Niết Nhật Khoa Phu nhìn đống lửa cháy lớn phía sau, trong miệng lẩm bẩm nói: A! Hắn tiêu rồi. . . Thật sự là ngu xuẩn, vì sao muốn đi cứu người con gái kia.
Lúc này trong bộ đàm truyền đến âm thanh của Triệu Hách, Triệu Hách vẫn đang trong tháp cảnh giới, hắn thấy Lý Xương Phổ đang đi đến sân bay.
Lý Uyển Cơ lớn tiếng nói: Ngăn cản hắn, đừng cho hắn rời đi.
Triệu Hách nói: Được, tôi dùng loại đạn mảnh nhỏ bắn hạ máy bay của hắn! Triệu Hách thay đạn mảnh, nhắm ngay trực thăng.
Lý Uyển Cơ nói: Chờ một chút, tay hắn có cầm theo cái gì không ?
Triệu Hách thông qua ống nhắm nhìn lại: Hắn mang theo một cái rương hợp kim màu bạc.
Cái rương màu bạc?
Một bên Niết Nhật Khoa Phu nói: Bên trong nhất định là bệnh độc RFIV, loại bệnh độc này hiện nay không có kháng thể, ngàn vạn lần đừng để cho hắn đem bệnh độc ra ngoài.
Lý Uyển Cơ gật đầu, hướng Triệu Hách nói: Chờ hắn leo lên máy bay thì nổ súng, giết chết toàn bộ!
Lý Xương Phổ trước khi leo lên máy bay thì quay đầu nhìn trung tâm nghiên cứu đã biến thành một đống lửa, khóe môi của hắn mang theo một nụ cười trào phúng, sau khi ngồi lên trực thăng, thông qua một chiếc điện thoại, gọi cho anh của hắn Lý Xương Kiệt, Lý Xương Phổ mỉm cười nói: Anh, có thể khởi động kế hoạch B.
Lý Xương Kiệt nói: Thành công?
RFIV ngay trong tay em, đám gián điệp tất cả đều ở lại căn cứ, là lúc hủy diệt tất cả chứng cứ.
Trực thăng bắt đầu bay lên không. Lý Xương Phổ xuyên qua cửa sổ nhìn phía dưới một chút, hắn thấp giọng nói: Ngày mai là sinh nhật của ba, chúng ta cùng nhau quay về Bình Nhưỡng chúc mừng. . . Hắn vừa nói xong, cảm giác được trực thăng rung động, sau đó ánh lửa nuốt chửng con mắt kinh ngạc đến cực điểm của hắn.
Triệu Hách bắn trúng mục tiêu, trực thăng vừa bay đến giữa không trung bị đạn mảnh bắn trúng, phát nổ trở thành một quả cầu lửa thật lớn, giống sao băng rơi xuống mặt đất. Vỡ nát ra thành bốn năm mảnh, tan biến trong quả cầu lửa.
Đầu kia của điện thoại Lý Xương Kiệt cũng nghe được âm thanh phát nổ kinh thiên động địa, hắn lớn tiếng gọi tên của em trai, bi thương và sợ hãi chiếm đầy nội tâm của hắn.
Lý Uyển Cơ cầm súng phóng đi hướng sân bay, cô ấy bắn liên tục. Bắn chết ba gã binh sĩ Bắc Triều Tiên thất kinh.
Triệu Hách ở trên cao yểm hộ cho Lý Uyển Cơ.
Lý Uyển Cơ rốt cục thuận lợi đến gần bên cạnh xác trực thăng, cô ấy đầu tiên nhìn cũng là cái rương màu bạc, Lý Xương Phổ không hoàn toàn tắt thở, nửa người bị lửa cháy đen, một tay vẫn đang nắm chặt cái rương.
Lý Uyển Cơ đi qua, một cước dẫm nát tay của Lý Xương Phổ, khiến cho hắn buông cái rương ra, sau đó dùng súng lục chỉ hướng trán của Lý Xương Phổ: Cái này là tặng cho cha mày!
Đòang! Một tiếng súng vang lên. Đầu của Lý Xương Phổ vỡ tung ra, máu tươi từ sau đầu của hắn không ngừng chảy ra, Lý Uyển Cơ vì giải hận, nhắm vào ngực của hắn bắn ba phát, sau đó mới nhặt cái rương lên.
Triệu Hách mang theo súng ngắm từ tháp cảnh giới xuống, thấy Lý Uyển Cơ thuận lợi lấy được cái rương, không khỏi cười nói: Nhiệm vụ hoàn thành!
Lý Uyển Cơ gật đầu, nhẹ giọng nói: Còn thiếu chút nữa!
Triệu Hách có chút không giải thích được nhìn Lý Uyển Cơ: Cái gì? Ngay lúc hắn đặt câu hỏi. Thấy một viên đạn với tốc độ kinh người bắn về phía con mắt của hắn, thế giới của Triệu Hách trở nên đen kịt.
Cách đó không xa Niết Nhật Khoa Phu thấy rõ cảnh Lý Uyển Cơ bắn chết Triệu Hách, ông ta sợ quay đầu bỏ chạy, Lý Uyển Cơ nhặt bắn tỉa súng của Triệu Hách, thay đạn, đứng ở trong gió, nhắm ngay Niết Nhật Khoa Phu. Nhẹ giọng nói: Ông nghĩ rằng tôi sẽ cho một người chế tạo ra bệnh độc sống trên thế giới này sao?
Đạn đột nhiên bay ra, xuyên thấu thân thể của Niết Nhật Khoa Phu, làm cho Niết Nhật Khoa Phu gục xuống.
Làm xong tất cả cái này, Lý Uyển Cơ ưu nhã vuốt tóc, đi tới sát vách núi. Từ đó lấy ra một sợi cáp tổng hợp, đem cái rương đeo ở trên người, sau đó chạy lấy đà một khoảng cách, tung người như chim bay lượn trong bầu trời đêm.
Mưa đêm trở nên nhiều hơn. . .
Khi rung động kịch liệt dừng lại, tất cả bình tĩnh, Trương Dương biết ra vụ nổ đã kết thúc, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mặt cười của Lệ Phù, thấp giọng nói: Xem ra tất cả đều đã kết thúc.
Lệ Phù nói: Bệnh độc RFIV chỉ cần nghiên cứu chế tạo thành công, trung tâm nghiên cứu bí mật này mất đi ý nghĩa tồn tại, áp lực của Bắc Triều Tiên trong khoảng thời gian này rất lớn, Nam Triều Tiên, nước Mỹ, Nhật Bản, thậm chí bao gồm cả Nga và Trung Quốc đều biểu thị quan tâm đối với chuyện này, cho nổ hủy diệt chứng cứ trở thành lựa chọn duy nhất của bọn họ.
Trương Dương nói: Nhưng bệnh độc RFIV dù sao cũng đã nghiên cứu chế tạo thành công.
Lệ Phù nói: Bệnh độc hẳn là đã bị bọn họ mang đi, trên người của em còn có một phần. Miệng của cô ấy lúng túng một chút, kế tiếp cũng không có nói, thế nhưng trong nội tâm cảm thấy khổ sở, có thể Trương Dương đã bị mình lây nhiễm, thật ra cho dù Trương Dương an toàn thì có thể làm sao? Hiện tại bọn họ đã bị chôn sâu dưới mặt đất mười lăm mét, tất cả lối ra đều đã bị lấp, trung tâm nghiên cứu này đã trở thành nơi chôn thân của bọn họ.
Trương Dương nói: Nhìn xem có cơ hội rời khỏi đây hay không! Hắn đầu tiên kiểm tra rồi thiết bị thông tin của mình một chút, không có bất luận tín hiệu, mở cửa thang máy đã biến hình, phát hiện bên trong có một cái động nhỏ hẹp, vừa vặn có thể cho một người đi qua, hai cột xi măng chống đỡ lẫn nhau, lúc này mới tránh cho kiến trúc xung quanh sụp xuống, Trương Dương hướng Lệ Phù nói: Anh tin tưởng trời sẽ không tuyệt đường người!
Lệ Phù nói: Ông trời đã đủ nhân từ với em rồi, em còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại anh. Cô ấy dưới sự trợ giúp của Trương Dương chui qua cái lỗ nhỏ kia.
Trương Dương theo sau, chui vào trong cái động, bọn họ hẳn là ở tại tầng sâu nhất của trung tâm nghiên cứu, tuy rằng không gian xung quanh thoáng hơn trong thang máy một ít, thế nhưng tất cả đường đi đều đã bị lấp kín.
Trùng hợp chính là cái chổ cách đó không xa cũng là chổ giam giữ Lệ Phù, Trương Dương một cước đá văng cửa phòng, từ trong túi lấy ra đèn pin, chiếu vào bên trong, mỉm cười nói: Không tồi, có một cái giường!
Lệ Phù có chút mệt mỏi, cô ấy ngồi xuống trên giường, nhẹ giọng nói: Có nghĩ tới hay không, chúng ta có thể không được?
Trương Dương nói: Không nghĩ nhiều như vậy. Hắn đi tới bên cạnh Lệ Phù ngồi xuống, nắm vai của Lệ Phù.
Lệ Phù nói: Vì sao anh biết em ở chỗ này?
Chương Bích Quân nói cho anh biết.
Nghe được tên của Chương Bích Quân, Lệ Phù im lặng xuống, một lát sau mới nói: Bà ấy rất không đơn giản.
Trương Dương hơi ngẩn ra, Lệ Phù nói tràn ngập ý khác biệt, nhưng hiện tại cũng không phải lúc nghiên cứu chuyện này, trước mặt bọn họ chỉ có hai lựa chọn, một là nghĩ biện pháp chạy, hai là ở chỗ này lẳng lặng chờ chết.
Trương Dương cho Lệ Phù nghỉ ngơi một hồi, mình đi ra xem có cách nào có thể rời đi hay không, ở tìm một vòng bên ngoài, phát hiện tất cả lối ra đều đã bị lấp kín, Trương đại quan nhân trong lòng không khỏi lạnh, mình luôn luôn mạng lớn, thế nhưng ngày hôm nay vận may đó tựa hồ đi tới cuối đường rồi, bị giam giữ dưới mặt đất hơn mười mét, phiền phức chính là xung quanh tất cả đều là đá núi, cho dù hắn có võ công cường thịnh, cũng không có khả năng đánh ra một con đường trong núi đá.
Nghe được tiếng bước chân trở về của Trương Dương, Lệ Phù đã cảm thấy được uể oải của hắn, Trương Dương vừa đi tới, Lệ Phù liền nhào vào trong cái ôm của hắn, chăm chú ôm hắn, rưng rưng nói: Là em làm phiền hà anh.
Trương Dương nói: Anh không cảm thấy bị em làm phiền, có câu cửa miệng nói, sơn cùng thủy tận nghĩ không đường, hi vọng lại ở bên cạnh, nói không chừng như thế này sẽ có người tới cứu chúng ta. Lời của hắn tràn ngập ý tự an ủi mình, thật ra trong lòng Trương Dương cũng rõ ràng, ngày hôm nay cơ hội thoát ra cực kỳ bé nhỏ.
Lệ Phù nói: Nếu như chúng ta vừa rồi không đi vào thang máy, có thể cơ hội lớn hơn một ít, ít nhất sẽ không bị chôn sâu dưới mặt đất.
Nhắc tới thang máy, Trương Dương bỗng nhiên nhớ tới một việc, hắn bỗng nhiên đứng lên.
Lệ Phù nói: Anh muốn làm gì?
Trương Dương nói: Em chờ anh, anh đi xem!
Trương Dương nhớ tới thang máy, hắn trở lại cái lỗ nhỏ vừa rồi một lần nữa, lấy súng bắn một cái lổ trên sàn thang máy, sau đó đá văng sàn nhà, tất cả đều giống như dự đoán của hắn, thang máy cũng không có hoàn toàn rơi sát xuống đất, từ sàn thang máy đến mặt đất còn chừng năm mét.
Trương Dương trở lại chổ Lệ Phù, hắn thấp giọng nói: Phía dưới hẳn là còn có đường ra.
Lệ Phù nói: Cho dù có đường ra, bất quá cũng chỉ là đi thông qua tầng hầm khác, vẫn đang không cách nào rời khỏi đây.
Trương Dương đem cô ấy thả xuống phía dưới, sau đó cũng nhảy xuống.
Hai chân rơi xuống đất, lấy đèn pin chiếu xung quanh một chút, phía trước có một con đường, người Bắc Triều Tiên xây dựng tầng hầm ngầm này cũng vô cùng phức tạp, đây là tầng thấp nhất của trung tâm nghiên cứu, đều là đường ống và dây cáp, còn có một vài thiết bị thông gió, bởi vì điện bị cắt trong vụ nổ, thiết bị thông gió đã hoàn toàn dừng lại. Không khí bên trong nặng nề mà không sạch sẽ, Lệ Phù cũng trở nên càng ngày càng suy yếu, bệnh độc bắt đầu phát triển trong cơ thể của cô ấy, nhiệt độ cơ thể của cô ấy không ngừng lên cao, nóng đến dọa người.
Trương Dương ôm Lệ Phù đi vào trong con đường, hắn dùng súng lục bắn vào tường đá xung quanh, nỗ lực tìm một chổ tường nào đó yếu. Thế nhưng đi tới cuối con đường, tất cả đều là đá núi cứng rắn, cũng không có tìm được cái hắn muốn.
Lệ Phù có chút tuyệt vọng, cô ấy bảo Trương Dương buông mình, tựa ở trên tường, tường đá lạnh băng cho cô ấy cảm giác thoải mái một ít, Lệ Phù nhẹ giọng nói: Không ngờ rằng, cuối cùng chúng ta vẫn là chôn cùng nhau!