Nhâm Văn Bân cũng tự mình đến hỗ trợ, sau khi dàn xếp cho đám người này xong cũng đã là một giờ sáng, Trương đại quan nhân lắc lư đi đến bên cạnh ông, vỗ vỗ vai của ông nói : "Cảm ơn ... buổi tối đã gây phiền cho anh ..."
Nhâm Văn Bân cười nói : "Có gì phiền phức đâu? Bình thường tôi muốn mời các người đến còn không mời được nữa là" Ông nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói : "Đi ngủ sớm đi, đã một giờ sáng rồi"
Trương Dương gật đầu, chờ đám người Nhâm Văn Bân đi rồi, hắn lại cảm thấy tâm thần không yên, đi một mình ra khỏi phòng, dọc theo con đường của sơn trang, dưới ánh đèn đêm lập lòe, chậm rãi đi về phía hồ nhỏ xa xa. Vừa đi vừa nhớ, nhớ đến rất nhiều chuyện trước kia.
Đứng bên hồ, cầm một cục đá hơi mỏng lên, Trương Dương dùng toàn lực ném ra ngoài, cục đá tưng tưng trên mặt hồ và bay về phương xa, một vòng rung động dưới ánh trăng lan tràn ra. Khi sinh mệnh của hắn một lần nữa bắt đầu, hắn đã muốn sống thật tốt.
Một bóng người cao lớn xuất hiện ngay bên cạnh hắn, cũng nhặt lấy một cục đá và ném ra ngoài.
Trương Dương kinh ngạc quay đầu lại, không ngờ rằng lại chính là thường vụ phó thị trưởng Nam Tích Thường Lăng Không.
Trương Dương cười nói : "Thật là trùng hợp!"
Thường Lăng Không cười nói : "Tôi biết cậu ở chổ này, vốn muốn đến chào hỏi cậu, chỉ là buổi tối phải xử lý một chút chuyện, cho nên không đến được"
Gió đêm thổi qua, đầu óc của Trương Dương cũng tỉnh táo hơn nhiều, lời nói của Thường Lăng Không có thể tin một phần rất nhỏ, cấp bậc của gã còn đó, cho dù biết Trương Dương ở sát vách, Thường Lăng Không cũng sẽ không chủ động qua kính rượu, Trương Dương nói : "Đã trễ như vậy rồi, sao còn chưa ngủ?"
Thường Lăng Không nói : "Cậu không ngủ được không phải cũng không ngủ?"
Trương Dương cười nói : "Tôi hưng phấn do uống nhiều, còn anh là có tâm sự"
Thường Lăng Không nói : "Uống rượu tổn hại sức khỏe, uống ít thì tốt hơn"
Trương Dương cười nói : "Rượu là bạn của tôi, càng uống vào càng trẻ tuổi, cả đời này tôi không thể rời khỏi thứ đó được"
Thường Lăng Không đi về phía trước một bước : "Lăng Phong ở chổ cậu thế nào rồi?"
"Tốt lắm, nếu không có hắn, thì có nhiều việc tôi không thể làm được, công trình sân bay mới, hắn bỏ công còn nhiều hơn tôi"
Thường Lăng Không cười nói : "Hai người một động một tĩnh, làm chung thật ra rất hợp"
Trương Dương nói : "Chỉ là chức quan của tôi quá nhỏ, bắt Lăng Phong hỗ trợ cho tôi, ủy khuất cho hắn quá"
Thường Lăng Không nói : "Thật ra quan lớn quan nhỏ cũng không quan trọng, quan trọng là có thể tìm được một vị trí có thể phát huy ra được năng lực của bản thân"
Trương Dương nói : "Quan lớn có thể áp chết người, ai nói không quan trọng"
Thường Lăng Không cười ha hả, gã ngáp một cái, nói : "Quá muộn rồi, ngày mai tôi còn phải đến tỉnh ủy làm việc, đi trước đây"
Trương Dương gật đầu.
Ngày hôm sau là một ngày u ám, Kiều Chấn Lương đến phòng làm việc, chuyện đầu tiên chính là cầm lấy tờ báo, bí thư trưởng tỉnh ủy Điêm Quốc Đào đến, mang một phần văn kiện nội bộ trung ương giao cho ông.
Kiều Chấn Lương không nhìn, đem văn kiện để trên bàn, xoa xoa con mắt nói : "Ngày hôm nay hình như muốn mưa"
Diêm Quốc Đào nói : "Dự báo thời tiết nói không mưa"
Kiều Chấn Lương cười nhạt nói : "Dự báo thời tiết? Tôi không thấy nó đúng lúc nào cả"
Diêm Quốc Đào nở nụ cười.
Kiều Chấn Lương đột nhiên đổi giọng : "Chuyện biến động của lãnh đạo Lam Sơn ra sao rồi?"
Diêm Quốc Đào nói : "Bộ tổ chức và các cán bộ đang nói chuyện với nhau, lần trước Thường Tụng nổi bão tại bộ tổ chức, đã khiến cho ảnh hưởng không tốt"
Kiều Chấn Lương cười cười, ánh mắt lại dời lên trên tờ báo.
Diêm Quốc Đào pha cho ông một ly trà đưa tới.
Kiều Chấn Lương nói : "Ngô Minh và Khổng Nguyên gần đây qua lại rất gần"
Diêm Quốc Đào chẳng biết vì sao Kiều Chấn Lương lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, gã cười nói : "Chuyện này rất bình thường, hắn ta là người kế nhiệm của bí thư thị ủy Lam Sơn, qua lại với bộ trưởng bộ tổ chức cũng là vì làm tốt quan hệ"
Kiều Chấn Lương nói : "Hắn rất am hiểu làm tốt quan hệ sao?"
Diêm Quốc Đào sửng sốt một chút.
Kiều Chấn Lương nói : "Tôi nghe nói Ngô Minh gần đây làm không ít công tác"
Diêm Quốc Đào nói : "Cha của hắn là cán bộ kỳ cựu trong hệ thống kiểm tra kỷ luật, ở Bình Hải vẫn có chút quan hệ"
Kiều Chấn Lương nói : "Theo tôi được biết, Tằng Lai Châu từng là bộ hạ cũ của cha hắn, lần này Ngô Minh trở thành bí thư thị ủy Lam Sơn, lão Tằng có tác dụng gì không?"
Diêm Quốc Đào cười cười không nói gì, thật ra thì Ngô Minh làm việc cũng tương đối cẩn thận, hầu như là từng thường ủy tỉnh ủy đều đã đến thăm hỏi qua, chổ của Diêm Quốc Đào, gã ta cũng đã thông qua Tằng Lai Châu mà đến một lần, không chỉ như vậy mà còn tặng một chậu bonsai rất tốt, Diêm Quốc Đào có ấn tượng không tồi về Ngô Minh, nhận thức người thanh niên này có ánh mắt, biết làm việc, có câu ăn thịt của người ta, thì phải biết nương tay với người ta, Diêm Quốc Đào đã nhận chậu bonsai của Ngô Minh, cho nên cũng muốn nói giúp cho gã ta vài câu hữu ích, Diêm Quốc Đào nói : "Ngô Minh còn trẻ, có năng lực, thật ra giỏi về việc làm tốt quan hệ với lãnh đạo cũng không phải là khuyết điểm gì, một cán bộ không có giao lưu với lãnh đạo, thì làm sao có thể làm cán bộ được? Làm sao có thể lĩnh ngộ được tinh thần của cấp trên?"
Kiều Chấn Lương cười nói : "Cậu không phải là nhận chổ tốt của hắn chứ? Đứng ra nói tốt cho hắn"
Diêm Quốc Đào đỏ bừng mặt nói :" Không có, không có, chỉ là gặp mặt với hắn vài lần, cảm thấy hắn có tâm tiến thủ"
Kiều Chấn Lương nheo hai mắt lại nói : "Lam Sơn là thành phố cải cách dẫn đầu của Bình Hải, tôi thân là bí thư tỉnh ủy không có khả năng không quan tâm đến tình huống của Lam Sơn, tình huống của mấy tên cán bộ này, tôi cũng có hiểu biết"
Diêm Quốc Đào nói : "Bí thư Kiều chính là thấy được thành tích cải cách của Lam Sơn, cho nên mới đề bạt Chu Vũ Dương"
Kiều Chấn Lương nói : "Người thật sự làm ra cống hiến lớn nhất cho Lam Sơn, không phải là Chu Vũ Dương, cũng không phải là Hồng Vĩ Cơ, mà là Thường Tụng, tôi thấy rất rõ ràng"
Diêm Quốc Đào nao nao, Kiều Chấn Lương đột nhiên nhắc đến tên của Thường Tụng, có ý nghĩa là việc chọn người kế nhiệm cho lãnh đạo thị ủy Lam Sơn sẽ xảy ra thay đổi không?
Kiều Chấn Lương nhấp một ngụm trà, nói : "Đầu năm nay, người dám nói thật càng ngày càng ít, Chu Vũ Dương có năng lực của hắn, tuổi còn trẻ, giỏi về việc làm tốt các mối quan hệ, còn Thường Tụng thì cần cù thật thà, chịu mệt nhọc, chỉ là tính tình rất tệ"
Diêm Quốc Đào cẩn thận nói : "Bí thư Kiều, ông rốt cục có khuynh hướng để ai tiếp nhận Chu Vũ Dương?"
Kiều Chấn Lương nói : "Tôi đã xem qua hồ sơ của rất nhiều người, lúc mới bắt đầu, tôi cũng có khuynh hướng nghiêng về cho Ngô Minh, chỉ là Thường Tụng nổi bão tại bộ tổ chức, chuyện này đã được đưa ra thảo luận tại hội nghị thường ủy, tôi phát hiện ra một hiện tượng rất là kỳ quái"
Diêm Quốc Đào không nói gì, lẳng lặng lắng nghe câu nói kế tiếp của Kiều Chấn Lương.
"Tôi phát hiện ra đám thường ủy tỉnh của chúng ta hầu như đều nói cho Ngô Minh cả, người duy nhất làm trái chính là Trần Bình Triều, hắn ta có quan hệ cá nhân không tồi với Thường Tụng. Tằng Lai Châu nói giúp cho Ngô Minh cũng là bình thường, bởi vì hắn và Ngô gia là thâm giao, nhưng mà Khổng Nguyên cũng nói giúp, Vương Bá Hành cũng nói, Tống Hoài Minh cũng nói, cậu cũng nói giúp, tôi cảm thấy chuyện này có chút không đơn giản"
Diêm Quốc Đào cười, nhưng trong lòng lại thấp thỏm bất an, thấp giọng nói : "Có cái gì không đơn giản?"
Kiều Chấn Lương nói : "Nếu như Ngô Minh quả thật có thành tích chói mắt, thì cũng là do hắn am hiểu cách ở chung với lãnh đạo. Nhưng mà thông qua sự tìm hiểu của tôi, thì trong phương diện thành tích hắn vẫn không thể so với Thường Tụng, dựa theo tư duy bình thường mà xem, Thường Tụng mới là người được chọn kế nhiệm hàng đầu sau khi Chu Vũ Dương rơi đi, nhưng mà đám thường ủy đều bật đèn đỏ với hắn, chuyện này cậu không thấy kỳ quái sao?"
Diêm Quốc Đào nói : "Tính tình của Thường Tụng quá mạnh mẽ, không có quan hệ tốt với các đồng chí khác"
Kiều Chấn Lương hỏi ngược lại : "Một lãnh đạo thành phố, năng lực công tác quan trọng hay là năng lực xã giao quan trọng?"
Diêm Quốc Đào bắt đầu ý thức được trong lòng của Kiều Chấn Lương đã có khuynh hướng nghiêng về Thường Tụng, đối với vị lãnh đạo này Diêm Quốc Đào thật sự không đoán ra được, lúc trước trong hội nghị thường ủy, ông ta cũng biết lộ ra sự bất mãn về việc Thường Tụng gây ầm ĩ tại bộ tổ chức, nhưng mà bây giờ vì sao lại đột nhiên thay đổi thái độ? Diêm Quốc Đào bỗng nhiên nhớ đến Tống Hoài Minh, chẳng lẽ bởi vì tỉnh trưởng Tống Hoài Minh tỏ thái độ ủng hộ Ngô Minh, cho nên bí thư Kiều sẽ làm ngược lại?
Kiều Chấn Lương nói : "Trong thiên hạ không có bức tường nào có thể cản gió, Ngô Minh đến thăm ai, mời ai ăn cơm, đã làm cái gì cho các thường ủy nào, trong lòng tôi đều rất rõ ràng" Một câu nói làm cho Diêm Quốc Đào đổ mồ hôi lạnh.
Trên mặt của Kiều Chấn Lương vẫn là vẻ tươi cười như trước :" Nhìn một việc nhất định phải toàn diện, Thường Tụng nổi bão tại bộ tổ chức, trở về Lam Sơn, vẫn thành thật làm công tác của mình, tôi đã lưu ý riêng một chút, hắn không hề có bất mãn với quyết định của tỉnh, cũng không bởi vì chuyện này mà có bất kỳ cái nhìn gì với Ngô Minh, lòng dạ như vậy rất là bằng phẳng"
Diêm Quốc Đào nói : "Thường Tụng quả thật là không tồi, lúc trước tôi cũng có khuynh hướng nghiêng về hắn, nhưng mà suy nghĩ đến tuổi tác và thân thể của hắn, cho nên mới bầu cho Ngô Minh một phiếu" Thấy gió đổi chiều nào là phải nghiêng theo chiều đó, cái đạo lý cơ bản này Diêm Quốc Đào nắm rất rõ ràng, lúc đầu gã chỉ là hiểu sai ý, cho rằng bí thư Kiều cũng tán thành Ngô Minh nhậm chức bí thư thị ủy Lam Sơn, bây giờ mới hiểu được bí thư Kiều vẫn hướng về Thường Tụng, gã đương nhiên là cũng phải đổi chiều của mình.
Kiều Chấn Lương cười nhạt nói : "Ở tuổi trung niên mà hắn vẫn có can đảm nổi bão tại bộ tổ chứng, đủ để chứng minh rằng hắn dám giận dám nói, cũng tốt hơn không kém bất kỳ thanh niên nào cả, tôi thấy hắn không có thành vấn đề"
Diêm Quốc Đào nói : "Trở về tôi sẽ tìm bộ trưởng Khổng chuyển lời một chút"
Kiều Chấn Lương khoát tay nói : "Đợt một lát nữa mở hội nghị thường ủy, tôi sẽ nói trong hội nghị"
Diêm Quốc Đào muốn hỏi về thị trưởng tương lai của Lam Sơn, thì thư ký của Kiều Chấn Lương thông báo, thường vụ phó thị trưởng thành phố Nam Tích Thường Lăng Không đến. Lúc Diêm Quốc Đào đi ra ngoài thì có gặp thoáng qua Thường Lăng Không, Thường Lăng Không cũng cung kính kêu lên một tiếng bí thư trưởng Diêm, Diêm Quốc Đào cười cười không nói gì, trong lòng rốt cục đã hiểu bí thư Kiều đã sắp xếp thế nào, không biết có phải là theo như lời của Kiều Chấn Lương nói, Thường Tụng nổi bão tại bộ tổ chức, cho nên ông mới thay đổi cái nhìn không. Diêm Quốc Đào đi theo Kiều Chấn Lương đã lâu, gã không phải là một người thích nghe ý kiến từ một phía, vô luận là tại bất cứ thời gian nào, đối đãi với bất cứ chuyện gì, gã đều có phán đoán rõ ràng, mà rất ít khi bị người xung quanh làm ảnh hưởng. Biến động của tầng lãnh đạo thị ủy Lam Sơn đã thể hiện đầy đủ sự chuyên quyền độc đoán của Kiều Chấn Lương, ý kiến của đám thường ủy căn bản là không có bất kỳ tác dụng nào cả. Nghĩ đến bộ trưởng bộ tổ chức Khổng Nguyên, Diêm Quốc Đào không khỏi lắc đầu, trong lòng thầm than, Khổng Nguyên cũng chỉ là một vật trang trí mà thôi.
Thường Lăng Không đi vào trong phòng làm việc của bí thư thị ủy, trong lòng tràn ngập thấp thỏm, cho đến bây giờ gã vẫn không biết bí thư Kiều triệu kiến mình là vì nguyên nhân gì? Gã và Kiều Chấn Lương cũng không có bất kỳ giao tình gì cả, tối hôm qua gã ngủ trễ, cũng bởi vì bận suy nghĩ chuyện này.
Kiều Chấn Lương nhìn thời gian một chút, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ thường ủy họp, ông cầm lấy cây bút máy và bắt đầu đùa giỡn với các ngón tay, xoay xoay nó nhanh như làm xiếc, phải nói là bí thư Kiều đùa giỡn với bút máy có kỹ xảo rất thuần thục.
Thường Lăng Không đi vào cửa thì bị cây bút máy đang xoay trên tay của Kiều Chấn Lương làm hấp dẫn, Kiều Chấn Lương đặt cây bút máy xuống bàn một cái kịch, âm thanh tuy rất nhỏ, nhưng làm cho trong lòng Thường Lăng Không cả kinh.
Kiều Chấn Lương cười nói : "Tiểu Thường, ngồi đi" Ông chỉ vào cái ghế sô pha.
Thường Lăng Không ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, cung kính nói : "Bí thư Kiều tìm tôi có việc?"
Kiều Chấn Lương gật đầu nói : "Cậu có quen thuộc với tình huống của Lam Sơn không?"
Thường Lăng Không sửng sốt một chút, trong lòng nói tôi là thường vụ phó thị trưởng Nam Tích, ngài hỏi tôi chuyện của Lam Sơn, bí thư Kiều không phải là bị lãng trí đến nổi không biết mình là lãnh đạo của thành phố nào sao? Nhưng gã lập tức phủ quyết cái suy nghĩ này, thấp giọng nói : "Đường quen thuộc, phong cảnh cũng quen thuộc, nhưng tình huống khác thì không quen thuộc"
Kiều Chấn Lương cười ha hả, ông biểu lộ sự thỏa mãn với cơ trí của Thường Lăng Không, gật đầu nói : "Hay, chí ít cũng nói được lời thành thật, nếu cậu không quen Lam Sơn, tôi cho cậu một cơ hội đến làm quen, cậu nguyện ý không?"
Thường Lăng Không trừng to con mắt ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Kiều Chấn Lương, gã nói thế nào cũng không nghĩ trong đám lãnh đạo của Lam Sơn, mình cũng có phần.
Kiều Chấn Lương nói : "Tôi gọi cậu đến chính là muốn nói cho cậu biết, tôi chuẩn bị phái cậu đến Lam Sơn đảm nhiệm thị trưởng, cậu thấy thế nào?"
"Tôi phục tùng tất cả an bài của lãnh đạo" Thường Lăng Không lập tức nói ra một câu khuôn mẫu của chính phủ.
Trên đường đến phòng họp, Kiều Chấn Lương bỗng nhiên nhớ đến câu nói kia của Thường Lăng Không, tôi phục tùng tất cả an bài của lãnh đạo, lúc này mới nhấm nháp ra một ít vị đạo, tên nhóc này chơi chữ với mình đây mà, tất cả phục tùng an bài của lãnh đạo, phục tùng tất cả an bài của lãnh đạo, nghe qua thì giống nhau, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, thì lại không giống, Kiều Chấn Lương mang theo nụ cười đi vào trong phòng họp.
Đám thường ủy đều đã đến hết, đó là một lệ bất thành văn ở đây, Kiều Chấn Lương thông thường sẽ là người tới trễ nhất, không phải là ông đến trễ, mà là bởi vì người khác đến sớm hơn, tuy rằng chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng ma biểu hiện ra sự tôn trọng của các thường ủy dành cho ông.
Kiều Chấn Lương sau khi ngồi xuống liền cười nói :" Hội nghị thường ủy của chúng ta được mở rất nhiều, ngày hôm nay tôi cũng chưa nhớ được đề tài thảo luận của hội nghị"
Tất cả thường ủy đều cười.
Kiều Chấn Lương nói : "Bình thường chúng ta nghe nói đến một vị lãnh đạo ăn không ngồi rồi, sẽ cảm thấy người này sao lại như vậy? Đang trong vị trí không thể mưu cầu cho mình, nhưng mà người này lại không làm gì cả, và đám người chúng ta cũng có thể không có việc gì để làm cả, như vậy chứng minh rằng sự phát triển của Bình Hải đã đi vào quỹ đạo rồi, mỗi một thành phố mỗi một cơ sở đều phối hợp rất ăn ý, không cần những lãnh đạo chúng ta quan tâm. Chỉ là bây giờ không được, Bình Hải còn rất nhiều chuyện chờ chúng ta đến làm, nếu chúng ta không làm gì, thì dân chúng khẳng định sẽ cong cột sống xuống" Kiều Chấn Lương nói đến đây liền uống một ngụm trà, nói : "Mọi người cứ tùy tiện nói một chút, nhìn xem có cái gì cần giải quyết"
Bộ trưởng tổ chức Khổng Nguyên nói : "Bí thư Kiều, kế hoạch điều chỉnh cho tầng lớp lãnh đạo của thành phố Lam Sơn đã được làm ra"
Kiều Chấn Lương nói : "Vậy nói ra một chút đi, có tất cả mọi người ở đây, chúng ta có thể thương lượng một chút"
Khổng Nguyên nói : "Thông qua sự suy nghĩ cẩn thận và điều tra nhiều mặt của bộ tổ chức tỉnh ủy, chúng tôi kết luận sơ bộ rằng đồng chí Ngô Minh là người được chọn có điều kiện tốt nhất để tiếp nhận vị trí của đồng chí Chu Vũ Dương làm bí thư thị ủy Lam Sơn, đồng chí Thường Tụng ở vị trí thị trưởng làm rất xuất sắc công tác, mong rằng sau này anh ấy có thể tiếp tục phát triển"
Kiều Chấn Lương nói : "Tất cả mọi người có ý kiến gì?"
Tất cả thường ủy không ai nói gì, tất cả mọi người đều thấy rằng chuyện này đã sớm được định, Kiều Chấn Lương hỏi những lời này chẳng qua chỉ là chạy theo hình thức.
Kiều Chấn Lương mỉm cười nói : "Xem ra tất cả mọi người đều không có ý kiến"
Trần Bình Triều thật ra thì có ý kiến đấy, chỉ là lần trước gã đã thấy rõ rồi, đám thường ủy đều nghiêng về ủng hộ cho Ngô Minh, cho dù gã có đứng ra phản đối thì uc4ng không có bất kỳ tác dụng nào cả, bây giờ chỉ có thể ngồi đó mà cảm thán trong lòng mà thôi.
Kiều Chấn Lương nói : "Vẫn là quy định cũ, giơ tay biểu quyết"
Đa số thường ủy đều cười thầm trong lòng, Kiều Chấn Lương thật sự đúng là vẽ rắn thêm chân, chuyện đã định ra rồi, còn cần phải giơ tay biểu quyết cái gì, bí thư Kiều thích chạy theo hình thức, thì mọi người cũng chạy theo ông ta. Trong phương diện này thì chỉ có Diêm Quốc Đào là rõ ràng nhất, Diêm Quốc Đào hiểu rõ lần này bí thư Kiều muốn làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Kiều Chấn Lương nói : "Tôi đề nghị đồng chí Thường Tụng tiếp nhận chức vụ bí thư thị ủy Lam Sơn" Nói xong câu đó, ông liền giơ tay lên.
Diêm Quốc Đào đã có chuẩn bị tâm lý, gã lập tức giơ tay lên.
Tất cả thường ủy khác đều sửng sốt, bao gồm cả tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, người kinh ngạc nhất phải kể đến bộ trưởng bộ tổ chức Khổng Nguyên, ông vẫn cho rằng Kiều Chấn Lương từ đầu đã chấp nhận phương án này rồi, không ngờ đến phút cuối cùng bí thư Kiều lại phủ quyết, hơn nữa phủ định còn hoàn toàn triệt để, Kiều Chấn Lương làm như vậy căn bản là không cho bộ tổ chức của tỉnh ủy một chút mặt mũi nào cả, trước mặt mọi người tuyên bố, bộ tổ chức chỉ là một vật trang trí, vấn đề phân công cán bộ là do tôi quyết định.
Trần Bình Triều là người giơ tay thứ ba, gã căn bản là không ngờ rằng gặp phải chuyện có cơ hội thay đổi.
Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh lẳng lặng nhìn Kiều Chấn Lương, bí thư Kiều đã cho mọi người một khóa học rất sinh động, cái gì mà chuyên quyền độc đoán, trong hội nghị thường ủy, bọn họ đều có quyền lên tiếng, nhưng mà quyền quyết định cuối cùng đều nằm trong tay của Kiều Chấn Lương, ông ta là bí thư tỉnh ủy, ông ta mới là người đứng đầu của Bình Hải, trong điểm này thì Kiều Chấn Lương có chút tương tự với người tiền nhiệm là Cố Doãn Tri.
Kiều Chấn Lương cười tủm tỉm nhìn Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh cũng cười, ông cũng giơ tay lên.
Kiều Chấn Lương từ đầu đến cuối đều mỉm cười, nhưng mà ai không giơ tay thì ông sẽ liền cười với người đó, mỗi người đều cảm giác được rằng đằng sau nụ cười của bí thư Kiều có cất giấu uy áp và kinh sợ, cho dù không tình nguyện, đến cuối cùng cũng phải giơ tay lên, trong đó người không tình nguyện nhất chính là Tằng Lai Châu, ông không ngờ rằng Kiều Chấn Lương lại dùng đến chiêu thức này, ở đây chứng minh thực lực của bản thân? Hay là muốn tuyên bố trước mặt mọi người rằng ông ta là người có quyền nói chuyện?
Kiều Chấn Lương rút tay xuống, nói : "Tôi biết nhiều người ở đây đang nghi ngờ về tiêu chuẩn lựa chọn cán bộ của chúng ta, nhận thức rằng cán bộ chúng ta thích dùng đều là cán bộ biết nghe lời, bây giờ tôi có thể nói cho mọi người biết, tiêu chuẩn lựa chọn cán bộ của chúng ta là nhìn năng lực, trong nhiệm kỳ của tôi, tuy rằng tôi không dám cam đoan là mỗi một vị cán bộ có năng lực đều được trọng dụng, nhưng mà tôi có thể bảo đảm, tuyệt đối không để cho một người tài trí bình thường lăn lộn trên một cương vị quan trọng, muốn được trọng dụng thì phải làm việc kiên định, đầu cơ trục lợi, a dua nịnh nọt, không đi được ở Bình Hải đâu"
Tống Hoài Minh là người vỗ tay đầu tiên.
Kiều Chấn Lương lại nói : "Thuận tiện nhắc nhở các đồng chí của chúng ta một chút, chọn lựa cán bộ, không thể căn cứ theo sự yêu ghét của nội tâm, không thể căn cứ theo nhân tình xa gần, cần phải đối đãi công bằng với mỗi người đồng chí, so sánh cán bộ không phải là dựa vào con mắt của chúng ta, mà cần nhờ tiếng nói của dân chúng, cần chiến tích kiên định của bọn họ"
Tống Hoài Minh vỗ tay cho Kiều Chấn Lương cũng không phải là làm trò, ông bắt đầu phát hiện ra vị bí thư tỉnh ủy suốt ngày tươi cười này quả thật có chổ không bình thường, suy nghĩ của Kiều Chấn Lương rất tỉnh táo, mỗi một tính toán đều rất rõ ràng, lần trước trong chuyện sân bay Giang thành ông đã nhắc đến việc sửa đường, lần này thì trong biến động của tầng lãnh đạo Lam Sơn, ông cũng dùng thủ pháp tương tự, cho đến nay bí thư Kiều đều lẳng lặng quan sát, Tống Hoài Minh cho rằng Kiều Chấn Lương là một cao thủ chính trị ưu tú, ông ta đem lợi ích chính trị cá nhân và lợi ích của Bình Hải kết hợp lại, thủ đoạn của ông ta làm cho người nếm thử phải bất ngờ, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì thấy rất bình thường.
Khổng Nguyên chính là người phiền muộn nhất ngày hôm nay không thể nghi ngờ rồi, sau khi hội nghị chấm dứt, ông liền đi tìm Kiều Chấn Lương, ngày hôm nay Kiều Chấn Lương đã làm cho ông rất khó khăn, ông không dám toát ra sự bất mãn với Kiều Chấn Lương, nhưng mà ông cần phải làm rõ một việc, vì sao Kiều Chấn Lương lại đột nhiên thay đổi ý niệm trong đầu, lựa chọn Thường Tụng chứ không phải là Ngô Minh?
Kiều Chấn Lương cười tủm tỉm nói : "Lão Khổng, có phải là mất hứng hay không?"
Khổng Nguyên lắc đầu nói :" Tôi thì không có mất hứng, chỉ là dù sao ông cũng nên cho tôi chuẩn bị tâm lý"
Kiều Chấn Lương cười ha hả nói : "Chuẩn bị cái gì? Tôi chỉ là đề nghị, cũng không phải là quyết định cuối cùng, công tác cụ thể vẫn do bộ tổ chức đi làm mà"
Khổng Nguyên thầm nghĩ trong lòng, Kiều Chấn Lương ơi là Kiều Chấn Lương, không ngờ ông lại trêu người như vậy, tôi là bộ trưởng tổ chức, ông là bí thư tỉnh ủy, tôi cuối cùng cũng không thể chống đối lại ông, cho tôi mượn thêm một lá gan tôi cũng không dám.
Kiều Chấn Lương nói : "Lão Khổng, chúng ta đã quen biết không ít năm, có vài chuyện tôi không cũng gạt ông, tôi sở dĩ thay đổi quyết định, là bởi vì tôi nghe được một việc, Ngô Minh vì muốn giành được chức bí thư thị ủy Lam Sơn, trước đó đã đến Đông Giang làm không ít công tác, theo tôi được biết, trong số thường ủy ở đây cũng có không ít người được hắn đến thăm hỏi"
Khổng Nguyên cười cời : "Có chuyện vậy sao?"
Kiều Chấn Lương gật đầu nói : "Lão Khổng, tôi biết Thường Tụng đã gây cho ông một ấn tượng không tốt, đối với chúng ta mà nói, tiêu chuẩn so sánh cán bộ hẳn là nên khách quan công chính, không thể bởi vì hắn nổi bão tại bộ tổ chức của ông mà ông đánh giá hắn như vậy, ông nói có đúng không?"
Khổng Nguyên nói : "Tôi không có ý kiến gì đối với cá nhân đồng chí Thường Tụng, nhưng mà tôi cho rằng loại tính tình này đưa vào công tác thì không tốt"
Kiều Chấn Lương mỉm cười nói : "Nói chuyện với hắn đi, chức bộ trưởng của ông không chỉ là phụ trách khảo sát lựa chọn cán bộ, mà còn giúp cán bộ nhận thức được cái chưa đủ của bản thân, chuyện của Lam Sơn quyết định như vậy đi, thiểu số phục tùng đa số, chúng ta tôn trọng ý kiến của mọi người"
Khổng Nguyên thật sự dở khóc dở cười, thiểu số phục tùng đa số? Rõ ràng là một mình ông định đoạt, chuyên quyền độc đoán, những lời này Khổng Nguyên không dám nói ra, ông bất đắc dĩ gật đầu, cáo từ rời đi.
Lúc Trương Dương tỉnh dậy đã là mười giờ sáng rồi, sau khi rửa mặt, thay quần áo đi ra, thì mới phát hiện ra mấy người bạn thân đều đang ngủ say, người khác không có tửu lượng tốt như hắn, cũng không có tố chất thân thể tốt như hắn.
Ra cửa Trương Dương gặp Dư Xuyên mặt vàng như nến, tối hôm qua Dư Xuyên ói cả một đêm, lúc này đã tỉnh táo, cả người không có chút sức, gã thậm chí đã quên tối hôm qua mình đã nói gì với Trương Dương, vô tình bắt chuyện với Trương Dương, kêu khổ không thôi : "Hôm qua tôi uống nhiều quá, làm sáng hôm nay toàn bộ khách hẹn, tất cả đều bị trễ"
Trương Dương cười ha hả nói : "Dư ca, đều là do em không tốt, tối hôm qua uống với anh hợp ý, cho nên một ly rồi lại một ly, làm lỡ đại sự của anh"
Trong lòng Dư Xuyên âm thầm kỳ quái, tên nhóc này sao lại biết lễ phép vậy, tự nhiên gọi mình là Dư ca? Dư Xuyên cười nói : "Cũng không có gì ghê gớm, chuyện làm ăn cũng không thể cưỡng cầu, cái cũ không đi cái mới không đến, nói không chừng sau này còn cái lớn hơn chờ tôi"
Trương Dương nói : "Trở về nghỉ ngơi một chút đi, chờ buổi trưa cùng đi ăn"
Đầu của Dư Xuyên đau như búa bổ, nói : "Không được, chỉ sợ uống nữa là tôi phải bỏ mạng tại đây, tôi về trước thì tốt hơn, à đúng rồi, xe của cậu xong rồi, có cần tôi đưa đến không?"
Trương Dương nói : "Em cùng đi với anh"
Đi đến nhà máy Vạn LÝ, Trương Dương thấy chiếc xe của mình đã rực rỡ hẳn lên, Dư Xuyên đã cho rửa xe sạch sẽ, còn đặc biệt đánh bóng nó, vết trầy trên xe cũng đã được sửa chữa toàn bộ.
Trương Dương đi dạo một vòng quanh xe một cách thỏa mãn, chuyển hướng với Dư Xuyên, nói : "Bao nhiêu tiền?"
Dư Xuyên cười nói : "Người một nhà sao có thể thu tiền của cậu"
Trương Dương nói : "Anh em ruột còn tính rõ ràng, anh làm ăn cũng không dễ dàng, em cũng không thể để cho anh làm không công được"
Dư Xuyên nói : "Thật không nên, không phải là tôi nịnh bợ cậu, mà là vì cậu coi tôi là bạn, tiền này tôi không thể thu được"
Lúc Trương Dương còn đang chuẩn bị kiên trì, thì nghe thấy một giọng nữ phía sau : "A, đây không phải là thị trưởng Trương sao?"
Trương Dương xoay người lịa, thấy Lương Tư mặc một bộ đồ màu đen xuất hiện phía sau hắn, Lương Tư đến lấy xe, xe của cô ta cũng được tiến hành bảo dưỡng trong nhà máy Vạn Lý, nhìn thấy Trương Dương, cô chủ động đi tới, khóe môi lộ ra một nụ cười, chỉ là ảnh mắt mang theo một tia phẫn nộ : "Thị trưởng Trương, tôi đang muốn tìm anh"
Trương Dương cười nói : "Tìm tôi có việc gì?" Thật ra khi hắn nhìn thấy Lương Tư liền rõ ràng, ngày hôm qua mình đụng một con chó, mà con chó đó là của Lương Đức Quang, Lương Đức Quang lại là đại ca của Lương Tư.
Lương Tư nói :" Đại ca của tôi không hiểu chuyện, mạo phạm đến anh, tôi xin lỗi anh một tiếng"
Trương Dương nghe ra những lời này của Lương Tư có chứa đầy mùi thuốc súng, hắn cười nói : "Đừng khách khí, thật ra là tôi đụng chết con chó của anh trai cô"
Lương Tư nói ;" Đại ca tôi thương nhất là con chó đó, mà con chó đã chết, anh ấy thương tâm quá độ nên sinh bệnh, nói cái gì cũng phải kiện anh, tôi đã nói rồi, thị trưởng Trương là bạn, chỉ là anh tôi không nghe, bây giờ đang tìm người viết đơn khởi tố, muốn kiện anh ra tòa, anh nói có cần thiết không? Một việc nhỏ như vậy, mà phải khiến cho mọi người khó xử" Những lời nói của Lương Tư tràn ngập ý tứ uy hiếp.
Trương Dương cười cười, hắn cũng khinh thường loại đàn bà như Lương Tư, ỷ vào anh rể là cục trưởng cục điện lực tỉnh, mà xem mình trở thành bà hoàng, gần đây trải qua một số chuyện, tính tình của Trương đại quan nhân cũng thay đổi rất nhiều, đối với đàn bà hắn cũng khoan dung độ lượng hơn một chút, dù sao thì Lương Tư cũng là người hợp tác với Lương Thành Long, mình không nên tính toán với loại đàn bà này, Trương Dương nói : "Con chó của hắn bao nhiêu tiền, tôi đền cho hắn là được, chúng ta đều là bạn bè, không cần phải vì một con chó mà tổn thương hòa khí"
Lương Tư nghe ra ý ngoài lời nói của Trương Dương, hắn nói con chó này không phải đã chết rồi sao, hắn quanh co một vòng rồi cũng chửi đại ca của cô.
Lương Tư nói : "Tôi cũng đã nói như vậy, nhưng mà anh của tôi tính tình rất cứng, quyết định chuyện gì thì cho dù là mười trâu cũng không kéo lại được, bây giờ một lòng muốn kiện anh, còn nói anh đánh anh ấy, công an còn bắt anh ấy đưa ra báo cáo nghiệm thương. Tôi nói thị trưởng Trương đâu phải là người như vậy, anh sao có thể chấp nhất loại người như anh của tôi"
Trương Dương cười nói : "Muốn kiện thì cứ để hắn kiện đi, yên tâm, tôi sẽ không vì chuyện của hắn mà làm ảnh hưởng đến hòa khí của chúng ta"
Lương Tư nói : "Tôi về sẽ khuyên anh ấy lại"
Trương Dương tươi cười nói : "Đừng khuyên, tôi thấy anh của cô không đụng tường là không quay đầu lại đâu, không thấy hoàng hà thì tâm chưa chết, cứ để cho anh ấy đi kiện, nói không chừng tôi và hắn có thể không đánh thì không quen nhau đấy"
Lương Tư cũng nghe ra được, người ta đang uy hiếp cô đấy.