Chương 601
“Lần này, cháu muốn dùng chính sức mạnh của mình để đánh bại thành phố Hà Nội. Thứ dòng họ cho tôi chỉ là nền tảng mà thôi, tự mình đạt được mới là giang sơn. Chỉ khi là giang sơn tự tay mình giành được, mới có thể ngồi đó một cách dễ dàng.” Cao Phong trầm giọng nói.
Sắc mặt Lâm Vạn Quân nghiêm túc, ông ta nói: “Cậu Phong không cần lo quá đâu, chỉ cần tôi chưa chết, Tập đoàn Thiên Long đừng nghĩ đến việc đánh bại cậu Phong”
Cao Phong khua tay nói: “Lần đầu Tập đoàn Thiên Long ra tay đã cho chúng ta một bất ngờ lớn, chắc rằng sau này bọn họ sẽ còn có rất nhiều thủ đoạn khác.”
“Thế nhưng vẫn chỉ là một câu, tùy cơ ứng biến thôi. Giải quyết được Tập đoàn Thiên Long, ở thành phố Hà Nội không còn ai có thể ngăn cản được bước chân của chúng ta nữa. Đến lúc đó, có lẽ là lúc phải trở về nhà họ Cao rồi.”
Lâm Vạn Quân nghiêm túc gật đầu, nói: “Đúng vậy, Cậu Phong.”
Sau đó, hai người nói thêm vài câu nữa rồi rời khỏi đó.
Hai người Cao Phong vừa đi ra khỏi thang máy đã nhìn thấy có một người phụ nữ cao gầy đang đứng trước quầy nói chuyện với nhân viên thu ngân.
Nhìn bóng lưng người phụ nữ này, Cao Phong khẽ nhíu mày, sau đó mặt anh không có biểu cảm gì, chuẩn bị rời đi.
“Xin lỗi cô, đồ đặt ở chỗ chúng tôi chỉ có thể tự mình lấy, người khác không thể lấy hộ được.”
“Chúng tôi cũng phải chịu trách nhiệm với khách hàng, mong cô thông cảm. Nhân viên thu ngân giải thích.
“Nhưng mà…. Người đã không còn rồi, lấy như thế nào đây?” Người phụ nữ im lặng trong hai giây, sau đó khẽ nói.
Nhân viên thu ngân sững lại, hỏi: “Không còn nữa? Là có ý gì a? Chỗ chúng tôi có cung cấp dịch vụ trả lại hàng”
“Người đã chết rồi…” Người phụ nữ nói.
Nhân viên thu ngân đơ ra, cũng không biết phải nói gì tiếp.
“Vậy nên tôi muốn lấy đồ về đặt trước mộ của anh ấy, như vậy có được không?”
Nghe thấy người phụ nữ nói vậy, Cao Phong đã đi đến cửa lại dừng lại, kinh ngạc nhìn cô ta một cái.
“Tình cảm của cô và anh ấy sâu đậm như vậy sao?” Cao Phong dừng lại một lúc, sau đó hờ hững lên tiếng. Người phụ nữ và nhân viên thu ngân nghe được câu nói đó thì nhìn về phía bên này.
“Cao… Nhân viên thu ngân chuẩn bị chào hỏi, đã bị Cao Phong giơ tay ngắt quãng.
“Cao Phong, là anh sao?” Hạ Vy bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, nhìn Cao Phong với vẻ mặt khó tin, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Hạ Vy gặp lại Cao Phong một lần nữa, cô ta cảm thấy vô cùng sợ sệt.
Đây chính là nỗi sợ đến từ địa ngục.
Cô ta không cho rằng thân phận của mình cao quý bằng Ngô Minh An.
Ngay cả Ngô Minh An Cao Phong cũng có thể tiêu diệt một cách dễ dàng, sau đó anh vẫn bình an vô sự.
Vậy thì Hạ Vy là cái thứ gì chứ? “Cô muốn tặng đồ vật này cho Ngô Minh An sao?” Vẻ mặt Cao Phong có chút giễu cợt.
Anh thật sự không cho rằng giữa Ngô Minh An và Hạ Vy có thứ tình cảm chân thành.
“Đúng vậy!” Hạ Vy ngây ra, sau đó gật đầu trả lời.
“Ít nhất anh ấy đã mua xe cho tôi, còn để lại cho tôi một căn biệt thự..” Không đợi Cao Phong lên tiếng, Hạ Vy đã chủ động giải thích.
“Biệt thự đó được mua trên danh nghĩa Ngô Minh An sao? Đó cũng chỉ là tài sản của nhà họ Ngô mà thôi. Mà cô không biết à, tài sản của nhà họ Ngô đã bị tôi giành lấy rồi.”
“Vậy nên biệt thự bây giờ là của tôi.” Cao Phong liếc Hạ
Vy một cái.
Hạ Vy kinh ngạc, ánh mắt lại hiện lên một tia sợ hãi, hơi hé miệng ra nhưng lại không biết nói gì.
Lúc này, trong lòng Hạ Vy tràn đầy các loại cảm xúc khác nhau, có lo sợ, thấp thỏm, căng thẳng, và hối hận.
Nghĩ lại lần đầu tiên gặp Cao Phong, đến bây giờ đã xảy ra vô số chuyện, có trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng Hạ Vy.
Nếu ban đầu cứ làm bạn tốt của Kim Tuyết Mai, liệu bây giờ có thành ra như thế này không?
Càng nghĩ, cô ta càng hối hận.
Càng nghĩ, vành mắt của Hạ Vy càng đỏ lên.
Cao Phong hơi nhíu mày lại, anh nói: “Đưa đồ cho cô ta đi!”
Nói xong, Cao Phong quay người rời đi cùng Lâm Vạn Quân.
“Vâng, chủ tịch Phong.” Nhân viên thu ngân không nói thêm lời nào, lấy đồ đưa cho Hạ Vy.