Vinh Bằng Phi nhìn theo tấm lưng của Kì Sơn, nhưng lại không hề ngăn cản gã.
Kì Sơn ngồi vào xe của mình, Ngũ Ca phía trước thấp giọng nói: “Sao thế?”
“Tiểu Phong chết rồi…” khi nói câu này, Kì Sơn cảm thấy có hai hàng nước mắt lạnh buốt chảy dài trên má.
Năm 1997 là một năm mà hàng dãy bi kịch bắt đầu, Trương Dương tuy đã thông qua sự trợ giúp của phòng kĩ thuật quốc an bước đầu đã xác định được nghi phạm giết hại Khương Lượng, nhưng con người Lâm Quang Minh này như một kẻ vô hình, không thể tìn được bất kì một tin tức nào về hắn. Vụ tai nạn dẫn đến cái chết của Kì Phong qua sự điều tra của cảnh sát đã chứng minh được đây không phải là sự cố, khi xe đang đi thì gặp phải một chiếc xe chưa xác định được đâm từ bên cạnh, làm chiếc xe mất lái đâm vào hàng rào chắn và rơi xuống sông.
Đau thương vẫn chưa hết, nhưng trên các phố lớn ngõ nhỏ thỉnh thoảng lại vang lên tiếng pháo đón năm mới, trước tết, người nhà Trương Dương đặc biệt đích thân đến Đông Giang, mục đích là để cầu thân với Tống gia.
Sở Yên Nhiên cũng từ Mỹ về, tập đoàn tài chính Benin đã đi vào quỹ đạo, sự nghiệp đang phát triển tốt, chuyện tình cảm của cô và Trương Dương sau những sóng gió cuối cùng đã đến mùa thu hoạch.
Buổi chiều nay, Trương Dương đến sân bay đón Sở Yên Nhiên trước, rồi lại cùng cô ấy đến ga xe lửa đón bố mẹ, Từ Lập Hoa và Triệu Thiết Sinh đều rất vui mừng, người vui tinh thần sảng khoái, Trương Dương cuối cùng cũng đã đến lúc nói chuyện hôn nhân, Sở Yên Nhiên xinh đẹp mĩ miều, sự nghiệp thành công, hơn nữa cha của cô ấy còn là bí thư tỉnh ủy tỉnh Bình Hải, đối với Triệu gia mà nói, mối hôn sự này quả thật có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Trương Dương nhận hành lí từ tay Triệu Thiết Sinh đặt vào trong cốp xe, cười nói: “Chú Triệu, mấy anh trai con không đến sao?”
Triệu Thiết Sinh cười nói : “bọn chúng cũng muốn đến, nhưng ta không cho đi theo.” Triệu Thiết Sinh không tin tưởng hai đứa con trai của mình, sợ chúng đến không may làm hỏng chuyện của Trương Dương.
Từ Lập Hoa nắm lấy tay Sở Yên Nhiên, càng nhìn càng thấy thích, không ngừng cười, Sở Yên Nhiên bị mẹ chồng tương lại nhìn như vậy cảm thấy rất ngại ngùng. Trương Dương nói: “Mẹ, chẳng ai lại nhìn người ta như mẹ cả, Yên Nhiên ngại rồi kìa.”
Từ Lạp Hoa nói: “Mẹ nhìn con dâu của mẹ liên quan gì đến con chứ?” bà nắm tay Sở Yên Nhiên nói: “Yên Nhiên, lại gầy đi rồi.”
Sở Yên Nhiên nhỏ tiếng nói: “Đâu có, chỉ đen đi một chút thôi ạ.”
Trương Dương nói: “Đã bảo em rồi, không có chuyện gì thì đừng chạy lên cái đảo nhỏ đấy nữa, gió biển thổi mạnh, tia tử ngoại thì nhiều, không đen mới lạ.”
Sở Yên Nhiên trừng mắt nhìn hắn nói: “Anh chê em rồi?”
Trương Dương cười nói: “Có điều anh không cảm thấy em đen.”
Từ Lập Hoa vỗ vào đầu hắn một cái nói: “Mình thì đã đen như cục than mà còn nói người ta.”
Sở Yên Nhiên cười khanh khách, cô nắm lấy cánh tay Từ Lập Hoa nói: “Dì à, đi thôi, cha con đang đợi ở nhà rồi.”
Thời gian này Tống Hoài Minh thường về nhà rất muộn, vừa mới tiếp nhận toàn bộ công tác Bình Hải, ông không những cần làm ổn định thái độ của thành viên trong tổ chức lãnh đạo mà còn cần có sự kết nối làm quen mọi mặt với tỉnh trưởng mới Chu Hưng Dân mới đến, Chu Hưng Dân vừa mới đến Bình Hải, biểu hiện vẫn tương đối khiêm tốn, miệng luôn nói muốn nhận Tống Hoài Minh làm thầy, đối với việc ở Bình Hải không hề phát biểu ý kiến gì, thực ra đối với mỗi một người mới đến đều như vậy, lúc đầu đến quý địa, việc đầu tiên phải làm là quan sát và tìm hiểu tình hình, trước khi chưa biết gì, ai cũng sẽ không dám khinh xuất manh động.
Vì việc cả nhà Trương Dương đến cầu thân, nên hôm nay Tống Hoài Minh đặc biệt trở về trước, trong nhà rất lâu không nhộn nhịp như thế này, Liễu Ngọc Doanh không khỏi oán trách Tống Hoài Minh, rốt cuộc đã bao lâu không bế con trai rồi. Tống Hoài Minh nhớ ra gần đây chỉ chú tâm tới công việc, đã quên mất sự quan tâm đối với gia đình, bất giác cảm thấy có chút tội lỗi, hôm nay đương nhiên cần phải cố gắng thể hiện một chút, khi vợ và bảo mẫu đang chuẩn bị thức ăn, thi ông vào phòng khách chơi với Tiểu Khang Tân.
Liễu Ngọc Doanh nói vọng từ trong bếp ra: “Hoài Minh, sao mẹ lần này lại không đến?”
Tống Hoài Minh nói: “Mẹ gọi điện thoại nói chuyện của Yên Nhiên mẹ sớm đã đồng ý rồi, hai này nay đang ở nhà Tạ Quốc Trung, nói là đến tết sẽ cùng cả nhà Tạ Quốc Trung đến Đông Giang chúng ta đón tết.”
Liễu Ngọc Doanh vui vẻ nói: “Tốt quá rồi.”
Chuông cửa vang lên, Tống Hoài Minh đưa con cho bảo mẫu, đích thân ra mở cửa, Liễu Ngọc Doanh cũng ngừng tay bước ra.
Sở Yên Nhiên và Trương Dương cùng với vợ chồng Triệu Thiết Sinh xuất hiện trước cửa lớn, Trương đại quan nhân miệng ngọt như đường gọi chú Tống, dì Liễu.
Tống Hoài Minh mặt mày vui vẻ lên nghênh đón, bắt tay Triệu Thiết Sinh: “Anh chị Triệu mau vào bên trong ngồi.”
Triệu Thiết Sinh tuy đã từng một lần gặp Tống Hoài Minh, cũng có hiểu chút về sự bình dị thân thiết của Tống Hoài Minh, nhưng nghe nói bây giờ Tống Hoài Minh đã là bí thư tỉnh ủy, là quan cao nhất của tỉnh Bình Hải, cấp bậc người ta cao như vậy mà lại đối khách khí như thế với một công nhân bình thường như mình, Triệu Thiết Sinh thật sự có hơi sợ , nắm tay Tống Hoài Minh, ông có chút kích động, nói lời cũng không còn tự nhiên: “Tống… Tống tỉnh trưởng… không …. Không bí thư Tống, xin chào.”
Tống Hoài Minh cười nói: “Chào mọi người, mau, mau vào trong ngồi.” Ông ta không hề để tâm đến sự thất lễ của Triệu Thiết Sinh, dù sao đối với một người dân bình thường mà nói khi đối mặt với lãnh đạo khó tránh khỏi sẽ có chút lo lắng, tuy Tống Hoài Minh tự cho rằng mình không có ra vẻ quan, nhưng quan trường Trung Quốc từ cổ chí kim đã tích tụ lại căn bệnh này, đã làm cho dân chúng hình thành sự sợ hãi đối với quan viên, điểm này rất có thay đổi.
Tống Hoài Minh mời cả nhà Trương Dương vào phòng khách ngồi, Từ Lập Hoa chủ động đến bế Tiểu Khang Tân, liên tục khen đứa bé xinh đẹp lanh lợi, còn đưa ra món quà gặp mặt đã chuẩn bị từ trước, Tống Hoài Minh không hề từ chối, ông ta sợ bất kì sự từ chối nào cũng có thể làm tổn thương sợ tự tôn của vợ chồng Triệu Thiết Sinh, suy nghĩ của Tống Hoài Minh đúng là hoàn toàn chu đáo, Liễu Ngọc Doanh kêu bảo mẫu đưa Tiểu Khang Tân về phòng nghỉ, bà đích thân mang thức ăn lên, rồi mời cả nhà Trương Dương vào bàn.
Quan hệ giữa Sở Yên Nhiên và Liễu Ngọc Doanh cũng đã dung hòa rất nhiều, cô chủ động giúp đỡ mang thức ăn lên, bước vào trong bếp, Liễu Ngọc Doanh cười nói: “Yên Nhiên, ở đây không cần con, mau đi nói chuyện với bố mẹ Trương Dương đi.”
Sở Yên Nhiên nói: “Có ba con rồi, một mình dì sẽ bận lắm.”
Từ Lập Hoa nhìn Sở Yên Nhiên bận rộn, bà liền nói với Tống Hoài Minh: “bí thư Tống, Yên Nhiên thật là ngoan, đẹp cả người cả nết, hiểu biết lí lẽ, tôi thường nói với tam nhi nhà chúng tôi là chắc là do phúc khí tu được từ kiếp trước mới có thể làm cho Yên Nhiên để mắt tới nó.”
Tống Hoài Minh cười ha ha: “đại ca đại tẩu, thực ra ai mà lại không yêu con cái nhà mình chứ? Trong mắt chúng ta, khuyết điểm của con cái cũng chính là điểm đáng yêu khó mà nói ra.”
Triệu Thiết Sinh gật đầu.
Trương Dương mở bình rượu Mao Đài, rót rượu cho Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh nói: “rót cho cha con trước đi.” Tuy chỉ là một cử động rất nhỏ, nhưng đã thể hiện đầy đủ sự tôn trọng của Tống Hoài Minh với vợ chồng Triệu Thiết Sinh, Triệu Thiết Sinh bất giacs nhớ tới cha mẹ của Triệu Dũng, người mà ức hiếp người quá đáng, Tống Hoài Minh là bí thư tỉnh ủy mà người ta cũng không làm ra thế quan, đây chính là sự khác biệt.
Tống Hoài Minh bê chén rượu lên nói: “Anh, chị Triệu chào mừng anh chị đến Đông Giang làm khách, gần đây tôi bận rộn, cho nên hôm nay không đến ga đón anh chị được, thất lễ rồi, mong anh chị thông cảm.”
Triệu Thiết Sinh nói: “bí thư Tống, anh đừng khách sáo, đại sự Bình Hải nhiều như vậy đều phải do anh chăm lo, thời gian của anh là quý báu.” Triệu Thiết Sinh lúc này mới trấn tĩnh lại, nói lời cũng không bị lắp bắp nữa.
Tống Hoài Minh nói: “Đều là người trong nhà đừng khách sáo, anh Triệu, anh cứ gọi tôi là Hoài Minh.”
Cho dù cho Triệu Thiết Sinh mượn thêm một lá gan ông ấy cũng không dám gọi thẳng tên của bí thư tỉnh ủy, liền cười cười bê chén rượu lên nói: “bí thư Tống, hiệu trưởng Liễu, tôi kính hai vị.” Từ Lập Hoa cũng vội vã nâng chén rượu lên.
Tống Hoài Minh cười nói: “Phải là hai vợ chồng chúng tôi kính anh chị mới đúng”
Bọn họ uống hết chén rượu này, Trương Dương liền rót chén khác, Triệu Thiết Sinh ăn một miếng thức ăn, vốn muốn nói gì lại quên mất, Từ Lập Hoa nhẹ đẩy ông ấy một cái, Triệu Thiết Sinh là cha nuôi của Trương Dương, cũng là người làm chủ trong gia đình, hôm nay đến đây là vì chuyện cầu thân cho Trương Dương, Triệu Thiết Sinh lúc này mới nhớ ra mục đích của mình, ông lại bê chén rượu lên: “bí thư Tống, hiệu trưởng Liễu, lần này chúng tôi đến đây là muốn giúp tam nhi cầu thân với Yên Nhiên.”
Sở Yên Nhiên nghe thấy câu này liền xấu hổ cúi đầu xuống, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Trương đại quan nhân lại vui vẻ cười toác miệng ra.