Chương 2681
“Hơn hai mươi năm trước, Diệp Thiên Long… Thôi bỏ đi, con không cần phải biết chuyện này đâu, sự tình đằng sau rối rắm phức tạp lắm.” Phạm An Quốc nói được một nửa thì đột nhiên ngừng lại, ông ta ngậm miệng không nói gì nữa.
“Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra thế ạ?” Lòng hiếu kỳ của Phạm Thanh Nhiên bị kích thích.
“Không có chuyện gì cả, tốt nhất thì con đừng biết gì về chuyện đó thì hơn, biết đâu lại dính vào rắc rối. Con đừng hỏi thì hơn.” Phạm An Quốc nói bằng tốc độ rất nhanh rồi nhíu mày.
“Cha phải nhanh chóng liên lạc với bên Thành phố Đà Nẵng một chút, nhất định phải xử lý thật tốt chuyện của nhà họ Cao mới được. Bây giờ Diệp Thiên Long đã bày tỏ thái độ của mình, vậy thì cha chắc chắn phải ủng hộ ông ta vô điều kiện. Chỉ có giải quyết xong chuyện này thì chúng ta mới có thể được coi là lấy công chuộc tội, để nhà họ Diệp không ghi hận với nhà họ Phạm chúng ta nữa.”
Phạm Thanh Nhiên nghe Phạm An Quốc nói như vậy thì khẽ gật đầu một cái rồi không nói thêm gì nữa.
Mồm nói chân gãy, câu này không phải tự nhiên mà có.
Trong sân nhà họ Diệp.
Diệp Thiên Long xử lý xong chuyện của Phạm An Quốc thì chắp tay sau lưng đi vào trong sân nhà họ Diệp.
Trước lúc đi Diệp Thiên Long đã nói với ông cụ nhà họ Diệp rằng sau khi trở về ông ta sẽ cho ông cụ nhà họ Diệp một câu trả lời thỏa đáng. Thế nên ông ta không thể không nói gì cả.
Phía chân trời, trời đã mờ mờ tối, mặt trời buổi chiều đã ngả dần về đằng Tây.
Trong sân có một căn nhà nhỏ nằm lọt thỏm trong rất nhiều hàng dây leo đứng lặng lẽ xung quanh.
Mùa này, lá cây đều đá úa vàng, trông dây leo như những cành cây khô.
Nhưng cộng thêm khung cảnh trong sân thì chúng làm nổi bật lẫn nhau khiến cảnh sắc nơi đây dường như cũng trở nên rất nghệ thuật. Khiến người ta có cảm giác mấy nhánh cây khô như chìm vào trong sắc trời.
Diệp Thiên Long và ông cụ nhà họ Diệp ngồi đối diện nhau, giữa họ là một cái bàn tròn nhỏ, bên trên là ấm trà nung bằng đất sét đang nghi ngút khói, tỏa mùi hương ra khắp nơi.
Mà Trọng Dương Bình và một người đàn ông trung tuổi thân cận với ông cụ nhà họ Diệp thì chỉ đứng xa xa ở một bên.
“Anh đã đi làm nhiệm vụ gì?” Ông cụ nhà họ Diệp nhẹ giọng hỏi, nhưng không hề nhìn Diệp Thiên Long. Như thể ông ta đã biết hết tất thảy mọi chuyện rồi vậy.
Vẻ mặt của Diệp Thiên Long không thay đổi, ông ta nhẹ giọng nói: “Một người bạn cũ của con gặp nạn, cho nên con đến trợ giúp người đó.”
“Bạn cũ?” Ông cụ nhà họ Diệp nhẹ giọng hỏi ngược lại.
“Đúng là bạn cũ, thưa cha.” Diệp Thiên Long gật đầu thêm lần nữa.
“Là bạn cũ như thế nào mà khiến anh phải mặc quần áo chiến đấu, phi máy bay trực thăng đích thân tới Thành Phố Hà Nội vậy?” Ông cụ nhà họ Diệp nhẹ nhàng cầm một chén trà thơm nghi ngút lên rồi đưa đến trước mặt Diệp Thiên Long.
Diệp Thiên Long hơi im lặng.
Nếu nói ra thân phận thật của Kim Tuyết Mai thì chắc chắn sẽ dính dáng đến rất nhiều ân oán của hai mươi năm về trước. Với năng lực bây giờ của ông ta thì vốn dĩ ông ta không hề sợ. Nhưng dẫu sao thì ông cụ nhà họ Diệp cũng là cha ruột và nhà họ Diệp cũng là cội nguồn cuối cùng của ông ta. Thế nên ông ta chắc chắn không thể ra tay với nhà họ Diệp được.
Huống chi địa vị của ông ta đúng là vô cùng nhạy cảm.
Nên đó là lý do mà có rất nhiều chuyện, ông ta không thể tùy tiện làm theo ý mình được.
Hơn nữa, đến bây giờ thì Cao Phong vẫn chưa hoàn thành xong nghiệp lớn, thế nên Diệp Thiên Long cũng không dám tùy tiện làm xằng làm bậy.
Chỉ cần Cao Phong có thể chế ngự và chiếm được phần lớn Thành phố Đà Nẵng, sau đó phối hợp chặt chẽ với Diệp Thiên Long ở Thủ đô thì chắc chắn họ có thể tạo thành một thế lực bất khả chiến bại, không gì có thể đối đầu được.
Đến lúc đó thì họ chẳng cần e ngại bất cứ điều gì nữa.
Cho dù Diệp Thiên Long không nhúng tay vào, với năng lực hiện giờ của Cao Phong thì anh cũng hoàn toàn có thể bảo vệ Kim Tuyết Mai bình an vô sự.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc.
“Cha cảm thấy hứng thú với chuyện này à?” Diệp Thiên Long hỏi bằng giọng nhàn nhạt.
“Người đã già, tuổi cũng cao nên nói chuyện có hơi dông dài, mong anh hiểu cho.” Dường như ông cụ nhà họ Diệp đã nghĩ ra tất cả mọi lí do để có thể giải thích nên ông ta trả lời ngay mà không có một chút ngập ngừng.
“Năm đó ở trên chiến trường, cha của Kim Tuyết Mai đã cứu mạng con. Ông ấy đã từng nhắc đến Kim Tuyết Mai với con nên bây giờ con không thể không giúp họ được.” Diệp Thiên Long trả lời, sắc mặt không hề thay đổi.