Chú của Từ Kiến Cơ hiện tại là bộ trưởng bộ đường sắt, quan hệ của Triệu Vĩnh Phúc và y rất gần. Từ Kiến Cơ cười bắt tay với Triệu Vĩnh Phúc và nói: “Vậy thì không gọi ông là tổng giám đốc Triệu nữa, mà phải gọi là chú Triệu rồi!”
Triệu Vĩnh Phúc cười ha ha nói: “Gọi như vậy thân thiết hơn.” Y lại nói mấy câu với Tiết Vĩ Đồng, rồi lại bắt tay thân mật hàn huyên mấy câu với Phùng Cảnh Lượng, Vương Học Hải. Đến khi tới trước mặt Trương Dương, không biết là vô tình hay hữu ý, y không chào hỏi gì mà đã quay đi. Điều này đồng nghĩa với việc đánh vào mặt Trương Dương, Trương đại quan ngay lập tức cảm thấy nóng mặt, bình thường thì chẳng sao, nhưng trước mặt nhiều người thế này, Triệu Vĩnh Phúc nhà ông thật là ngạo mạn quá, dù là ông gật đầu chút với tôi cũng thành chuyện cho xong, nhưng ông lại không hề tỏ thái độ gì, điều này chẳng phải có nghĩa là ông coi thường tôi hay sao? Mẹ kiếp thật đúng là ức hiếp người quá đáng, Trương đại quan cực kỳ tức giận, sớm biết thái độ này của Triệu Vĩnh Phúc, hắn đã chẳng thèm đến đây rồi.
Đám người này đều là người rất tinh ý, vừa nhìn đã thấy thái độ lạnh lùng của Triệu Vĩnh Phúc với Trương Dương, Chu Hưng Quốc cười không nói gì, trong lòng cảm thấy hơi có lỗi, xem ra, hôm nay gã đã làm khó Trương Dương rồi, Từ Kiến Cơ nghĩ, rốt cuộc giữa Trương Dương và Triệu Vĩnh Phúc có mâu thuẫn gì? Nhưng đám người này chỉ nghĩ trong lòng, không thể nào nói những lời đó ra được. Lương Khang gọi họ đến, gã không nói rõ là bảo Trương Dương đến, Trương Dương nhà anh tự đến đây là tự tìm cái khó cho mình rồi, anh hại con trai nhà người ta, người ta làm sao phải đối xử tốt với anh chứ?”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Tổng giám đốc Triệu!”
Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười nhìn cô ta, không biết cô ta gọi mình có việc gì?
Tiết Vĩ Đồng nói: “Xin giới thiệu một vị lãnh đạo cho ông!”
Cô ta đẩy Trương Dương bên cạnh ra rồi nói: “Tổng giám đốc Triệu, vị này là chủ nhiệm Trương của quản ủy hội khu đô thị mới Đông Giang!”
Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ suýt nữa thì cười thành tiếng, Tiết Gia đúng là Tiết Gia, những việc thế này chỉ có cô ta mới có thể làm được. Giới thiệu như vậy, đồng nghĩa với việc đã giải khó cho Trương Dương, và đẩy Triệu Vĩnh Phúc vào thế bí, đã nói đến độ như vậy rồi, nếu như Triệu Vĩnh Phúc vẫn lờ Trương Dương đi, thì có nghĩa là Triệu Vĩnh Phúc nhà ông không có con mắt nhìn gì hết.
Triệu Vĩnh Phúc dù sao cũng là người đứng đầu của một doanh nghiệp lớn, y đã trải qua nhiều sóng gió, y cười điềm đạm, rồi giơ tay ra với Trương Dương: “Chủ nhiệm Trương, thật vinh hạnh quá!”
Trương đại quan quyết không phải là người vừa bị người ta tát vào mặt trái lại giơ tiếp má phải ra chờ, hắn cười rạng rỡ, ngoài miệng rất nhiệt tình: “Tổng giám đốc Triệu, nghe danh ông đã lâu.” Nhưng tên này lại bỏ hai tay vào túi quần, không bắt tay với Triệu Vĩnh Phúc, có điều tên này cũng không để Triệu Vĩnh Phúc phải mất mặt quá: “Gì nhỉ, xin lỗi, vừa rồi tôi đi vệ sinh vẫn chưa kịp rửa tay!”
Tiết Vĩ Đồng cố nhịn cười, tên này báo thù thật là thâm hiểm.
Triệu Vĩnh Phúcc trong lòng thầm chửi, đã nể mặt Trương Dương mà hắn còn không cần, nhưng trước mặt nhiều người như vậy cũng không thể nói ra được, y liền gật gật đầu: “Mời mọi người ngồi đi!”
Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng ngồi cạnh nhau, người phục vụ đưa menu đồ uống lên, Tiết Vĩ Đồng gọi bừa mấy cốc sữa chua, vì cách khá xa Triệu Vĩnh Phúc, cô ta cũng không sợ bị y nghe thấy, liền thấp giọng nói: “Thế nào? Cảm giác có gì đó là lạ.”
Trương Dương cười nói: “Không sao, Tiết Gia, chúng ta ăn sữa chua đi!”
Tiết Vĩ Đồng cười, rồi nhẹ nhàng nói: “HÔm nay khi chúng tôi đến Đông Giang đã vòng một vòng quanh khu đô thị mới, anh thật là được đấy, nói thì khoe mẽ, kết quả vừa xem thì là một mảnh đất đến lông còn chẳng có.”
Trương Dương nói: “Nếu như bên trên mặt đất đó có thể mọc được lông, thì tôi đã xây dựng một xưởng dệt may lâu rồi.”
Tiết Vĩ Đồng cười khanh khách.
Triệu Vĩnh Phúc và Chu Hưng Quốc nói chuyện khá hợp, Triệu Vĩnh Phúc là con rể của phó thủ tướng quốc vụ viện tiền nhiệm Giang Đạt Dương, y có không ít quan hệ ở tầng cao. Hơn nữa, y là ông chủ tập đoàn Thái Hồng, Chu Hưng Quốc là người làm về than, hai người rất nhanh liền tìm thấy được tiếng nói chung. Nói chuyện mấy câu, trong lúc đó đã bàn xong một vụ hợp tác với số tiền lớn rồi.
Trương đại quan hôm nay đã đến, thì đã chuẩn bị tâm lý làm người bên lề rồi, vì chuyện của Triệu Quốc Lương, Triệu Vĩnh Phúc nhất định không muốn gặp hắn, đây cũng là điều bình thường, người ta đã coi hắn là hung thủ giết chết con trai mình, làm sao có thể cho hắn thái độ tử tế được.
Lương Khang đã uống quá chén, gã chủ động cầm cốc rượu đến chỗ Trương Dương, rót một cốc rượu đầy đưa cho Trương Dương, rồi mình cũng cầm một cốc rượu, nheo mắt nói: “Trương Dương, cạn chén đi, trước kia giữa chúng ta có nhiều điều không vui, nhưng đó đều là hiểu lầm cả. Cạn hết chén này, chúng ta đừng nói đến chuyện trước kia nữa.”
Trương Dương cười nói: “Tổng giám đốc Lương đúng là người thoải mái, chút hiểu lầm trước kia chẳng đáng gì cả, về sau mọi người đều là bạn của nhau.” Trương đại quan hiểu rằng, mình và Lương Khang không thể trở thành bạn được, nhưng vẫn phải giả bộ như vậy. Người ta đã chủ động đến làm hòa, hắn cũng không thể nào quá nhỏ nhen.
Triệu Vĩnh Phúc ở đó gần một tiếng đồng hồ, sau đó đứng dậy rời đi, y giao việc chào hỏi mọi người cho Cơ Nhược Nhạn, Triệu Vĩnh Phúc cũng hiểu rằng y và đám thanh niên này cũng có những khoảng cách, nếu như ở đây mọi người đều không thoải mái, cũng không thể nào vui vẻ hết mình được, càng huống hồ sự xuất hiện của Trương Dương làm cho y không thoải mái, vì vậy y vẫn rời đi là tốt nhất. Vương Học Hải và Phùng Cảnh Lượng còn cuộc hẹn khác, vì vậy cũng rời đi cùng với Triệu Vĩnh Phúc. Triệu Vĩnh Phúc vừa đi khỏi, Cơ Nhược Nhạn đã gọi mấy cô gái xinh đẹp đến uống rượu cùng, Trương Dương ngồi ở bên cạnh Tiết Vĩ Đồng, vì vậy không ai chủ động đến uống rượu cùng hắn, Lương Khang muốn theo đuổi Cơ Nhược Nhạn, gã coi đây là một sự thử thách của Cơ Nhược Nhạn dành cho gã, nên cũng rất điềm tĩnh, dù là mấy cô gái đó đều rất xinh đẹp, nhưng gã cũng không liếc ngang liếc dọc, có điều Lương Khang uống quá nhiều, gã nằm xuống ghế sô pha đánh một giấc.
Nhạc vang lên, Tiết Vĩ Đồng kéo một cô gái uống rượu cùng dậy khiêu vũ, Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ cũng tìm bạn nhảy, Cơ Nhược Nhạn chủ động đến bên cạnh Trương Dương, giơ tay ra rồi nói: “Chủ nhiệm Trương, anh có định mời tôi nhảy một điệu không?”
Trương đại quan cười hì hì đứng dậy: “Vinh hạnh cho tôi quá!” Cơ Nhược Nhạn rất cao, hơn nữa hôm nay cô ta lại đi một đôi giày cao gót, nên cao hơn Trương Dương một chút, hai người nhảy trong điệu nhạc, Cơ Nhược Nhạn nhảy rất tốt, Trương Dương ôm cô ấy, cảm giác rất nhẹ nhàng, Cơ Nhược Nhạn nói: “Sự việc tối nay tôi rất xin lỗi.”
Trương Dương cười nói: “Việc gì?”
Cơ Nhược Nhạn nói: ‘Từ trước đến giờ, tổng giám đốc Triệu luôn quy kết trách nhiệm về cái chết của Quốc Lương là do anh, vì vậy ông ấy có chút thái độ với anh.”
Trong lòng Trương Dương ngay lập tức trở nên cảnh giác, nếu như nói đến thù hận, thì Cơ Nhược Nhạn hận hắn nhất định không thua gì Triệu Vĩnh Phúc, Lương Khang đối phó với hắn mấy lần, chính là vì do Cơ Nhược Nhạn đứng giữa khiêu khích, mục đích của cô ta khi nói những lời này là gì? Chẳng lẽ định ru ngủ hắn ư? Hay là lại làm trò gì khác? Trương Dương vừa ôm cô ta vừa nhảy tách khỏi người khác, thấp giọng nói: “Tôi nghe nói Triệu Quốc Lương là vị hôn phu của cô?” Hắn quyết định xông pha, phá tan trận pháp của Cơ Nhược Nhạn.
Cơ Nhược Nhạn bị câu hỏi đột ngột của hắn làm cho ngớ người, ngay lập tức thở dài rồi nói: “Anh cũng biết điều đó sao?”
Trương Dương khâm phục sự trấn tĩnh của cô ta, tiếp tục nói: “Cô có hận tôi không?”
Cơ Nhược Nhạn nói: “Lúc đầu có hận, nhưng cảnh sát đã chứng minh rằng anh vô tội, tôi tin rằng điều tra của họ không sai.”
Trương Dương nói: “Tình cảm của cô và anh ấy rất tốt?” Hắn cố ý nói vào chỗ đau trong lòng Cơ Nhược Nhạn.
Cơ Nhược Nhạn đã ý thức được việc Trương Dương đang cố ý xát muối vào nỗi đau của cô ta: “Tốt lắm, đã đến lúc chuẩn bị cưới nhau rồi. Nếu như không có sự việc ngoài ý muốn đó, chúng tôi có lẽ đã kết hôn rồi.”
Trương Dương nói: “Triệu Quốc Lương rất kiêu ngạo, cô và anh ta không giống nhau, anh ta không trưởng thành bằng cô.”
Cơ Nhược Nhạn trở nên lạnh lùng: “Anh không cảm thấy rằng thảo luận chủ đề này với tôi là một sự tàn nhẫn với tôi ư?”
Trương Dương cười, không hề có ý định thương hoa tiếc ngọc: “Những sự việc đã xảy ra dù sao cũng phải đối diện, dù là cô lựa chọn chạy trốn, thì cũng không thể thay đổi được những sự thật đã xảy ra.”
Cơ Nhược Nhạn nói: “Sự thật là gì?”
Trương Dương nói: “Tôi không có liên quan gì tới cái chết của Triệu Quốc Lương cả, cô hãy giúp tôi chuyển lời đến tổng giám đốc Triệu, và cũng giúp tôi chuyển lời đến tất cả những người hận tôi vì cái chết của anh ta, họ đã chọn nhầm đối tượng rồi, người như tôi nhân phẩm không ra sao cả, cũng chẳng có sự đồng tình gì hết, dù là người khác đối phó với tôi nhằm động cơ gì, mục đích gì, thì tôi cũng sẽ đối xử lại như vậy.”
Ánh mắt của Cơ Nhược Nhạ và Trương Dương nhìn nhau rất lâu, đột nhiên cô ta hiểu rằng, Trương Dương nhất định đã phát hiện ra điều gì đó, lời này ngoài mặt thì là để cô ta chuyển lời cho Triệu Vĩnh Phúc, nhưng thực chất là nói để cô ấy nghe.
Cơ Nhược Nhạn thở dài rồi nói: “Tôi không hiểu, tại sao đàn ông lại thích đấu đá như vậy?’
Trương Dương nói: “Sống trên đời này là phải đấu tranh không ngừng, địa vị, thanh danh, tiền tài, quyền lực, phụ nữ, tất cả những thứ này đều không thể giải quyết trong hòa bình, muốn có nhiều hơn người khác, thì phải chiến đấu không ngừng.”
Cơ Nhược Nhạn nói: “Thật ra nếu như phụ nữ đấu đá nhau thì không bao giờ kém đàn ông.”
Đêm hôm đó của Trương Dương không hề vui vẻ, về đến Nam Quốc sơn trang đã là 12 giờ đêm, hắn phát hiện dù là Chu Hưng Quốc hay Từ Kiến Cơ đều không phải là loại háo sắc, tiếp xúc càng nhiều với những người con cái nhà quan này, rất nhiều suy nghĩ cố hữu trong đầu hắn đã bị xóa bỏ, con cái nhà quan chưa chắc đã là loại ăn không ngồi rồi, rất nhiều người trong số họ có thứ để theo đuổi, và cũng có tinh thần sự nghiệp rất mạnh mẽ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Trương Dương cùng họ đến khu đô thị mới để khảo sát, hắn gọi cả Thường Lăng Phong đến, mặc dù Thường Lăng Phong tiếp xúc với công việc muộn hơn hắn, nhưng nói về sự hiểu biết về quy hoạch của khu đô thị mới, gã hiểu hơn so với Trương Dương rất nhiều lần.
Cả một buổi sáng, họ hầu như đều tham quan ở hiện trường, Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ hỏi từng chi tiết một cách rất cẩn thận, bao gồm cả việc thi công cầu đường, phân chia khu hành chính, Tiết Vĩ Đồng cũng không ngồi không, mặc dù cô rất ít khi đặt câu hỏi, nhưng mỗi lần gặp điều gì thích thú, cô lại chụp ảnh. Mục đích của cô ta và những người khác không giống nhau, địa điểm cô ta chọn cho khu vui chơi phải cách xa trung tâm thành phố, vì vậy cô ta bảo Trương Dương đưa cô đi một mình đến khu vực lân cận, đến mười một giờ trưa, họ đến hồ Thu Hà, Tiết Vĩ Đồng gần như vừa nhìn đã hài lòng với mảnh đất này. Nghe Trương Dương giới thiệu gần đây thành phố Đông Giang đã quyết định xây dựng lại Thu Hà Tự, cô càng cảm thấy hứng thú hơn nữa, cô bảo Trương Dương lái xe đưa cô dạo một vòng quanh hồ Thu Hà, rồi lại chụp không ít ảnh.
Tiết Vĩ Đồng đứng trên bờ hồ, nhìn mặt hồ Thu Hà gợn sóng lăn tăn, cô chỉ về bờ phía tây nam rồi nói: “Bên đó có thể xây dựng một khu vui chơi trên nước cỡ lớn.”
Trương Dương nói: “Cô đã nhìn trúng chỗ đó rồi à?”
Tiết Vĩ Đồng đáp: “Môi trường tự nhiên khá đẹp, có điều những thứ kết hợp bên cạnh vẫn chưa đầy đủ, ngay cả đường cũng không có, nếu đầu tư vào đây, thì phía Đông Giang các anh phải xây dựng một con đường lớn đã.”
Trương Dương nói: “Tiết gia, con mắt của cô quả thật không tồi, mảnh đất đó là nơi phong thủy tốt nhất đấy. Hơn nữa lại cách rất gần Thu Hà Tự, về sau khi Thu Hà Tự đã xây dựng xong, các cô có thể kết hợp với nó, hình tnafh một khu du lịch đa nguyên hóa, tăng sức ảnh hưởng của bản thân.”
Tiết Vĩ Đồng nói: “Giờ đây anh chỉ muốn một lòng một dạ kéo chúng tôi về đây đầu tư, lời của anh không đáng tin cậy.”