Trương Dương nói: Xem ra chúng ta không nên chọn ngồi ở đại sảnh!
Văn Hạo Nam đối với Trương Dương là muốn tránh mặt, nhưng Chu Hưng Quốc và Tiết Vĩ Đồng đều ở đây, hắn không thể giả vờ làm như không thấy được, Văn Hạo Nam do dự một chút, sau đó vẫn chủ động đi tới.
Chu Hưng Quốc mỉm cười đứng dậy: Tôi vừa rồi còn đang nghĩ, liệu có được gặp Hạo Nam không, không ngờ thật sự bị tôi bắt gặp rồi.
Tiết Vĩ Đồng cười chào: Anh Hạo Nam. Văn Hạo Nam tuy rằng không phải trong giới của bọn họ, nhưng bọn họ cũng biết nhau.
Trương Dương cũng tươi cười nói: Anh Hạo Nam!
Văn Hạo Nam bắt tay với Chu Hưng Quốc, cười cười với Tiết Vĩ Đồng, mà căn bản không quan tâm tới Trương Dương. Trương đại quan nhân rõ ràng bị hắn phớt lờ, Trương Dương cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với thái độ của Văn Hạo Nam, hắn cười cười không nói gì.
Tiết Vĩ Đồng lại có chút không nhìn nổi: Anh Hạo Nam, nghe nói anh gần đây thăng chức, trở thành cục trưởng công an thành phố Nam Tích, làm quan lớn rồi chẳng nhẽ quên hết cả em trai em gái rồi ư?
Văn Hạo Nam nói: Tôi sao có thể quên Tiết gia được, cô là nổi khắp kinh thành cơ mà, có điều kết giao bằng hữu cũng phải cẩn thận, trăm ngàn lần đừng để người khác mê hoặc.
Trương Dương biết hắn đang nói móc mình, vẫn chỉ coi như không nghe thấy.
Tiết Vĩ Đồng nói: Tôi lớn như vậy rồi, vẫn có thể nhìn rõ con người ta, không nhọc Văn cục phải dạy dỗ. Trong giọng nói đã lộ ra vẻ bất mãn.
Văn Hạo Nam biết quan hệ giữa ba người bọn họ, cười nói: Tôi muộn rồi, lần sau gặp lại nói chuyện nhé. Hắn vội vàng bước đi.
Tiết Vĩ Đồng tức giận nói: Thái độ gì thế! Chú Văn sao lại sinh ra một đứa con trai lòng dạ hẹp hòi như vậy nhỉ.
Chu Hưng Quốc ho khan một tiếng, không nói gì, tuy rằng hắn cũng nhìn thấy Văn Hạo Nam ghẻ lạnh đối với Trương Dương, nhưng hắn cho rằng chuyện này coi như không thấy là tốt nhất, nói ra càng khiến Trương Dương xấu hổ.
Trương Dương nói: Vĩ Đồng à, em tức giận cái gì, hắn là có ý kiến với anh chứ có phải là với em đâu, nào, uống rượu đi, đừng để việc nhỏ này làm hỏng tâm tình.
Chu Hưng Quốc nói: Nhắc tới chuyện này, tôi cho rằng cậu nên nói chuyện với Văn phu nhân, cho dù hai người không thể trở thành bằng hữu thì cũng đừng để đến mức biến thành kẻ địch!
Trương Dương nói: Để sau hẵng nói, người ta không quan tâm tới tôi, tôi cũng không thể cứ mặt dày mà tới được. Bởi vì chuyện gặp Văn Hạo Nam, tâm tình của Trương đại quan nhân ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, uống thêm mấy chén thì Kì Sơn gọi điện thoại tới, nói có chuyện gấp tìm hắn, Trương Dương hỏi hắn có chuyện gì thì Kì Sơn cũng không chịu nói, chỉ bảo hắn lập tức chạy về khách sạn Tuệ Nguyên.
Sau khi Trương Dương đi, Tiết Vĩ Đồng nói: Gần đây Tam ca có phải gặp rất nhiều phiền toái hay không?
Chu Hưng Quốc nói: Quan trường chính là như vậy, chìm chìm nổi nổi là rất bình thường, hắn Quan trường với Yên Nhiên, bí thư Tống tất nhiên sẽ không chiếu cố hắn như trước đây nữa.
Tiết Vĩ Đồng nói: Anh anh không phải là tỉnh trưởng ư? Chiếu cố cho anh ấy chút là được.
Chu Hưng Quốc cười nói: Chuyện gì cũng dễ dàng như em nói thì tốt quá. Hắn buông chén rượu rồi nói: Trước mắt dối với hắn mà nói, lựa chọn rời khỏi là thực tế nhất.
Tiết Vĩ Đồng nói: Tới kinh thành cũng không tồi, thay đổi hoàn cảnh, ở đây bị khinh thường quá.
Chu Hưng Quốc nói: Em sai rồi, đến kinh thành thì càng phải cầng cắm đuôi mà làm người.
Kì Sơn vội vã gọi Trương Dương về quả thực có việc, trong phòng Trương Dương phát hiện một cái đầu chó, nhân viên phục vụ khi dọn dẹp phòng thì thấy dưới chăn đầy máu, cho nên sợ quá bất tỉnh.
Kì Sơn sau khi biết được chuyện này thì cũng không lập tức báo cảnh sát báo cảnh sát mà là ngay lập tức thông tri cho Trương Dương, chỉ là trong điện thoại Kì Sơn không nói rõ là chuyện gì.
Phòng Trương Dương vẫn giữ nguyên hiện trạng, một cái đầu chó ở trên dưới, dưới đệm là một vũng máu.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt Trương đại quan nhân cũng lắp bắp kinh hãi: Sao lại thế này?
Kì Sơn nói: Có người đút đầu chó vào trong chăn của anh, nhân viên phục vụ cũng bị dọa cho sợ ngất, tôi vốn định báo cảnh sát, nhưng cân nhắc một chút thì chuyện này để anh quyết định xử lý là tốt nhất.
Trương Dương đi tới, nhìn nhìn cái đầu chó, là bị chặt đứt từ phần cổ, trông rất gọn gàng, rõ ràng là bị một đao chém rụng. Trương đại quan nhân chỉ từ vết đao cũng đã nhìn ra, người giết chết con chó này là cao thủ dùng đao.
Trương Dương nói: Hình như người người thông qua phương thức này để đe dọa tôi!
Kì Sơn nói: Xem ra anh đã đắc tội với không ít người.
Trương Dương nói: Biện pháp an phòng của khách sạn anh xem ra không được tốt lắm, Trương Dương để người ta đút cả đầu chó vào giường tôi.
Kì Sơn nói: Biện pháp an phòng của Tuệ Nguyên là có số má ở Đông Giang đấy, vừa rồi tôi đã cho người điều băng ghi hình, không hề phát hiện có người lẻn vào, hơn nữa từ sau khi anh ra ngoài thì vẫn không hề có bất kỳ nhân viên phục vụ nào tiến vào trong phòng anh, người phụ trách các phòng cũng không có chỗ nào đáng nghi.
Trương Dương đi đến phía trước cửa sổ rồi nhìn nhìn.
Kì Sơn nói: Tôi vừa rồi đã bảo bộ bảo an kiểm tra chung quanh một phen rồi. Chắc là từ cửa sổ mà vào.
Trương Dương ngồi xuống sô pha ở cạnh cửa sổ, nhìn cái đầu chó tới ngơ ngác xuất thần.
Kì Sơn nói: Muốn báo cảnh sát hay không?
Trương Dương lắc đầu: Thôi, báo thì cũng sẽ ảnh hưởng tới sinh ý của Tuệ Nguyên các anh, bỏ đi. Trương đại quan nhân cân nhắc chuyện rất chu đáo, Kì Sơn sở dĩ áp chế tới bây giờ không quyết định báo cảnh sát, không chỉ xuất phát từ sự tôn trọng đối với mình, còn bởi vì hắn cân nhắc tới chuyện này nếu lộ ra có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Tuệ Nguyên.
Kì Sơn gật đầu cảm kích. Hắn nói khẽ: Tôi thấy chuyện này chắc là đe dọa rồi, có muốn hăm dọa anh. Anh nghĩ lại cẩn thận đi, rốt cuộc đã đắc tội với ai?
Trương đại quan nhân nghĩ thầm tôi đắc tội với nhiều người lắm. Cổ kim nội ngoại người nào đều có, nói với anh thì chỉ sợ dọa cho anh sợ vãi tè. Hắn cười nói: Người làm chuyện này cũng hạng nhát gan thôi, nếu hắn thực sự muốn tìm tôi thì cứ trực tiếp mà tới, giấu đầu hở đuôi thì chỉ là hạng chẳng ra gì.
Kì Sơn nói: Phải lấy cẩn thận làm đầu.
Trương Dương nói: Cho người dọn phòng hộ tôi.
Kì Sơn nói: Tôi sai người đổi phòng cho anh nhé.
Trương Dương lắc đầu: Không cần, dọn dẹp sạch là được rồi, đổi đi đổi lại phiền lắm.