Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Mẫn Nhi được chú ý là rất hiển nhiên, nhưng Trương Dương đi cùng Kim Mẫn Nhi cũng được mọi người chú ý, trong đó có người tới từ phía Trung Quốc, cũng có người đến từ phía Hàn Quốc, trong những người phía Hàn Quốc chú ý tới Trương Dương phải kể tới Phác Chính Nghĩa, từ lúc ban đầu Trương Dương gặp mặt Kim Mẫn Nhi, thằng ôn này đã tràn ngập oán độc nhìn Trương Dương, hận không thể xông lên đập cho mặt Trương Dương nát bấy. Là người thì sẽ có lòng đố kỵ, người Hàn Quốc ở phương diện này biểu hiện tựa hồ càng cường liệt hơn một chút.

Trương Dương căn bản không để Phác Chính Nghĩa vào mắt, thằng ôn này trước đây chính là bại tướng dưới tay hắn, căn bản không đáng để nhắc tới.

Nhận lời mời của phó chủ nhiệm ban chiêu thương Đông Giang Lương Hiểu Âu, phó thị trưởng thành phố Tĩnh Hải Vương Quảng Chính đi lên đài chủ tịch nói những lời hoan nghênh, Vương Quảng Chính cũng hiểu rất rõ vị trí của mình, chỉ nói vài câu rất đơn giản cho xong chuyện, vốn ý tứ của Lưu Hiểu Âu là để Trương Dương cũng đi lên nói vài câu.

Trương Dương cười nói: "Chuyện của ban chiêu thương Đông Giang các anh, tôi không chen vào làm phiền , hơn nữa tôi cứ lên bục phát biểu là không thể nào dứt được, không có nửa tiếng thì tôi không xuống đâu." Lương Hiểu Âu nghe đến đây vội vàng lắc đầu nói: "Vậy anh đừng lên nữa, đợi anh nói xong thì thức ăn nguội hết."

Kim Mẫn Nhi bật cười khúc khích.

Lương Hiểu Âu nói: "Hai người hình như rất thân nhau?"

Trương Dương nói: "Cô hình như cũng rất thân với tôi, nhưng chúng ta trước đây chưa từng gặp nhau."

Lương Hiểu Âu cười nói: "Anh bình thường sự chú ý đều tập trung lên người mỹ nữ, một nha đầu bình thường lẫn trong đám người thì không thấy được như tôi tất nhiên không thể lọt được vào mắt anh rồi."

Trương Dương cười nói: "Phó chủ nhiệm Lương hài hước thật!"

Lương Hiểu Âu nói: "Tôi nói thật mà!" Cô ta đứng dậy tiếp đón mọi người đi ăn cơm.

Cơm trưa được cử hành với hình thức tự phục vụ, Trương Dương và Kim Mẫn Nhi ngồi cùng nhau, Vương Quảng Chính và Lương Hiểu Âu cũng tới đây, điều mà Lương Hiểu Âu quan tâm là chuyện buổi chiều khảo sát thành thương mậu Hàn Quốc, dù sao hôm nay là cô ta dẫn đoàn khảo sát, muốn tất cả đều thuận lợi. Ít nhất cho tới bây giờ vẫn chưa xuất hiện sai sót gì.

Chuyện phía Tĩnh Hải đều là Vương Quảng Chính phụ trách, gã cười nói: "Chủ nhiệm Lương yên tâm đi, tất cả đều chuẩn bị tốt rồi."

Lương Hiểu Âu nói: "Nếu thành viên của đoàn thương Hàn Quốc hài lòng đối với lần khảo sát này, rất có thể sẽ đầu tư vào Tĩnh Hải."

Trương Dương cười nói: "Nếu đầu tư vào Tĩnh Hải, khu công nghiệp Hàn Quốc của Đông Giang các cô không phải là bị thả chim bồ câu ư?"

Lương Hiểu Âu cười cười nói: "Đều là một phần tử của Bình Hải, phân rõ như vậy làm gì? Đầu tư vào chỗ nào cũng đều là địa phương của Bình Hải mình." Không ngờ một nữ cán bộ trẻ tuổi lại có nhãn giới như vậy.

Trương Dương nói với Kim Mẫn Nhi: "Chuyến đi tới Cẩm Loa buổi sáng có hài lòng không?"

Kim Mẫn Nhi lắc lắc đầu nói: "Khí tức buôn bán quá nặng, trong tuyên truyền Cẩm Loam là một nơi khí tức nhân văn nồng hậu, là nơi thế ngoại đào nguyên trong trong thành thị, nhưng đi sau khi tới mới biết được, cái còn lại chỉ có khí tức buôn bán, khắp phố đều là hàng quán, khác xa sự tưởng tượng của tôi."

Trương Dương thở dài nói: "Gần đây du lịch trong nước đang nóng, chính phủ các nơi chỉ nhìn thấy du lịch có thể mang đến lợi ích buôn bán, bỏ qua duy hộ và xây dựng nhân văn, trong bất tri bất giác thần vận độc đáo của cảnh khu đã bị vứt bỏ."

Lương Hiểu Âu lại không cho rằng như vậy, cô ta nhẹ giọng nói: "Bất kỳ quốc gia nào đang phát triển đều sẽ gặp phải giai đoạn như vậy, Trung Quốc cũng không ngoại lệ."

Kim Mẫn Nhi cười cười, đứng dậy đi nói chuyện với bác mình.

Trương Dương nói: “chủ nhiệm Lương cụ thể đã an bài những gì?"

Lương Hiểu Âu nói: "Ăn cơm xong nghỉ ngơi trong chốc lát, đúng hai giờ sẽ xuất phát." Cô ta quay sang nói với Vương Quảng Chính: "Thị trưởng Vương, từ khách sạn đến thành thương mậu Hàn Quốc có xa lắm không?"

Vương Quảng Chính cười nói: "Không xa, đi mất không đến một tiếng."

Lương Hiểu Âu nói: "Kế hoạch là đang đi thăm thành thương mậu Hàn Quốc một tiếng, ba rưỡi chúng ta phải về Nam Tích, buổi tối ở Nam Tích còn có một yến hội chiêu đãi, chú tôi..." Nói tới đây cô ta ý thức được mình lỡ lời, vội vàng dừng nói chuyện, giả bộ thản nhiên như không uống nước.

Trương Dương lại nghe rất rõ ràng, yến hội chiêu đãi có liên quan gì tới chú cô ta? Trương đại quan nhân suy nghĩ một lát, liền thấy thân phận của Lương Hiểu Âu có chút kỳ quái, hắn ho khan một tiếng nói: "Chú cô là ai?"

Lương Hiểu Âu cúi mắt nói: "Lòng hiếu kỳ của anh thật sự là rất mạnh, Lương Thành Long là em họ của tôi, nói như vậy anh đã minh bạch chưa?"

Trương Dương nhíu mày: "Vẫn chưa minh bạch!" Thật ra hắn đã hiểu rõ, Lương Hiểu Âu ở trước mắt này chính là cháu gái của bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính, cha của cô ta và cha của Lương Thành Long và Lương Thiên Chính là anh em ruột, cha của Lương Hiểu Âu, Lương Thiên Tứ là lão đại trong ba anh em, Lương Thiên Chính là bé nhất, quan hệ chính là đơn giản như vậy. Lương Hiểu Âu tuy rằng là chị họ của Lương Thành Long, nhưng hai người tuổi tác chênh lệch không lớn, chỉ kém có ba tuổi, khác với Lương Thành Long là cô ta lựa chọn tòng chính, sau khi tốt nghiệp ngành tài chính đại học quốc tế Đông Giang được phân phối đến ủy ban ngoại thương Đông Giang, sau khi làm vài năm tới huyện Bảo Hòa đảm nhiệm chức phó cục trưởng cục tài chính. Cô ta có vị phó tỉnh trưởng, bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính này làm hậu đài, tốc độ lên chức tự nhiên không chậm, sau khi ở huyện Bảo Hòa làm hai năm liền thuận lý thành chương tiếp nhận vị trí cục trưởng, hai tháng trước lại được đề thăng, tới ban chiêu thương Đông Giang đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm.

Lộ tuyến lên chức của Lương Hiểu Âu tuy rằng không khúc đa biến bằng Trương đại quan nhân, nhưng tốc độ cũng không kém hắn chút nào, tiền cảnh chính trị cũng không thể hạn lượng, cô ta năm nay cũng chỉ ngoài hai mươi, thân là một cô gái mà có thể đạt tới vị trí trước mắt đã rất không dễ dàng rồi.

Lương Hiểu Âu nói: "Tôi là chị họ của Lương Thành Long, anh hiểu chưa?"

Trương Dương cười ha ha nói: "Nói cả nửa ngày thì ra là chị họ!"

Lương Hiểu Âu nói: "Dừng lại, tôi là chị họ của gã chứ không phải là chị họ của anh, anh đừng gọi bậy."

Vương Quảng Chính ở bên cạnh lắng nghe, trong lòng thầm cảm thán, người so với người khiến người ta ức chế, đừng thấy hai người này trẻ tuổi, nhưng cấp bậc của người ta đều cao hơn nữa so với mình, lăn lộn trên quan trường, không có hậu đài thì không được, mình hiện tại là phó ban, không biết làm tới bao giờ mới có thể bỏ được cái chữ phó này đây. Trương Dương hiện tại đã là chính ban rồi, gã cũng không biết vấn đề chính ban của Trương đại quan nhân đến bây giờ vẫn còn treo ở đó chưa quyết.

Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Lôi ngày hôm qua ăn đồ không sạch bị đau bụng, tối nay còn có thể tiếp tục chiến đấu ư?"

Lương Hiểu Âu cười nói: "Anh ta đi truyền dịch rồi, tôi nghĩ tối nay anh ta vẫn sẽ đến thôi."

Sức khỏe của Lôi Quốc Thao rất tốt, không có vấn đề gì, gã là nói dối Trương Dương, Lôi Quốc Thao lúc này đeo kính đen, mặc áo gió da dê màu đen, cổ áo dựng thẳng, tay kéo một chiếc valy màu lam đậm, đang đăng ký thủ tục ở sân bay Đông Giang, sau đó bay thẳng tới Vân Nam, rồi theo lộ tuyến đã an bài từ trước may thẳng tới Miến Điện, đến nơi đó tự nhiên sẽ người an bài tất cả cho gã , rời xa khỏi quốc gia này.

Từ sau khi mất hành lý trên tàu hỏa, Lôi Quốc Thao liền có một loại nguy cơ cảm mãnh liệt, tuy rằng trong đó cũng không có chứng cớ trọng yếu gì, nhưng gã vẫn cảm giác được mình bị theo dõi, tựa hồ lúc nào cũng có một đôi mắt đang nhìn mình.

Nếu không phải còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành, Lôi Quốc Thao đã sớm bỏ trốn rồi, nhưng chuyện gã đã đáp ứng phải làm cho xong, bằng không gã không thể lấy được thù lao mà mình muốn. Lôi Quốc Thao đang gồng mình sống trong lo lắng, thần kinh của gã không lúc nào là không ở trong trạng thái khẩn trương, cứ sống những ngày như thế này hắn sợ mình sẽ sụp đổ mất, may mắn là trong khoảng thời gian này cũng không có chuyện gì phát sinh, hắn thuận buồm xuôi gió sống tới hiện tại, hôm nay cuối cùng cũng đến lúc hắn nên đi, Lôi Quốc Thao nhìn đồng hồ đang nhích từng giây, trong lòng lại vẫn khẩn trương, gã biết muốn đạt được sự thoải mái chân chính, chỉ sợ phải đợi tới sau khi hắn bước trên đất Miến Điện mới được.

Khi Lôi Quốc Thao gửi hành lý, nhân viên công tác lại hỏi một câu: "Lôi Quốc Thao?"

Lôi Quốc Thao gật gật đầu, hắn có chút mất kiên nhẫn nói: "Trên chứng minh đã viết rõ ràng, anh không thể tự xem à?"

Thái độ của Nhân viên công tác vẫn rất tốt, mỉm cười nói: "Tiên sinh, có thể bỏ kính râm xuống không?"

Quốc Đào lúc này mới ý thức được ý thức được mình vẫn đeo kính râm, gã thật sự là quá khẩn trương rồi, Lôi Quốc Thao cười cười: "À, ngại quá, tôi bị viêm kết mạc, sợ ánh sáng!" Sau khi đưa ra một lý do, Lôi Quốc Thao bỏ kính râm xuống.

Nhân viên công tác không hề gây khó dễ cho gã, rất nhanh liền làm xong thủ tục gửi hàng cho gã. Lôi Quốc Thao lấy cuống vé xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi tới cửa hải quan, hắn thầm nhắc nhở mình nhất định phải bình tĩnh, không được biểu hiện ra điều gì khác thường. Hắn tiến từng bước về phía cửa hải quan, đối với hắn nơi đó có nghĩa là cánh cửa tự do. Gã bước vào cửa hải quan, khi tự cho rằng không có vấn đề gì, đang chuẩn bị bước vào bên trong thì nhân viên hải quan cản hắn lại: "Xin lỗi tiên sinh, xin theo tôi một chút!

Tim Lôi Quốc Thao cơ hồ nhảy lấy tới tận cuống họng, gã cố sức giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi có vấn đề gì à? Anh đừng làm mất thời gian lên máy bay của tôi."

"Tiên sinh, anh yên tâm, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu."

Lôi Quốc Thao nhìn nhìn chung quanh, hắn cắn cắn môi, vẫn đi theo nhân viên hải quan đi sang một bên, khi gã nhìn thấy cách đó không xa có hai cảnh sát sân bay cũng đi tới bên này, trong lòng trầm xuống, gã cố nhắc nhở bản thân mình rằng không sao đâu, nhưng ánh mắt của cảnh sát đó rõ ràng là nhìn vè phía mình, Lôi Quốc Thao bỗng nhiên hạ quyết tâm, quay người lại bỏ chạy về phía sau, trong lúc vội vàng đã đẩy ngã một cô gái ở bên cạnh xuống đất.

Hiện trường nhất thời trở nên hỗn loạn, hai cảnh sát sân bay nhìn thấy Lôi Quốc Thao bỏ chạy liền nhanh chân đuổi theo gã.



Lôi Quốc Thao lao tới thang cuốn tự động, trong lúc vội vàng không ngờ đi nhầm bên, gã đẩy nam tử ở trên thang cuốn ra, tóm lấy tay vịn, nhảy sang bên kia, sau đó bỏ chạy như điên xuống phía dưới. Lúc này trong lòng Lôi Quốc Thao chỉ có một một ý nghĩ, không thể để bị họ bắt được, nếu không thì mình tiêu đời rồi.

Lôi Quốc Thao cuối cùng thành công chạy trốn tới đại sảnh ở tầng một, khi đang guồng chân chạy như điên, một cô gái mặc áo đen từ bên cạnh xông ra, chân trái thò ra ngáng chân Lôi Quốc Thao một cái, Lôi Quốc Thao đang chạy như điên nhất thời mất thăng bằng, hắn lảo đảo rồi ngã xuống đất. Cô gái đó xông lên trước, dùng đầu gối đè lên thắt lưng của gã, túm lấy hai tay gã bẻ ra sau lưng, rút còng tay treo ở bên hông ra còng tay Lôi Quốc Thao lại, Lôi Quốc Thao hét to như phát điên: "Buông ra!" Gã vặn mình giống như dã thú căm tức nhìn cô gái đó, nhưng gã lập tức nhận ra cô gái vừa ra tay với hắn không ngờ là nữ lúc trước gặp trên tàu hỏa.

Chung Tú Tú cười cười với Lôi Quốc Thao: "Lôi tiên sinh, chớ đi gấp như vậy, còn có rất nhiều chuyện cần anh khai ra đấy."

Lúc này cảnh sát đã đi tới bên cạnh bọn họ.

Chung Tú Tú đứng lên, chỉ vào Quốc Đào: "Mang hắn đi!"

Quốc Đào bị đưa tới phòng bảo vệ sân bay, trừ Chung Tú Tú ra còn có một vị trung niên nhân vẻ mặt trầm ổn, người này chính là phó cục trưởng Quách Thành của cục bảy Quốc An.

Chung Tú Tú ngồi xuống đối diện Lôi Quốc Thao, cười nói: "Chủ nhiệm Lôi đi gấp như vậy, định đi đến đâu thế?"

Lôi Quốc Thao lúc này đã hoàn toàn trấn định lại, nhìn Chung Tú Tú nói: "Là tôi nhìn lầm rồi hay là thế đạo hiện tại đã thay đổi, nữ tặc cũng có thể làm cảnh sát ư?"

Chung Tú Tú lấy chứng minh thân phận của ra bản thân ra cho Lôi Quốc Thao xem: "Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải là cảnh sát, tôi là người của Quốc An!"

Sau khi Biết thân phận Chung Tú Tú, sắc mặt Lôi Quốc Thao có chút thay đổi, gã dự cảm không sai, quả nhiên trước đây rất lâu đã có người theo dõi mình, gã cúi đầu xuống lặng yên nghĩ đối sách.

Chung Tú Tú nói: "Đi Vân Nam à, nơi đó cách Đông Nam Á rất gần, anh đây là chuẩn bị đi du lịch à? Hay là chuẩn bị lén lút vượt biên?"

Lôi Quốc Thao nói: "Đi công tác!"

Chung Tú Tú nói: "Công việc của anh hẳn là cùng đi với đoàn thương mậu Hàn Quốc tới Nam Tích cơ mà, à, tôi nói sai rồi, anh không phải bị bệnh sao? Hiện tại nên ở bệnh viện truyền dịch mới đúng chứ!"

Lôi Quốc Thao ngẩng đầu nhìn Chung Tú Tú: "Tôi phạm vào tội gì?"

Chung Tú Tú nói: "Chúng tôi là người của Quốc An, có thể khiến chúng tôi chú ý tới anh, là vì anh gây hại tới sự an toàn của quốc gia, bán đứng lợi ích quốc gia."

"Dục gia chi tội hà hoạn vô từ từ, cô có chứng cớ gì?"

Chung Tú Tú nói: "Lôi Quốc Thao, anh đã từng nghe câu có tật giật mình chưa? Anh chẳng lẽ không nghĩ rằng trong cái túi mà anh đánh mất có bao nhiêu chứng cứ à?"

Quốc Đào hỏi ngược lại: "Cô đã cho rằng nắm giữ được chứng cớ của tôi, vì sao không còn bắt tôi sớm? Việc gì phải chờ tới bây giờ?"

Chung Tú Tú nói: "Thả dây câu dài câu cá lớn, chúng tôi chẳng những muốn bắt anh, mà con phải bắt được tên gián điệp ngoại quốc liên hệ với anh nữa."

Lôi Quốc Thao mỉm cười: "Cô cho rằng là đang bắt gián điệp à, tôi làm sao mà biết được?"

Đôi mắt đẹp của Chung Tú Tú nghiêm lại: "Lôi Quốc Thao, anh tốt nhất hãy thành thật một chút, nếu không có chứng cớ xác thực, chúng tôi căn bản sẽ không bắt anh, anh muốn chạy ư? Có phải sứ mệnh của anh hoàn thành rồi hay không? Anh thành thật khai ra đi, tranh thủ cơ hội lập công giảm nhẹ tội."

Lôi Quốc Thao dựa ra sau, gã thấp giọng nói: "Tôi còn có cơ hội lập công giảm nhẹ tôi ư? Cô tưởng tôi là đứa nhỏ ba tuổi à?"

Chung Tú Tú nói: "Anh không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho người thân chứ, cha mẹ của anh đều là lão thành cách mạng, nếu để làm cho bọn họ biết con mình phản bội quốc gia thì sẽ nghĩ như thế nào? Anh còn có một đứa con sáu tuổi. Anh không hy vọng nó sau khi lớn lên sẽ phải lấy làm hổ thẹn vì anh chứ?"

Lôi Quốc Thao nói: "Tín ngưỡng của tôi và cha mẹ bất đồng, trên đời này con bất hiếu nhiều rồi, thêm tôi nữa cũng chẳng sao, tôi và vợ đã ly hôn được bốn năm, trong bốn năm nay tôi cũng không gặp con lần nào, tôi thậm chí còn không biết nó hiện tại trông như thế nào nữa."

Chung Tú Tú nói: "Nhưng anh là cha của nó, đây là một chuyện không thể chối cãi."

Quách Thành tức giận nói: "Anh là một đảng viên, một cán bộ được đảng và quốc gia giáo dục bồi dưỡng nhiều năm, sao có thể làm ra loại chuyện phản bội quốc gia, phản bội dân tộc này được."

Lôi Quốc Thao lạnh lùng cười nói: "Đừng nhắc tới nguyên tắc đảng tính với tôi, đừng nhắc tới yêu nước với tôi, từng có một đoạn thời gian, tôi so với anh còn yêu nước hơn, tôi so với anh càng có nguyên tắc đảng tính hơn, nhưng tôi được gì chứ? Tôi không thỏa mãn được dục vọng vật chất của vợ tôi, cô ta phản bội tôi, mang theo con của tôi đi, rời khỏi cái nơi gọi là đất nước của cách mạng này, cùng người khác bắt đầu một cuộc sống mới, anh có hiểu được điều này đau đớn đến thế nào không?"

Quách Thành nói: "Bởi vì biến cố trong cuộc sống mà thay đổi tín ngưỡng của mình, tôi cảm thấy bi ai thay cho anh."

Quốc Đào thở dài nói: "Không gì buồn hơn trái tin tan nát. Tim tôi sớm đã chết rồi, tôi không thương xót cho bản thân mình thì anh việc gì phải quan tâm?"

Chung Tú Tú nói: "Anh vì sao phải đột nhiên chuẩn bị bỏ chạy? Điều này có liên quan gì tới đoàn thương mậu Hàn Quốc hay không?"

Lôi Quốc Thao nói: "Cô đừng hỏi tôi, không phải là các cô đã nắm được toàn bộ chứng cớ phạm tội của tôi rồi sao? Vậy khởi tố tôi đi, định tội cho tôi đi, đã rơi vào tay các người rồi, tôi mặc cho số phận thôi."

Chung Tú Tú nói: "Lôi Quốc Thao, đừng quên anh là người Trung Quốc, vô luận anh làm gì chuyện xấu làm gì đều không thể làm nguy hại tới dân tộc, quốc gia của mình được."

Lôi Quốc Thao nhắm mắt lại không nói câu nào nữa.

Chung Tú Tú tức giận nói: "Anh thành thật khai ra đi, rốt cuộc anh đã làm?"

Lôi Quốc Thao nói: "Các ngươi nếu có thể bắt được tôi, nhất định có thể tìm được bí mật này."

..

Trương Dương nhận được điện thoại của Chung Tú Tú rất đột nhiên, hắn vừa mới bước vào thành thương mậu Hàn Quốc ồn ào náo động. Thành Thương mậu đã chuẩn bị rất đầy đủ từ trước, hiện trường chiêng trống vang trời, Vương Quảng Chính đã dặn dò bảo phía thành thương mậu làm tốt công tác tiếp đãi, nhưng bên trên động miệng còn bên dưới chạy gẫy cả chân, lãnh đạo thành thương mậu chấp hành có chút quá phô trương, trận trượng ở hiện trường rất lớn, khiến người ta vừa nhìn đã biết là phía thành thương mậu đã chuẩn bị tỉ mỉ.

Trương Dương có chút bất đắc dĩ, thở dài nói với Kim Mẫn Nhi ở bên cạnh: "Thật không biết các cô vì sao cứ đòi tới đây tham quan? Chỉ là một cái chợ thương phẩm nhỏ mà thôi." Ở trước mặt Kim Mẫn Nhi Trương Dương không cần phải nói những lời xã giao làm gì.

Kim Mẫn Nhi nói: "Không phải phía chủ sự an bài ư?"

Trương Dương hơi ngẩn ra, vào lúc này Chung Tú Tú gọi điện thoại tới, hiện trường thật sự rất ồn ào. Hắn đi đến nơi yên lặng mới bắt máy: "Alo!"

"Trương Dương à, tôi là Chung Tú Tú đây!"

Trương đại quan nhân lập tức nghĩ tới nữ Quốc An giả mạo nữ tặc kia, hắn giả bộ không nghĩ ra: "Ai cơ?"

Ngữ khí của Chung Tú Tú khá vội vàng: "Anh đừng có giả vờ, Lôi Quốc Thao đã bị chúng tôi bắt rồi!"

"Gì cơ?" Trương Dương ngây ra.

Chung Tú Tú nói: "Hắn muốn ngồi máy bay tới Vân Nam trước. Sau đó từ Vân Nam lén lút vượt biên qua Đông Nam Á."



Trương đại quan nhân trong đầu nhất thời xuất hiện bốn chữ - sợ tội bỏ chạy, con mẹ nó, Lôi Quốc Thao à Lôi Quốc Thao. Thằng chó mày ẩn giấu đủ sâu đấy. Tối hôm qua còn nâng cốc nói cười, hôm nay liền sợ tội bỏ chạy, tiếp cận ông mày là để giúp mày yểm hộ à. Trương đại quan nhân có một loại cảm giác bị người ta lừa bịp, nếu hiện tại Lôi Quốc Thao xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn kiểu gì cũng cho thằng ôn này hai cái tát.

Chung Tú Tú nói: "Chúng tôi ở sân bay Đông Giang bắt được gã, hiện tại đang thẩm vấn, tôi hoài nghi gã vừa mới bày ra âm mưu gì đó, nhưng miệng gã rất kín, hỏi kiểu gì cũng không chịu nói."

Trong lòng Trương Dương bắt đầu thấy không ổn, Lôi Quốc Thao thông đồng gián điệp nước ngoài là điều không còn gì phải nghi ngờ, nếu gã có âm mưu gì thì tám chín phần mười là có liên quan tới đoàn thương mậu Hàn Quốc lần này?

Gã nói với mình rằng đoàn thương mậu muốn tới đây tham quan, nhưng Kim Mẫn Nhi vừa mới nói rằng, rõ ràng nhật trình mà gã an bài trước sau bất nhất nhất, còn đặc biệt giả bệnh bảo mình tới Tĩnh Hải, chẳng lẽ gã thật sự bày ra đại âm mưu gì ư, sẽ đối gây bất lợi cho đoàn thương mậu mà thật sự còn muốn kéo mình vào ư. Con mẹ nó! Lão tử không đắc tội với mày mà! Trương Dương nói: "Các cô hỏi mau đi, nếu không được thì dùng chúng đại hình với gã đi, nhất định phải bắt gã nói ra hắn dùng."

Chung Tú Tú nói: "Anh chú ý hiện trường một chút đi, kiểm tra xe xem thế nào, mau chóng dẫn người của đoàn thương mậu Hàn Quốc rời khỏi đó."

Trương Dương xoay người nhìn lại, hành thương mậu Hàn Quốc người đông nghìn nghịt, người của đoàn thương mậu đã đi vào đó. Hắn thấp giọng nói: "Tôi hình như nhớ rõ có loại thuốc, sau khi uống vào thì sẽ nói thật mà." Cái này là Trương đại quan nhân xem được trên phim, tình tiết hình như là có một nam tử sau khi bị đả châm, lời gì cũng nói ra hết, đác tiếc là hắn không có ở hiện trường, nếu Trương đại quan nhân ở trước mặt Lôi Quốc Thao, nhất định có thể khiến thằng ôn này khai ra tất cả.

Chung Tú Tú nói: "Phản ứng dược vật cần một quá trình. Có tin tức tôi sẽ ngay lập tức thông tri cho anh." Xem ra Quốc An người ta đã nghĩ ra trước Trương Dương rồi.

Trương Dương gác điện thoại, vội vàng chạy về phía chiếc xe khách, hắn gọi cả hai lái xe cùng nhau kiểm tra rồi một lượt xe từ trong ra ngoài, không hề phát hiện ra điều gì dị thường, lái xe nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn, Không khỏi tò mò hỏi: "Chủ nhiệm Trương, anh kiểm tra gì vậy? Hoài nghi trong xe có bom à?"

Trương Dương trừng mắt nhìn lườm hắn một cái, còn không phải à, hắn chính là hoài nghi trong xe có bom, hai ngày trước có xem bộ phim tên là gì ý nhỉ? Hình như là sinh tử thời tốc. Bên trong chính là có một quả bom rồi bắt cóc tất cả hành khách.

Trương Dương xác định trong xe khách không có gì lạ thường mới bước về phía thành thương mậu Hàn Quốc, hiện tại chỉ đành khuyên đám người Hàn Quốc đó mau mau rời khỏi đây mới được. Nếu thật sự gặp phiền phức gì, vậy thì chính là ảnh hưởng quốc tế rồi. Đến lúc đó đừng nói là hắn. Toàn bộ lãnh đạo của thành phố Nam Tích đều mất mặt. Chiêu này của Lôi Quốc Thao độc thật, không làm việc ở Đông Giang mà kéo chuyện này tới Nam Tích, còn kéo cả mình vào. Trương Dương mắng thầm, Lôi Quốc Thao à Lôi Quốc Thao, tao đ*t cả mười tám đời tổ tông nhà mày!

Chung Tú Tú sau đó không lâu lại gọi điện thoại tới, giọng nói của chúng tôi vô cùng khẩn trương: "Trương Dương, trong thành thương mậu Hàn Quốc khả năng có bom đấy!"

"Gì cơ?" Trương đại quan nhân nghe thấy tin này suýt nữa thì ngất xỉu." Con mẹ nó, đúng là sợ thứ gì thì thứ đó tới.

Chung Tú Tú nói: "Quốc Đào và đảng cách mạng Hàn Quốc cấu kết với nhau, muốn phá hoại quan hệ Trung-Hàn, cho nên muốn lợi dụng sự kiện nổ bom để chế tạo sự tình, hắn vừa rồi đã khai ra vậy."

Trương Dương nói: "Tôi lập tức sơ tán mọi người!"

Chung Tú Tú nói: "Tôi đã phái chuyên gia phá bom ngồi phi cơ trực thăng tới hiện trường rồi, anh nhất định phải chú ý, đừng chế tạo hoảng loạn, tận lực khuyên người ở bên trong rời khỏi đó."

Trương Dương nói: "Tôi hiểu rồi!”

Các đại biểu của Hàn Quốc đang đi thăm hiện trường. Trương đại quan nhân không dám nói ra tình hình thực tế, sợ chuyện này sẽ tạo thành hiện trường hoảng loạn, nếu một khi để dân chúng ở hiện trường biết tình trạng thật, thế tất sẽ tạo thành khủng hoảng, cảm xúc khủng hoảng một khi lan tràn ra, tình huống sẽ vô cùng xấu.

Trương Dương đầu tiên tìm tới phó thị trưởng Tĩnh Hải Vương Quảng Chính, thì thầm vài câu với gã, Vương Quảng Chính sau khi nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, gã và Trương Dương cùng nhau đi sang một bên, nói khẽ: "Anh nói cái gì cơ?"

Trương Dương thấp giọng nói: "Ở đây có thể có bom đấy!"

"Bom..."

Trương Dương kịp thời bịt miệng gã lại, lôi Vương Quảng Chính sang một bên, nói: "Chuyện này không thể để lộ ra được, nếu để mọi người biết nhất định xong đời đấy!"

"Làm sao bây giờ?” Vương Quảng Chính không có chủ ý gì, nếu hiện trường thật sự bom, với hắn mà nói chẳng những có nghĩa là sinh mệnh bị uy hiếp, hơn nữa sĩ đồ của gã có thể cũng tiêu tùng luôn theo tiếng nổ bom.

Trương Dương nhìn nhìn bình chữa cháy ở bên cạnh, nói khẽ: "Cứ nói là một kho hàng bị cháy, để đảm bảo cho an toàn tài sản và sinh mạng, phải lập tức rời khỏi hiện trường, thuận tiện thể hiện năng lực sơ tán khẩn cấp và phòng cháy của chúng ta với khách nhân Hàn Quốc."

Vương Quảng Chính nói: "Thế cũng được à?"

Trương Dương nói: "Không thế thì làm sao bây giờ? Chỉ có thể như vậy thôi, mau đi, muộn là không kịp đâu."

Hắn một quyền đám vỡ tủ phòng cháy, ấn còi báo động có cháy, khiến Trương Dương bất ngờ là không ngờ không có bất kỳ phản ứng nào, Trương đại quan nhân trong lòng tức giận vô cùng, một tòa thành thương mậu Hàn Quốc lớn như vậy, trang bị báo cháy không ngờ lại không dùng được, đợi sau khi chấm dứt chuyện này, nhất định phải truy cứu trách nhiệm của nhân viên tương quan.

Trương Dương thông tri cho Lương Hiểu Âu, hắn không nói tình huống thật Lương Hiểu Âu, chỉ nói là muốn diễn phòng cháy, mỗi tuần đều vậy.

Kim Mẫn Nhi đứng nghe ở bên cạnh, tuy rằng Trương Dương nói nghe rất nhẹ nhàng nhưng cô ta vẫn cảm giác được chuyện này không đơn giản như vậy. Cô ta nhỏ giọng nói: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trương Dương nói: "Cô không cần phải quan tâm, chỉ cần khuyên người bên cô rời khỏi đây là được."

Kim Mẫn Nhi gật gật đầu, cô ta biết Trương Dương là người của Quốc An, xem ra có tám chín phần mười lại gặp phải sự kiện khủng bố rồi, Kim Mẫn Nhi và Lương Hiểu Âu đi vào bên trong đoàn đại biểu Hàn Quốc, khuyên bọn họ đi ngay.

Đồng thời vào lúc này, Vương Quảng Chính đã thông tri cho phía thương mậu Hàn Quốc, lãnh đạo của thành thương mậu nghe nói muốn sơ tán mọi người, trong lòng có chút không tình nguyện, y không biết đã xảy ra chuyện gì, hiện trường có nhiều người như vậy, nếu sơ tán trong thời gian ngắn, khẳng định sẽ tạo thành tổn thất cực lớn, ảnh hưởng quần chúng cũng không tốt, y than thở: "Thị trưởng Vương. Không được đâu, vì sao phải sơ tán, rõ ràng kho hàng không cháy, chúng ta vì sao phải nói dối."

Trương đại quan nhân phát hỏa rồi, giờ là lúc nào rồi mà thằng ôn này còn ở đây lằng nhà lằng nhằng, Trương Dương tức giận nói: "Ít nói nhảm thôi, lãnh đạo bảo anh làm gì thì anh lập tức phục tùng. Phòng thông báo ở đâu."

Tên đó chỉ vào góc tây bắc tầng ba.

Trương Dương chẳng buồn giải thích với y, đã chạy nhanh lên trước, đẩy cửa phòng thong báo ra, một cô nhân viên bên trong đang nghe nhạc cắn hạt dưa, rất là nhàn nhã. Nhìn thấy Trương Dương tiến vào, có chút tức giận bỏ tai nghe ra, chỉ vào mũi hắn nói: "Đây là nơi nào chứ, anh có thể tự tiện vào ư?"

Trương Dương chẳng buồn nói nhiều với chúng tôi: "Lập tức báo tin nói kho hàng cháy, bảo mọi người đừng kích động, dựa theo trình tự bắt đầu sơ tán."

Trương Dương còn chưa nói xong, nhân viên đó đã sợ hét toáng lên lên một tiếng, xoay người bỏ chạy ra bên ngoài, nghe thấy cháy, cô ta bỏ chạy trước.

Trương Dương hết cách, nói vào microphone: "Chào mọi người, tôi là khoa trưởng ban bảo vệ thành thương mậu Hàn Quốc, bởi vì kho hàng số một cháy, để đảm bảo cho sự an toàn của tài sản và tính mạng, xin mọi người lập tức sơ tán, thế lửa cũng không lớn, ở trong phạm vi mà chúng tôi có thể khống chế được, xin mọi người đừng kích động, dựa theo trình tự rời khỏi các cửa hàng, đừng tự mình tạo thành kinh hoàng, xin nhắc lại, mời mọi người sơ tán theo trật tự, đừng kích động. Khẩn cấp rời khỏi các cửa hàng."

Vương Quảng Chính và mấy người phụ trách của thành thương mậu đã cầm microphone bắt đầu tiến hành phổ biến, chỉ huy người ở hiện trường rút đi.

Tình tự hoảng sợ bắt đầu lan đi trong thành thương mậu, bầu không khí nặng nề tới cực điểm, nhưng không có ai hét lên sợ hãi, không ai gào khóc, mọi người bắt đầu rút lui có trật tự, Lương Hiểu Âu dẫn đoàn thương mậu Hàn Quốc từ cầu thang ở sườn tây rút đi.


Kim Mẫn Nhi đỡ Kim Thượng Nguyên, Kim Thượng Nguyên đối với chuyện đột nhiên phát sinh hỏa hoạn cực kỳ bất mãn, thấp giọng nói: "Sao lại thế này? Không có tiếng báo cháy mà? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"


Phác Chính Nghĩa ở bên cạnh đầy khinh thường: "Thế mà tự xưng là một Trung Quốc an toàn yên bình!"


Kim Mẫn Nhi nghe thấy tiếng của Trương Dương trên loa, chúng tôi thỉnh thoảng lại quay đầu lại, Trương Dương vẫn ở đó không ngừng phổ biến tình hình, trong lòng chúng tôi bỗng trở nên bồn chồn, chúng tôi biết rõ ràng, đó là bởi vì mình lo lắng cho Trương Dương.


Trương Dương từ cửa sổ nhìn thấy mọi người đang từ từ rút khỏi hiện trường, điều hắn cảm thấy vui mừng là cho đến hiện tại vẫn chưa xuất hiện bất kỳ sự hoảng loạn nào, hắn hy vọng chuyện hôm nay chỉ là một một hồi sợ bóng sợ gió, tốt nhất là một hồi sợ bóng sợ gió, hiện trường có mấy nghìn người, nếu thật sự có bom, như vậy hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.


Kim Mẫn Nhi bỗng nhiên xoay người chạy lên lầu, nhưng lại bị Kim Thượng Nguyên tóm lấy tay, đôi lông mày rậm của y nhíu lại, ra sức lắc lắc đầu, ý bảo Kim Mẫn Nhi đừng vào, Kim Mẫn Nhi nói: "Cháu muốn đi!"


Kim Thượng Nguyên nói: "Rời khỏi nơi này đi, hắn có năng lực tự rời khỏi!"


Đúng vào lúc này, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nổ đinh tai nhức óc, cửa lớn ở sườn đông ngập trong khói, sau khi khói dày tan đi, nghe thấy một tiếng hét thê lượng, cơ hồ đồng thời toàn bộ đèn trong thành thương mậu tắt ngóm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK