Chương 924
Lâm Vạn Quân ngồi im bất động, lặng lẽ lắng nghe. Đến khi tiếng động cơ xe bên ngoài mỗi lúc một xa, ông ta mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Một tia sáng rực rỡ chợt bừng lên trong đôi mắt đục ngầu ấy.
“Mọi sự chờ đợi cuối cùng sẽ trở thành hiện thực! Tất cả những vất vả đều là vì khoảnh khắc chờ đợi đó.”
Lâm Vạn Quân lẩm bẩm, nhìn lên đồng hồ treo tường.
Lúc này chỉ còn một phút nữa là đến mười hai giờ đêm. Ông ta đột nhiên đứng dậy, nhắc nhẹ chiếc giường gỗ lên, ép giường chặn vào cửa.
Toàn bộ quá trình không hề phát ra tiếng động nào, bên ngoài cơ bản sẽ không có ai phát giác ra điều bất thường.
Sau đó, Lâm Vạn Quân đi đến góc tường dưới giường, kéo hai viên gạch ra, lấy ra một cái túi nhựa màu đen.
Bên trong túi có một chiếc điện thoại cực kỳ dày dặn, ít chức năng nhưng thời gian pin hoàn toàn đủ dùng.
Cạnh đó, còn có một cục sạc dự phòng và sáu cục pin dự phòng dung lượng lớn.
Loại điện thoại di động này hiện nay không còn nhiều nữa.
Lâm Vạn Quân lập tức mở máy, cầm chặt điện thoại trong tay, khẽ nhắm mắt lại yên lặng chờ đợi.
Một phút, hai phút rồi bốn phút trôi qua.
Trái tim tràn đầy hi vọng cuối cùng cũng dần dần lắng xuống.
Vừa điểm đến phút thứ năm, ông ta nhanh chóng tất máy, đặt điện thoại xuống, bọc kín nó trong túi nhựa, rồi chốn nó xuống đất.
Sau đó vội chuyển giường trở lại vị trí ban đầu mới từ từ nằm xuống.
“Cậu Phong, tôi luôn ở đây.”
Lâm Vạn Quân nằm trên giường, khẽ nhắm mắt lại, từ khỏe mắt chảy xuống hai hàng lệ.
Thành phố Hà Nội, khu phát triển ngoại ô Hà Nội. Cao Phong và Kim Tuyết Mai đang ở trong một căn phòng nhỏ.
Vốn dĩ anh đã ngủ rồi, nhưng đến khoảng mười một giờ lại bị tiếng chửi bởi bên ngoài đánh thức.
Có thể dễ dàng nghe ra đó là giọng của Ngô Phương Hân, nghĩ cô ta chắc hẳn vẫn đang tức giận vì chuyện xảy ra ở câu lạc bộ Phúc Lâm đây mà.
Khi đi ngang qua cửa phòng hai người họ, cô ta dừng lại vài giây, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi giậm chân huỳnh huych đi lên tầng Từ lúc bị đánh thức, Cao Phong vẫn chưa ngủ hề chợp mắt được.
Lúc này đã hơn mười hai giờ, anh vẫn chưa muốn đi ngủ, chỉ chăm chú nhìn ảnh trăng ngoài cửa sổ.
“Anh Phong, anh đang suy nghĩ về chuyện ở Hà Nội sao?” Kim Tuyết Mai từ từ ngóc đầu dậy nhìn về phía anh. Anh có chút ngạc nhiên, không ngờ rằng cô cũng luôn thao thức giống mình.
“Ừm, không biết chủ Quân và họ thế nào rồi, mãi mà không liên lạc được” Cao Phong khẽ thở dài nói với cô.
Ngay cả những người như Vũ Hoàng Lê cũng không thể nằm bắt được thông tin chi tiết.
Hà Nội lúc này phòng thủ kiên cố, người bình thường muốn nhúng tay vào sợ rằng cũng không có cơ hội.
Nhưng nếu không liên lạc được với Lâm Vạn Quân, Cao Phong sẽ không thể thực hiện được những kế hoạch tiếp theo.
Ngày ngày đến công trường khuân vác bao xi măng?
Đó không phải là việc mà Cao Phong nên làm.
Anh còn ấp ủ quá nhiều kỳ vọng.
“Cao Phong, hay là em âm thầm về Hà Nội giúp anh tìm hiểu tin tức?”
Kim Tuyết Mai hơi lưỡng lự, bàn tay chạm vào khuôn mặt anh.
“Không được!” Cao Phong thẳng thừng từ chối, cau mày nói: “Hiện giờ trong mắt người nhà họ Cao chúng ta là hai kẻ đã chết.”
“Nếu em đột nhiên xuất hiện, họ nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ.”
Kim Tuyết Mai suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Nếu ai đó hỏi, em sẽ nói rằng mình đã bị đánh ngất, lang thang bên ngoài vài tháng mới trở về!”
“Không được! Anh sẽ không để em trở về một mình đối mặt với nguy hiểm.” Cao Phong lại một lần nữa từ chối.
“Em muốn làm gì đó giúp anh mà “
Cô còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Cao Phong chặn lại.
“Nếu như thực sự cần thiết, đồng thời có cơ hội thích hợp, anh sẽ sắp xếp người trở về. Em yên tâm đi. Anh nhẹ giọng nói, “Được!” Cô gật đầu, không còn cố chấp về vấn đề này nữa.