Đến mười một giờ sáng, Thường Tụng cùng mọi người đến thị ủy Nam Tích, mở cuộc hội đàm cùng với bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Từ Quang Nhiên đã đợi ở đó từ lâu.
Thật ra Từ Quang Nhiên và Thường Tụng trong lòng đều hiểu, chẳng còn gì có thể nói chuyện về vấn đề cảng nước sâu nữa rồi, phó tổng giám đốc Văn đề nghị, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương đứng ra làm chủ, dù là trong lòng Từ Quang Nhiên không đồng ý đến đâu, thì việc hai bên hợp tác khai phá cảng nước sâu đã trở thành sự thật, y không thể kháng cự, và cũng không dám kháng cự.
Trong lúc Cung Kỳ Vĩ đến Nam Tích đề ra hạng mục hợp tác cảng nước sâu, Thường Tụng đã rất vui vẻ tán thành chuyện này, việc kiến thiết cảng nước sâu nhất định sẽ có tác dụng lớn với nền kinh tế những vùng lân cận, Thường Tụng không hề nghĩ đến việc thành tích, với tuổi của y, làm xong nhiệm kỳ này, về cơ bản đã không thể tiến thêm được nữa rồi, Thường Tụng rất xem nhẹ việc thành tích, y muốn làm một chút việc gì đó thật sự cho Lam Sơn, trong lúc ông ta tại nhiệm, làm Lam Sơn có thể đạt được bước phát triển nhanh chóng, nhưng Thường Tụng cũng hiểu rằng, nếu như Lam Sơn tham dự vào việc xây dựng khai phá cảng nước sâu, không thể tránh khỏi việc phải phân thành tích với Từ Quang Nhiên, điều này cũng là điều không thể nào làm khác được.
Thường Tụng và Từ Quang Nhiên từ trước đến giờ đều có mối quan hệ tốt với nhau, nếu không thì lúc đầu Thường Tụng cũng không giới thiệu Trương Dương cho y, bảo Trương Dương chữa lành bệnh phong thấp cho y, nhưng những người trong đảng cộng sản luôn phân biệt rất rõ ràng giữa quan hệ giêng và thành tích chính trị.
Từ Quang Nhiên bắt tay rất nhiệt tình với Thường Tụng, y mỉm cười nói: “Hoan nghênh bí thư thường ủy cùng đến chỉ đao công việc ở Nam Tích.”
Thường Tụng cười nói: “Nam Tích là anh cả rồi, Lam Sơn chúng tôi là em nhỏ, lần này chúng tôi đến là để học tập noi gương thôi, chứ không dám làm công tác chỉ đạo gì đâu.”
Tất cả mọi người đều cười ồ lên, hai thành phố ở rất gần nhau, lãnh đạo hai nơi cũng thường qua lại, nên đều quen nhau cả.
Từ Quang Nhiên nói: “Nhưng nói đến tuổi tác, thì anh mới là anh cả của tôi!”
Thường Tụng cười nói: “Hai chúng ta sinh cùng năm, tôi trông già một chút, thật ra tôi chỉ hơn anh có một tháng thôi!” Từ Quang Nhiên cười hà hà nói: “Lớn hơn một tháng cũng là hơn rồi!”
Mọi người ngồi xuống bên bàn hội nghị, cán bộ Nam Tích ở một bên, cán bộ Lam Sơn ở một bên.
Từ Quang Nhiên cười nói: “Bí thư thường ủy đã đến đây thị sát tình hình cảng nước sâu rồi, có cảm xúc gì về tiến triển của cảng nước sâu?”
Thường Tụng nói: “Tôi đây là lần đầu tiên đến cảng nước sâu, nếu như chỉ dựa vào ấn tượng trước mắt thì quả thật không có quyền phát ngôn, thật ra người có quyền phát ngôn nhất trong việc này là đồng chí Lăng Không, tôi vốn định để anh ấy đến đây, nhưng anh ấy gần lúc đi lại có chút việc bận không bỏ được, vì thế tôi chỉ có thể cùng với thị trưởng Tần đến đây.” Từ Quang Nhiên đương nhiên hiểu rằng Thường Lăng Không tại sao không đến, Thường Lăng Không là hạ thủ cũ của y, lần này hai bên cùng hợp tác việc cảng nước sâu đồng nghĩa với việc lấy mất một phần thành tích của y, Thường Lăng Không nhất định ngại không dám gặp y, sợ rằng gặp mặt hai bên sẽ khó xử, vì vậy mới chọn cách né tránh.
Thường Tụng nói: “Bí thư Từ đã bảo tôi nói, thì tôi nói mấy câu vậy, tính quan trọng của công trình cảng nước sâu, tôi nghĩ mình không cần phải nhấn mạnh lại nữa, phó thủ tướng Văn đã đề nghị, các vị lãnh đạo đã ra sức ủng hộ cho việc hợp tác lần này của hai thành phố chúng ta, thì chúng ta cần phải hợp tác cho tốt, phát huy được ưu thế lớn nhất nguồn tài nguyên của cả hai bên, nhất định phải làm cho tốt, nhất định phải xây dựng cảng nước sâu tốt hơn, cần phải xây dựng thành công trình tiêu biểu trong mấy năm gần đây của Bình Hải, cần phải tạo phúc cho người dân Nam Tích và Lam Sơn, tạo phúc cho tất cả nhân dân Bình Hải!”
Tất cả mọi người vỗ tay rầm rập.
Từ Quang Nhiên cười nói: “Bí thư thường ủy nói thật hay, có điều có một câu tôi có chút ý kiến.”
Tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào y, Từ Quang Nhiên nói: “Sự hợp tác của chúng ta không chỉ tồn tại ở vấn đề khái niệm toán học, trong thời đại cải cách của chúng ta, dưới sự lãnh đạo của Đảng, Lam Sơn và Nam Tích có cơ sở tình cảm anh em nồng hậu, tôi tin tưởng rằng, việc hợp tác giữa chúng ta là điều tất yếu. Sự hợp tác giữa chúng ta không chỉ sẽ thành công, mà sẽ trở thành thành tích mô phạm giữa các thành phố và các thành phố, công trình cảng nước sâu chắc chắn sẽ trở thành một cột mốc mới trong hành trình đoàn kết phấn đấu của chúng ta.”
Từng tràng pháo tay lại nổ lên dồn dập. Những câu nói của hai vị bí thư quả thật đều rất hay.
Tiếp sau đó hai bên trao đổi ý kiến về vấn đề phát triển kiến thiết cảng nước sâu, thời gian thảo luận không lâu, việc hợp tác là việc đã quyết định từ lâu, về việc hợp tác cụ thể thì cần phải làm trong quá trình xây dựng.
Cuối cùng, Từ Quang Nhiên và Thường Tụng ký hợp đồng hợp tác khai phá cảng nước sâu, không khí lúc đó rất hòa hợp và náo nhiệt, không xuất hiện tình hình chiến tranh lạnh giữa hai bên.
Buổi trưa ngày hôm đó Từ Quang Nhiên mở một bữa tiệc mời đoàn của Thường Tụng tại phòng chiêu đãi thành phố, Hạ Bá Đạt sau khi làm xong việc của mình, buổi trưa cũng đến ăn cơm, Từ Quang Nhiên và Thường Tụng uống hai ly rượu, y cười nói: “Bí thư Thường, bên Lam Sơn các anh dự định giao công trình cảng nước sâu cho ai phụ trách?”
Thường Tụng cười nói: “Cao Kiên chủ quản công nghiệp.” Từ Quang Nhiên ngạc nhiên nói: “Tôi cứ tưởng là thị trưởng Tần kìa.” Tần Thanh cười nói: “Hôm nay tôi đến là để tham quan học tập thôi, riêng việt khu khai phá của Lam Sơn đã làm cho tôi bận đủ rồi. Công trình cảng nước sâu lớn như vậy, tôi không đủ sức để gánh vác công việc này.” Hạ Bá Đạt mỉm cười nói: “Bí thư Thường, trước kia khi đồng chí Thường Lăng Phong còn ở Nam Tích, đã phụ trách công trình cảng nước sâu, tại sao không để anh ta tiếp tục làm việc này?” Câu hỏi này cũng chính là câu Từ Quang Nhiên muốn hỏi.
Thường Tụng nói: “Đồng chí Lăng Không là tổng chỉ huy chính phủ Lam Sơn chúng tôi, anh ấy phải quản lý rất nhiều việc, không thể nào chỉ chuyên tâm phụ trách việc cảng nước sâu được, thị trưởng Hạ chẳng phải cũng vậy sao?” Một câu nói làm cho Hạ Bá Đạt không còn nói gì được nứa, thật ra Hạ Bá Đạt không giống với Thường Lăng Không, Hạ Bá Đạt muốn nhúng tay vào, nhưng Từ Quang Nhiên lại cứ ở trên ép xuống, không để cho y tham dự vào việc cảng nước sâu, thường Lăng Không thì là do không muốn hai bên khó xử nên mới không làm Từ Quang Nhiên nói: “Mấy năm nay Lam Sơn phát triển thật rõ ràng, khu khai phá của các anh làm rất tốt, lần hợp tác cảng nước sâu lần này là một cơ hội tốt với chúng tôi, vừa vặn mượn cơ hội này, thúc đẩy sự hợp tác giao lưu giữa hai thành phố chúng ta. Có thể để cho các cán bộ của chúng tôi đến Lam Sơn học các kinh nghiệm cải cách tiên tiến.”
Thường Tụng nói: “Học tập lẫn nhau chứ, bí thư Từ khiêm tốn quá rồi, mấy năm gần đây Nam Tích cũng làm rất tốt công tác kiến thiết thành phố, những ngôi nhà chọc trời của các anh nhiều hơn chúng tôi rất nhiều.”
Từ Quang Nhiên cười, câu này của Thường Tụng làm cho y không được thoải mái lắm. Câu này rốt cuộc là khen hay là xoáy vào nỗi đau đây? Trong số lãnh đạo của các thành phố Bình Hải, Từ Quang Nhiên là một người nhiệt tình nhất trong công tác kiến thiết thành phố, không ngừng xây dựng cũng tạo nên những điều không tốt nhất định, bất cứ lúc nào đến Nam Tích cũng đều cảm giác đây là một công trường lớn, nói đến độ sạch sẽ nề nếp của diện mạo thành phố, Nam Tích không thể nào bì được với Lam Sơn.
Từ Quang Nhiên nói tránh: “Sự phát triển của thành phố, không làm công việc kiến thiết, thì không thể thích ứng được với sự phát triển từng ngày từng giờ của thành phố, sự phát triển của thành phố giống như mực nước không ngừng dâng cao vậy. Để thích ứng sự phát triển này, chúng tôi cần phải không ngừng xây dựng, nếu không thì sẽ không theo kịp tốc độ phát triển ở đây, nếu vậy thì sẽ gây nên rất nhiều phiền toái.”
Thường Tụng cười nói: “Ví dụ của bí thư Từ thật là sát nghĩa.” Y hoàn toàn không đồng ý với cách nói của Từ Quang Nhiên, cải cách không chỉ là làm vấn đề xây dựng thành phố, kiến thiết kinh tế không có nghĩa là chỉ đầu tư vào kiến trúc, nhưng mỗi người đều có một quan điểm chính trị riêng, mỗi người đều có một cách làm riêng, đây là Nam Tích, Thường Tụng đương nhiên không tiện nói nhiều.
Từ Quang Nhiên nói: “Bí thư Thường buổi chiều có đi đâu không?” Y biết rằng thời gian Thường Tụng ở lại đây không lâu, việc quan trọng nhất là ký hợp đồng đã làm xong rồi, có lẽ buổi chiều họ sẽ quay về.
Thường Tụng mỉm cười nói: “Ăn tối xong tôi muốn đến tham quan trung tâm thể dục thể thao mới của các anh một chút.”
Từ Quang Nhiên hơi ngớ người, ngay lập tức y đã hiểu, cái gọi là tham quan của Thường Tụng chỉ là muốn đi thăm con gái của y mà thôi. Y cười nói: “Anh không nói có khi tôi cũng quên mất, Hải Tâm đã được điều đến thể ủy làm việc rồi!”
Thường Tụng nói: “Hi vọng rằng nó đến Nam Tích không làm phiền gì thêm cho các anh!”
Từ Quang Nhiên nói: “Sao lại thế được? Có điều nói ra thì rất là xấu hổi, mấy ngày nay tôi bận làm mấy việc công, Hải Tâm đến Nam Tích lâu vậy rồi, mà tôi còn chưa đi gặp cô ấy.”
Thường Tụng nói: “Anh là bí thư thị ủy, bình thường anh bận như vậy, đâu có thời gian để ý đến việc của nó cơ chứ, hơn nữa, con bén này cũng không thích người khác quan tâm đến nó, nó chuyển đến Nam Tích làm việc là do không muốn sống mãi dưới cái bóng của tôi, nếu như anh đi gặp nó, hỏi thăm quan tâm nó vài câu, không biết chừng nó còn giận tôi nữa ấy, trẻ con bây giờ ấy à, anh có quan tâm nó cũng không được, nó sẽ nói anh can thiệp vào quyền tự do của chúng nó.” Phần lớn người ngồi đó đều có con cả, nên rất đồng cảm với lời của Thường Tụng, cùng cười lên.
Từ Quang Nhiên nói: “Vậy thì được, chiều tôi đi cùng với anh.” Thường Tụng lắc đầu nói: “Không phải phiền vậy đâu, thật ra tôi đến tham quan trung tâm thể dục thể thao của các anh chỉ là cái cớ thôi, tôi vẫn muốn đến xem tình hình công tác của Hải Tâm thế nào, coi như lấy việc công trả thù riêng vậy, hà hà, không cần ai đưa tôi đi đâu, tôi đến đó nghe ngóng chút tình hình là được rồi, đừng làm phiền đến nhiều người.”
Từ Quang Nhiên cảm thán nói: “Thật đúng là lòng cha mẹ khổ nhất thiên hạ. Bí thư Thường, anh đã nói như vậy, thì tôi không ép nữa, sau khi anh đến trung tâm thể dục thể thao mới, tối nay nhất định phải ở lại Nam Tích, hai chúng ta còn nhiều việc để nói chuyện lắm, một đêm bên ánh nến nhé, thế nào?” Thường Tụng cười nói: “Cảm ơn thịnh tình của bí thư Từ, tối nay tôi nhất định phải về Lam Sơn, anh biết rồi mà, những người như chúng ta, thời gian đều không thuộc về chúng ta. Đến khi nào nghỉ hưu rồi, chúng ta mới có được một chút thời gian thật sự là của bản thân mình.” Từ Quang Nhiên nói: “Bí thư Thường còn sung sức lắm, chưa đến chuyện về hưu được đâu.” Thường Tụng cười nói: “Nói tôi hay là nói anh vậy?” Hai người nhìn nhau, rồi cùng cười lớn.
Thường Tụng đi trung tâm thể dục thể thao mới, không phải là cuộc thăm viếng của quan lại, Tần Thanh cũng đi cùng với y. Trên danh nghĩa hai người đến thăm Hải Tâm, nhưng thật ra người Tần Thanh muốn gặp là Trương Dương.
Khi hai người ngồi xe đến thể ủy, Hải Tâm đang tiến hành điều chỉnh thiets bị cùng với hai nhân viên kỹ thuật ở trung tâm thông tin, Trương Dương không ở thể ủy, hắn đã đến hiện trường trung tâm thể dục thể thao mới để kiểm tra công việc.
Thường Hải Tâm không hề để ý đến việc cha đã đến ngoài cửa, chăm chú nói với nhân việc kỹ thuật những điều cần lưu ý.
Thường Tụng cười hì hì nhìn con gái, cảm thấy con gái mình đã lớn hơn rất nhiều.
Thường Hải Tâm giao ban xong, mới để ý đến cha và Tần Thanh ở ngoài cửa, cô ngạc nhiên nói: “Cha! Thị trưởng Tần, sao hai người lại đến đây thế này?” Thường Tụng cười hà hà nói: “Đến Nam Tích bàn chút việc, công việc xong xuôi rồi, vì vậy đến đây thăm con.” Thường Hải Tâm giống như một con tuần lộc vui vẻ chạy đến bên Thường Tụng, hơi trách: “Trước khi cha đến cha cũng chẳng gọi điện cho con.”
Thường Tụng cười nói: “Cha muốn đánh du kích xem thế nào, xem con ở đây có làm việc cẩn thận hay không.”
Thường Hải Tâm cười hỳ hỳ nắm lấy tay Tần Thanh: “Chị Thanh, hoan nghênh chị đến tham quan trung tâm thông tin của chúng em. Mau vào đây, xem xem trung tâm mới thành lập của chúng em, rồi cho em chút ý kiến quý giá.”
Thường Tụng cười ha ha nói: “Nghe ra thật là hoành tráng quá.”
Y đi cùng con gái vào trong phòng, xem xung quanh, rồi nhẹ nhàng nói: “Môi trường bên này hình như hơi bị sơ sài một chút.” Thường Hải Tâm nói: “Phòng làm việc trước kia của thể ủy chúng con bị di rời, vì thế chủ nhiệm Trương tạm thời mượn tòa nhà này, chỉ là quá độ thôi, đợi đến khi phòng làm việc bên trung tâm thể dục thể thao mới xây xong, chúng con lại chuyển về đó. Giờ đây gần như đã hoàn thành xong rồi, đang trang trí sửa sang lại thôi, chính là do anh hai của con phụ trách đó cha.”
Thường Tụng gật đầu, y ngồi xuống chiếc ghế con gái mang đến, rồi lại cầm cốc nước đun sôi cô đưa đến, uống một ngụm rồi nói: “Không có trà à?”
Thường Hải Tâm cười khanh khách nói: “Con không thích uống, đúng rồi, đợi một chút, con đến phòng làm việc của chủ nhiệm Trương lấy cho cha một chút trà ngon!”
Tần Thanh nói: “Trương Dương to gan thật nhỉ, bí thư Thường đến rồi mà anh ta cũng không biết đường ra chào một câu.” Cô nói vậy là cố ý hỏi dò, thật ra là muốn biết Trương Dương đi đâu.
Thường Hải Tâm nói: “Anh ấy đến chỗ công trình trung tâm thể dục thể thao mới rồi, bên đó xảy ra chút chuyện, cần anh ấy phải ra mặt giải quyết.”
Thường Tụng nói: “Tiểu tử này bận quá nhỉ, cha còn tưởng rằng công việc của thể ủy các con rất nhàn cơ đấy.”
Tần Thanh cười nói: “Anh ấy là người không ngồi yên một chỗ được, đến đâu là chỗ đó nhất định phải hoạt náo hẳn lên.” Tần Thanh đương nhiên rất hiểu tính cách Trương Dương.
Thường Hải Tâm nói: “Câu này của chị Thanh rất đúng.” Cô ấy đi ra ngoài không lâu đã mang về trà Ô Long của Trương Dương, rót cho cha và Tần Thanh mỗi người một cốc.
Tần Thanh rất có hứng thú với trung tâm thông tin của họ, Thường Hải Tâm giới thiệu cho cô ấy một chút, rồi lại biểu diễn cả tra tư liệu, Tần Thanh nói: “Thật sự rất tiện lợi, giờ đây đều đang tự động hóa trong văn phòng, không ngờ, Nam Tích các em là nơi đầu tiên làm việc này, Hải Tâm, em đến Nam Tích thật sự đã giúp họ được một việc lớn.”
Thường Hải Tâm nói: “Em không dám lập công đâu, việc này đã là việc kế hoạch xong trước khi em đến rồi, chủ nhiệm Trương giao trung tâm thông tin cho em phụ trách, lúc đầu em mới đến chẳng hiểu gì cả, chỉ là một người giúp việc vặt thôi.”
Thường Tụng uống một ngụm trà rồi nói: “Nha đầu, biết cách khiêm tốn rồi.”
Tần Thanh cười nói: “Hải Tâm trước đến giờ đều rất khiêm tốn.”
Thường Tụng thở dài nói: “Ta cứ tưởng rằng, đứa con gái này của ta là đứa nghe lời ta nhất, giờ đây mới phát hiện ra đứa không nghe lời nhất là con.”
Thường Hải Tâm bĩu môi nói: “Cha à, cha cũng không muốn người ta nói con gái cha lợi dụng quyền uy của cha để mưu cầu danh lợi đúng không, khi con còn ở Lam Sơn, dù là con có giành được thành tích tốt mấy trong công tác, thì người khác đều nói rằng đó là vì cha đứng đằng sau con, con chọn đến Nam Tích làm việc, là vì không muốn mãi sống dưới cái bóng bảo vệ của cha đó.”
Thường Tụng cười nói: “Được, được, dù sao thì con cũng đều có lý cả, cha nói không thắng được con, chỉ cần con vui vẻ làm việc, thì có làm ở đâu cũng vậy thôi.” Làm quan cũng có cái khổ của việc làm quan, đồng thời với việc đem lại cho con cái những vẻ vang, thì cũng mang đến cho họ những áp lực vô hình, sự áp lực này người ngoài không thể nào cảm nhận được.
Tần Thanh nói: “Hải Tâm cũng được coi là đã tìm được mảnh đất màu mỡ để mình phát huy rồi, chúc mừng em nhé.”
Thường Tụng nói: “Vừa mới bắt đầu công việc mới, có thực sự thích hợp hay không cũng khó nói lắm.” Trong sâu thẳm tâm hồn y không muốn để con gái rời xa mình, mặc dù giữa Nam Tích và Lam Sơn không hề xa xôi, nhưng sau khi con gái đến đây, không thể nào gặp được con gái ngày ngày như trước nữa, ba đứa con của y, con trai lớn Thường Hải Thiên đến Giang Thành, con trai thứ Thường Hải Long vì làm ăn buôn bán nên bôn ba khắp nơi, giờ đây đến cô con gái út cũng đến Nam Tích làm rồi, Thường Tụng giành phần lớn thời gian trông coi nhà cửa cùng với vợ, trong lòng khó mà tránh khỏi cô đơn.
Thường Hải Tâm nói: “Cha à, cha không xem trọng con như vậy sao?”
Thường Tụng nói: “Không phải là không xem trọng con, mà là cha lo rằng con ở ngoài không có ai chăm sóc cho.” Y rất mực quan tâm đến con gái mình.
Thường Hải Tâm nói: “Đâu có như vậy cha, Trương Dương đối xử với con rất tốt…” Khi nói chuyện, cô ngáp một hơi, mấy ngày nay vì bận bịu với công việc ở trung tâm thông tin, nên cô chưa được ngủ đẫy giấc một ngày nào.
Thường Tụng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của con gái, trong lòng cảm thấy thương xót, y thấp giọng nói: “Làm việc đừng làm đến kiệt sức, đến khi sức khỏe không đáp ứng nổi nữa là phiền hà đấy.”
Tần Thanh không hề muốn tiếp tục làm phiền đến cuộc nói chuyện giữa hai cha con họ, nhẹ nhàng lên tiếng: “Hai cha con nói chuyện đi nhé, tôi đi ra ngoài này xem một chút.”
Thường Tụng cười nói: “Tôi đi cùng với cô, tôi cũng muốn xem xem trung tâm thể dục thể thao mới của Nam Tích xây dựng thế nào.”
Thường Hải Tâm nói: “Con dẫn đường cho mọi người.”
Công trường trung tâm thể dục thể thao mới xảy ra sự cố, người xảy ra việc vẫn là công ty kiến trúc thế kỉ mới, tổng giám đốc Từ Quang Lợi bị bắt, bên tài vụ xảy ra vấn đề, không phát tiền lương cho công nhân được, đám công nhân này vốn đã ấm ức, giờ đây bên ngoài có không ít lời đồn về Từ Quang Lợi, công nhân nghe được một số tin tức không hay, nên ai nấy đều lo lắng, mọi người họp lại một chút, rồi quyết định dùng phương thức bãi công để đòi tiền lương của họ.
Lý Trường Phong mấy ngày nay đều đang cố gắng chống đỡ, ở trong công ty gã chẳng có mấy quyền uy, sau khi Từ Quang Lợi bị bắt, nội bộ công ty cũng loạn cào cào, mới bắt đầu, Lý Trường Phong tưởng rằng bác của mình là bí thư thị ủy Nam Tích, thì chú sẽ không có vấn đề gì, một thời gian ngắn sau sẽ được thả ra, nhưng gã không thể nào ngờ được rằng, Từ Quang Nhiên đã biểu lộ thái độ rõ ràng, y sẽ không hỏi quá nhiều về việc này, phải để làm theo pháp luật.
Lý Trường Phong lúc này mới ý thức được nỗi phiền hà lớn của chú mình, với năng lực của gã, không thể nào thuyết phục được quần chúng, sự thù oán lâu ngày tích lũy của công nhân đã vỡ òa ra, cuối cùng biến thành một trận bãi công, thiếu tiền lương chỉ là một mồi lửa.
Trương Dương sau khi biết được tin này, ngay lập tức đến hiện trường, may mà các công nhân chỉ bãi công, không có hành vi bạo lực, đa phần công nhân đều biết Trương Dương, biết rằng hắn là người phụ trách cao nhất của trung tâm thể dục thể thao mới, các công nhân nhao nhao nói: “Chính phủ bảo chúng tôi xây nhà, chúng tôi đã vất vả lắm mới xây được xong căn nhà, giờ đây chính phủ lại không trả tiền lương cho chúng tôi, đây chẳng phải là hành vi của kẻ lưu manh trốn nợ sao?” Họ chẳng thèm để ý xem ai là người bao thầu công trình này, không nhận được tiền lương ai mà không sốt ruột, ruột gan sôi sùng sục lên thì cũng chẳng cần phải để ý gì đến khách sáo nữa.
Trương Dương cười nói: “Mời mọi người giữ bình tĩnh, tôi hôm nay đến đây là để giúp mọi người giải quyết vấn đề, mong mọi người tin tưởng tôi, tin tưởng chính phủ, tin tưởng đảng của chúng ta, những cán bộ như chúng tôi làm việc là để phục vụ cho mọi người, mọi người mới thật sự là những chủ nhân của đất nước này, chúng tôi làm sao có thể nợ tiền của mọi người được chứ?”
Mấy người công nhân đều nở nụ cười gian manh, một người trong số đó nói: “Chủ nhiệm Trương, đừng nói ngược lại chứ, chúng tôi phục vụ cho các anh mới là đúng, dù là phục vụ cho các anh hay là phục vụ cho đất nước, thì chúng tôi đều cam tâm tình nguyện, nhưng các anh cũng phải cho chúng tôi tiền lương đúng hạn chứ, từ lúc chúng tôi làm việc ở trung tâm thể dục thể thao mới này, chưa lần nào nhận được tiền lương đúng hạn cả, chúng tôi cũng đã phản ánh lên trên không chỉ một lần, mỗi lần phản ánh, các anh đều hứa này hứa nọ, nhưng hứa xong, thì các anh trước làm thế nào, giờ vẫn y nguyên vậy, có thể các anh chẳng coi số tiền lương đó của chúng tôi ra gì, nhưng với chúng tôi, chúng tôi nuôi nấng gia đình đều dựa cả vào số tiền lương đó, chúng tôi phải làm sao?”
Nghe đến câu này tất cả công nhân đều xúc động.
Trương Dương giơ hai tay xoa dịu quần chúng nói: “Mời mọi người giữ yên lặng, tôi đã nói, tôi đã đến đây rồi, thì sẽ giải quyết vấn đề cho mọi người, tôi là tổng chỉ huy xây dựng của trung tâm thể dục thể thao mới này, đây cũng là trách nhiệm của tôi, mọi người hãy về lại cương vị của mình đã, cho tôi một ngày, tôi xin hứa, giờ này ngày mai, nhất định sẽ phát lương cho mọi người.”
Các công nhân nghe đến đây đã thấy hơi do dự, một người nói: “Đừng nghe anh ta, mấy lần đều nói như vậy rồi, lần nào cũng nợ hết.”
“Đúng thế, chúng tôi không tin nữa đâu.”
“Đúng thế, bảo anh ta phát tiền lương ngay bây giờ.”
Trương Dương cười nói: “Các vị sư phụ, chỉ một ngày thôi mà các vị cũng không đợi được sao? Đã vậy thì tôi mặc kệ chuyện này vậy, tôi muốn nhắc mọi người một việc, công trình trung tâm thể dục thể thao mới do công ty kiến trúc thế kỷ mới bao thầu, oan có đầu nợ có chủ, mọi người đến công ty đó đòi tiền đi.” Thấy rằng nói nhỏ nhẹ không được, Trương đại quan thấy cần phải có chút lên mặt, hắn cũng không muốn nhằm vào đám công nhân này, mấy người này cũng chẳng có tội tình gì, nhưng nếu cứ nhượng bộ mãi, thì không những không giải quyết được tình hình, mà còn làm cho tình hình phức tạp thêm nữa.
Trương Dương vừa nói vậy, các công nhân đều im bặt, một người đứng lên nói: “Anh là tổng chỉ huy của trung tâm thể dục thể thao mới này, anh dựa vào đâu mà không quản lý chúng tôi chứ?”
Trương Dương nói: “Tôi đã nói rồi, 24 giờ đồng hồ, nếu như các anh không cho tôi chút thời gian này, tôi cũng chẳng còn cách nào cả, Trương Dương tôi có bao giờ nói mà không giữ lời, tôi đã nói rằng giờ này ngày mai sẽ phát tiền lương cho các anh, thì nhất định sẽ phát.”
Tất cả các công nhân mặc dù đều rất hung hãn, nhưng cũng chẳng có ai đứng ra làm trụ cột, mục đích họ gây gổ chỉ là vì muốn đòi lại tiền lương mà thôi, chứ không phải là làm loạn lên, nghe Trương Dương hứa như vậy, họ thầm thương lượng, ý kiến của phần đông công nhân là dù sao thì tiền lương cũng đã bị nợ rồi, và cũng chẳng để tâm đến một ngày nữa.
Trương Dương khó khăn lắm mới khuyên được đám công nhân bình tĩnh lại, đợi đến khi công nhân rời đi, Trương Dương xông đến trước mặt Lý Trường Phong nói: “Anh đến phòng làm việc cho tôi.”
Lý Trường Phong biết rằng chẳng có chuyện tốt lành gì, nhưng việc đến giờ cũng chỉ đành căm đầu đi vào theo.
Trương Dương vẫn chưa kịp hỏi tội, Lý Trường Phong đã kêu khổ trước: “Chủ nhiệm Trương à, việc này anh cũng không hiểu rõ đâu, chú tôi bị viện kiểm sát gọi đi hỏi rồi, quyền tài chính của công ty cũng nằm trong tay chú ấy, chú ấy một ngày không trở về, thì tôi cũng không thể nào lấy tiền phát lương cho công nhân được, không phải là tôi không muốn đưa, mà thật sự trong tay tôi bây giờ không có tiền.”
Trương Dương nói: “Tôi thật là buồn đấy, công ty kiến trúc thế kỷ mới của các ai lúc nào cũng oang oang miệng nói rằng thực lực của các anh hùng hậu, nhưng giờ đây ngay đến tiền lương của công nhân mà các anh cũng không lấy ra được, cái gọi là thực lực trước kia chạy đi đâu mất hết rồi?”
Lý Trường Phong nói: “Chủ nhiệm Trương à, quyền tài chính không nằm trong tay tôi, muốn quyết định chuyện này nhất định phải chờ cho chú tôi quay về đã.”
Trương Dương thật sự đã tức giận, hắn chỉ vào mặt Lý Trường Phong mắng: “Tôi hỏi anh rốt cuộc thế này là thế nào? Mỗi lần xảy ra việc đều là các anh, chất lượng công trình chẳng biết các anh làm ăn ra sao, nhưng mấy việc phiền hà thì liên tiếp xuất hiện, công nhân làm việc, trả tiền đúng công là chuyện bình thường nhất trên đời, sao đến lượt các anh lại giở lắm trò ra như vậy cơ chứ? Tôi đã nói từ lâu rồi, không có tiền thì đừng có cố, anh thử nhìn xem anh làm ra cái thể thống gì rồi.”
Lý Trường Phong nói: “việc này cũng không thể hoàn toàn trách chúng tôi được, đang yên đang lành, viện kiểm sát bắt chú tôi đi, giờ đây công ty như con rồng mất đầu, không loạn lên mới là lạ.”
Trương Dương tức giận nói: “Chú anh bị bắt vào đó cũng trở thành lý do được à? Vào viện kiểm sát rồi thì có thể không trả tiền lương cho công nhân người ta à?”
Lý Trường Phong nói: “Dù sao thì giờ đây chú ấy không ký tên, thì tôi chẳng có đồng nào cả, đừng nói là lương của công nhân tôi không giải quyết được, dù là công trình này tôi cũng không thể nào duy trì tiếp được nữa.”
Trương Dương nói: “Được lắm, anh giở trò không ăn được thì đạp đổ với tôi phải không? Lý Trường Phong, nguyên tắc của tôi từ trước đến giờ đều là thà vất đi chứ không chịu lấy mấy đồ rác rưởi, anh đừng có lấy đình công ra để dọa tôi, anh không có tài cán làm tiếp thì anh mau cút đi cho tôi, không thể vì một đơn vị các anh mà làm ảnh hưởng đến toàn bộ tiến trình của trung tâm thể dục thể thao chúng tôi được.”
Lý Trường Phong tức giận nói: “Anh lúc nào cũng nhắm vào tôi cả.”
“Anh mà xứng để tôi nhắm vào ấy à? Tôi từ trước đến giờ đều làm việc chứ chẳng phải đối chọi gì với mọi người, muốn tôi có thái độ tốt với anh, thì anh làm việc cho tốt vào đã, tiền lương của công nhân anh có giải quyết được không?”
Lý Trường Phong không nói gì.
Trương Dương nói: “Nước có thể dẫn thuyền cũng có thể lật thuyền, có một vài việc xem chừng là việc tốt, nhưng nếu như anh không đủ bản lĩnh làm được, thì sẽ biến thành việc xấu, anh động não mà suy nghĩ đi, sự việc ngày hôm nay nếu như toạc ra ngoài, thì sẽ tạo thành ảnh hưởng gì trong thành phố chứ? Chú anh đang bị điều tra trong viện kiểm sát, công trường lại xảy ra chuyện này, anh nghĩ rằng nó sẽ mang lại ảnh hưởng gì cho các anh và người nhà các anh chứ?”
Lý Trường Phong dù có dốt đến mấy thì cũng vẫn hiểu được hàm ý của hai chữ người nhà trong câu nói vừa rồi của Trương Dương, hắn đang nhằm ám thị việc này có thể sẽ mang đến cho bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên ảnh hưởng không tốt. Nghĩ đến thái độ lạnh như băng của bác, Lý Trường Phong ngay lập tức mềm nhũn người, gã thấp giọng nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi thừa nhận thái độ của tôi không đúng, thế này đi, tôi sẽ nghĩ các ngay, cố gắng giải quyết vấn đề tiền lương của công nhân.”
Trương Dương nói: “Đừng quên, một ngày thôi, nhất định phải giải quyết việc này, không thể để ảnh hưởng của nó lan rộng.”
Trương Dương rời khỏi phòng làm việc của Lý Trường Phong, thấy Thường Hải Tâm dẫn mấy người nữa bước đến, người đi dầu là Thường Tụng và Tần Thanh, Trương Dương cười ha ha bước tới: “Bí thư Thường, thị trưởng Tần đại giá, để trung tâm thể dục thể thao mới của chúng tôi được hân hạnh đón tiếp thật là vinh dự quá.”
Thường Tụng cười nói: “Không đến độ nói như vậy chứ, chúng tôi chỉ là tiện đường đến tham quan thôi.”
Trương Dương nói: “Khắp nơi đều đang xây dựng, có gì để xem đâu, nào, vào phòng làm việc của tôi ngồi một lúc.”