân nói : "Báo ứng cho cái tội suốt ngày nghĩ bậy, báo ứng"

Trương Dương trừng mắt liếc hắn, nói : "Hai ngày nay khí huyết của tôi đang không thuận, cậu có phải là muốn bị đánh không?"

Trần Thiệu Bân có thể trừng mắt hoặc ẩu đả với Lương Thành Long, nhưng mà hắn không có vé với Trương Dương, hắn cười tủm tỉm nói : "Tôi đánh không lại cậu, cậu có phải là không muốn tôi giúp cậu không?"

Trương Dương gật đầu, Trần Thiệu Bân nói : "Trương Lập Lan tôi có biết một ít, lúc trước từng làm việc cho cha tôi. Nhưng mà cha tôi cũng không thích bà ta, nhịn nhiều năm như vậy, cho đến gần đây mới coi như ra thoát nợ. Lên làm chủ nhiệm giáo dục trường đảng, nghe nói là có liên quan đến Khổng Nguyên. Tôi thấy, mặt mũi của cha tôi bà ta chưa chắc đã cho đâu"

Trương Dương nói : "Giữa Trương Lập Lan và Khổng Nguyên có phải là có gì mờ ám hay không?"

Trần Thiệu Bân nói : "Tôi không nghe nói, Trương Lập Lan có một người chồng là thầy giáo nhân dân, bình thường có vẻ rất thanh cao, không có tin tức gì cả"



Trương Dương nói : "Tôi không tin, vô duyên vô cớ Khổng Nguyên vì sao lại đề bạt bà ta? Nữ cán bộ của Đông Giang rất nhiều, bà ta có năng lực gì?"

Trần Thiệu Bân nói : "Tên nhóc cậu càng ngày càng giống một âm mưu gia, trong lòng của cậu, chỉ cần người ta được đề bạt, thì phải trả giá nỗ lực trong một phương diện nào đó sao? Không là tiền thì là sắc, cảnh giới tư tưởng của cậu là gì vậy? Tuy rằng tôi không phải là người trong thể chế, nhưng mà tôi cũng cảm thấy mất mặt thay cho cậu, cậu nhìn nhận vấn đề không thể nào quang minh một chút sao?"

Trương Dương nói : "Vấn đề là Khổng Nguyên, con người của ông ta thích quan tâm đến nữ cán bộ"

Trần Thiệu Bân cười ha hả, hắn vỗ vỗ vai của Trương Dương, nói : "Bạn thân à, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Tôi cho cậu một chủ ý, muốn thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp về tay, thì đi tìm Kiều Mộng Viện. Dựa vào quan hệ của cậu và cô ta, chỉ cần cô ta nói với bí thư Kiều vài tiếng, Khổng Nguyên còn không chịu giao bằng tốt nghiệp cho cậu sao?"

Trương Dương nói : "Tôi là một thằng đàn ông, một chút chuyện nhỏ như vậy phải đi nhờ đàn bà, không thấy mất mặt sao?"

Trần Thiệu Bân nói : "Muốn mặt hay muốn bằng tốt nghiệp, cậu chọn đi"

Trương đại quan nhân suy nghĩ một chút, nói : "Cả hai tôi đều muốn!"

"Cá và tay gấu không thể dùng chung!"

Trương Dương nói :" Khổng Nguyên có ân oán quá sâu với tôi, lần này chỉ là một khởi đầu, sau này ông ta sẽ còn nhân cơ hội mà chơi tôi"

Trần Thiệu Bân than thở : "Sớm biết như vậy, tại sao lúc đầu còn làm?"

Trương Dương nói : "Trừ phi là tôi có thể bắt được nhược điểm của ông ta"

"Bắt thế nào?"

Trương Dương nói : "Bạn thân à, hay là hai ta lại làm trinh thám một lần nữa, điều tra quan hệ của Khổng Nguyên và Trương Lập Lan?"

Trần Thiệu Bân là một người cũng khá là nhàn rỗi, gần đây cổ phiếu đang bị đóng băng, thằng nhãi này cũng đang lo không có gì giải sầu. Hắn vui vẻ gật đầu nói : "Nghe cũng có chút thú vị, nếu như người ta thật sự có cái gì, thì cũng không dễ dàng bị chúng ta bắt đượ, hơn nữa Khổng Nguyên có cấp bậc gì, chúng ta muốn theo dõi ông ta cũng không dễ dàng như vậy"

Trương đại quan nhân nói : "Trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền thôi, chúng ta không tra Khổng Nguyên, bắt đầu tra từ Trương Lập Lan, cậu giúp tôi điều tra nhà bà ta ở đâu, khi nào bà ta ra về, chúng ta liền theo dõi bà ta"

Trần Thiệu Bân nói : "Không cần tra, tôi biết hết rồi, sao cậu kết luận là ngày hôm nay bọn họ sẽ gặp mặt chứ?"

Trương Dương cười nói : "Có gì khó, bà già đó làm chuyện xấu, cố ý gây khó dễ cho tôi, tôi không tin bà ta không một chút sợ cũng không một chút chột dạ? Đàn bà khi sợ thì khát vọng nhất là cần có một sự an ủi yên bình, tôi thấy, bà ta tối hôm nay khẳng định sẽ đi tìm sự thoải mái"

Trần Thiệu Bân cười hắc hắc, hắn cảm thán : "Cậu đúng không phải là thứ tốt gì. Nếu người nào đắc tội với cậu, đúng là mắt mù con mẹ nó rồi"

Vì thế tổ trinh thám hai người của Trương đại quan nhân và Trần Thiệu Bân đã được thành lập một cách long trọng, Trần Thiệu Bân không chỉ cung cấp một chiếc ô tô theo dõi, mà còn ra sức làm việc. Hai người ngồi trong chiếc xe của Trần Thiệu Bân, Trương Dương dùng kính viễn vọng quan sát tình huống cửa ra vào trường đảng.

Trần Thiệu Bân nói : "Đừng nóng vội, còn mười phút nữa mới ra về"

Trương đại quan nhân nói : "Lãnh đạo bây giờ ai mà không đi trễ về sớm hả?"

Trần Thiệu Bân nói :" Nhìn vào chiếc Santana màu đỏ kia là được rồi, Trương Lập Lan bình thường đều lái chiếc xe đó cả"

Trương Dương nói : "Đi ra rồi!"

Trần Thiệu Bân vội vàng ngồi thẳng thân thể dậy, quả nhiên thấy một chiếc Santana màu đỏ đang chạy ra khỏi cửa trường đảng và quẹo vào đường Giang Phong.

Trương Dương đọc bảng số xe ra : Bình a726%1E"

"Là bà ta!" Trần Thiệu Bân cũng khởi động xe, đi theo sau lưng, Trương Dương vừa nhắc nhở hắn chú ý khoảng cách, vừa dùng kính viễn vọng quan sát tình huống bên trong.

Trương Lập Lan mặc một bộ váy màu đen, mang kính râm, bên trong xe chỉ có một mình cô ta, vừa lái xe vừa gọi điện thoại.

Phía trước gặp phải đèn đỏ, trong lúc đợi đèn đỏ, Trương Lập Lan đã hạ tấm che nắng xuống, lấy hộp trang điểm ra quan sát tình huống của mình một chút.

Trương đại quan nhân quan sát cẩn thận, thấp giọng nói : "Có tình huống, rất chú ý hình tượng, tối nay khẳng định là có tiết mục"

Trần Thiệu Bân cười nói : "Chưa chắc, quan hệ của vợ chồng bà ta cũng không tồi đâu"

Trương Dương nói : "Đàn bà làm đẹp vì người mình thích, tôi không tin bà ta luôn luôn trang điểm khi đi gặp chồng, khẳng định là đi hẹn hò"

Trần Thiệu Bân cười cười, tiếp tục bám đuôi theo ô tô của Trương Lập Lan, quẹo liên tiếp qua mấy con đường, Trần Thiệu Bân có chút thất vọng thở dài, nói : "Phía trước là Nhã Côi viên, nhà của bà ta ở đó, chúng ta coi như mất công rồi"

Trương Dương có chút tức mà không nỡ, hắn thấp giọng nói : "Tiếp tục theo, nếu không phải hẹn thì là rủ tình nhân về nhà hẹn hò rồi"

Trần Thiệu Bân cười lạnh nói : "Cậu có lầm hay không vậy, ở trong nhà bà ta có ông bà già chồng đấy, cho bà ta một trăm lá gan, bà ta cũng không dám làm thế"

Trương Dương nói : "Theo, ngày hôm nay tôi nhất định phải nhìn rõ ràng" Điện thoại của hắn đột nhiên vang lên, là Cố Giai Đồng gọi đến, cô ta và bạn đang đi dạo mua sắm, tối nay phải về ăn cơm với cha, nói cho Trương Dương biết, tối nay không đến khách sạn được"

Trương Dương nói : "Tốt, em cũng đang bận! Bận xong sẽ liên hệ với chị!" Nói xong cúp máy, phát hiện ra Trần Thiệu Bân đã dừng xe lại, chiếc Santana của Trương Lập Lan chẳng biết đã đi đâu. Trương Dương nói : "Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao không theo?"

Trần Thiệu Bân nói : "Người ta đã đi vào tiểu khu rồi, chúng ta mà đi vào thì dễ bị phát hiện lắm"

Trương Dương nói : "Thật sự trở về?"

Trần Thiệu Bân cười nói : "Tôi nói cậu đừng có làm những cái chuyện này nữa, bởi vì người ta đắc tội cậu, cậu liền biến một phụ nữ đàng hoàn thành một dâm phụ phong tao. Bạn thân à, tôi không làm nữa đâu, trong lòng càng lúc càng bị cậu làm đen"

Lúc hai người nói chuyện, phát hiện ra chiếc Santana màu đỏ đã chạy ra ngoài, vượt qua xe của bọn họ, hai người vội vàng cúi thấp người xuống, sợ Trương Lập Lan phát hiện ra.

Đợi khi chiếc xe đi xa, Trần Thiệu Bân mới nhanh chóng quay đầu đuổi theo.

Trương Dương dùng kính viễn vọng nhìn một chút, phát hiện ra bên trong xe vẫn chỉ có một mình Trương Lập Lan, nhưng mà lần này đã thay một bộ váy màu tím, còn mang kính râm nữa. Trương Dương có chút đắc ý nói : "Để cho tôi đoán trúng rồi, còn ngụy trang nữa chứ, trời đã tối rồi, trong lòng không có quỷ thì mang kính râm cái gì"

Trần Thiệu Bân cũng thấy chuyện này càng lúc càng thú vị, hắn cười tủm tỉm nói : "Đúng là nhìn không ra thật, làm không được một bữa tiệc tối lại có phát hiện ngoài ý muốn"

Lần này Trương Lập Lan đi ra ngoại ô, mục đích của cô ta hiển nhiên là Nam Quốc Sơn Trang. Trương Dương cũng rất quen thuộc với Nam Quốc Sơn Trang. Hắn có một thẻ kim cương ơ đây, dừng chân ăn thì miễn phí toàn bộ.

Trương Lập Lan rất quen thuộc khu này, trực tiếp lái xe vào khu nghỉ lại, Trương Dương và Trần Thiệu Bân sợ bị cô ta phát hiện, cho nên đợi một hồi nữa mới lái xe đi vào. Thẻ kim cương của Trương Dương đã nổi lên tác dụng rồi, ô tô của bọn họ có thể tự do ra vào.

Thấy chiếc Santana của Trương Lập Lan dừng lại tại trước khu lầu số 5.

Trương Dương kêu Trần Thiệu Bân dừng xe lại, đang chuẩn bị đi thăm dò xem phòng của Trương Lập Lan ở đâu. Hai người còn chưa kịp xuống xe, thì đã thấy Trương Lập Lan và một người đàn ông đi ra.

Lúc này đã là hoàng hôn, vô cùng dễ dàng cho bọn họ làm việc bí mật, Trương Dương nhìn thấy người đàn ông có chút quen mắt, nhìn kỹ lại trong lòng không khỏi rùng mình. Không ngờ người đàn ông đi cùng với Trương Lập Lan lại chính là phó bí thư thị ủy Lam Sơn Ngô Minh. Trương đại quan nhân thật sự là không ngờ, hai người bọn họ sao lại đi cùng một chổ. Trương Dương cũng không có bao nhiêu ấn tượng tốt về Ngô Minh cả, bởi vì Ngô Minh muốn theo đuổi Tần Thanh, trong thể chế có rất nhiều người biết.

Nhưng mà Trương Lập Lan và Ngô Minh lại có vấn đề sao?

Trần Thiệu Bân tuy rằng không nhận ra Ngô Minh, nhưng mà hắn nhận ra chồng của Trương Lập Lan, hít sâu một hơi, nói : "Mẹ kiếp, thật sự đúng là để cho cậu gặp phải, cố tình trồng hoa hoa không ra, vô tâm cắm liễu liễu nở hoa"

Trương Dương nở nụ cười, hắn vốn tưởng rằng Trương Lập Lan có một chân với Khổng Nguyên, đến Nam Quốc Sơn Trang là để gặp mặt Khổng Nguyên, chỉ là không ngờ rằng cô ta lại hẹn hò với một người khác. Trương Dương nói : "Người đó tên là Ngô Minh, là phó bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn"

Trần Thiệu Bân nói : "Cũng là một nhân vật!"

Trương Dương nói : "Mặc kệ hắn là ai? Chỉ cần chọc vào tôi thì sẽ không có kết cục tốt"

Trần Thiệu Bân nói : "Người chọc giận cậu không phải là Trương Lập Lan sao?"


Trương Dương nói : "Hắn dám ở cùng một chổ với Trương Lập Lan, coi như hắn không may"


Hai mắt của Trần Thiệu Bân phát sáng lên, thấp giọng nói : "Bắt kẻ thông dâm ngay trên giường! Cậu không có được bằng chứng của người ta, nói cái gì cũng không tốt đâu"


Trương Dương nói :"Con người của chúng ta có nhiều nhất chính là kiên trì và nghị lực, Nam Quốc Sơn Trang là căn cứ địa của Ngô Minh tại Đông Giang, tôi không tin rằng, hắn có thể thành thật đấy"


Trần Thiệu Bân nói :" Vị bí thư Ngô này hình như nhỏ hơn Trương Lập Lan"


Trương Dương làm vẻ mặt xấu xa, cười nói : "Đây là phi công trẻ lái máy bay bà già, xem ra chủ nhiệm Trương thích đề bạt cán bộ trẻ tuổi"


Trần Thiệu Bân cười ha hả nói : "Đề bạt thế nào?"


Trương đại quan nhân cười nói : "Đề đề bạt bạt!" ( Ý là đè lên đè lện, còn đè lên đâu thì ... )

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK